Tổ trưởng Trì vừa vặn rời mắt một giây trước khi Doãn Vụ Thi bước vào.
Anh giả vờ mới chuyển tầm mắt đến, chạm phải ánh mắt của Doãn Vụ Thi, thấy sắc mặt cô xán lạn, ánh mắt lập lòe như cáo mới trộm được gà. Xác nhận cô không xảy ra gì, anh mới vô cảm quay đầu đi, bàn tay nắm chặt trong túi chậm rãi thả lỏng.
Doãn Vụ Thi bước vào phòng học, tiện thể nhìn đồng hồ đếm ngược trên tường.
Bọn họ đã ở phòng thi hơn 4 giờ đồng hồ, thời gian này chịu không ít áp lực, tinh thần chưa từng được ngơi nghỉ. Thể lực thật ra không hao hụt gì nhiều, chủ yếu là liên tiếp nhìn hai bạn học cùng mình ra đi, tâm trạng hơi mệt mỏi.
Còn có hơi đói.
Hộp gà rán ăn trước khi vào đây đã tiêu hao gần hết, cũng như kiên nhẫn của cô đối với bài thi này.
Cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng- nếu nộp bài sớm một chút thì vẫn kịp giờ ăn tối ở khuôn viên.
Trong khoảng thời gian Doãn Vụ Thi ra ngoài, ba người đàn ông còn sống trong phòng thi khiêng thi thể của đuôi ngựa đến đặt cạnh cậu trai đeo kính. Nhưng cảnh tượng ban nãy quá mức đẫm máu, hiện trường vẫn còn lộn xộn, vết máu vương ra khắp nơi, các pho tượng đều ít nhiều bị vấy bẩn.
Chẳng qua bây giờ bọn họ cũng không có điều kiện để chú ý chuyện này. Doãn Vụ Thi bước tới pho tượng “Lười biếng”, nhìn khuôn mặt y đúc như mình, cảm giác vẫn không thoải mái lắm.
Cô lấy “đồ mượn” trong túi ra.
Lam Xuân Kiều bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Chị đi làm gì vậy?”
Doãn Vụ Thi cười một cái: “Tới văn phòng mượn chút đồ.”
Lam Xuân Kiều: “......”
Đã hiểu.
Người này tới văn phòng “cướp bóc“.
Lam Xuân Kiều quá hiểu đức hạnh của chị mình, cách cô “mượn” giống y như đám người cho vay nặng lãi đòi nợ vậy, nhân tính thấp đến mức không đáng kể. Cậu lặng lẽ đốt nến cho đầu người trong văn phòng.
“Thước dây?” Ánh mắt Lam Xuân Kiều rơi xuống đồ vật trong tay cô: “Chị lấy cái này làm gì?”
Doãn Vụ Thi quay đầu lại, mắt hoa đào khẽ nâng, nghiêm túc nhìn thẳng cậu: “Chuẩn bị nộp bài thi.”
Bỏ qua vẻ buồn ngủ thường ngày, nếu chỉ nhìn lướt qua, thật ra đôi mắt cô rất đẹp, đuôi mắt cong khẽ mềm mại. Con ngươi đen láy sáng suốt, khi nhìn người có cảm giác hơi lạnh lùng, tựa hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bí mật của người khác.
Rất ít người dám nhìn vào mắt với Doãn Vụ Thi khi cô nghiêm túc.
Lam Xuân Kiều nhìn về phía tay cô, theo bản năng né tránh ánh nhìn của Doãn Vụ Thi.
Doãn Vụ Thi cũng chẳng thèm để ý tới cậu, cô quay đầu lại nhìn “Lười biếng”, sau đó lười nhác chia sẻ thông tin thu thập được ở văn phòng.
Tin tức này thành công khiến mọi người điêu đứng.
Hai người phụ nữ đã xác định được thân phận, kiêu ngạo cùng thù hằn cũng đã xác nhận, chỉ còn lại Lam Xuân Kiều, Trì Trọng Hành, sơ-mi caro và cậu thanh niên. Trong số bọn họ có một người tương ứng với thân phận “giảng viên”, cho nên tình huống có chút phức tạp.
Sau khi đuôi ngựa chết bất đắc kỳ tử, bây giờ chẳng còn ai muốn thử nghiệm nữa.
Trì Trọng Hành không biết Doãn nào đó có ý tưởng gì táo bạo, nhưng nhìn bộ dạng nhàn nhã của cô, anh cho rằng cô đã nghĩ đến chuyện gì đó.
Doãn Vụ Thi cũng không làm anh thất vọng.
Cô khoa tay múa chân với pho tượng “Lười biếng” một hồi, sau đó lại kéo cô gái tóc ngắn đang run bần bật trong góc dậy, hai người chụm đầu nói gì đó trước tượng “Đố kỵ“.
Rồi cô ngồi dậy, ngạo nghễ tuyên bố: “Có thể chuẩn bị nộp bài rồi.”
