Tỉnh Mộng

Chương 29: Chương 29: Cảnh cáo




Doãn Vụ Thi lạnh mặt, nhìn người trước mặt xuyên qua tấm khăn.

Trì Trọng Hành quay lưng về phía cô, hoàn toàn không cảm nhận được sát khí từ đằng sau.

Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần xám dài bao bọc đôi chân cơ bắp. Anh nghiêng người đứng trước tủ lạnh, ánh đèn hắt lên làm khuôn mặt anh dịu dàng đi nhiều, cảm giác thả lỏng thoải mái như ở nhà.

“Cô uống gì?” Anh suy nghĩ một lát, rồi quay đầu lại, nghiêm túc hỏi vị khách không mời mà đến đang ngồi trên sofa phòng anh: “Tôi chỉ có trà lạnh và sữa. Cô uống trà xanh không?”

Doãn Vụ Thi:?

Đàn ông trưởng thành nam tính thế mà chỉ có hai thứ đó thôi? Không có nổi một món có cồn?

Doãn Vụ Thi hỏi với giọng điệu chân thành không mỉa mai nhất có thể: “Chỉ có vậy à?”

“Ừ, không có gì khác.” Trì Trọng Hành lấy một hộp sữa ra, thấy sắc mặt cô đầy vẻ kháng cự, anh không kiềm được ý cười trong mắt: “Vậy tôi pha cho cô ly trà, thêm lát chanh.”

Anh đi dép lê tới, đặt hộp sữa lên bàn rồi trở lại căn bếp, rót một ly trà xanh lạnh, thêm hai giọt mật ong, vắt một lát chanh cho cô.

Trì Trọng Hành ngồi xuống góc còn lại của sofa, đẩy ly trà đến trước mặt Doãn Vụ Thi rồi rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau lớp nước đọng trên hộp sữa.

Anh mới tắm xong không lâu, tóc đã khô một nửa, da còn hơi ửng đỏ. Hai người cách không xa, anh vừa ngồi xuống Doãn Vụ Thi đã nghe thấy mùi sữa tắm thoảng qua.

Trì Trọng Hành mở hộp sữa bò, uống một hớp lớn, ánh mắt nhìn về Doãn nào đó đang trùm khăn trên đầu: “Không phải có việc tìm tôi sao, cô nói đi.”

Cách ly trà trong trẻo, Doãn Vụ Thi thấy hai chữ to đùng trên hộp sữa: Tách béo.

- - Quả nhiên.

Không có gì bất ngờ, không hổ là đối thủ một mất một còn, khẩu vị cũng trái ngược nhau như vậy.

Cô căm giận bưng ly trà lên uống một hớp, chợt phát hiện thật ra vị cũng không tệ lắm.

Hai người đã ở cùng phòng cả một buổi tối, bầu không khí mơ màng huyền ảo-- dĩ nhiên là không có gì xảy ra hết.

Vì sao Doãn Vụ Thi lại xuất hiện trong phòng Trì Trọng Hành, chuyện này phải kể từ 3 tiếng trước.

Bọn họ vật lộn trong phòng thi cả buổi chiều, cuối cùng cũng xem như vượt qua kỳ thi giáo dục đại cương, hoàn thành tín chỉ đầu tiên kể từ lúc nhập học. Làm đầu sỏ gây tội, lần này Doãn Vụ Thi đương nhiên không giành được học bổng, thậm chí còn không được rút vật phẩm, đã vậy còn bị ăn điểm C, trận này cô hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Chẳng qua cô cũng không để tâm lắm, có thể khiến hệ thống không ưa mình thật ra với cô mà nói cũng là một loại thành tích.

Ra khỏi phòng thi, Doãn Vụ Thi phát hiện nhật ký thi cử trong app Khuôn viên Tháp Lục vừa cập nhật:

Thí sinh 02013-01011000 hoàn thành bài thi giáo dục đại cương - môn Nghệ thuật.

Phát hiện dữ liệu bất thường.

Tiến hành xem xét phúc khảo, phúc khảo hoàn thành, thông qua bài thi.

Thí sinh 02013-01011000 cảnh cáo lần 1.

Vị này từ nhỏ đến lớn bị cảnh cáo không biết bao nhiêu lần, văn mẫu kiểm điểm viết hẳn 10 cái, đương nhiên không hề hoảng sợ. Cô còn muốn khiêu chiến thêm, để xem có thể giở trò gì mới trong ngôi trường xui xẻo này.

Tháp Lục cũng không định để cô viết kiểm điểm, kết quả xử lý được gửi tới điện thoại cô sau 10 phút: Để trừng phạt, cô không được tự do lựa chọn khóa học tiếp theo mà chỉ được chọn một trong những môn cơ bản bắt buộckhi.

