Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chương 64: Q.1 - Chương 64: Đường Trần Tục, Mộng Xa Vời Biết Tìm Nơi Nào (Tt)




Ta lại nhớ đến bốn cỗ quan tài ở trong linh đường, trái tim đau xót, khẽ khàng lên tiếng “Ừm, cũng đúng. Chẳng cần thiết phải phân biệt nhiều vậy… Ngươi hãy lui xuống đi.”

Tần Triết lui xuống, sắc mặt lúc nãy đã trắng nhợt. Có lẽ Tần Triết hiểu rằng, với tình trạng Tần gia hiện nay, quân đội Tần gia sớm muộn cũng có một ngày đổi thành họ khác. Cho dù ta có sinh con thì cũng mang họ Tư Đồ.

Một mình ngồi trong thư phòng một lúc lâu, đột nhiên gió lạnh ập tới, ngẩng mặt lên thì ra Tư Đồ Lăng đang bước vào trong. Ngài vừa cởi chiếc áo khoác sang trọng bên ngoài vừa hỏi “Tại sao nàng không châm đèn?”

Ta đứng dậy, mới nhận ra sắc trời đã tối, liền nói “Lúc nãy, ta vừa mới ngủ gật, không ngờ trời đã tối thế này rồi.”

Lúc này một thị nữ đã vội vã mang đèn vào trong, lại có người tới gần để thay y phục cho Tư Đồ Lăng, và bưng cả trà nóng.

Ta Đồ Lăng cũng chẳng uống trà, đưa đèn soi trước mặt ta rồi nói “Đang yên đang lành, nàng lại chạy tới thư phòng để ngủ gật làm gì? Buồn ngủ thì nên quay về giường mà nằm nghỉ, đừng có để bị làm lạnh. Hơn nữa, nàng cũng vất vả cả một ngày rồi, hai chân chắc cũng chẳng thể nào khá hơn được? Nhìn sắc mặt của nàng…”

Ngài lại lớn tiếng hỏi “Thái Nhi, Thái Nhi ngươi đã đi chuẩn bị thuốc cho Vương phi chưa?”

Thái Nhi chính là thị nữ của ta, thế nhưng bây giờ đã nghe lời ngài răm rắp “Hồi bẩm Vương gia, nô tì đã đun rồi, tỷ tỷ Tiểu Phong đích thân trông củi lửa, nói rằng chốc nữa sẽ mang tới.”

Định Vương trở thành người một nhà với Tần gia, lời nói của Định Vương cũng chính là ý định của Chiếu Hầu…

Ta mỉm cười khổ sợ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ngài “Không sao đâu, ta vẫn còn rất khỏe. Lúc nãy ta còn gọi Tần Triết đến nói chuyện một lúc cơ.”

Tư Đồ Lăng ngồi xuông cạnh bên ta, mỉm cười nói “Nếu có dặn dò gì, người làm phu quân này có thể làm thay được, nhất định sẽ không kém cỏi hơn thuộc hạ của nàng đâu.”

Ta liếc mắt nhìn sang ngài, lại không nghĩ vậy, đáp “Ta nhớ đến bọn họ mà thôi, muốn nói chuyện cùng bọn họ, đồng thời cũng ôn lại những chuyện năm xưa cùng nhau hành quân trên đại mạc khắc nghiệt, giết địch vô số, chuyện này ngài cũng có thể làm thay được sao?”

“Ừm, không thể.” Ngài mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên môi ta rồi dịu dàng nói “Sau này nếu như lại phải xuất binh đánh giặc Nhu Nhiên, ta nhất định sẽ bầu bạn cùng nàng.”

Ta khẽ nghiêng đầu, tránh nụ hôn kia, để nụ hôn của ngài chuyển lên khóm mà, cúi đầu nói “Lăng, hiện nay ngài đã là Định Vương rồi, nói một câu đại nghịch bất đạo, hợp lực của Định Vương và Tần gia, địa vị của ngài cũng chẳng khác gì nhiếp chính vương trong triều, ngay cả Hoàng thương cũng phải nhường ngài vài phần, làm sao có thể bôn ba sa trường giết địch như trước kia được nữa?”

