Tỉnh Lại Tôi Biến Thành Ông Chủ Ác Độc Của Idol

Chương 2: Chương 2: Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh




Hứa Nhiên nằm trên giường hoàn toàn không nghe được câu nói kia, giờ trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh khi Phó Ngộ Bạch đứng dậy, cơ bụng hoàn hảo và chiếc lưng trần nhẵn nhụi tuyệt đẹp.

Quá đẹp trai luônnnnnn!

Hứa Nhiên ôm chăn hét lớn!

Cậu vẫn tưởng bản thân còn trong giấc mơ, nên trong lòng tính toán xem bao giờ Phó Ngộ Bạch quay lại, nhưng chờ mãi vẫn không thấy hắn xuất hiện.

Hứa Nhiên có chút buồn buồn mà rời giường, khi cậu đang chuẩn bị mặc quần áo thì vô tình nhìn vào gương, thế mà trong gương lại xuất hiện gương mặt của người khác.

Đây không phải là cậu!

Gương mặt của trẻ trung non nớt của cậu biến mất, thay vào đó lại là một người đàn ông trưởng thành, ngoại hình cũng được nhưng lại kiến cậu vô bất ngờ.

Vì gương mặt này có hoá thành tro Hứa Nhiên cũng nhận ra được!

Đây chính là tên sếp độc ác của idol bảo bối nhà cậu, Trầm Mặc!!!

Tại sao gương mặt của cậu trong gương lại biến thành tên khốn đó???

Đây là phim kinh dị đúng không???

Tuy cậu vẫn tưởng bản thân mình đang mơ thôi, nhưng ngay lúc này cậu chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Bởi vì mọi thứ quá giống thật..... cảm giác cũng chân thật......Phía sau cũng âm ẩm đau, dường như đang nhắc nhở cậu rằng đây không phải là mơ..........

Hứa Nhiên ngốc nghếch, dùng hết sức lực của bản thân tự cắn vào tay, cảm giác đau đớn ấy lan ra khắp toàn thân.

Đau..... quá!!!

Bị cơn đau đánh thức, cậu liền trở nên tỉnh táo.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua bỗng hiện nên trong đầu cậu như một đoạn phim phát đi phát lại, tai nạn giao thông, cậu tỉnh lại rồi nhìn thấy Phó Ngộ Bạch...... còn rất nhiều hình ảnh mơ hồ.... nhưng tất cả điều đó đều mang đến cho cậu một thông điệp. ĐÂY KHÔNG PHẢI MƠ!

Cho nên sau khi cậu gặp tai nạn liền trọng sinh vào Trầm Mặc? Vậy tên Trầm Mặc thật đi đâu rồi?

Trong đầu Hứa Nhiên hiện ra vài cái gạch đầu dòng lớn.

Thứ nhất, cậu cực kỳ vui vẻ khi bản thân chưa chết.

Thứ hai, cậu cực kỳ không vui vì bản thân lại biến thành Trầm Mặc!!

Cuối cùng, cái tên khốn nạn Trầm Mặc này lại dám dùng quy tắc ngầm với Phó Ngộ Bạch!!!

Trong đầu cậu chạy qua vô số bình luận, nhưng ý chính của nó là Trầm Mặc nmsl*!!!

Nmsl: tiếng nóng chetmemaydi

Nhưng cậu có chút ngốc nghếch không thể phân biệt được đâu là tin gì quan trọng nhất, “cậu chết rồi và trọng sinh thành Trầm Mặc” “tối qua cậu ngủ với Phó Ngộ Bạch” hay “Trầm Mặc muốn dùng quy tắc ngầm với Phó Ngộ Bạch“.

Cậu ngơ ngác ngồi trên giường, cố bình tâm lại rồi tiêu hoá đống tin tức đang loạn xì ngầu này.

Nếu cậu chết rồi và trọng sinh thành Trầm Mặc, vậy tên Trầm Mặc thật kia đi đâu rồi? Hắn chết thật hay hắn cũng trọng sinh vào cơ thể của cậu?

Hứa Nhiên vội vã đứng dậy lấy vớ lấy áo comple ở gần đó mặc tạm nên người, cậu cũng chẳng buồn quan tâm đến ngoại hình hiện tại đang trông vô nhếch nhác mà đi thẳng ra ngoài.

Cậu phải đi tìm lại cơ thể của mình, cậu không tin bản thân cứ như vậy mà chết, nhất định cậu phải trở về như cũ.

Biết đâu, hiện tại cơ thể cậu đang nằm trong bệnh viện chờ linh hồn của cậu quay về.

Càng nghĩ cậu càng thấy đúng. Hứa Nhiên chạy thật nhanh xuống lầu. Đến sảnh khách sạn, trợ lý của Trầm Mặc thấy cậu liền chạy đến hỏi han “Sếp Thẩm, anh không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?”

Trợ lý mới thấy Phó Ngộ Bạch nổi giận đùng bỏ đi cách đây không lâu, giờ còn thấy Trầm Mặc vội vã đi xuống.

Cậu biết chuyện tốt tối qua của Phó Ngộ Bạch và Trầm Mặc là do tên này bầy ra, nhưng cậu đang vội lắm không rảnh để quan tâm y, vừa chạy vừa nói “Mau chuẩn bị xe cho tôi, tôi cần ra đi gấp“.

“Tôi đi ngay“.

