Hầu như không gặp
chút khó khăn, ta liền dịu dàng đặt nụ hôn lên vầng trán của cô bé
“Tương Tư, con hay giúp mẫu thân đuổi vị tỷ tỷ áo trắng đó đi có được
không?”
Tương Tư nghe vậy, vỗ tay đầy hứng khởi “Dạ được, dạ được ạ. Chúng ra hãy đi đuổi tỷ tỷ đó đi, sau đó mẫu thân và phụ vương lại ở bên nhau, có được không?”
Ta mỉm cười đáp lại “Điều đó là đương
nhiên. Có điều vị tỷ tỷ áo trắng đó xinh đẹp trẻ, trung hơn mẫu thân
nhiều, ta buộc phải đưa nàng đến một nơi thật xa, sau đó mới an tâm quay lại sống cùng Tương Tư.”
Tương Tư liền đáp “Dạ được, thế nhưng
mẫu thân không được lừa con, sau khi đưa vị tỷ tỷ đó đi, thì người phải quay về sống với con và phụ vương đấy.”
Ánh mắt tròn xoe, đen
láy, trong sáng tựa thủy tinh của cô bé in lại nụ cười của ta, xinh đẹp
mà giả tạo, chẳng chân thực chút nào. Thế nhưng nụ cười của cô bé lại
non nớt, ánh mắt sáng tựa ngọc lưu ly. Sau nhiều năm chinh chiến ngoài
sa trường, ta chém đầu biết bao nhiêu quân địch mà chưa từng chớp mắt sợ hãi, vậy mà vào lúc này, ta thực sự chẳng dám nhìn vào đôi mắt của cô
bé.
Ta liền đặt đầu cô bé vào vai mình, không nhìn thêm nữa, dịu dàng nói tiếp “Được rồi, mẫu thân nhất định sẽ quay về sống với con và
phụ vương. Có điều phụ vương của con đã bị vị tỷ tỷ áo trắng kia hớp
hồn, đợi chốc nữa, ta sẽ dùng con để dọa cho ngài ấy một trận, ép ngài
phải để ta đưa vị tỷ tỷ đó đi thật xa, con đừng sợ hãi, ta sẽ không làm
con bị thương, có biết không?”
Tương Tư gật đầu đáp “Con biết rồi, mẫu thân luôn yêu thương con nhất, làm sao lại nỡ làm tồn thương đến con?”
Ta âm thầm cảm thấy áy náy, nhưng lại ôm cô bé chặt hơn trước, tay cầm
chắc bảo kiếm, vẫn mỉm cười nói cùng cô bé “Ừm, Tương Tư đích thực là
đứa con ngoan của mẫu thân, rất biết nghe lời.”
Tương Tư được ta khen ngợi càng thêm đắc ý, nũng nịu trong lòng ta như chú mèo con, thân người mềm mại, hơi thở ấm áp. Cô bé có đôi mắt tuyệt đẹp y hệt như phụ
vương của mình, khiến trái tim dù cứng rắn đến mức nào cũng bị tan chảy, mềm yếu. Đây đích thực là một đứa bé đáng yêu, ngoan ngoãn, đáng tiếc
lại là con gái của Thuần Vu Vọng.
Nghe tiếng bước chân hỗn loạn
bên ngoài truyền vào, ta từ từ rút thanh kiếm Thừa Ảnh ra khỏi vỏ, nụ
cười bên miệng bất giác lạnh giá. Dây xích được mở ra, hai cánh cửa bị
người ta đạp mạnh, tiếp đó là bóng dáng Thuần Vu Vọng đưa thị vệ hoảng
loạn tiến vào.
Rất tốt. Thứ ta chờ đợi chính là sự hoảng loạn của ngài. Một khi ngài hoảng loạn, ta mới có cơ hội chiến thắng. Ngài mặc
bộ y phục bằng gấm trắng, chiếc thắt lưng lỏng lẻo, bước chân vội vã,
trước trán còn một vài lọn tóc lòa xòa.
