Trợ lý đã sớm lái xe dừng trước cửa ra khu dân cư, thấy bóng dáng cậu đi tới, y liền xuống xe đón.
“Sếp Thẩm, anh hết bận rồi ạ?”
Trợ lý dường như muốn nói gì đó nhưng mà lại thôi, Trầm Mặc nhìn y một cũng chẳng muốn đáp, cậu đi thẳng vào xe.
Trầm Mặc ngồi dựa lưng vào ghế sau, mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu cậu giờ vẫn còn rất loạn. Trợ lý lại nhìn cậu như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy mặt cậu không vui liền im lặng mà lái xe đi.
Trầm Mặc biết bản thân cậu giờ không thể trở về như trước đây nữa, bây giờ cậu phải dùng thân phận mới này sống thật tốt.
Nhưng cái tên “Trầm Mặc” này lại vứt lại cho cậu một đống lộn xộn.
Mới đầu cậu còn cho rằng, “Trầm Mặc” tuy vô dụng nhưng cũng là sếp bự của công ty giải trí, ai mà ngờ được hắn lại là một con nợ, mấy ngày qua điện thoại bị đám chủ nợ tấn công đến phát điên.
Trong công ty hắn có bảo bối của cậu là cây rụng tiền, vậy mà tên khốn đó lại có thể làm cho công ty nợ chồng chất, đúng là tên vô dụng!
Trầm Mặc xoa xoa ấn đường, giờ cậu cảm thấy bản thân như bước nên một con tàu hải tặc mất rồi.
Thật không thể hiểu nổi, sao y có thể không chút tính toán mà ôm cả đống nợ trên lưng như vậy cơ chứ!
Xe rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng cũng đến công ty, xe dừng trước cửa công ty. Trầm Mặc nhìn cái biển to đùng ghi 3 chữ “Hắc Khuyển Entertainment”, cậu cố gắng kìm chế tâm tình phức tạp của bản thân mà bước vào toà nhà.
À, cũng không thể coi là toà nhà được.
Nó chỉ ba tầng, vị trí còn ở ngoại thành. Kiến trúc cũng không nổi bật, còn chẳng bằng nhà ở dưới nông thôn. Nhưng biết làm sao đây, tiền thuê ở đây quá rẻ còn giải quyết được vài vấn đề.
Giả dụ như, mỗi lần fans đến muốn công ty biểu tình, hay muốn đến mắng Trầm Mặc, còn cả sasaengfan* muốn đến đều phải mất vả ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ đến ngoại thành, rồi lại rẽ trái rẽ phải hơn bốn, năm chục phút, còn phải đi qua cả một cái hồ lớn vòng qua trại nuôi heo, mới có thể đến được đây.
sasaengfan*: fan cuồng, xâm phạm và theo dõi đời sống riêng tư của idol
Lâu dần fans cũng chẳng muốn hành hạ thân xác chạy xa như vậy để biểu tình. Thế nên mỗi ngày họ đều chăm chỉ nên mạng như đi chấm công, gọi 800 đời tổ tông nhà Trầm Mặc nên mắng.
Trước đây Hứa Nhiên cũng là một phần tử chăm chỉ của tổ chức.
Nhưng giờ nhìn xem đi, cậu trở thành kẻ bị mắng chửi đó.
Khác quá, sự thay đổi này lớn quá rồi.
Trầm Mặc khóc không ra nước mắt.
Mang theo tâm hồn vỡ nát, cậu lên phòng làm việc của mình bằng cầu thang bộ, cái công ty khốn nạn này còn không có nổi thang máy! Nhưng khi đi ngang qua phòng tập, cậu bỗng nghe thấy một giọng hát tuyệt đẹp.
Có người đang ở phòng tập luyện thanh, mấy miếng dán cách âm trong phòng cũng chẳng có tác dụng mấy, giọng ca vẫn xuyên qua đó truyền đến tai Trầm Mặc.
Người hát là Phó Ngộ Bạch, là Phó Ngộ Bạch đó!!!