Ở hiện thực, mấy môn “cơ bản” đều vô cùng khủng khiếp, mà trong chỗ này, nó còn khủng khiếp hơn. Doãn Vụ Thi ăn xong cơm tối rồi túm Lam Xuân Kiều đi vòng vòng khuôn viên dò hỏi. Trước mắt không có ai chọn khóa cơ bản, mọi người đều vất vả giãy giụa với các môn tự chọn, không có sức lực để chủ động thử thách giới hạn của mình.

Cũng chỉ có kẻ phá vỡ quy tắc như cô mới đi tìm đường chết thế này, dẫn đầu chọn môn bắt buộc để tìm ra rốt cuộc ai mới là người hồng phúc tề thiên(*).

Hồng phúc tề thiên: người có phúc lớn, may mắn, phú quý.

Lam Xuân Kiều lại muốn khóc.

Từ lúc Kiều Kiều sinh ra tới bây giờ, bên cạnh luôn có hai ngọn hải đăng soi sáng lối đi cho cậu. Lam Tuyết Kiều tuy rằng ít khi chơi với cậu, nhưng ít nhất vẫn có trách nhiệm “anh cả như cha”; Doãn Vụ Thi tuy rằng đạo đức bị bốc hơi hết, nhưng đối xử với cậu cũng không đến nỗi tệ. Cả hai đều là những người có chủ kiến, thông minh kiên định, Lam Xuân Kiều lớn lên dưới sự bao bọc của bọn họ, cho nên trước khi thành niên cậu chưa từng làm chủ chính mình, thậm chí thi đại học cũng tham khảo ý kiến Doãn Vụ Thi mà chọn.

Phụ thuộc quá mức khiến cậu thiếu mất tính tự lập, bước vào phòng thi vẫn cần người đáng tin cậy gánh vác mình. Thế nên giữa hoàn cảnh đầy rẫy nguy hiểm như lúc này, Doãn Vụ Thi giống như tiên nữ giáng trần trong mắt cậu, chính là một cái đùi vàng sáng lấp la lấp lánh.

Cậu quyết tâm ăn bám cô.

Sự tín nhiệm “Chỉ cần theo chị, nằm không cũng thắng” thế này khiến Doãn Vụ Thi vô cùng đau đầu.

Bài thi tiếp theo là trừng phạt dành cho cô, cô vốn không muốn mang theo Lam Xuân Kiều, cậu chỉ cần lựa chọn bình thường như những người khác.

Doãn Vụ Thi luôn tỉnh táo đến mức lạnh lùng.

Cô không phải đứa con của trời, tuy bây giờ cô rất kiêu ngạo, nhưng cũng không dám chắc mình sẽ sống được đến cuối cùng, lỡ có gì xảy ra, Lam Xuân Kiều phải học được cách tự lập.

Kiều Kiều: Chị nói đúng, nhưng em không nghe em không nghe.

Lam Xuân Kiều vô cùng kiên định, cũng không biết niềm tin của cậu từ đâu mà ra: “Đằng nào em cũng phải thi môn cơ bản bắt buộc, chi bằng bây giờ chị mang em theo.” Với lý lẽ thế này cậu đã năn nỉ suốt 1 tiếng đồng hồ.

“Em hứa sẽ đảm bảo nghe lời, không làm phiền chị, có phải trước giờ em đều rất ngoan, biểu hiện cũng không đến nỗi nào đúng không? Một mình chị thi môn bắt buộc, em không ở cùng chị em cũng không yên tâm, hơn nữa sau này em rèn luyện sau cũng chưa muộn. Dù sao cũng phải thi môn bắt buộc, nhân dịp này chị mang em theo với, coi như lần cuối cùng gánh em đi chị! Giúp em qua kỳ thi không mấy an toàn này đi mà huhu... Được không chị? Không được em năn nỉ tiếp!”

Thanh niên trai tráng 1 mét 8 nằm lê lết trên sàn meo meo giả khóc, dư âm văng vẳng bên tai ba ngày không hết!

Doãn Vụ Thi phiền lòng không thôi, chỉ muốn xách cậu lên ném vào thùng chứa rác độc hại.

Nhưng Kiều Kiều bây giờ đã lớn, cô không ra tay được.

Còn đâu Kiều Kiều bé nhỏ bị cô xách lên đá ra ngoài cửa nữa.

Quả nhiên, cảnh còn người mất, Doãn Vụ Thi thở dài một hơi.

“Cậu theo chị thi môn bắt buộc, lỡ không thi cùng phòng thì thế nào? Một mình cậu phải làm sao?”