Ta nhớ lại chuyện Tương
Tư kể ngài vừa hôn môi cùng người phụ nữ áo trắng nào đó, đột nhiên lại
cảm thấy khinh bỉ. Giữa ban ngày ban mặt, chắc hẳn ngài đã bị đám thị vệ gọi dậy khỏi chiếc giường của người phụ nữ áo trắng kia.
Người
không phong lưu uổng tuổi xuân. Ngài thân là hoàng tử, thê thiếp thành
đàn cũng chẳng có gì lạ lẫm. Hà tất phải vừa khổ sở chung thủy, chờ đợi, mong nhớ, si tình với một người ái thê đã mất tích nhiều năm, lại vừa
ân ân ái ái cùng người phụ nữ khác? Nếu đã lăng nhăng thì đừng có tỏ ra
nhất mực si tình! Ngài chính là loại người ghê tởm đó. Thực đúng là uổng phí cho bộ mặt anh tuấn, si tình hiếm thấy, không biết đã làm hại biết
bao nhiêu người phụ nữ tốt đẹp, nhất mực si tình.
Còn ngài hiển
nhiên đang phẫn nộ vì bị gọi dậy khỏi giấc mơ xuân, lại còn thấy ái nữ
đang bị ta khống chế, ánh mắt kia ngoài sự lạnh lùng như băng tuyết,
tràn ngập xót thương thì tất cả chỉ còn là phẫn uất, căm hận.
Ngài đứng giữa viện, lạnh lùng nhìn về phía ta “Tần Vãn, ngươi định làm gì?”
Ta không lập tức đáp lại, từ từ bước xuống bậc thềm, lặng lẽ di chuyển mũi kiếm, chiếu ánh kiếm đó thẳng vào ánh mắt ngài.
Ngài nheo mắt trước ánh kiếm chói lóa, lúc định thần, đã thấy thanh kiếm kia đặt đặt bên chiếc cổ xinh xắn của con gái mình, ánh mắt hiện rõ tâm
trạng bất định.
“Hãy thả Tương Tư ra, ta sẽ để ngươi đi.”
Ta cười khẩy “Lấy Quận chúa mà chỉ để đánh đổi tự do của mình ta sao? Chẩn Vương Điện hạ đã coi trọng tại hạ quá rồi. Mạng của ta vô cùng rẻ mạt,
làm sao có thể sánh được với giá trị của lệnh thiên kim, tiểu Quận chúa
nước Lương chứ?”
Ngài đương nhiên nghe ra được ẩn ý bên trong lời nói của ta, mím chặt đôi môi nhìn ta chằm chằm, ánh mắt chẳng khác nào
mũi tên, bắn thẳng về phía ta. Mãi lâu sau, ngài nhếch miệng lên, từ từ
nói “Tần Vãn, đến nay, ta có thể tin chắc rằng, ngươi tuyệt đối không
phải là Doanh Doanh. Trong thiên hạ này không có bất cứ người mẫu thân
nào lại lấy tính mạng cốt nhục của mình ra để uy hiếp người khác.”
Ta còn chưa kịp đáp lại, Tương Tư đã ôm chặt lấy cổ ra rồi thét về phía
phụ vương “Phụ vương, mẫu thân sẽ không hại con đâu. Mẫu thân nói chỉ
muốn đuổi vị tỷ tỷ mặc áo trắng kia đi thật xa, sau đó sẽ quay về chung
sống cùng chúng ta. ”
Không ngờ cô bé lại tin rằng ta tuyệt đối
sẽ không gây tổn hại đến mình, nũng nịu trong lòng ra mà chẳng hề bận
tâm đến thanh kiếm Thừa Ảnh sắc nhọn đang kề bên cổ mình.
Thân
thể của Tiểu Tương Tư nhỏ bé, yếu mềm, chỉ khẽ động thủ là mong manh dễ
vỡ. Thừa Ảnh là một trong những thanh kiếm nổi danh thiên hạ, tuy không
đến mức chém sắt như chém bùn thế nhưng vẫn vô cùng sắc nhọn, dễ dàng
xuyên thủng các loại áo giáp tầm thường chứ đừng nói là làn da mỏng manh của một đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Ta mỉm cười hôn lên khuôn mặt của Tiểu Tương Tư “Thật đúng là con gái bảo bối của mẫu thân, đã nói ra hết được tâm tư của ta. Chẩn Vương Điện hạ, xin hãy giao người mà ta cần ra đây, đợi khi nào đưa nàng ra ra khỏi thành, ta đảm bảo Tiểu Tương Tư an toàn quay về bên cạnh Điện hạ.”
