Hai người một lớn một nhỏ đều mặc bộ áo gấm màu trắng, trùm chiếc áo lông trắng quý giá bên
ngoài, đi dưới ánh mặt trời sáng chói, cứ như thể hai luồng sáng ấm
nóng, khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Ta cúi đầu nhìn bộ y phục vừa cũ vừa bẩn của mình, tiếp tục ăn bữa trưa.
Tiểu Tương Tư lại hân hoan lớn tiếng gọi ta một tiếng “Mẫu thân.” Cô bé nhanh chóng chạy vào phòng, rúc thẳng đầu vào người ta.
Bàn tay của ta rất lạnh, cô bé lại vừa bước vào từ bên ngoài đầy nắng, ngay cả y phục cũng ấm áp, thân thể bé nhỏ đó chẳng khác nào một chiếc lò
sưởi có độ ấm vừa phải, khiến ta thấy dễ chịu lạ thường.
Theo
thói quen, ta định đưa tay vuốt tóc cô bé, vai trái đột nhiên bị một bàn tay bóp chặt, đồng thời đột nhiên tăng lực vào lúc ta vừa định nhấc tay lên. Giữa trời lạnh như vậy, ta lại đau đớn đến độ mồ hôi túa đầy
người.
Khi ngước mắt lên, ta bắt gặp ngay đôi mắt của Thuần Vu
Vọng. Đen sầm như đêm tối, lạnh giá như tuyết băng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười dịu dàng tựa nắng xuân.
Ngài mỉm cười nói với ta “Ta
nói với Tương Tư rằng nàng đang dưỡng thương, không tiện gặp mặt, vậy mà con không tin. Nàng hãy nói với con, có phải nàng vẫn cần thời gian
tịnh dưỡng?”
Ta lập tức hiểu ngay, người muốn gặp ta không phải
là Thuần Vu Vọng mà là cô bé luôn tưởng nhầm ta là mẫu thân ruột thịt
của mình. Thuần Vu Vọng trước đó đã ra tay khống chế, đương nhiên vì sợ
ta có ý đồ với con gái bảo bối của mình.
Ta từ từ buông Tiểu
Tương Tư ra, miễn cưỡng cười đáp “Đúng thế, vết thương của ta rất nặng,
chỉ có thể một mình tịnh dưỡng, đợi khi nào vết thương của ta khỏi rồi,
sẽ chơi đùa với con hàng ngày, được không?”
Tiểu Tương Tư tỏ ra
có phần thất vọng, đôi mắt trong sáng, ngây thơ nhìn về phía ta đầy lưu
luyến rồi lẩm bẩm “Là vậy ạ, con còn tưởng phụ vương cố ý giấu mẫu thân
đi, không để cho con gặp cơ.”
Thuần Vu Vọng thấy Tiểu Tương Tư đã rời khỏi vòng tay ta, lập tức buông vai ta, quay người bế Tiểu Tương Tư vào lòng, ngồi phía đối diện chiếc bàn, mỉm cười nói cùng con gái “Phụ
vương sao phải giấu mẫu thân con đi chứ? Là thái y đã nói, một khi vết
thương của mẫu thân con chưa khỏi thì con không được đến đây phá phách,
có hiểu không?”
“Con chỉ tới đây thăm viếng, chứ không hề làm
phiền mẫu thân…” Tiểu Tương Tư chu miệng đầy bất mãn “Có điều chỗ mẫu
thân ở lạnh quá. Tại sao càng ngồi lại càng thấy lạnh vậy?”
Liếc mắt nhìn bát cơm trước mặt ta, cô bé lại hiếu kì hỏi “Mẫu thân, người đang ăn thứ gì thế?”
Thuần Vu Vọng một lòng phòng bị trước ta, đến lúc này mới chú ý đến chiếc lò
sưởi lạnh giá cùng bát cơm khê canh hẩm trước mặt, đôi mắt đanh lại, cau mày không nói thêm gì.
Ta bình thản như không ăn thêm vài miếng, rồi mới trả lời “Thứ ta đang ăn đương nhiên là bữa trưa rồi. Thái y nói mẫu thân đang bị thương, cho nên không được ăn đồ nhiều mỡ, vậy nên mới ăn cơm rau đạm bạc.”