Cô ném vật trong tay cho Lam Xuân Kiều, cậu bắt lấy theo bản năng, sau đó nghe thấy chị cậu nói: “Lấy số đo ba vòng của mọi người đi.”
Lam Xuân Kiều:???
Lặp lại lần nữa?
Đo... cái gì cơ?
Đón nhận ánh mắt mọi người, cậu đột nhiên cảm thấy thước dây trong tay sống động lạ thường, nóng đến phỏng tay.
- - Cái này chỉnh thế nào?
Doãn Vụ Thi lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên để về kịp giờ cơm nữa.”
Lam Xuân Kiều nhìn biểu tình nghiêm túc của hai người đàn ông bên cạnh, cậu vô thức nuốt nước bọt, gian nan hỏi: “Có ý gì?”
Doãn Vụ Thi đang ngồi bệt dựa tường, một chân gập một chân duỗi thẳng, lười biếng vô cùng: “Mấy cái tượng không đầu đó phỏng theo ngoại hình của chúng ta mà làm cả, chị đoán rằng nó phỏng theo 100%. Vừa rồi bọn chị mới thử một chút.” Cô chỉ sang cô gái tóc ngắn: “Sự thật chứng minh chị đoán đúng rồi. Mấy người tuy thể hình giống nhau, nhưng cũng không tới mức 3 vòng y đúc chứ, đo cánh tay cẳng chân gì gì đó, liền biết ai là ai.”
Cô nhìn thoáng qua Trì Trọng Hành: “Thí sinh cá biệt đừng hòng trở về hành lang thử lại phép tính. Tạm không nói tới chuyện ảo cảnh có kích phát lần nữa không, chuyện thử thách bản chất con người là không cần thiết. Bây giờ chỉ cần nộp bài nhanh nhanh cho xong việc thôi.”
“Thí sinh cá biệt” bị điểm danh đầy bất dĩ.
Anh biết làm thế nào bây giờ.
Ba người đàn ông tuổi trên 18 bắt đầu gượng gạo tạo hình lấy số đo, bầu không khí căng thẳng cộng thêm hai cái xác người bên góc, khung cảnh lúc này không mấy dễ chịu.
Doãn Vụ Thi lười nhác ngồi dưới đất xem diễn, cả người thả lỏng như bùn nhão, trát lên trên tường, chỉ thiếu tay trái coca tay phải gà rán.
Người đầu tiên được xác nhận là sơ-mi caro. Đo chu vi cổ cùng chiều dài các chi, anh và “Tham lam” hoàn toàn trùng khớp. Bởi vì hình phạt của tham lam là “nằm sấp”, anh ta đành phải bắt chước tư thế của tượng, cọ tới cọ lui trên mặt đất.
Để phối hợp với tư thế kỳ lạ này, hai người còn lại cũng phải cong lưng khoa tay múa chân nửa ngày, quá trình đo lường vô cùng mệt mỏi.
Doãn Vụ Thi nâng mắt nhìn, hứng thú theo dõi tiếp.
Cậu thanh niên đeo kính đã chết, mọi người đều không chịu đo thi thể của cậu, mà chừa lại dùng phương pháp loại trừ định danh sau. Cho nên khi thân phận của sơ-mi caro đã được xác định, thế cục đã rõ, giữa Lam Xuân Kiều và Trì Trọng Hành có một người sẽ là “Sắc dục“.
- - Ai da.
Thật là kích thích.
Ánh mắt Doãn Vụ Thi đảo qua đảo lại giữa hai người quen thuộc, Lam Xuân Kiều bị cô đánh giá không tự nhiên nổi, Trì Trọng Hành vẫn giữ khuôn mặt poker như thường ngày.
Đầu tiên, Lam Xuân Kiều so thử với tượng “Tham ăn” nhưng không khớp, sau đó cậu so với “Sắc dục”, cũng không khớp. Cậu ngồi xuống cạnh tượng “thầy giáo”, tùy ý để Trì Trọng Hành đo lường.
Hoàn toàn giống nhau.
Tuy rằn sớm đã đoán được, nhưng lúc có kết quả, sắc mặt bạn nhỏ Kiều Kiều vẫn căng thẳng không thôi, dù sao thì ở loại địa phương này, khác biệt với mọi người quả thật rất khả nghi.
Đặc biệt vừa mới xảy ra chuyện thí sinh giết thí sinh chưa rõ thực hư.
Cậu thoạt nhìn yếu đuối mềm mại, nhưng cũng không phải khờ khạo, từ nhỏ lớn lên cùng hai con người thành tinh, mưa dầm thấm lầu, ít nhiều cũng học được một chút khả năng phán đoán.
Cậu biết bây giờ mọi người đang nghi ngờ cái chết của thanh niên kính đen, vì sao một thí sinh lại giết thí sinh khác?
Đương nhiên bởi vì người đó có nhiệm vụ bí mật không thể cho người khác biết.
Khuôn mặt bánh bao trắng nõn lập tức thê thảm.