Ta đương nhiên không muốn gặp
tình nhân áo trắng của ngài, người ta muốn chính là công chúa Thường Hy
có thể bình an vô sự cùng ta quay về nước Nhuế. Ngài đã mất đi Doanh
Doanh, ta cũng chẳng rõ rốt cuộc cốt nhục duy nhất còn lại giữa ngài và
Doanh Doanh có đủ để đánh đổi công chúa Thường Hy hay không?
Tương Tư hoàn toàn không biết được giá trị của mình với ta như thế nào, thấy
ta đối đãi thân tình, lập tức lên tiếng nói giúp “Phụ vương, nếu người
không đuổi vị tỷ tỷ áo trắng kia đi, con sẽ ra đi cùng với mẫu thân,
không bao giờ quan tâm đến người nữa.”
Nghe con gái bảo bối nói
vậy, Thuần Vu Vọng tỏ ra kinh ngạc. Ngài nhìn về phía ta, ánh mắt trang
đầy nỗi thất vọng và ảo hận, sau đó dần dần chuyển sang tuyệt vọng, ê
chề.
Bởi vì ta với Doanh Doanh có dung mạo giống nhau, chỉ e ban
đầu ngài còn định tìm chút cảm giác an ủi từ ta, thế nhưng lúc này bất
đắc dĩ phải tỉnh ngộ.
Ta là Tần Vãn, tuyệt đối không phải là
Doanh Doanh của ngài. Doanh Doanh mà ngài ngày nhớ đêm mong không biết
còn sống hay đã chết, cũng chẳng biết hiện đang ở nơi góc bể chân trời
nào nữa.
Thế nhưng, lúc này ta chẳng còn tâm tình đâu mà đồng cảm với ngài, hơn nữa còn muốn công kích vào vết thương chí mạng nhất của
ngài. Ta cười nhạt nói “Đợi khi nào uống hết số rượu chôn dưới gốc mai
già đó, ngoại trừ Tương Tư ra, ngài còn giữ được cái gì nữa? Ngài thực
sự định để bản thân không còn bất cứ thứ gì nữa sao?”
Mũi kiếm
khẽ dịch chuyển, Tương Tư hoàn toàn không hay biết, thế nhưng phần vài
áo ở cổ cô bé đã bị ta cứa đứt, chỉ còn một chút nữa thôi, đứa con đang
ra sức nói lời bất mãn thay mẫu thân sẽ chết vì đứt động mạch ở cổ.
Thuần Vu Vọng lúc này vẫn lạnh lùng đứng đó, ta lại than dài một tiếng “Thật
đáng tiếc, đứa trẻ này đã đầu thai nhầm, vận mệnh an bài phụ thân không
quý, mẫu thân không yêu, tuổi còn nhỏ vậy mà lại rơi vào tình cảnh thê
thảm, đắng cay.”
Lúc ánh kiếm vừa lóe lên, cuối cùng ta đã nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của Thuần Vu Vọng.
Ngài hoàn toàn không hề bảo ta ngừng tay mà chỉ thét lớn “Im miệng.”
Dường như chỉ nghe ta nói vậy thôi, ngài đã chẳng thể nào chịu đựng nổi,
khuôn mặt tuấn tú lúc thì trắng nhợt, khi thì tím xanh. Sau khi thở hắt
ra, ngài quay sang nói với viên thị vệ phía sau “Đi, mau đưa người phụ
nữ ở Viện Thúy Phương tới đây.”
Ngài đến đây vội vàng, có khả
năng đã suy tính việc gì, thế nhưng lại không dám để quá nhiều người
biết được những chuyện xảy ra tại đây, nên chỉ mang theo có vài tùy tùng tâm phúc cùng một mưu sỹ mà thôi.