Tiểu Tương Tư tỏ ra chán nản “Tại sao đang
bị thương mà phải ăn uống đạm bạc? Lần trước con nghịch thanh kiếm của
phụ vương bị đứt tay, chảy máu, phụ vương liền sai người nấu rất nhiều
canh sườn và canh cá, bảo con phải ăn nhiều để bồi bổ cơ thể. Hơn nữa…
tại sao từ trước đến nay con chưa bao giờ thấy thứ cơm canh thế này? Có
phải phụ vương đã đem thức ăn của mẫu thân cho vị tỷ tỷ mặc y phục trắng kia rồi? Tại sao ngày nào phụ vương cũng ở cùng với tỷ tỷ đó, không tới thăm mẫu thân của con? Con không muốn vị tỷ tỷ đó làm mẫu thân của con. Cho dù vị tỷ tỷ đó xinh đẹp đến mức nào con cũng không cần.”
Cô
bé đưa lời chỉ trích, rồi trợn mắt nhìn về phía phụ vương của mình, bắt
đầu tỏ ra bất mãn. Tuy rằng từ nhỏ đã quen ăn sơn hào hải vị, không biết phận định gì nhiều, nhưng cô bé đương nhiên vẫn có thể đoán biết thức
căn ngon hay không qua màu sắc, vừa nhìn là biết ta đang bị ‘ăn hiếp,
ngược đãi.’
Có điều, vị ‘tỷ tỷ áo trắng’ mà cô bé vừa nhắc đến là ai chứ? Tình cảm Thuần Vu Vọng dành cho Doanh Doanh, cùng sự đớn đau
sau khi đánh mất Doanh Doanh tuyệt đối không phải giả tạo, ngài đã biết
bao lần tỏ ra khổ sở trước mặt ra, làm sao đột nhiên lại ngày ngày bầu
bạn cùng với mỹ nhân áo trắng kia?
Trong lòng ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, căng thẳng nín thở, tuy vậy ngoài mặt vẫn cứ mỉm cười,
nói với Tiểu Tương Tư “Đừng trách phụ vương của con, là tự mẫu thân
thích ăn thứ này. Mùi vị cũng không tệ lắm, không tin, con thử một miếng xem.”
Ta liền gắp một miếng cháy đưa đến bên miệng Tiểu Tương Tư.
Tiểu Tương Tư thấy thứ đen thui đó, do dự một hồi, sau đó cũng há chiếc miệng chúm chím, xinh xắn kia ra.
Cô bé còn chưa kịp chạm lưỡi vào, Thuần Vu Vọng đã đưa tay hất đôi đũa của ta sang một bên, miếng cháy rơi xuống đất.
Ngài phiền não quay sang nói với Tiểu Tương Tư “Tương Tư, mẫu thân đang đùa
con thôi, thứ dành cho bệnh nhân ăn, con không thể ăn được, có hiểu
không? Mẫu thân còn phải nghỉ ngơi, con đã tới thăm rồi, bây giờ không
được phép quậy phá nữa. Thế này nhé, phụ vương dắt con ra ngoài đi dạo,
phụ vương sẽ mua cho con một con búp bê sứ vừa chạm vào là lắc lư, được
không?”
“Được, vậy chúng ta dắt mẫu thân đi theo nhé!”
“Phụ vương đã nói là mẫu thân đang bị bệnh, phải nghỉ ngơi. Ngoan nào, chúng ra ra ngoài nhé, được không?”
Thuần Vu Vọng vừa đưa lời dỗ dành, vừa kéo cô bé ra ngoài, dường như không
cho phép con gái tiếp xúc quá gần với người phụ nữ có tâm địa không tốt
như ta.
Thấy Tiểu Tương Tư liên tục quay đầu lại nhìn, ta đột
nhiên nảy ra ý định, liền tháo dây buộc ở đuôi thanh kiếm Thừa Ảnh rồi
chạy ra ngoài thét lớn “Tương Tư.”
Tương Tư lập tức đứng lại
Ta liền đưa sợi dây đó cho cô bé rồi mỉm cười nói “Ngày nào mẫu thân cũng
rất nhớ con, đây là thứ mà trước nay mẫu thân thường mang theo người,
con hãy giữ làm kỷ niệm. Ngày ngày nhìn nó, giống như con đang được gặp
mẫu thân vậy.”
Tương Tư vui vẻ, liền quay người chạy lại nhận lấy, giơ lên ngắm một hồi rồi mới thận trọng cất vào người.