Cậu tất nhiên có thể nhận ra giọng hát của bảo bối nhà mình rồi!
Hát hay quá trời quá đất luôn! Chữa khỏi được cả linh hồn vỡ nát của cậu rồi nè!
Trầm Mặc ngồi xổm trước cửa, sung sướng nghe Phó Ngộ Bạch hát. Đây là bài hát cậu chưa bao giờ nghe qua luôn đó, người bên trong phòng hát một chút rồi dừng lại để điều chỉ hợp âm.
Trầm Mặc không nhịn được mà khẽ đẩy cửa ra chút xíu, cậu nhìn trộm qua khe cửa, quả nhiên thấy bảo bối nhà mình vừa ôm ghi ta vừa dùng bút viết gì đó nên giấy.
Bảo bối sáng tác nhạc!
Bảo bối giỏi lắm luôn, bài hát nghe hay quá trời! Thế mà cái công ty khốn nạn này còn lại làm mai một tài hoa của bảo bối!!!
Trầm Mặc vừa mắng công ty khốn nạn, vừa si mê nhìn Phó Ngộ Bạch sáng tác.
Nhưng hình như do cậu gây ra tiếng động, nên khiến nhân vật chính Phó Ngộ Bạch còn đang ôm ghi ta kia ngừng chơi, hắn đặt đàn sang một bên rồi quay đầu nhìn về phía cửa.
Thật không ngờ hắn lại thấy Trầm Mặc chả có tì hình tượng nào, ngồi xổm trước cửa, vẻ mặt thì si mê không dứt.
Phó Ngộ Bạch..........
Đột nhiên chạm phải ánh mắt của Phó Ngộ Bạch, khiến Trầm Mặc sợ đến mức cả người run rẩy, vốn cậu đang ngồi xổm nên chân có chút tê, được đà liền ngã oạch một cái xuống dưới đất.
Trầm Mặc thầm nghĩ chỉ cần bảo bối xuất hiện là bao nhiêu liêm sỉ cũng bay đi mất, một chút tôn nghiêm của người làm ba ba này cũng không còn!
Phó Ngộ Bạch đâu biết cậu đang nghĩ gì, hắn tiến đến trước mặt cậu hỏi “Anh làm gì ở đây?”
Trầm Mặc vội đứng dậy, xoa xoa chân một chút, cố gắng vớt hết lá gan của mình lên nhìn thẳng vào Phó Ngộ Bạch.
Nhưng khi đội diện với ánh mắt của Phó Ngộ Bạch, trong mấy giây ngắn ngủi ấy cậu thấy sự cảm nhận được chán ghét hiện nên trong mắt hắn.
Trời ơi, tại sao tôi lại trong sinh vào kẻ mà bảo bối ghét thế này? Ba ba khổ quá mà!
Trầm Mặc có gắng kiềm nén cảm xúc, ho khan một cái rồi nói “ Bảo........ bối....... à không phải...... tiểu....... tiểu Phó?”
Phó Ngộ Bạch lạnh lùng trừng cậu một cái “Anh lại định là trò gì?” . truyện kiếm hiệp hay
“À, tôi nghe cậu hát mà, cậu viết ca khúc mới sao? Nghe hay đó, sắp tới cho cậu ra single mới luôn nhé!” Trầm Mặc đưa tay lên che môi còn cố che luôn cả sự kích động của bản thân.
Trời ơi! Tui đứng đối diện bảo bối hơn hai giây luôn nè, trước đây chưa bao giờ được vậy luôn á!!!!
Linh hồn cậu nhưng đang ngồi trên ghế mây bồng bềnh bay thẳng lên trời luôn....
“Ra single? Trầm Mặc, anh ngã một cái liền hỏng luôn cả đầu óc rồi?” trong ánh mắt của Phó Ngộ Bạch hiện lên sự khinh thường.
“Hả?” Trầm Mặc ngẩn cả người.
Má, Chó Mực giờ nghèo đến độ không đủ cả tiền cho bảo bối ra single sao?
