Thời gian từ từ trôi, trời đã gần hoàng hôn.
Mây bay bị ánh mặt trời nướng đến cháy vàng, trời đất trong lúc đó một mảnh u ám đỏ tươi. Sắc mặt của Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương cũng càng lúc càng khó coi. Thanh Hành quân và Tử Vu rốt cuộc cũng bắt đầu lo lắng, Tử Vu nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thần, huynh trưởng sao...... còn chưa lên?”
Thần hậu chỉ ôm Dạ Đàm chặt hơn, cho dù là loại thời khắc này, bà cũng không thể làm càn mà bi thương. Nếu không cả Thần tộc sẽ biết mảnh vỡ rìu Bàn Cổ bị mất, Thiếu Điển Tiêu Y khó mà thoái thác sai lầm.
Mà nhi tử của chính mình, thậm chí chỉ có thể lấy tính mạng ra đền bù cho sai lầm phụ thần nó phạm phải.
Ma tộc, Ô Đại rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, nói: “Phụ thần, nhi thần chờ lệnh, vào Quy Khư xem xét.”
Hai mẫu tử Ma hậu cùng Đỉnh Vân đều không nói gì. Trước kia chỉ là nghe nói Quy Khư nguy hiểm trùng trùng. Nhưng hiện tại, ngay cả Thiếu Điển Hữu Cầm mang theo mảnh vỡ rìu Bàn Cổ cũng chưa thể tu bổ xong nó, những người khác làm gì có phần thắng nữa đâu?
Đỉnh Vân nhìn về phía Ma hậu, Ma hậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Mấy vị trưởng lão Ma tộc đều nhìn về phía mẫu tử hai người, thấy bọn họ thực sự không có ý nói gì, nỗi thất vọng trên mặt của mọi người đều bộc lộ ra hết. Viêm Phương trì trệ không lên tiếng, nếu Triều Phong chết đi, mình sẽ lại mất đi một nhi tử nữa.
Đây là loại chuyện tàn khốc nhưng lại bất đắc dĩ.
Thần tộc, Thanh Hành quân đã bắt đầu ý thức được tình hình bất thường. Hắn nhìn về phía Càn Khôn Pháp Tổ: “Thiên Tôn, đây là xảy ra chuyện gì?” Càn Khôn Pháp Tổ im lặng không đáp, hắn vội la lên: “Huynh trưởng chẳng lẽ là gặp nạn rồi?”
Vẫn cứ không ai đáp lại hắn. Thiếu niên từ nhỏ đã ở dưới sự quản thúc của Huyền Thương quân mà trưởng thành, lần đầu tiên ý thức được, ngọn núi cao vẫn che chắn ở trước người mình, có thể sẽ sụp đổ. Hắn ngỡ ngàng một lúc, đột nhiên bước nhanh tới trước mặt Thiếu Điển Tiêu Y, quỳ xuống đất nói: “Phụ thần, huynh trưởng đến bây giờ vẫn còn chưa ra, nhi thần xin vào Quy Khư xem xét.”
Lúc này trời không hề lạnh, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rét buốt. Thiếu Điển Tiêu Y cắn chặt răng, Thần hậu cả người run rẩy.
Mắt thấy sắc trời dần tối, hốc mắt Thiếu Điển Tiêu Y ấm nóng —— không thể lại để một nhi tử khác của mình lao đầu vào nguy hiểm nữa. Một suy nghĩ sai lầm năm đó, cuối cùng bản thân mình rồi cũng phải trả giá. Ông nói: “Chuyện tới nước này, trẫm cũng nên đền bù cho sai lầm của chính mình. Trẫm quyết định, tự mình vào Quy Khư......”
Nhưng lời còn chưa dứt, đột nhiên, Càn Khôn Pháp Tổ nói: “Đợi một chút! Bàn Long Cổ Ấn phục hồi rồi.”
Mọi người ngay lập tức nhìn về phía mắt rồng! Quả nhiên, chỉ thấy Bàn Long Cổ Ấn phía trên Quy Khư, đôi mắt rồng ngừng rò rỉ, trở nên sáng trong như lúc đầu. Hai tộc Thần, Ma đã chờ đến lòng nóng như lửa đốt, nhất thời thở phào một hơi.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng Quy Khư, nghểnh cổ trông ngóng, chỉ còn chờ hai người cứu vớt Tứ giới kia thuận lợi trở về.
Thời gian như chậm lại, mỗi một khắc đều bị kéo dài vô hạn. Lại qua một hồi lâu, đột nhiên, phía trên Quy Khư, chợt hiện ra một thân ảnh. Hắn một thân máu đỏ, bước đi loạng choạng. Là Huyền Thương quân!
Kể cả Thiếu Điển Tiêu Y lẫn Càn Khôn Pháp Tổ đều chết đứng tại chỗ —— đây thực sự không phải vì quá mong đợi mà sinh ra ảo giác đó chứ?
Dạ Đàm lại không hề ngây ra, nàng phi thân tiến lên, nắm lấy Huyền Thương quân, kéo hắn ra khỏi Quy Khư. Huyền Thương quân bên cạnh nhẹ hẫng dị thường, nàng kéo hắn ra ngoài cũng không tốn chút sức nào cả.