Tư Đồ Lăng ôm ta vào lòng khẽ cất tiếng “Tại sao lại không thể? Ba năm, năm năm, mười năm nữa nếu lúc buồn chán muốn tìm người nói chuyện, ta có thể ở bên cạnh nàng nói chuyện chúng ta đã cùng nhau xông pha sa trường, giết địch vô số.”

Ngài vui vẻ nói đùa, đôi mày giãn ra, nét lạnh lùng, nghiêm nghị hàng ngày đã biến mất, đồng thời trên khuân mặt ngài xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

Ta đưa tay sờ lên đôi mày đen rậm của ngài mỉm cười nói “Chúng ta hà tất phải có chung những kí ức đẫm máu, man rợ như vậy? Chỉ cần nhớ đúng khoảng thời gian khi còn thơ ấu, là đã đủ để tâm sự, chuyện trò nửa cuộc đời rồi.”

Tư Đồ Lăng càng cười vui vẻ hơn trước, giang đôi tay rắn chắc ôm lấy ta rồi dịu dàng lên tiếng “Đúng vậy, lúc đó… thật là vui vẻ. Thực ra khi mới gặp, ta cũng chẳng cảm thấy gì hết cả, còn thầm nghĩ, một bé gái mà cả ngày mặt mày nghiêm nghị thực là vô vị. Ai ngờ, khi không có mặt người lớn, nàng lại cười tựa nụ hoa xuân, cũng chẳng hề lạ lẫm, kéo theo ta đi chơi, lại còn đòi cái này cái khác. Ta nghĩ, sau này nàng là thê tư của mình, thì sẽ mãi mãi bám riết lấy ta như vậy cả cuộc đời, cho nên cảm thấy vô cùng vui vẻ.”

Ngài lại tìm kiếm đôi môi ta. Trái tim ta khẽ run rẩy, quay mặt sang một bên né tráng “Lăng, dường như đã mấy lần vào lúc ta nguy nan nhất, khó khăn nhất ngài đều kịp thời ra tay tương cứu.”

Tư Đồ Lăng lại càng ôm chặt ta vào lòng, thì thầm bên tai “Chỉ cần nàng không đẩy ta ra xa, ta lúc nào cũng có thể đưa tay đến nơi có nàng… để bảo vệ nàng.”

Ngài ôm chặt tới mức ta chẳng thể nào động đậy, bàn tay phải đang ấn lên lồng ngực ngài, chính ở vị trí sát trái tim nhất. Hơi thở ngài đều đặn, thế nhưng lúc nói ra câu nay, nhịp tim của ngài trở nên đặc biệt mãnh liệt. Ta thấy chắc ngài cũng rất thật lòng. Giống như những gì ngài nói, chỉ cần ta không đẩy ngài ra xa, ngài sẽ luôn ở bên cạnh ta. Ta từng có ảo giác, cho rằng bất luận ta làm cái gì, ngài cũng đều yêu thương ta, chiều chuộng ta, giúp đỡ ta và theo ý ta. Thực ra, tiền đề của những điều này là ta không được đẩy ngài ra xa, ta phải thừa nhận ta là thê tử của ngài.

Ta nhìn vào đôi mắt ngài rồi hỏi “Lăng, có một số chuyện của nhiều năm trước mà ta không còn nhớ rõ nữa… có phải có một lần, ta đã bị người khác nhốt trong một nơi rất nhỏ, hoặc là ta đã bị chôn xuống đất, cũng là ngài đã đến cứu ta ra khỏi đó?”

Ta nhìn thấy đôi mắt ngài đột nhiên nheo lại, nhưng nhanh chóng đáp “Còn có chuyện đó sao? Tại sao ta lại không nhớ nhỉ? Chỉ sợ là nàng đã nhớ nhầm rồi, hoặc đó chỉ là một cơn ác mông.”