Vị mưu sỹ đi theo ngài lúc này sắc mặt biến đổi, tiến lên phía trước thì thầm nói “Điện hạ, tuyệt đối không thể làm vậy được.”
Thuần Vu Vọng lạnh lùng cười đáp “Có gì mà được hay không được? Bản vương có
thể bắt bọn họ một lần, thì sẽ bắt được họ lần thứ hai. Lê Hoành, ngươi
đích thân đưa người tới đây.”
Viên mưu sỹ có tên Lê Hoành đó đáp
lại, chán nản liếc mắt nhìn Tương Tư đang nằm trong tay ta, rồi vội vã
dẫn theo hai viên tùy tùng rời khỏi.
Thấy phụ vương đã nhượng bộ, Tương Tư vô cùng đắc ý thì thầm bên tai ta “Mẫu thân, vị tỷ tỷ áo trắng đó thực sự đang ở Viện Thúy Phương.”
Ta không hề cảm thấy phẫn nộ.
Ta ban đầu còn không biết rốt cuộc người phụ nữ nào lại khiến cho Chẩn
Vương Điện hạ nhất mực si tình này điên đảo thần hồn, không ngờ lại
chính là công chúa Thường Hy được coi là niềm kiêu hãnh của nước Nhuế
chúng ta. Công chúa Thường Hy đích thực là một bậc mỹ nhân khuynh quốc
khuynh thành, trên đời hiếm thấy. Ngài lén hoàng huynh, hoàng đệ của
mình giấu công chúa vào phủ, tất cả đều vì mê đắm nhan sắc chim sa cá
lặn của người. Thế mà còn nói nào là nhất mực si tình, trái tim đã có
chủ, đến sau cùng vẫn chẳng thể nào vượt qua ải mỹ nhân.
Công
chúa Thường Hy của nước Nhuế chúng ta chính là vị mỹ nhân được nâng niu, chiều chuộng bao năm nay, tuổi còn nhỏ, thơ ngây, trong sáng, đột nhiên gặp phải biến động, bên cạnh không có người thân nào để dựa dẫm, ngài
đưa lời dụ dỗ, hoặc đe dọa, tự nhiên sẽ chiếm hữu được người mà thôi.
Người đàn ông này trông thì nho nhã, thanh cao, đạo mạo, phong độ, không ngờ cũng chỉ là hàng vô sỉ thừa nước đục thả câu. Nếu có cơ hội, ta
nhất định sẽ báo mối thù này cho công chúa Thường Hy.
Tiết trời
tháng Chạp, tuy đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn cảm thấy giá lạnh thấu
xương. Cơn gió lạnh lẽo thổi trong đình viện, tiếp nối nhau từng trận.
Tương Tư cởi áo khoác lông ngoài để chui vào trong, trên người chỉ còn
bộ y phục mỏng manh, lúc này đang run rẩy liên hồi, thu gọn người trong
vòng tay của ta thì thầm “Mẫu thân, bên ngoài lạnh giá, chúng ta quay về cạnh bên lò sưởi đi.”
Bàn tay quàng qua, ôm lấy cổ ta đã mất đi
nhiệt độ ấm áp ban đầu, lạnh chẳng khác nào một tảng băng. Thế nhưng nếu ta vào phòng, tầm nhìn không thể rõ rằng như đứng ngoài sân này được,
lúc hành động cũng có khả năng bị người khác chiếm thế thượng phong. Do
dự một hồi, ta đành ôm chặt cô bé vào lòng hơn, đưa lời an ủi “Tương Tư
của mẫu thân hiểu chuyện nhất, cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa. Nhìn bộ dạng của phụ vương con lúc này, ngộ nhỡ không đồng ý đưa vị tỷ tỷ áo trắng đó lại, mẫu thân chỉ đành dẫn con khỏi nơi này thôi, có được
không?”
Tương Tư không còn than lạnh nữa, nhìn về phía phụ vương
đầy nghi hoặc hỏi “Phụ vương, người định giữ lại vị tỷ tỷ áo trắng đó
mà không cần mẫu thân và con nữa sao?”