Trì Trọng Hành thấy cậu nhóc sắp tự hù chết mình, anh có chút không đành lòng, đặt tay lên vai an ủi cậu: “Không cần căng thẳng như vậy, nếu thật sự có chia phe, hệ thống hẳn sẽ không ngả bài sớm vậy đâu.”
Lam Xuân Kiều nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Hiện tại chỉ còn dư lại “Sắc dục” và “Thăm ăn”, tương ứng với Trì Trọng Hành và cậu thanh niên, nhưng trước đó đuôi ngựa đã giúp mọi người thử qua, Trì Trọng Hành cũng lười giãy giụa. Anh nhanh chóng bước qua tượng “Sắc dục” đang chìm trong lửa. Để phòng ngừa, sơ-mi caro vẫn giúp anh đo lường một chút, kết quả không có gì ngoài ý muốn.
Trùng khớp 100%.
Doãn Vụ Thi ngồi ngay phía trước, đột nhiên cảm thấy mình như một con lợn được thồn cho đầy dưa.
Wow.
Được đó:)
Trước khi tiến vào hệ thống, hiểu biết của Doãn Vụ Thi đối với Trì Trọng HNfh đều là người khác nói cho, cô hầu như không giao tiếp gì với anh ngoài những lúc ẩu đả. Người này, nói nôm na thì chính là kỷ luật đến mức nhàm chán, nói dễ nghe một chút thì là “hệ cấm dục“. Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, biểu hiện của Trì Trọng Hành hoàn toàn giống hệt như ấn tượng của cô trước đó, khăn quàng đỏ trước ngực sáng chói tươi đẹp, chính trực không chút sơ hở.
Cô cảm thấy Trì Trọng Hành đáng ra không nên xuất hiện ở phòng thi “bảy tông tội”, khó mà tưởng tượng người như anh mãnh liệt khát cầu cái gì. Cô còn mới suy đoán Trì Trọng Hành sẽ ứng với thân phận “thầy giáo”, không ngờ nhanh như vậy đã bị vả mặt.
Người quy củ nghiêm túc như vậy thế mà có ngày đánh lại bậc thầy lý thuyết như cô, thành công nhận được danh hiệu sắc dục.
Quả thật ngoài dự đoán của mọi người.
Trì Trọng Hành biết cô vẫn luôn đánh giá anh.
Không chỉ một mình cô, toàn bộ thí sinh ở phòng thi đều đang đánh giá anh, ánh mắt không mấy khác nhau: Thoạt nhìn còn rất chính trực, không ngờ là loại người như vậy, vẻ ngoài thật sự lừa gạt người khác.
Đột nhiên bị chụp nồi lên đầu, đã vậy còn không phải nồi thông thường, mà là nồi từ trên trời ụp xuống. Anh cảm thấy hệ thống thật sự có bệnh, nhưng những người khác đều biểu hiện giống với tội danh của mình y đúc, cái này làm anh bắt đầu hoài nghi chính mình.
Mình thật sự là cái đó sao?
Anh nhìn lại hai mươi mấy năm qua, không phát hiện sự kiện gì có thể xem là sắc dục.
Nhưng anh không biết phải giải thích thế nào, trước mặt một đám người không quá thân quen, anh cũng không thể “Tôi không phải tôi không có, trước giờ tôi chỉ dùng tay trái” được, thế còn mất mặt hơn, chi bằng thừa nhận.
Vì thế anh ra vẻ không sao cả, đặt đầu thạch cao của cậu thanh niên còn sót lại lên tượng “Tham ăn”, hi vọng kỳ thi quái quỷ này sớm kết thúc. Anh bước tới đứng trước gương, để phòng ngừa hệ thống bắt lỗi, anh còn đề tên mình bên dưới.
Hệ thống xuất hiện đúng lúc, cứu vãn đôi tai đỏ bừng sắp bốc khỏi của anh: “Đã nhận được bài thi, bắt đầu chấm điểm.”
Trên bảng đen hiện lên mấy nét phấn.
Môn tự chọn: Giáo dục đại cương - Môn Nghệ thuật
Thời gian: 4 tiếng 51 phút
Kiểm tra các câu hỏi...
Tìm được giảng viên ẩn giấu giữa những pho tượng √ (10 điểm)
Tìm ra phiếu điền đáp án √ (10 điểm)
Mở tủ √ (10 điểm)
Xác nhận danh tính của pho tượng (hoàn thành 6/7) (10 điểm x 6)
Tổng điểm được 90, bởi vì “Kiêu ngạo” không phải do bọn họ tự hoàn thành nên bị trừ 10 điểm là lẽ thường tình, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng tổng kết vẫn chưa kết thúc.
Thí sinh 02013-01011000 có hành vi đe dọa NPC (-10 điểm)
Thí sinh 02013-01011000 dùng phương thức bất thường để hoàn thành bài thi (-20 điểm)
“......”
Còn quá sớm để thả lỏng.