Bên bờ Quy Khư. Ma tộc còn đang chờ đợi, nhưng phía trên Quy Khư, hỗn độn khí bên trong Bàn Long Cổ Ấn một mảnh yên lặng.
Hy vọng của chư ma như ánh nến mỏng manh bị gió thổi gần tắt. Nhưng Ma tôn vẫn còn chờ, ai cũng không dám nhiều lời. Trời đêm lại sáng, khi bóng đêm mênh mông phân tán, Thần tộc đã rời đi toàn bộ.
Tương Liễu rốt cuộc nhịn không được, nói: “Tôn thượng, chúng thần ở lại chờ, tôn thượng tạm thời về Thần Hôn đạo trước đi ạ.”
Viêm Phương trầm giọng nói: “Ngươi cứ trở về trước đi, bản tôn đợi thêm chút nữa.”
Đám người Tương Liễu thở dài, tuy rằng mọi người đã không còn ôm hy vọng nữa, nhưng ông không đi, ai dám rời khỏi chứ?
Thanh Quỳ cũng lo lắng, lúc trước Triều Phong không hề muốn tu bổ Quy Khư. Hắn đột nhiên đưa ra việc này, Thanh Quỳ không biết có phải chính mình là nguyên nhân hay không. Thậm chí, nàng cũng không muốn suy nghĩ như vậy.
Chỉ là trong lòng lại nhịn không được mà luôn hoài nghi.
Tam điện hạ kia vốn muốn bo bo giữ mình, nhưng hắn lại dứt khoát kiên quyết xin đi. Phải...... cứ như vậy một đi không trở về sao?
Thanh Quỳ đến đứng ở bên cạnh Quy Khư, bên trong kẽ nứt, sương khói cuồn cuộn, nhưng đều bị vây trong Bàn Long Cổ Ấn. Thanh Quỳ vân vê đan dược trong tay áo, nàng không ngủ cả đêm qua, soạn tất cả đan dược ra để bên ngoài.
Những tưởng người có tính cách vừa vô lại vừa sợ chết giống như hắn, có thể sẽ trở lại vơ vét thêm lần nữa. Nhưng hắn không hề tới.
Hắn trực tiếp đến Quy Khư rồi.
Mắt thấy mặt trời ló dạng ở phương đông, ánh bình minh liền lấp đầy không trung.
Hỗn độn khí trong Quy Khư vẫn trôi bồng bềnh như cũ, Thanh Quỳ chợt nghĩ, hắn có thể đã sắp lên, nhưng lại bị ngăn trở ở chỗ nào đó không xa rồi không? Có lẽ bởi vì thời gian chờ đợi quá lâu, nàng lần đầu lo nghĩ cho một người như thế.
Cuối cùng, Viêm Phương nhẹ giọng nói: “Trở về Ma giới.”
Ma hậu và Đỉnh Vân trên mặt đồng thời lộ ra một tia cười, tuy rằng sự im lặng cùng chùn chân lần này khiến cho chư ma xem thường, nhưng dù sao cũng bảo vệ được mạng. Triều Phong chết đi, nguy hiểm ở Quy Khư được giải trừ, thực sự là một kết cục hoàn mỹ.
Đoàn người xoay người định đi, Thanh Quỳ lại đột nhiên nhìn thấy trong Quy Khư có một cái bóng gì đó đang di động.
Là Triều Phong sao?
Nàng gần như không kịp suy nghĩ nhiều, nhảy mạnh vào trong đó! Tương Liễu trầm giọng gọi: “Dạ Đàm công chúa!” Chư ma đồng thời quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng khuất dần vào Quy Khư cuồn cuộn.
Ánh sáng trước mắt chợt yếu đi, Thanh Quỳ dọc theo phương hướng trong trí nhớ đuổi theo hình bóng kia!
Hỗn độn khí xoay xung quanh nàng, nhưng lại không nóng như tưởng tượng.
“Tam điện hạ!” Nàng lớn tiếng gọi. Phía trước không ai đáp lại, bóng dáng dường như đã mất đi ý thức, trôi lềnh bềnh ở bên trong hỗn độn khí. Giọng nói của Thanh Quỳ không khỏi mang theo tiếng khóc nức nở: “Triều Phong ——”
Trong hỗn độn khí, Triều Phong nghĩ mình xuất hiện ảo giác.
Hắn đương nhiên là không thể nhanh như vậy, dễ dàng như vậy mà đi lên. Nếu như bất luận chuyện gì cũng hoàn thành quá dễ dàng, thế thì sự hy sinh trước đó sẽ chẳng có gì đáng kể. Hơn nữa trên người mình, bởi vì có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ hộ thân, thương thế coi như cũng không tính là quá nghiêm trọng.
Tất nhiên vẫn nên đợi thêm một chút nữa, khiến cho sự trả giả của mình thu hoạch được đến mức cao nhất.
Chỉ là Quy Khư mờ mịt, hỗn độn chướng mắt.
Ai gọi tên ta, đánh thức ta, ở bên trong thiên địa hồng hoang này?
Hắn xoay người lại, thấy có người y phục trắng như tuyết, tóc mượt như tơ, nàng đẩy hỗn độn ra, hướng hắn mà đến.
“Triều Phong.” Nàng gào lên từng tiếng, hỗn độn khí xung quanh uống máu nàng, giống như lụa đỏ lướt qua da thịt thiếu nữ, mềm mại như vậy. Mà nàng dường như không thấy đau đớn, nàng bắt lấy tay hắn, lấy bị thương nặng làm lý do cho ánh mắt đờ đẫn của hắn.