Thuần Vu Vọng nhìn ta chăm chăm, ánh mắt đen láy sâu không nhìn thấy đáy. Dù
thế nào đi nữa, ngài cũng chẳng thể che dấu được sự phòng bị cùng nỗi ảo não chất chứa trong ánh mắt đó.
Ta mỉm cười nói “Chỉ là một đồ
vật bé nhỏ, coi như một món quà nhỏ dành cho lệnh ái. Hoặc giả Chẩn
Vương Điện hạ cảm thấy món quà này quá tầm thường?”
Trước nay ta
luôn cải nam trang, ngoại trừ chiếc túi có đựng thuốc vẫn thường dùng,
trên người ta chẳng có món trang sức nào khác. Thế nhưng thân phận của
ta tại Đại Nhuế cũng có thể coi là tôn quý, sợi dây đeo kiếm đó được kết từ sợi vàng, vô cùng tinh tế, miếng ngọc bội màu trắng trên đó tuy
không phải là vật báu giá trị liên thành, thế nhưng cũng là hàng hiếm.
Thuần Vu Vọng không đáp, mặt mũi sầm sì dắt con gái rời đi.
Ta than dài một tiếng, cúi đầu ăn tiếp bữa trưa ‘thanh đạm’ của mình, nhai mãi, nhai mãi, khó khăn lắm mới nuốt hết được số cơm này vào bụng. Đưa
tay sờ lên phần dạ dày đau nhói, ta đang chuẩn bị đứng dậy ra ngoài,
trước mặt đột nhiên tối sầm.
Không ngờ Thuần Vu Vọng đã đi rồi mà còn quay lại, bên cạnh không dắt theo Tương Tư nữa. Ngài mặt mũi sầm
sì, lạnh lùng đưa lời cảnh cáo “Tần Vãn, ta không muốn làm khó ngươi,
ngươi hãy an phận một chút, lúc nào thích hợp, ta có lẽ sẽ thả ngươi về
nước Nhuế. Thế nhưng, nếu ngươi còn có bất cứ ý đồ bất chính với Tương
Tư, bản vương sẽ lột da, rút xương xem ngươi còn có thể đứng ra gánh vác cả Tần gia nữa không.”
Nghe đến câu nói sau cùng của ngài, ta
biết, ngài đã cho người đi điều tra kĩ càng thân thế, lai lịch của mình, trong lòng nhói lên, ta cố mỉm cười bình tĩnh “Chẩn Vương Điện hạ, ngài đã lo nghĩ quá nhiều rồi? Tại hạ thấy Quận chúa Tương Tư đáng yêu, thực lòng yêu quý. Làm sao dám có ý định bất chính được chứ?”
Thuần
Vu Vọng lạnh lùng mỉm cười “Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi chỉ sợ
Tương Tư quên mất ngươi, không tới tìm ngươi nữa, cho nên mới cố ý tặng
sợi dây đó cho con bé. Mưu đồ của ngươi chính là dự định lợi dùng tình
cảm yêu thương con bé đanh cho mẫu thân, dỗ dành nó tới thăm ngươi, rồi
nhân thời cơ khống chế nó để uy hiếp ta, có đúng không?”
Con
người này đúng là thông minh tuyệt đỉnh, còn ta đương nhiên phải một mực phủ nhận. “Chẩn Vương Điện hạ, cho dù ngài đang nghi ngờ tại hạ, thì
cũng không nên cho rằng tiểu Quận chúa Tương Tư không hiể chuyện vậy
chứ? Quận chúa do ngài một tay nuôi nấng, đương nhiên mọi chuyện đều sẽ
nghe theo lời của Điện hạ rồi. Nếu Điện hạ không cho phép Quận chúa tới
tìm ta, Quận chúa nào dám tới đây?”
Thuần Vu Vọng trợn mắt lườm
ta đầy chán ghét rồi phẫn nộ thét lớn “Ta đương nhiên sẽ trông chừng
Tương Tư. Người đàn bà như ngươi vừa nhìn đã biết chưa từng làm mẫu
thân, làm sao hiểu được tình cảm thiết tha mà đứa trẻ dành cho phụ mẫu
của mình? Lần sau đừng để ta nhìn thấy ngươi giả bộ hiền thê từ mẫu
trước mặt Tương Tư. Người mẫu thân thực sự sẽ không bao giờ có ánh mắt
ác độc như ngươi đâu.”