Gia đình Hứa Nhiên là người ở thành phố A, cậu học đại học ở trong thành phố, tuy nhà cậu không giàu có, nhưng gia đình cũng có chút điều kiện, bố mẹ cậu đều là giáo sư dạng dạy ở đai học, cũng có thể nói là dòng dõi thư hương thế gia.

Bố mẹ của Hứa Nhiên rất thoải mái, biết cậu đu idol cũng không phản đối, chỉ cần câu không bỏ bê học hành là được.

Cho nên khi biết con trai bảo bối bị tai nạn giao thông, ông bà vội chạy đến bệnh viện, nhưng ở đó chỉ còn lại thi thể của con trai đã lạnh băng, hai vợ chồng ông bà đã sống quá nửa đời người liền ngã khuỵu trước giường bệnh khóc đến ngất lên ngất xuống.

Bên cạnh giường bệnh còn có di vật của Hứa Nhiên.

Chiếc camera vơ nát, còn lightstick và banner cổ vũ. Trên đó còn viết Phó Ngộ Bạch cứu rỗi linh hồn tôi.

......

Hứa Nhiên chạy đến bệnh viện liền nhìn thấy bố Hứa đang đỡ mẹ Hứa đang ngất lịm đi. Cậu bước chậm lại, trái tim cậu đập loạn lên, ánh mắt không tự chủ mà nhìn chằm chằm về phía giường bệnh, cơ thể cậu dường như nặng đi không di chuyển nổi.

Đó là cơ thể của cậu, hiện tại chỉ cách cậu có vài bước chân. Cậu ngây ngốc đứng đó nhìn, nhưng chẳng thể làm gì cả.

“Xin nhường đường, xin nhường đường một chút.....”

Các hộ lý bước đến, đẩy cánh cửa trước mặt Hứa Nhiên ra.

Cậu trơ mắt nhìn hộ lý kéo bố mẹ Hứa ra khỏi giường bệnh, rồi đẩy “Hứa Nhiên” chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.

Linh hồn Hứa Nhiên như bị đánh một cú rất đau.

Chân cậu không tự chủ mà đi theo, một đường tới tận nhà xác.

Bố mẹ Hứa khóc đến không thở nổi, gần như lại muốn ngất đi, Hứa Nhiên liền chạy tới đỡ họ, cậu muốn nói với bố mẹ, cậu chưa chết, con còn sống, con đang đứng trước mặt bố mẹ đây.

Nhưng khi vừa mới thốt nên hai tiếng “Bố mẹ” cổ họng cậu như nghẹn lại chẳng phát ra nổi một âm thanh nào.

“Bố mẹ, con là Hứa Nhiên đây, con chưa chết, con còn sống....”

Nghe có vẻ là một câu nói hoàn chỉnh, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng cậu chỉ là vài tiếng “ê a” không rõ ràng.

Bố mẹ Hứa đang đau lòng đến tột cùng, trước mặt họ lại có xuất hiện một thanh niên mặc âu phục đi giày da, họ có chút nghi ngờ hỏi “Xin lỗi, cậu là?”

Đã thử không biết bao nhiêu lần, nhưng Hứa Nhiên không thể nói ra được thân phận thật của mình, cậu đột nhiên nhận ra.

Hứa Nhiên đã chết rồi.

Hiện tại cậu là Trầm Mặc.

Ông trời hình như không cho cậu nói với người khác cậu là Hứa Nhiên.

Linh hồn cậu như chìm xuống biển xâu vô tận, không thấy đáy. Hứa Nhiên nhịn bi thương, cậu nhìn mái tóc đã thoáng bạc của bố mẹ, cố gắng bình tĩnh lại, mang theo chút không cam lòng, chậm rãi nói “Con là Trầm Mặc, bạn của Hứa Nhiên.”

Từ giờ trở đi, cậu chính là Trầm Mặc.

.....

Sau khi giúp đỡ bố mẹ Hứa xử lý xong tang sự cho Hứa Nhiên, Trầm Mặc cũng không còn lý do nào mà mặt dày ở lại.

Nhìn gương mặt bố mẹ già đi nhanh như vậy, Trầm Mặc thực sự rất đau lòng.

Cậu bất hiếu quá rồi.

Thế mà cậu lại để ba mẹ làm kẻ đầu tiễn kẻ đầu xanh.

“Bác trai bác gái, con là bạn tốt của Hứa Nhiên, cậu ấy giờ đã mất, nên sau này con sẽ thay cậu ấy chăm sóc hai bác, con mong sau này hai bác có thể coi con như thể con cháu trong nhà.”

Mấy ngày này nhìn Trầm Mặc bận rộn giúp đỡ Hứa gia trong ngoài, bố mẹ Hứa đều nhìn thấy chân tình. Tuy không biết con trai lúc còn sống làm sao quen được người ta, nhưng bọn họ thấy khi ở cạnh cậu thấy vô cùng thân quen, cậu có vài điểm rất giống con trai họ.

Nếu không phải Trầm Mặc mấy ngày qua vừa làm bạn vừa giúp đỡ họ, hai vợ chồng già đúng là không biết làm sao mà chịu nổi nỗi đau mất con trai.

“Giờ con phải về công ty làm việc, không thể ở lại với hai bác được.” Trầm Mặc có chút lưu luyến không muốn rời đi, đánh bạo nói “Con đi trước, sau này con sẽ đến thăm hai bác, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, hai bác cứ gọi cho con nhé.”

“Haizz!”

Dứt lời, Trầm Mặc quay người bước đi, rời khỏi căn nhà cậu sống từ bé đến lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.