Nàng ôm hắn ra sức bơi lên phía trước, mấy sợi tóc dài lướt xuống dưới, toả ra hương thơm ngấm vào trong lòng hắn. Hắn vươn tay, cầm mấy sợi tóc kia, mới xác định không phải là mơ.
Triều Phong đã trở lại, hắn còn sống!
Ma tộc chấn động.
Ma tôn Viêm Phương tự mình ôm Triều Phong trở về Ma tộc, lúc này đây bọn họ rốt cuộc cũng cảm thấy được tầm quan trọng của y giả!
Viêm Phương không chút do dự mà phân phó: “Dạ Đàm, Triều Phong giao cho ngươi chăm sóc, cần gì cứ bảo Đại tế tư đi làm!”
Thanh Quỳ vâng một tiếng, mấy vị trưởng lão Ma tộc đều vây đến. Tuy rằng mấy năm nay, Ma tộc vẫn xem hắn như cái gai trong mắt, nhưng hơn hai ngàn năm qua, mẫu tử bọn họ vẫn an phận thủ thường, chưa từng làm ra chuyện gì tổn hại cho Ma tộc.
Huống chi lần này, mẫu tử Ma hậu so với hắn, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Mọi người đối với vị Tam điện hạ này, đương nhiên bắt đầu có vài phần kính trọng.
Người xúm lại rất nhiều, Thanh Quỳ vội vàng nói: “Chư vị, Tam điện hạ tuy rằng thành công trở về, nhưng trên người bị thương nặng, cần tĩnh dưỡng.”
Viêm Phương lập tức nói: “Tất cả lui ra, để Dạ Đàm chẩn trị cho nó trước đã.”
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Thanh Quỳ lúc này mới tiến lên. Triều Phong nghe thấy tiếng bước chân của nàng, dĩ nhiên trong người đau nhức, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Đột nhiên, y phục trên người bị lột xuống, mắt hắn yên ắng hé ra một kẽ hở, chỉ thấy Thanh Quỳ đang cởi vạt áo hắn.
Tố Thuỷ đã bị Viêm Phương giết, nơi này không còn ai khác giúp đỡ. Nàng đành phải tự tay cởi bỏ y bào của Triều Phong.
Dưới y phục loang lổ vết thương, gần như không có một chỗ da thịt vẹn toàn nào. Nhưng Triều Phong lại chẳng hề cảm thấy đau, ánh mắt hắn đọng lại trên mặt Thanh Quỳ.
Đáng giá! Một chút máu này lời quá đi mất!
Cốc Hải Triều, nếu ngươi dám xông tới lúc này, bổn toạ nhất định sẽ đập nát cái đầu chó của ngươi!
Lạc Vi động.
Tuyết Khuynh Tâm cầm một cái lông vũ, đang chọc mèo. Cốc Hải Triều thì đứng ở phía sau bà, mặt kéo căng đến mức so với lừa còn dài hơn.
Hắn là thật không hiểu nổi, nhi tử của chính mình trải qua hiểm nguy ở Quy Khư, cả đêm không về. Nữ nhân này vì sao còn có thể điềm tĩnh tự nhiên như thế, ở chỗ này chọc mèo! Sau một lúc, bên ngoài có thị nữ tới, nói: “Ma phi, bên ngoài truyền tin đến,“ Tay Tuyết Khuynh Tâm đang chọc mèo bỗng dừng lại, thị nữ nói tiếp, “Tam điện hạ đã trở về rồi. Chỉ là bị thương nặng, Ma tôn đích thân ôm ngài ấy đến Trọc Tâm đảo, giao cho Dạ Đàm công chúa chữa trị.”
Tuyết Khuynh Tâm ừ một tiếng, Cốc Hải Triều lập tức xoay người định đi. Tuyết Khuynh Tâm hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Ta đương nhiên muốn đi thăm nhi tử của người rồi! Đó là con ruột của người cơ mà? Cốc Hải Triều thành thành thật thật đáp: “Thuộc hạ đi vấn an (thăm hỏi) Tam điện hạ!”
“Quay lại đây!” Tuyết Khuynh Tâm không hề quay đầu, đưa cái lông vũ đang cầm trong tay cho hắn, sau đó chỉ chỉ con mèo.
Có ý gì đây? Cốc Hải Triều ra vẻ ngờ vực. Tuyết Khuynh Tâm tao nhã mà châm một ly trà nhỏ, hời hợt nhấp một ngụm, bởi lẽ tâm tình không tồi, cuối cùng kiên nhẫn giảng giải một hồi: “Đối diện với người quan trọng nhất của chính mình, chỉ cần giúp đỡ hết sức có thể. Thu hồi quan tâm cùng lo nghĩ không cần thiết, cũng là một loại trợ giúp. Hơn nữa, ngươi phải tin tưởng, hiện tại bản cung bảo ngươi ở đây chọc mèo, đối với ngươi hoàn toàn là một loại bảo hộ.”
Cốc Hải Triều không nói gì, thực ra hắn cũng không thích nói chuyện với Tuyết Khuynh Tâm.
Con người Tuyết Khuynh Tâm này, nếu mình hiểu được một nửa trước khi trò chuyện với bà, thì sau khi được bà giảng giải một hồi, mình sẽ...... chẳng hiểu mô tê gì nữa hết.