Ta thực sự không thể hiểu tại sao ánh mắt
của mình giờ lại trở nên ác độc, có lẽ ta giả bộ chưa được chuẩn xác cho lắm, có lẽ ánh mắt của ngài còn độc ác hơn cả ta, nên mới có thể nhận
ra được mọi suy nghĩ ẩn sâu trong lòng người khác.
Còn ta rất căm ghét người khác nhìn mình bằng ánh mắt ác độc như vậy, liền bật cười
nói “Nếu ngài thực sự cảm thấy ta ác độc, ta nguy hiểm, vậy thì ngài cứ
nói thẳng với Quận chúa rằng, ta không phải mẫu thân của Quận chúa, vậy
chẳng phải là xong chuyện rồi sao?”
Ánh mắt căm ghét của Thuần Vu Vọng đột nhiên biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là nỗi đau đớn thảm
thiết đến tuyệt vọng, như thể đang đứng trước bờ vực thẳm.
Ngài nghẹn ngào đáp “Ta không muốn Tương Tư lớn lên mà không nhớ nổi hình dạng của mẫu thân mình.”
Nghe những lời này, ta không khỏi chết lặng người.
Ngài than dài một tiếng “Ta đã dùng thời gian năm năm, không ngừng nói với
Tương Tư rằng, mẫu thân của con bé là một người phụ nữ xuất sắc, thông
minh đến độ nào. Ta không muốn vì ngươi mà khiến cho hình tượng mẫu thân trong lòng Tương Tư sụp đổ. Nếu Doanh Doanh quay về, Tương Tư sẽ thân
thiết với nàng ấy y hệt như thân thiết với ngươi bây giờ. Nếu được như
vậy, Doanh Doanh sẽ vô cùng vui sướng.”
Lại là Doanh Doanh.
Ngài bước ra ngoài với bộ dạng thảm thiết, khổ đau, ra đến cửa mới ý thức
được lời nói của mình yếu đuối đến chừng nào, vội vã ưỡn thẳng người,
lên tiếng “Ngươi không phải là Doanh Doanh. Nếu ngươi dám đứng ngăn giữa Tương Tư và Doanh Doanh, ta sẽ giết chết không tha.”
Ngài phất
áo ra đi, ta mỉm cười khổ sở, sau đó tâm trạng dần chuyển sang bình
thản. Con người ngày không hề đơn giản, thế nhưng nhược điểm lại đơn
giản và mang tính chí mạng. Ngài đã nói bao nhiêu lần rằng ta không phải là Doanh Doanh, ta cũng không biết ngài làm vậy vì muốn nhắc nhở ta hay đang nhắc nhở chính mình.
Lẽ nào ta còn không biết ta là ai, cần ngài phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy làm gì?
Quay người ngồi lại suy nghĩ mãi chẳng ra kế sách hay, trước mắt ta đột
nhiên lại tối sầm, đầu đau đớn như bị đao kiếm đâm vào vậy.
Cơ
thể ta không còn nghe theo khống chế, ngã thẳng xuống dưới, bên tai liền nghe thấy ai đó đang thét lên thảm thiết “Doanh Doanh…”
Ta hoang mang lấy viên thuốc từ trong chiếc túi đeo bên người ra, run rẩy nhét
vào miệng. Mồ hôi lại túa ra như mưa, mãi lâu sau mới hồi lại, đã phát
hiện bản thân đang ngồi trên mặt đất.
Trước cửa trống không,
Thuần Vu Vọng đã biến mất tông mất dạng, thậm chí cửa viện cũng đã bị
khóa lại. Vậy thì lúc nãy là ai gọi Doanh Doanh chứ? Ta than dài một
tiếng. Đương nhiên là ảo giác. Ngài nhận biết rất rõ, ta tuyệt đối không thể là người thê tử đơn thuần lại đáng yêu kia của ngài.
Thuần Vu Vọng tới thăm ta, chẳng qua chỉ là một lần gặp mặt chẳng mấy vui vẻ. Thế nhưng cảnh ngộ của ta kể từ hôm đó cũng có chuyển biến tốt đẹp hẳn.
Không biết có phải do Thuần Vu Vọng dặn dò, hay là bản thân mấy người hầu này đã nghe ngóng được thông tin gì, mà buổi tối hôm đó, ta bắt đầu được
dùng bữa tối dinh dưỡng có mùi vị sắc màu, cơm lành, canh ngọt, thậm chí còn có cả thịt nữa.