“Có lẽ, đó thực sự chỉ là ác mông.” Ta than dài một tiếng rồi nói tiếp “Ta cảm thấy, ta đã quên đi rất nhiều chuyện liên quan tới cuộc sống vui vẻ trước kia. Thế nhưng tại sao nằm mơ mãi mà chẳng thể nào mơ lại những ngày vui vẻ đó? Ngược lại chỉ là những cơn ác mộng mà ta chẳng dám nghĩ, dám nhìn thêm nữa?”

“Vậy thì nàng đừng có nghĩ nữa.” Tư Đồ Lăng bực bội nhìn ta “Nàng phải hiểu rằng căn nguyên bệnh tật của mình bắt nguồn từ đâu? Đó đều là do nàng suy nghĩ linh tinh mà ra cả thôi.”

Ta mỉm cười khổ sở đáp “Lăng, thực sự đó chỉ là do ta suy nghĩ linh tinh mà ra thôi sao?”

“Đúng thế. Mỗi lần nàng nhìn thấy vị Chẩn Vương đó là hồn phách lại bay bổng nơi đâu, suốt ngày suy nghĩ lung tung. Khi ở Nam Lương, trong mấy tháng bị hắn ta giam lỏng, chưa tính đến chuyện nàng thất thân, lẽ nào nàng còn bị mất cả hồn phách? Ta thực sự không thể hiểu nổi, tình cảm giữa nàng với hắn ta sâu sắc đến độ nào? Chẳng lẽ còn sâu đậm hơn cả tình cảm thanh mai trúc mã cùng chung hoạn nạn giữa ta và nàng bao nhiêu năm nay hay sao? Tần Vãn, ta thực sự không cam tâm. Ta cảm thấy căm hận vô cùng.”

Động tác của ngài dần trở nên cuồng bạo. Ta định hỏi thêm, nhưng đành phải ngậm miệng trước sát khí đằng đằng toát ra từ lời nói của ngài. Tháo trâm ngọc xuống, tóc dài buông xõa, ngài đưa đôi tay to lớn vuốt nhẹ lấy. Thắt lưng tháo lỏng, nụ hôn quen thuộc trên cổ di chuyển dần ra những nơi khác.

Ta mơ màng, nhìn vào hoa văn hạc tiên vờn mây trên trần, nhắm mắt để mặc ngài hành động. Thân thể được bế bổng lên, lúc đặt xuống, thân hình ta chạm vào một nơi vững chắc. Đó chính là chiếc giường trúc ta đặt tại thư phòng. Trước kia, mỗi khi ngồi xử lí công vụ hoặc đọc binh thư ở nơi này, nếu trời đã tối ta thường nằm ngủ tại đây luôn.

Lúc đầu hạ, khi Thuần Vu Vọng tới đây, thấy ta định đuổi ngài đi, người đàn ông ôn hòa, nhã nhặn đó không ngờ lại giữ bệnh để ăn vạ, sau đó đã ở lại nơi này một đêm.

Thuần Vu Vọng… Trái tim ta quặn thắt trong đau đớn, đến mức gần như chẳng thể hít thở, chẳng còn bận tâm đến thân nhiệt của Tư Đồ Lăng càng lúc càng tăng cao, ta vội vã đẩy ngài ra rồi nói “Không được, Lăng, nơi này… không được.”

Ngài lặng người khẽ cất tiếng “Tại sao thế?”

Ta miễn cưỡng mỉm cười đáp “Ta thựuc sự không thích ở nơi này… Đây là… nơi ta xử lý công vụ, thi thoảng lại có người tới đây.”

Ngài cau chặt đôi mày “Ta dặn dò bọn họ không vào đây là được rồi.”

Ta chẳng bận tâm thêm nữa, đẩy mạnh ngài ra, vội vã ngồi bật dậy, mặc lại y phục rồi rời đi. Ngài cúi xuống, cau mày một lúc, đột nhiên nắm chặt lấy bờ vai ta, kéo mạnh y phục trên vai ta xuống rồi sầm giọng quát “Thuần Vu Vọng đã từng ngủ trên chiếc giường này?”