Thuần Vu Vọng dường như
chẳng thể nào chịu đựng thêm nữa, đột nhiên thét lớn “Tương Tư, người
phụ nữ này hoàn toàn không phải mẫu thân con, chỉ là có tướng mạo giống
với mẫu thân mà thôi. Phụ vương yêu thương Tương Tư nhất, con không được nghe ả ta nói năng bừa bãi.”
Tương Tư chu miệng “Phụ vương lừa
con. Người rõ ràng là mẫu thân của con, vậy mà lại bảo không phải. Mẫu
thân nói rất đúng, phụ vương có vị tỷ tỷ áo trắng kia nên không cần mẫu
thân nữa, ngay cả con, người cũng chẳng cần luôn.”
Chẳng qua mới
gặp có vài lần, thật không ngờ đứa trẻ này lại tín nhiệm và bảo vệ ta
đến vậy, ta không biết nên cảm thấy đắc ý hay là áy náy nữa. Lúc này ta
thực sự chẳng dám nhìn vào đôi mắt của Tiểu Tương Tư, chỉ nhìn về phía
Thuần Vu Vọng với ánh mắt đầy chế diễu.
Thuần Vu Vọng mím chặt
môi nhìn chăm chăm về phía con gái mình, đột nhiên nhận ra ánh mắt đầy
chế diễu của ta, liền chấn tĩnh trở lại, đưa tay rút thanh kiếm đeo bên
thắt lưng ra, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.
Mãi lâu sau, ta bình thản chuyển mắt nhìn sang phía sau lưng ngài, chờ mong bóng dáng quen thuộc của công chúa Thường Hy.
Không biết có phải là ta nhìn nhầm hay không, gần như cùng lúc ta chuyển mắt
đi, đôi mắt ngài đã đỏ rực lên. Khi ta quay sang nhìn kỹ, chỉ thấy bên
trong đôi mắt đen láy đó tràn đầy căm hận băng giá, không còn chút bi
thương, đau đớn nào như trước nữa.
Lúc này, ngoài cửa truyền vào
tiếng động. Ta vội ngước mắt ra nhìn, thế nhưng viên mưu sỹ có tên Lê
Hoành cùng hai viên thị vệ bê theo một túi vải to lớn tiến vào, hành lễ
cùng với Thuần Vu Vọng. Thuần Vu Vọng đưa ánh mắt nhìn về phía túi vải
lớn, khẽ gật đầu, thị vệ kia lập tức bê lên đưa đến trước mặt ta.
Nhìn thấy túi vải lớn đó chẳng hề động đậy, ta đã đoán trước được bên trong
đang đựng thứ gì, lúc này không biết đang lo lắng hay là vui mừng, nhưng ngoài mặt không hề để lộ chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng thét lớn “Mau
mở ra.”
Một viên thị vệ liền trợn mắt lườm ta, thét lại “Ngươi không có tay sao?”
Bọn họ đưa túi vải lớn đến trước mặt ta, rồi nhanh chóng quay về bên cạnh
Thuần Vu Vọng, tuy bọn họ đứng cách ta một khoảng, thế nhưng, ta một tay bế Tương Tư, một tay cầm kiếm, nếu phân tâm tháo miệng chiếc túi này
ra, chỉ e sẽ để lộ sơ hở cho người ta công kích. Huống hồ, người trong
túi vải này liệu có phải là công chúa Thường Hy hay không thực sự khó
nói. Ta với huynh trưởng của nàng ta, Thái tử Đại Nhuế Tư Đồ Vĩnh quan
hệ thân thiết, công chúa Thường Hy từ lâu đã biết ta là thân nữ nhi,
suốt dọc đường đi, không hề chê bai, thường xuyên nói chuyện cười đùa
cùng ta. Nếu bên trong thực sự là nàng, không có lý gì lại không nhận ra được giọng nói của ta, rồi vùng vẫy kêu cứu.