Lam Xuân Kiều ốm yếu đang lăn lộn trên mặt đất, nghe vậy liền bật dậy, cười một cái tươi rói rồi rút tấm thẻ chuẩn bị sẵn ra: “Kỳ thi này em rút được một vật phẩm, là bình xịt chuyên dụng phòng biến thái, sau đó em ra chợ đồ cũ trong khuôn viên đổi món khác! Mau nhìn đi! Thẻ tổ đội!”

Thẻ tổ đội có thể ghi tối đa 3 cái tên, đảm bảo thi cùng phòng, có hiệu lực trong vòng một kỳ thi sau khi kích hoạt.

Thật đúng là có chuẩn bị mà đến.

Đón nhận ánh mắt lấp lánh của Lam Xuân Kiều, Doãn Vụ Thi đau đầu không thôi.

Cô cố gắng thuyết phục lần cuối: “Nếu cậu một hai phải theo chị, chị chọn cái gì cậu cũng phải chọn cái đó.”

“Đương nhiên đương nhiên.” Lam Xuân Kiều cung kính gật đầu.

Doãn Vụ Thi cười một cái không có ý tốt: “Chị chọn toán học.”

“......”

Lam Xuân Kiều héo mòn.

Năm đó, cậu là một chàng trai trẻ ngây thơ và ngạo mạn, Doãn Vụ Thi giúp cậu chọn nguyện vọng 1 đại học. Không biết may mắn hay bất hạnh, cậu vừa đạt điểm chuẩn, chính thức bước vào trường học, nhưng cậu không theo kịp ngành học, suốt ngày luẩn quẩn với số liệu thống kê, bốn năm đi học ngày nào cũng như nghe tụng kinh, điểm số cứ thế lẹt đẹt.

Vất vả lắm mới tốt nghiệp khỏi trường, bây giờ nghe thấy hai chữ “toán học” cậu liền PTSD.

Lam Xuân Kiều trở về với đất mẹ.

Cậu thốt lời hấp hối: “Chị, nhất định phải là toán sao?”

“Khó khăn lắm mới có cơ hội thi toán, cậu không trân trọng à?”

Lam Xuân Kiều nín lặng.

Thấy mặt cậu đã nhăn thành 18 nếp gấp trên bánh bao, cô quyết định tung đòn cuối cùng: “Cậu cũng không cần miễn cưỡng, chị không đi cùng cậu, cậu có thể đi tìm Trì Trọng Hành.”

Mặc dù thân là kẻ thù (tạm không nói tới chuyện sắc dục), cô cảm thấy nhân phẩm khăn quàng đỏ của người này có thể tin tưởng được.

Như bản tính tự nhiên, anh luôn muốn bảo vệ tất cả mọi người.

Tuy rằng cái chết của cậu thanh niên trong kỳ thi vừa rồi khiến anh có chút nghi ngờ các thí sinh khác ngoại trừ Doãn Vụ Thi, nhưng chuyện đó cũng không mâu thuẫn với việc anh bảo vệ mọi người.

Doãn Vụ Thi vốn chỉ muốn Lam Xuân Kiều chết tâm, nào ngờ nhắc đến Trì Trọng Hành, Kiều Kiều đột nhiên sống dậy: “Em mà đi tìm anh ấy, vậy thì chắc chắn sẽ thi cùng chị.”

Doãn Vụ Thi:?

Hả?

Xảy ra cái gì mà cô không biết sao?

Lam Xuân Kiều ngồi dậy: “Chị, lần này chị bị cảnh cáo đúng không? Để trừng phạt, hệ thống chỉ định cho chị một ủy viên kỷ luật, hai người bị trói buộc cùng nhau trong kỳ thi tiếp theo. Nếu người đó ngăn cản được chị thực hiện hành vi vi phạm, người đó có thể miễn một môn.”

“Thì?” Sắc mặt Doãn Vụ Thi dần trở nên dữ tợn.

“Thì... thì...” Lam Xuân Kiều nuốt ngụm nước bọt: “Anh Trì chính là ủy viên kỷ luật... Anh ấy cũng định chốc nữa tới tìm chị, nói về chuyện này.”

“Không cần.”

Doãn Vụ Thi bật dậy.

“Cậu.” Cô chỉ Lam Xuân Kiều: “Đi nói với anh ta một tiếng, ở đó chờ bà đây.”

“Chị-đi-tìm-anh-ta!”

Lời tác giả:

Doãn Vụ Thi (suy sụp): Sao lại là anh!!!

Trì Trọng Hành (âm trầm): Có lẽ là duyên phận.

Tự đào mồ chôn mình, hệ thống rầu thúi ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.