Không ngờ ngài lại có thể đoán được suy nghĩ trong đầu ta dễ dàng như vậy… Tìm một người quá đỗi thấu hiểu bản thân làm phu quân quả thực chẳng thể giấu giếm chuyện gì.

Ta liền phẩy tay định thoát khỏi sự khống chế của ngài, nhưng ngài lại càng nắm chắc hơn trước. Bàn tay khi nãy càng lúc càng siết chặt hơn khiến bờ vai ta đau đớn.

Ta nghiến răng, tay phải vận lực, tung trưởng đánh vào cánh tay ngài. Ngài không hề né tránh, nhận trọn một chưởng của ta, bàn tay khẽ thả lỏng ra, sau đó lại tiếp tục bóp chặt lại, như thể muốn bóp nát xương vai ta vậy, ánh mắt rừng rực nộ khí. Ngài nhất định rất đau đớn, nên mới ý thực được rằng ta không hề lưu tình, mà thực sự động thủ với ngài.

Trong lòng cảm thấy chút do dự, ta đinh xuất thủ, ngài đã nhanh như điện, tóm chặt lấy cổ tay ta, sầm giọng quát “Tần Vãn.”

Ta thoáng sợ, quay mặt đi chỗ khác, nghiến răng nói “Lăng, ngài đừng có ép ta. Nơi này là Tần phủ, ta là chủ nhân của Tần gia, hãy giữ lại chút tôn nghiêm cho ta.”

Thế nhưng, Tư Đồ Lăng vẫn nhìn ta chằm chằm rồi cười nhạt nói “Ta nào có ép buộc gì nàng? Lúc đó, khi ở trong ngục, là ai đã lõa thể, chẳng giữ lại chút thể diện nào để kéo ta lại, dâng cơ thể mình lên cầu xin ta thưởng thức? Lại là ai đã khổ sở cầu xin, muốn làm thê tử của ta? Bây giờ nàng nói với ta, nàng là chủ nhân của Tần phủ, nàng cần có tôn nghiêm của mình? Tần Vãn, nàng cần tôn nghiêm thì trước tiên phải tự trọng đã. Nàng hãy tự hỏi mình trước, nàng có xứng đáng để nhắc với ta hai chữ ‘tôn nghiêm’ đó không?”

Lời nói của ngài chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tâm, khiến ta chẳng còn chút thể diện. Sau buổi đêm hôm đó, vận mệnh đã an bài, cả cuộc đời này, ta chẳng thể còn mặt mũi, lúc não cũng phải né tránh, nhẫn nhịn, điều duy nhất ra sợ chính là tự chuốc nhục vào thân, nhưng sau cùng vẫn chẳng thể tránh được.

Bàn tay đã hoàn toàn mất hết sực lực, ta nhắm chặt mắt nằm trên giường, để mặc ngài cởi y phục, rồi trực tiếp thâm nhập. Hành động đó vẫn cứ khô khan và đau đớn lạ thường.

Trong đầu ta lúc này tất cả đều là hình ảnh của Thuần Vu Vọng ngày hôm ấy, bê ly trà, đứng dưới ánh mặt trời, dắt theo Tương Tư với nụ cười ngây thơ xinh xắn, ngồi trong thư phòng, nhìn về phía ta bằng ánh mắt dịu dàng, tình cảm.

Ngài nói “Khi nãy nhìn thấy trong sân vườn có rất nhiều kì hoa dị thảo, đã hái vài lá có tính năng bồi bổ khí huyết, trộn lẫn lá trà rồi pha, mùi vị khá ngon, nàng hãy uống thử xem sao.”

Ngài nói “Tương Tư ở chỗ của nàng, ngược lại càng khỏe mạnh, hoạt bát hơn trước nhiều. Không những giúp ta hái hoa mà còn tận tay rửa sạch nói muốn pha cho mẫu thân uống.”

Ngài nói “Tương Tư, con an tâm, mẫu thân con chẳng thể nào chạy nổi đâu. Đến sau cùng nàng ấy cũng sẽ ở bên chúng ta mà thôi.”