Ta quay sang nói
với Thuần Vu Vọng “Chẩn Vương Điện hạ, ta đối xử với Tương Tư dịu dàng,
ưu ái, nếu không thể đưa được công chúa Thường Hy còn sống ra khỏi nơi
này, vậy thì đương nhiên sẽ đưa Quận chúa Tương Tư theo cùng ta.”
Đôi mắt rực lửa của Thuần Vu Vọng lại càng thêm mãnh liệt, phẫn nộ hưm một
tiếng, nói cho cùng cũng chẳng dám để con gái mình phải mạo hiểm, liền
quay sang nói cùng Lê Hoành “Mau đến thả ả ta ra.”
Lê Hoành đáp lại, chậm rãi bước tới, cởi miệng túi vải lớn ra.
Người này tay áo to lớn, đi lại một vòng mà đã hổn hển thở hắt ra, vầng trán
theo đó cũng lấm tấm mồ hôi, xem ra đây đích thực là một mưu sỹ không hề biết võ. Ta tạm an tâm, một mặt để tâm đến động tĩnh xung quanh, mặt
khác vẫn chú ý đến hành động của hắn.
Túi vải được cởi ra, bên trong tỏa ra mùi hương thơm quái lạ, sau đó nửa thân trên của công chúa Thường Hy lộ ra.
Làn da trắng hồng, mắt mày như tranh vẽ, nhưng lúc này nhắm nghiền lại, hôn mê bất tỉnh.
Ta lập tức đoán được ngay mùi hương quái dị vừa xong có vấn đề, liền đưa
lưỡi kiếm về phía Lê Hoành thét “Thuốc giải đâu? Mau cho công chúa tỉnh
lại.”
Lê Hoành sợ hãi dưới mũi kiếm của ta, lại liếc mắt nhìn
Tương Tư đang dựa vào người ta, chậm rãi lấy một chiếc bình từ trong
người ra, mở nút gỗ đặt bên cánh mũi công chúa Thường Hy.
Một mùi hương khác tỏa ra, như thể đang làm mùi hương trước đó nhạt đi. Rất
nhanh, công chúa Thường Hy khẽ chớp mí mắt, mơ màng nhìn quanh, vừa nhìn rõ là ta, lập tức chui ra khỏi chiếc túi vải đó rồi gọi “Tần… Tần tỷ
tỷ.”
Vốn dĩ mọi khi nàng ta thường gọi ta là ‘Tần tướng quân’,
nay thấy ta mặc y phục nữ nhi, nên đổi cách xưng hô, gọi ta là ‘Tần tỷ
tỷ’. Tướng quân hay tỷ tỷ đối với ta đều được cả, lúc này ta chính là
người bảo vệ duy nhất của công chúa tại nơi đất khách quê người.
Ta liền gọi “Công chúa, xin hãy đến đứng cạnh ta.”
Công chúa Thường Hy nghe vậy liền gắng sức đứng dậy, chập choạng đi ra phía
sau lưng ta, ôm chặt lấy cánh tay ta, rồi nhìn về phía Thuần Vu Vọng,
làn da trắng như tuyết đột nhiên đỏ hồng thẹn thùng.
Ta đột nhiên nhớ đến những lời Tương Tư đã nói, quay sang hỏi nàng “Có phải ngài ta đã ức hiếp người?”
Thường Hy cúi đầu thẹn thùng, tay nắm lấy vạt áo tơ lụa của mình rồi lắc đầu phủ nhận.
Ta thì thầm xác nhận thêm lần nữa “Thực sự là không sao?”
Thân người mỏng manh của Thường Hy khẽ run rẩy, nắm chặt lấy vạt áo của ta,
cúi xuống rồi nhẹ nhàng đáp “May mà tỷ tỷ đã gây ra chuyện tại nơi này.”
Bảo sao nàng ấy lại bị cho vào trong túi vải rồi đưa tới đây, bởi vì Thuần
Vu Vọng chẳng thể nào đắc thủ bằng thủ đoạn bình thường, cho nên định
đánh thuốc mê để tiện hành sự. Thủ đoạn bỉ ổi vô sỉ như vậy có khác nào
của phường hái hoa đại đạo vô lương, bất nhân chứ?