“Thiếu Điển Hữu Cầm! Ngươi trở lại rồi, thật tốt quá!” Nàng giống như tìm được đường sống trong ngõ cụt, mừng rỡ như điên, nhỏ giọng nói, “Mau lấy cái Hồng Quang Bảo Tình chết tiệt này của ngươi ra cho bản công chúa!”
Nhưng Thiếu Điển Hữu Cầm không hề đáp lại nàng, tay phải hắn nắm chặt lấy vai Dạ Đàm, mỗi một chữ nói ra đều cực kì khó khăn: “Phụ thần, mẫu thần, nhi thần nhất thời vô ý, đánh rơi mảnh vỡ rìu Bàn Cổ ở bên trong Quy Khư.”
Hai má Thiếu Điển Tiêu Y run lên, hồi lâu không nói được lời nào.
Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, sớm từ hai ngàn tám trăm năm trước, đêm trước ngày thành hôn của Thiếu Điển Tiêu Y đã bị Tuyết Khuynh Tâm đánh cắp.
Nhưng hiện tại, hắn ôm bí mật này tiến vào Quy Khư, một mình nhận hết tất cả sai lầm. Thiếu Điển Tiêu Y vươn tay về phía hắn, cương nghị như ông, vẫn đỏ bừng hai mắt: “Hữu Cầm.”
Bên cạnh, Càn Khôn Pháp Tổ cao giọng nói: “Quân thượng có công tu bổ Quy Khư, đánh rơi mảnh vỡ rìu Bàn Cổ tuy là trọng tội, nhưng...... kính xin bệ hạ cho phép, hãy để công lao của quân thượng bù đắp lại lỗi sai, không cần truy cứu.”
Thần tộc khác cũng quỳ xuống: “Xin bệ hạ đừng truy cứu.”
Thiếu Điển Tiêu Y phải cố hết sức kiên cường, mới có thể không để cho chính mình rơi lệ. Ông nói: “Chuẩn.”
Huyền Thương quân cố bám chặt lấy vai Dạ Đàm, từng chữ đều chảy máu: “Quay về Thuỳ Hồng điện.”
“Ừm.” Dạ Đàm đáp lại một tiếng, giúp hắn trở về Thiên giới, dọc đường còn không quên nói điều kiện, “Vậy ngươi nhớ lấy cái Hồng Quang Bảo Tình của ngươi ra là được. Ui da ngươi nhẹ tay một chút, làm ta đau!”
Huyền Thương quân không nói gì. Trên mặt hắn toàn là vết máu hoen ố, ngay cả biểu cảm cũng không thấy rõ.
Hai người mới vừa vào đến Thuỳ Hồng điện, Phi Trì và Hàn Mặc thậm chí còn chưa kịp đỡ lấy hắn, thân thể hắn đã mềm nhũn ra, ngã vào trong lòng Dạ Đàm. Thanh Hành quân đuổi theo phía sau thấy thế, lập tức đi tìm Dược Vương, đám người Tử Vu cũng nhanh chóng giúp đỡ, nâng hắn vào nội điện, đặt nằm xuống giường.
Tử Vu giúp hắn cởi giày ra, nhịn không được thét lên một tiếng kinh hãi, ngất xỉu trên đất. Dạ Đàm lúc này mới phát hiện, da thịt trên người Huyền Thương quân đã không còn, chỉ lộ ra tầng tầng xương trắng. Nàng chậm rãi vén ống tay áo hắn lên, thì ra lúc nãy, sở dĩ nàng cảm thấy Huyền Thương quân không hề nặng, chính là vì toàn bộ da thịt hắn đã bị hỗn độn khí ăn mòn.
Nàng ngồi ở mép giường, nhìn người trên giường, cả người Huyền Thương quân gần như tan ra. Hỗn độn khí màu tàn tro kia cứ bám vào mỗi một chỗ trên thân thể hắn, từ từ cắn nuốt hắn.
Loại thống khổ này, những người khác có lẽ không biết, nhưng Dạ Đàm thì hiểu rất rõ ràng. Nàng đã từng bị thanh khí ăn mòn.
Nàng không kiềm chế được mà lau mặt cho Huyền Thương quân, phát hiện trán của hắn cũng đã bắt đầu lộ ra xương sọ.
“Bị thương thành như vậy, đáng giá không?” Nàng nhẹ giọng hỏi. Trọng thương gần chết, chỉ đổi lại một câu không công không cán, đáng giá sao?
Trên giường, Huyền Thương quân không hề đáp lại.
Dạ Đàm nhẹ nhàng lau chùi hỗn độn khí trên người hắn, cho dù nàng không hiểu y thuật, cũng nhìn ra được rằng —— bị thương thành như vậy, chỉ sợ là không sống nổi.
Nàng nói: “Ta biết, cho dù bây giờ ngươi tỉnh táo, ngươi vẫn sẽ cho rằng tất cả những điều này đều đáng giá. Biện hộ chỉ là cái chết thôi, một cái chết có ý nghĩa. Kỳ thực con người ngươi rất đáng ghét, những lời ngươi nói ta cũng không đồng ý, nhưng...... ngươi cũng thực sự khiến cho người ta phải kính nể.”
Nàng vươn tay ra theo tính chất tượng trưng, vuốt hai mắt Huyền Thương quân nhắm lại, ra vẻ trang nghiêm hiếm thấy: “Từ nay về sau, không hẹn gặp lại. Huyền Thương Thần Quân, đi thanh thản nhé.”