Không chỉ vậy, học còn đưa tới cả than đốt, y phục, nước ấm và vô số các đồ dùng cần thiết khác, ngoại trừ mất đi tự
do, cuộc sống của ta hoàn toàn chẳng hề khác biệt so với các thiên kim
nhà phú hộ.
Đáng tiếc là, từ trước đến nay ta chưa bao giờ là một thiên kim tiểu thư, lại càng không muốn đánh mất tự do. Sau khi sức
khỏe hồi phục, ta thực sự không muốn làm tù nhân ở đây cả đời.
Sợi dây đeo kiếm của ta được tặng đi đúng là không hề uống phí. Tương Tư
quả nhiên thường xuyên nhớ đến ta, trong khoảng thời gian bảy, tám ngày
đã tới thăm ta bốn, năm lần liền.
Tương Tư đang ở thời kì hiếu
động, nghịch ngợm, hơn nữa cũng thừa hưởng sự ngang ngạnh, hoạt bát từ
mẫu thân, tới đây cùng phụ vương có vài lần đã nhớ đường tới Viện Thấm
Phương, cứ tìm được cơ hội là lại lén lút chạy tới. Đáng thương chó đám
vú nuôi, thị nữ hầu hạ cô bé, tuy số lượng đông, nhưng hoàn toàn không
thể trông chừng được đứa trẻ mới chừng bốn, năm tuổi này. Lúc nào cũng
để ta với Tiểu Tương Tư nói chuyện một lúc lâu rồi mới hoang mang tìm
tới, mặc cho cô bé vừa la vừa khóc lôi ra ngoài bằng được.
Đám hộ vệ canh trực bên ngoài đã được dặn dò, tuy không dám đắc tội với tiểu
Quận chúa, nhưng cũng không dám mở cửa cho cô bé vào gặp ta. Ta cũng
không dám hành động quá lỗ mãng, mỗi lần thấy cô bé thét gọi, đều đứng
nói chuyện với cô bé qua cánh cửa. Nói thật thì cũng chỉ là nghe cô bé
đọc thuộc bài thơ, hát một bài, thậm chí là cằn nhằn một thị nữ nào đó
đã đi mách tội cô bé, hay là phụ vương ra khỏi phủ lúc nào…
Thế
nhưng mỗi lần thấy có thị nữ đến đưa cô bé đi nhưng cô bé vẫn ngang
ngạnh không chịu, ta lại phải đưa lời khuyên nhủ cô bé nhanh chóng quay
về, đừng chọc giận phụ vương, khiến ngài không vui.
Những chuyện
tương tự như vậy xảy ra vài lần, dần dần các hộ vệ và thị nữ cũng không còn thấy chuyện Tương Tư tới gặp ta đáng sợ gì nữa, ngày cả lúc ta nói
chuyện cùng với Tương Tư, đám hộ vệ cũng chẳng đứng ở giữa chặn đường
giám sát.
Buổi chiều muộn hôm nay, Tương Tư lại đến, nhưng là khóc lóc ỉ ê, chạy tới kể nỗi uất ức của mình.
“Phụ vương lại mắng con.”
“Mắng con? Tại sao chứ? Không cho con tới gặp mẫu thân sao?”
“Không phải. Phụ vương trách con quản việc của người.”
“Con quản việc của phụ vương? Con quản việc gì của ngài ấy?”
“Con thấy người hôn môi vị tỷ tỷ áo trắng, nên chạy vào mắng người.”
Ta kinh ngạc đến độ trợn trừng mắt lên.
Thuần Vu Vọng nhất mực chung tình với Doanh Doanh, khiến ta cũng không nhịn
được mà động lòng thương cảm, sao ngài đột nhiên lại hôn môi người con
gái khác?
Còn về việc Tương Tư chạy vào mắng người thì hoàn toàn
nằm trong dự liệu của ta. Thuần Vu Vọng vô cùng yêu thương, chiều chuộng Tiểu Tương Tư, nên sớm muộn gì cũng bị con bé trèo lên đầu bắt nạt ngài một cách vô pháp vô thiên như vậy là điều đương nhiên.
“Con mắng… mắng ngài ấy thế nào?”
“Con nói người không phải là người tốt, chả trách mẫu thân bỏ đi, đáng đời
người cả đời phải cô đơn, quạnh quẽ, không ai quan tâm. Con còn nói sau
này con cũng không thèm để tâm đến người nữa, không bao giờ quan tâm đến người nữa.”