Thấy Thường Hy không hề bị chịu nhục, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng thêm
khinh thường Chẩn Vương đức cao vọng trọng kia. Lạnh lùng nhìn về phía
ngài, thét lớn “Chẩn Vương Điện hạ, xin hãy chuẩn bị cho chúng ta một
con ngựa khỏe.”
Thuần Vu Vọng mím môi đến độ trắng nhợt, nhưng không hề lập tức đáp lại.
Ta đưa tay vỗ về Tương Tư rồi dịu dàng lên tiếng “Tương Tư, con có muốn cùng mẫu thân ra ngoài thành ngắm cảnh không?”
Lần này, Tương Tư không hề đáp lại ngay tức khắc. cô bé nhìn ta một hồi đầy nghi hoặc, đột nhiên lớn tiếng nói với phụ vương “Phụ vương, người có cùng con và mẫu thân xuất thành không? Con sợ mẫu thân xuất thành rồi
sẽ không chịu quay về nữa…”
Ta lặng người.
Thuần Vu Vọng nhìn Tương Tư dịu dàng, nhếch miệng mỉm cười đáp “Tương Tư, mẫu thân của con nhất định sẽ quay lại thôi.”
Ngài tránh sang một bên nhường đường rồi bình thản lên tiếng dặn dò “Người đâu, mau đi chuẩn bị ngựa.”
Thấy ngài đã nhượng bộ, ta cũng chẳng dám lơi là cảnh giác, ôm chặt lấy
Tương Tư, tay vẫn cầm kiếm Thừa Ảnh, thận trọng dắt theo công chúa
Thường Hy tiến ra bên ngoài Viện Thấm Phương.
Ngài rõ ràng đã
giấu mấy người Hoắc Vương về tung tích của công chúa Thường Hy, cho dù
ta dẫn nàng đào thoát, đoan chắc ngài cũng không dám truy tìm quá khoa
trương. Chỉ cần có thể an toàn rời khỏi thành Ung Đô, cơ hội quay về
nước Nhuế một cách thuận lợi lại càng lớn hơn.
Từ từ bước qua chỗ Lê Hoành, lại đi qua chỗ Thuần Vu Vọng, ta đột nhiên cảm nhận được điều lạ thường. Tim đập chân run, toàn thân vô lực, mồ hôi túa ra như mưa,
lòng bàn tay cầm kiếm ướt nhoẹt, chẳng biết từ khi nào thanh kiếm Thừa
Ảnh trong tay lại nặng tựa ngàn cân. Phải chăng ta đã bị bọn họ ám toán?
Ta quay lại nhìn Thuần Vu vọng và Lê Hoành, có thể nhận rõ được mọi chuyện qua thần thái của hai người. Còn họ rõ ràng cũng đang quan sát ta một
cách thận trọng mà kĩ lưỡng.
Tuy rằng cố gắng hết sức để trấn
tĩnh, thế nhưng tay chân vô lực, bàn tay cầm kiếm đặt cạnh cổ Tương Tư
cũng bất giác run lên từng trận.
Chỉ mới vậy thôi, Thuần Vu Vọng
đã nhận thấy ngay tức thì. Ta thấy ánh mắt của ngài lóe lên, liền biết
mọi chuyện chẳng lành, còn chưa kịp phản ứng, ngài đã đưa bàn tay trái
đang cầm bảo kiếm còn chưa rút khỏi vỏ, phi nhanh về phía cổ tay ta,
tiếp đó lộn người lên không, đặt thanh kiếm còn vỏ kia vào giữa thanh
Thừa Ảnh và cổ Tương Tư, đẩy mạnh vào mũi kiếm.
Ta nhẫn nhịn cảm
giác đau đớn truyền từ cổ tay lại, đợi đến lúc vận công để kháng địch
thì máu đã chảy ròng ròng, toàn thân chẳng còn chút sức lực.
Thanh kiếm Thừa Ảnh xưa nay không rời khỏi thân lúc nào giờ đã gần như lìa
khỏi tay, ánh kiếm lóe lên, gió lạnh ào tới, chỉ nghe Tương Tư thét một
tiếng kinh hoàng, tay ta đã trống không.
