Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 115: Chương 115






Sở Lăng không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú nhìn Alex.

Alex cũng chăm chú nhìn, nhưng ngoài vẻ bình tĩnh cũng không thấy cậu có biểu hiện gì nữa, đành xấu hổ nói:

“Ách….Lăng….tôi….tôi chỉ là…..”

Sở Lăng nói tiếp:

“Anh chính là lại bày kế lừa tôi một lần nữa.”

Alex nghe thấy giọng nói lạnh nhạt tràn ngập trách cứ của cậu, liên tục kêu khổ, Sophia chết tiệt, anh đã đồng ý mua cặp bình hoa kia, còn rãnh rỗi gọi điện cho anh làm gì, hơn nữa còn xui xẻo thế nào để Sở Lăng bắt gặp, này không phải muốn hại chết anh sao?

Alex quả thực cũng không biết giải thích như thế nào, đành phải khép nép nói:

“Lăng, thực xin lỗi, tôi biết sai rùi, tôi đảm bảo từ nay về sau không có chuyện này nữa, em tha thứ cho tôi đi, đừng tức giận nữa được không?”

Sở Lăng nói:

“Được, tôi tha tội cho anh. Bất quá để tỏ thành ý, anh phải nhận trừng phạt.”

Alex vừa nghe thấy cậu dễ dàng tha thứ như vậy, lập tức vui sướng nói:

“Lăng, chỉ cần em không giận nữa, em muốn trừng phạt gì tôi cũng chịu.”

Sở Lăng khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:

“Thật sao?”

Alex nhìn thấy hắn vô thức toát ra biểu tình tinh quái, không khỏi nuốt nước miếng: “Đương nhiên là thật.”

Lại âm thầm thở dài:

‘Đại khái chắc Lăng sẽ định ra thời gian bao lâu không cho mình chạm vào em ấy đi? Ai, chỉ có thể tiếp tục nhịn….’

Sở Lăng gật đầu một cái nói:

“Tôi nghĩ đường đường là thủ lĩnh Hắc Diễm nhất định nói sẽ giữ lời, tôi tin anh.”

Alex thấy hắn dường như đang suy tính gì đó, tò mỏ hỏi:

“Lăng, em rốt cuộc định trừng phạt tôi như thế nào?”

Sở Lăng ngẩng đầu đối diện với đôi tinh mâu, lại mỉm cười:

“Vậy trước tiên múa thoát y cho tôi xem đi.”

A? Alex đứng ngây người, cứng họng nhìn hắn.

Sở Lăng nhíu mày, nói:

“Sao? Không muốn à?”

Alex lúc này mới hồi phục tinh thần, đương nhiên không phải không muốn, chỉ là không thể tin lại có chuyện tốt như vậy, bất quá…. nếu Lăng muốn nhìn anh thoát quần áo, chuyện này có đáng gì, anh còn ước gì mỗi ngày đều cởi cho cậu xem.

Khóe miệng Alex khẽ cong lên, không nói hai lời, lập tức cởi đai lưng áo ngủ, nhanh nhẹn cởi đồ ra quăng qua một bên, thân thể kiện mỹ hoàn toàn lộ ra trước mặt Sở Lăng.

Sở Lăng làm bộ không thèm chú ý liếc mắt một cái, tuy là bọn họ đã trở thành tình nhân rất thân mật, nhưng vẫn không nhịn được có chút đỏ mặt, cố bình tĩnh nói:

“Tốt lắm, bây giờ anh có thể nằm xuống giường.”

Alex lại tiếp tục ngơ ngẩn, Lăng nói trừng phạt thì ra lại đơn giản như vậy sao? Nhưng nhìn thấy Sở Lăng kéo chăn chuẩn bị nằm xuống, anh tự nhiên cũng không ngốc nghếch hỏi nhiều nữa, vội vàng leo lên giường ngoan ngoãn nằm xuống——Lăng của anh thật khoan dung, anh còn nghĩ là ít nhất cũng bị đuổi tới thư phòng ngủ một đêm.

Sở Lăng chủ động dựa sát lại nằm trên người Alex hỏi:

“Alex, công việc của anh sắp xếp thế nào rồi? Lúc nào chúng ta có thể khởi hành về Đài Loan?”

Alex cố gắng kiểm xoát bản thân bị phân tâm do da thịt thân cận, nói:

“Gần như hoàn tất rồi, tôi đã kêu Ray đi chuẩn bị, nếu thuận lợi, ngày mai chúng ta có thể đi….di? Lăng, em….em đang làm gì vậy?”

Sở Lăng nằm trên người anh, không biết lấy cà vạt ở đâu ra trói hai tay Alex lại, sau đó kéo lên cao cột vào đầu giường, ngoài miệng không chút để ý nói:

“Không phải tôi nói muốn trừng phạt anh sao?”

Alex trợn mắt há mồm nhìn cậu, thì ra anh đã vui mừng quá sớm, trừng phạt thực sự còn chưa bắt đầu a.

Sở Lăng cột chắc cà vạt xong, ngồi thẳng dậy, liền ngồi trên người Alex, mỉm cười nói:

“Tôi buộc không chặt lắm, với bản lĩnh của anh có thể lập tức thoát ra. Bất quá, tôi nói trước, nếu hôm nay anh dám vùng vẫy, tôi lập tức trở về Đài Loan một mình.

Alex trải qua kinh ngạc, chỉ có thể cười khổ:

“Được được, tôi không giãy. Nhưng mà…. Lăng, em rốt cuộc định trừng phạt tôi thế nào a?”

Sở Lăng chăm chú nhìn Alex một lát, tự cởi áo ngủ của mình ra, đồng thời cúi xuống áp bên môi anh khẽ cười:

“Anh nói xem?” Lập tức hôn lên môi Alex, hai tay cũng bắt đầu không an phận vuốt ve trên người anh.

Alex có chút mơ hồ tự hỏi, hơn nữa ngày mới tỉnh ngộ ra, trời ạ, thì ra…. thì ra Lăng của anh muốn….

Alex theo bản năng muốn giãy ra đẩy cậu ra hảo hảo hỏi một chút, đột nhiên lại nhớ tới lời uy hiếp vừa nãy, lập tức không dám vùng vẫy, đành phải lắp bắp nói:

“Chờ….chờ một chút….Lăng….Lăng….Em đến cùng muốn làm gì?”

Sở Lăng đã muốn hôn lên bờ ngực rộng rắn chắc của anh, nghe vậy không chút che dấu trả lời:

“Muốn thượng anh a, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?”

Alex lúc này không biết nói gì mới tốt:

“Ách….. không….Lăng…. chờ một chút…”

Sở Lăng ngừng lại, ngẩng đầu chăm chú nhìn Alex:

“Vì sao?”

Alex nhất thời không trả lời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.