“Vừa hay gặp anh ở đây, tiện ký luôn đơn này đi.” Phó Ngộ Bạch liền đưa tờ đơn trong tay cho Trầm Mặc.
Trầm Mặc ngốc nghếch nhận lấy tờ đơn, thấy ba chữ “Huỷ hợp đồng” to đùng trên đơn làm cậu ngẩn cả người.
Tiếp theo đó cậu nghe thấy Phó Ngộ Bạch nói
“Trầm Mặc, trước đây tôi đã cảnh cáo anh đừng có động vào tôi, nhưng anh lại làm như không nghe thấy, vậy giờ anh nên tự gánh hậu quả đi.” Phó Ngộ Bạch cười lạnh tanh, đôi mắt hắn cũng chẳng có nổi một chút ấm áp.
Hắn im lặng nhìn Trầm Mặc, còn đang chờ xem cậu định là trò gì, khóc lóc van xin, la lối om sòm hay định giở trò gì dơ bẩn.
Nhưng Trầm Mặc trước mắt chỉ ngơ ngác nhìn tờ đơn.
Sốc quá, nên ngu luôn rồi sao?
Phó Ngộ Bạch còn đang nghĩ giờ mà hai người mà có giằng co giữa hành lang cũng chẳng hay ho gì. Trầm Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu nên, ánh mắt kích động không ngừng, nói “Bảo bối! Cuối cùng con cũng muốn huỷ hợp đồng rồi sao! Ba ba ủng hộ con!”
Phó Ngộ Bạch???
“Anh vừa nói cái gì?”
Ba ba???
Trầm Mặc nay ăn gan hum hay sao? Không chỉ dám bỏ thuốc hắn, giờ còn tự xưng ba ba.
Ánh mắt Phó Ngộ Bạch lộ ra sự nguy hiểm, nhìn về phía Trầm Mặc như muốn cảnh cáo.
Trầm Mặc giật mình, nhưng ở trong thâm tâm lại gào thét một trăm này “Bảo bối tức giận sao lại trai như zị!!” cậu cố gắng bình tĩnh lại rồi nghiêm mặt nói “Khụ khụ, ý tôi là, tôi chấp nhận cho cậu huỷ hợp đồng.”
Với sự hiểu biết của bản thân về Trầm Mặc, Phó Ngộ Bạch chắc chẵn cậu còn định chơi chiêu gì đó. Lấy đâu ra chuyện huỷ hợp đồng đơn giản như vậy.
“Anh còn yêu cầu gì nữa, nói luôn đi.”
Cậu biết Phó Ngộ Bạch không tin tưởng “Trầm Mặc”, cậu liền xua tay giải thích “Không có điều kiện gì cả! Cậu muốn huỷ hợp đồng, tôi còn vui mừng không kịp đó, đồng ý một trăm lần luôn! Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ no chu toàn vụ này, không để nó ảnh hưởng tới một tí danh tiếng nào của cậu luôn! Cậu muốn huỷ hợp đồng vào lúc nào? Càng nhanh càng tốt đúng không? Cậu có chuẩn bị ký với nhà nào chưa? Tinh Hoàn hay Bắc Thần, đều là công ty lớn, tài nguyên tốt, với khả năng của cậu qua đấy nhất định sẽ nổi! Nhưng công ty lớn thì cạnh tranh rất nhiều, cậu phải cận thận đừng để bị lừa.”
Phó Ngộ Bạch đã mời cả luật sư, còn định đánh một trận lâu dài với Trầm Mặc. Nhưng nhìn thấy sự trân thành của cậu, hắn lại thấy rất kỳ lạ.
Chẳng nhẽ do đêm qua hắn đã Trầm Mặc ngã xuống giường, giờ đầu óc cậu hỏng luôn rồi?
Nếu không, sao tự như lại trở lên tốt bụng như vậy.
“....... Đồ điên.” Phó Ngộ Bạch bị nghẹn đến chẳng nói nên lời, liền đi vào trong rồi đóng cửa phòng tập.