Ta biết chuyện chẳng
lành, liền kéo theo Thường Hy định lui về phía sau, tay phải trống
rỗng, kiếm Thừa Ảnh cũng bị người ta đoạt nốt.
Khuôn mặt sắc lạnh của Thuần Vu Vọng bay lướt trước mắt, tiếp đó là ánh kiếm quen thuộc
của thanh Thừa Ảnh lóe lên, đâm thẳng về phía trước mặt ta.
Ta nỗ lực lui về phía sau né tránh, may mà né được mũi kiếm sắc nhọn, nhưng lại nghe thấy tiếng vải áo bị xé rách.
Sau lưng truyền lại tiếng kêu thảm thiết của Thường Hy “Tần tỷ tỷ.”
Ta ngã xuống mặt đất, lúc ngước mắt lên nhìn, Thường Hy đã bị Thuần Vu
Vọng tóm được, chỉ kịp gọi ra một tiếng, liền bị nhét khăn vào miệng,
rồi lại nhét vào trong túi vải lớn, sau đó được thị vệ bê đi.
Tương Tư vẫn đang vùng vẫy trong tay của Lê Hoành, chỉ biết nhìn ta rồi thét
lên đầy lo lắng “Mẫu thân, mẫu thân.” Sau đó, cô bé lại quay sang mắng
Thuần Vu Vọng “Phụ vương, người ăn hiếp mẫu thân, con sẽ không bao giờ
để tâm đến người nữa. Con sẽ không bao giờ quan tâm người nữa.”
Thuần Vu Vọng chẳng buồn quay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng dặn dò “Mau đưa Quận chúa đi.”
Lê Hoành vừa dỗ dành, vừa lừa gạt, cùng hai viên thị vệ đưa Tương Tư đi.
Một lúc sau, hai viên thị vệ còn lại phía sau Thuần Vu Vọng cũng lặng lẽ lui ra ngoài cả.
Ta có thể cảm nhận loại độc dược mình trúng phải gần giống như Hóa Công
Tán, cố gắng hết sức mới miễn cưỡng đứng lên được, liền đối diện ngay
với thanh Thừa Ảnh mà Thuần Vu Vọng đang chỉ về phía mình.
Ánh
mắt Thuần Vu Vọng đã không cô quạnh như trước nữa. thậm chí là rực cháy
đầy kì lạ. Yết hầu của ngài khẽ rung động, nghẹn ngào lên tiếng “Ngươi
còn gì để nói không?”
Ta mỉm cười bình thản nói “Nếu đã trúng
phải ám toán của ngài, ta còn có thể nói gì nữa chứ? Chịu đánh cược thì
chịu thua, sống chết đều do ngài quyết định.”
Ngài vẫn chỉ mũi
kiếm Thừa Ảnh về phía ta, đôi mắt tuyệt đẹp nheo lại, tràn ngập đau đớn, thống khổ. Ánh mắt của ngài khiến trái tim ta lạnh giá. Nhìn theo ánh
mắt ngài, ta cuối cùng đã hiểu tại sao đám thị vệ kia lại tránh hết ra
ngoài, cuối cùng cũng hiểu cảm giác lạnh giá đó không phải là ảo giác.
Phần y phục phía trước đã bị kéo rách, thậm chí cả phần áo bên trong
cũng rách luôn, phần da thịt trắng trẻo trước ngực đang lộ liễu trong
giá rét.
Vào buổi chiều muộn mùa đông, ánh mặt trời hoàng hôn đã
mất đi chút ấm áp từ lâu. Ta cau chặt đôi mày, đưa tay che lên phần ngực trước mặt mình, lập tức nghe thấy tiếng thanh kiếm Thừa Ảnh phi khỏi
bàn tay ngài, lóe lên ánh sáng rồi cắm sâu vào cột trụ trước đình viện.
Gần như cùng một lúc, ngài khẽ thét lên một tiếng, vội vã tóm lấy đôi vai ta, nhắm mắt lại rồi ôm ta vào lòng.