Cô bé ngồi lên bậc thềm trước cửa, bật khóc tu tu,
định đưa mặt về phía ta. Cửa ngoài vẫn cứ bị khóa chặt lại, khe cửa hẹp
đến mức chỉ có thể thò hai ngón tay qua, ta muốn đưa tay xoa đầu Tiểu
Tương Tư cũng khó. Thế nhưng cô bé nhìn thấy bàn tay ta định đưa ra, đã
cảm thấy được an ủi vạn phần, liền đưa bàn tay bé nhỏ vào trong, nắm lấy ngón tay của ta. Bàn tay bé nhỏ đó, ấm áp, mềm mại, non nớt khiến người ta chẳng nỡ nắm lại, chỉ sợ khiến cô bé đau.
Ta nắm nhẹ bàn tay của cô bé, mỉm cười nói “Ừm, quả nhiên là một đứa con ngoan, luôn biết nói những lời tốt cho mẫu thân.”
Tiểu Tương Tư thấy ta mỉm cười, liền hân hoan, cả người ngả sang, cố gắng
nép sát về phía ta rồi nói “Phụ vương bảo con cút đi, con sẽ không bao
giờ để tâm đến người nữa. Con ở cùng với mẫu thân, có được không?”
Một đứa trẻ mới tầm năm, sáu tuổi, thân người còn bé nhỏ, mềm mại, lúc nhích vào trong, nửa người đã len qua được khe cửa.
Khe cửa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng vừa đủ để một đứa nhóc
gày bé năm, sáu tuổi chui qua. Huống hồ phụ mẫu của Tương Tư đều là
người luyện võ, gân cốt của cô bé cũng cứng cáp và dẻo dai hơn người
bình thường rất nhiều.
“Được, đương nhiên là được rồi.”
Đón lấy cô bé, ta cầm lấy bàn tay của Tiểu Tương Tư kéo qua khe cửa, rồi
mỉm cười ra hiệu cho cô bé. Đứa bé này rất thông mình, lập tức chú ý đến khe cửa này, nhìn ta hân hoan. Ta mỉm cười nhìn cô bé, cô bé nhận được
lời động viên, lập tức cởi ý phục dày cộp bên ngoài, đưa đầu qua khe cửa chui vào.
Đám hộ vệ thấy vậy, vội vã ngăn cản “Tiểu Quân chúa, người không làm vậy được đâu.”
Ta thấy Tiểu Tương Tư đã đưa đầu vào trong rồi, liền tóm nhẹ lấy đôi vai
của cô bé rồi kéo nhẹ lôi vào trong. Đám hộ vệ thất kinh, vội vã xông
lên, ta đã mỉm cười hân hoan, ôm Tương Tư vào lòng.
Tương Tư cực
kì vui vẻ, đưa chiếc miệng bé xinh, chúm chím hôn lên đôi má ta rồi cười nói “Mẫu thân, cuối cùng con đã có thể ôm người được rồi.”
Đôi
môi của Tiểu Tương Tư không những mềm mại mà còn ấm áp, ngay cả thân thể bé nhỏ dù đã cởi chiếc áo choàng lông cáo dày dặn ra, vẫn cứ ấm áp vô
cùng. Sợ cô bé bị lạnh, ta vội cởi chiếc áo choàng ngoài của mình xuống, bọc kín cô bé lại rồi mỉm cười nói “Mẫu thân cũng rất vui, cuối cùng
lại có thể ôm Tiểu Tương Tư trong lòng rồi.”
Ta đích thực cảm thấy vui vẻ, niềm vui của ta lại càng khiến đám hộ vệ canh phòng lúc này thêm hãi hùng.
Tiếng bước chân tạp loạn bên ngoài vang lên, đoan chắc chỉ một lúc nữa thôi,
tiếng bước chân sẽ càng tạp loạn và vang dội hơn nữa.
Ta bước vào trong, bế Tiểu Tương Tư đến bên lò sưởi cho ấm, rồi đặt bàn tay nhỏ
xinh kia ra trước miệng mình, thổi phù phù để lấy hơi ấm. Cô bé nhìn ta
bằng ánh mắt đen láy, sáng trong, ánh mắt ngây thơ không chút tạp niệm
đó khiến ta bất giác toát mồ hôi với những việc sắp sửa làm.
Thế nhưng nói cho cùng Tiểu Tương Tư vẫn chỉ là đứa bé không hề liên quan tới ta, hơn nữa còn là con gái của kẻ thù.