Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 30: Chương 30




Alex giữ chặt tay Sở Lăng ép cậu xoay người lại đối mặt với mình, giận dữ nói: “Lăng, đừng nói như vậy, em không phải tù binh cũng không phải đồ chơi, em là người tôi yêu nhất, nghe rõ rồi chứ? Là người tôi yêu nhất.”

Sở Lăng lạnh băng nhìn Alex: “Thế còn tình nhân của anh đâu? Xem các cô ấy là gì? Anh rõ ràng có vô số tình nhân, vì cái gì còn muốn trêu chọc tôi?”

Alex chăm chú nhìn đôi mắt đang tràn ngập lửa giận, khóe môi anh chậm rãi cong lên thành một nụ cười vô cùng khêu gợi, nhẹ giọng nói: “Lăng, em đang ghen sao?”

Sở Lăng lập tức ngẩn người, tức giận nói: “Anh nói bậy bạ gì đó?”

Alex lại càng cười lớn hơn nữa, tiến tới sát người Sở Lăng: “Tiếng Trung có một câu “thẹn quá hóa giận” có lẽ chính là thái độ của em hiện tại a?”

“Anh…”Sở Lăng quả thực bị Alex nói đến vừa thẹn vừa giận, không kịp suy nghĩ đã vung nắm tay lên.

Alex nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay Sở Lăng, nghiêng người áp sát vào cậu hơn nữa, cười cười nói: “Lăng, tôi tuy không nỡ ra tay với em, nhưng cũng sẽ không để em tùy ý xúc phạm tôi nữa. Một quyền lúc nãy làm tôi đau nãy giờ, em cũng nên bồi thường cho tôi một chút a?”

Sở Lăng còn chưa kịp phản ứng đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lòng, còn chưa mở miệng, đôi môi Alex đã nhanh chóng bao phủ lên môi cậu.

Sở Lăng cắn chặt răng cố sức giãy dụa, hai tay đặt trước ngực vội vã đẩy Alex ra.

Alex khẽ cười, cánh tay đang ôm chặt hông Sở Lăng bất ngờ trượt xuống phía dưới, đặt trên hai cánh mông gầy vểnh dùng sức ép chặt cậu vào người mình, cố tình làm cho Sở Lăng cảm nhận được dục vọng dưới bụng mình đã cứng rắn nóng rực dọa người, quả nhiên nghe được Sở Lăng hoảng sợ mà hít sâu, đầu lưỡi Alex lập tức nhân cơ hội này mà cạy mở hàm răng đang cắn chặt của cậu, ngang ngược tiến vào tấn công đầu lưỡi không kịp né tránh, ở trong khoan miệng ấp áp của cậu cố sức mút vào hương thơm và vị ngọt làm anh say mê, càng không ngừng tiến sâu vào thăm dò.

Sở Lăng dựa vào ngực Alex, không ngừng giãy dụa, cố gắng muốn thoát ra nhưng bị cánh tay cứng rắn của Alex kẹp chặt căn bản không có cách nào thoát được, bị anh gắt gao ôm lấy không thể động đậy. Cậu muốn tránh đôi môi kia, Alex liền đưa tay đỡ lấy phái sau gáy khiến hắn không thể quay đầu, chỉ có thể bị động run rẩy chống đỡ nụ hôn kịch liệt, để mặc cho đầu lưỡi Alex trong miệng mình ngang ngược khuấy động, dần dần cậu cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn, hai bàn tay nắm chặt đặt trên ngực Alex bất giác đổi thành nắm lấy vạt áo sơ mi anh, trong đầu nỗi lên một trận hoa mắt chóng mặt, thân thể cũng ngày càng mềm nhũn.

Lúc Alex thở mạnh buông tha cho đôi môi cậu, Sở Lăng cũng xụi lơ thân bất do kỷ dựa vào lồng ngực anh, thở dốc không ngừng.

Alex vẫn ôm chặt Sở Lăng, lưu luyến hôn lên vành tai và phần gò má non mềm, cảm thấy vô cùng hài lòng với phản ứng của Sở Lăng, có lẽ…trong lòng người này cũng không vô tình như vẻ bề ngoài a?

Alex càng không ngừng hôn môi Sở Lăng, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Lăng, tôi thật sự rất yêu em, rất nhớ em…Lăng, tôi muốn em…”

Sở Lăng choáng váng đầu óc tựa lên ngực Alex, nhất thời mơ mơ màng màng không biết rõ mình đang ở đâu, đối với lời thì thầm khẽ vang bên tai cũng không hề có phản ứng, mãi đến khi Alex ôm cậu nhào xuống trên giường cậu mới giật mình tỉnh táo lại, phát hiện chính mình lại bị tên khốn khiếp này đặt dưới thân, hơn nữa còn đang vừa hôn vừa bắt đầu xé rách quần áo cậu.

Sở Lăng lập tức nỗi giận đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi, lập tức liều mạng giãy dụa, đấm đá lung tung đem Alex trên người mình đẩy ra, hốt hoảng nhảy xuống giường thối lui đến góc tường, tay phải nắm chặt lấy vạt áo sơ mi trước ngực đã bị Alex xé nát, thở hổn hển, cơn giận cũng không còn, chỉ là, nghĩ đến lúc nãy suýt chút nữa… chỉ thêm một chút nữa thì lại bị tên chết tiệt này đắc thủ.

Alex ngồi trên giường, cau mày nhìn Sở Lăng: “Lăng, sao em lại chạy trốn?”

Sở Lăng nén giận cắn răng nói: “Vì cái gì tôi không được trốn? Chẳng lẽ nằm im chờ anh đến lăng nhục sao?”

Alex đứng dậy giận dữ nói: “Lăng, tôi muốn em vì tôi yêu em, em vì sao lại luôn nói là lăng nhục?”

Sở Lăng nhếch cao cằm, lạnh lùng: “Chỉ cần tôi không muốn, thì chính là lăng nhục.”

“Vậy nói cho tôi biết, làm thế nào em mới có thể tự nguyện.” Alex chậm rãi bước đến gần cậu.

Sở Lăng phải tiếp tục lui về phía sau, mãi khi khi lưng tiếp xúc với vách tường, chỉ có thể lớn tiếng quát: “Anh không được lại đây.”

Alex vẫn từng bước một đi đến trước mặt cậu, con ngươi xanh biếc nhìn thẳng vào đôi mắt mỹ lệ phẫn nộ lại có chút khẩn trương: “Lăng, mặc kệ em có nguyện ý hay không, tôi cũng sẽ không thả em đi. Tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi đến một ngày nào đó em yêu tôi, nhưng tốt nhất em nên gạt bỏ ý nghĩ muốn bỏ trốn khỏi đầu, cả đời này em đã thuộc về tôi.”

Sở Lăng âm thầm cắn chặt răng, không kiềm chế được khép hạ làn mi dài, tránh né ánh mắt nghiêm túc của Alex.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.