Trái tim đau nhói, dạ dày quặn thắt từng con, giống như thể sắp nôn ra vậy. Thân thể, trái tim đều phải chịu sự trừng phạt đáng sợ của người đàn ông trước mặt, một sự trừng phạt không bờ bến, không điểm dừng…

Cuối cùng ta bật khóc thành tiếng, run rẩy khẩn cầu “Lăng, ngài đừng làm vậy… Ta chỉ xin ngài, hãy cho ta một thời gian để quên lãng…”

Ngoài cửa bỗng truyền lại tiếng động, Thẩm Tiểu Phong bê thuốc bước vào, mỉm cười rồi nói “Tướng quân, thuốc tới...”

Giọng nói của nàng đột nhiên khựng lại, nàng nhanh chóng cúi đầu, mặt mày đỏ ửng vội vã lui ra. Trước khi tấm rèm hạ xuống, ta còn nhìn thấy rõ nàng lại nhìn và trong này một lần nữa. Bằng ánh mắt kinh hãi mà nghi hoặc. Thẩm Tiểu Phong nhất định nhìn thấy ta đang rơi lệ.

Truyền thống xưa nay của Tần gia, chỉ đổ máu chứ quyết không rơi lệ. Bắt đầu từ khi nào, ta đã trở nên mềm yếu như vậy? Cơ thể Tư Đồ Lăng cứng đờ lại, nằm phía trên người ta, ngài ôm chặt lấy ta, kết thúc sự trừng phạt đáng sợ của mình.

Mãi lâu sau, ngài mới thì thầm bên tai “Ta xin lỗi, Vãn Vãn.”

Ta nghẹn ngào mỉm cười “Ngài nào có lỗi gì với ta? Những gì ngài vừa nói… vốn là sự thật. Từ trước tới nay ngài chưa từng làm nhục ta, chính là ta vì tham sống sợ chết mà đã tự chuốc nhục vào người.”

Ngài im lặng trong chốc lát rồi than “Người mà ta yêu thích là một Tần Vãn tự lực tự cường tự phụ trước kia. Ta cũng không ngăn cản nàng can dự vào triều chính, đưa ra quyết định của riêng mình. Trước giờ cũng không bao giờ ép buộc nàng phải cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của ta. Chỉ là, đối với chuyện tình cảm phu thê mà nói, ta căm ghét khi có một người khác luôn luôn đứng giữa hai người chúng ta.”

Ngài từ từ lau sạch cơ thể cho ta, chỉnh đốn lại y phục, thắt dây lại, cúi đầu “Từ trước đến nay ta chưa từng coi thường nàng, cũng không muốn nói những lời khó nghe để sỉ nhục nàng. Nếu ta cần phải dựa vào việc sỉ nhục để giữ được nàng thì bản thân nàng chính là nỗi nhục lớn nhất của ta. Thế nhưng đem ra so sánh, ta lại càng không thể chịu đựng được việc thê tử của mình nghĩ đến người đàn ông khác ngay cả khi ân ái cùng ta. Đó chính là sự dày vỏ, sỉ nhục lớn nhất của ta.”

Lồng ngực ta tắc nghẹn, khó chịu vô cùng. Mãi một lúc lâu sau, ta mỡi có thẻ nhấc tay lên lau khô nước mắt rồi nhếch miệng mỉm cười.

“Ngài không sai. Đó vẫn là… lỗi lầm của ta.”

Sau khi cúng trăng buổi đêm. Tư Đồ Lăng dắt theo ta cùng Tần Triệt và Tố Tố cùng thưởng thức bánh trung thu, ngắm trăng rồi uống trà, lúc này sắc mặt của cả hai đều đã điềm tĩnh lại nhiều, cứ như thể trước đó chưa từng xảy ra bất cứ tranh cãi hay nói những lời tổn thương nhau ở thư phòng.

Tố Tố vừa được đón từ vương phủ về, đã bái tế mẫu thân, lại thấy Nhị thúc sắc thái tiều tụy, nên thường hay âm thầm rơi lệ.

Tần Triệt không khỏi than dàu “Nữ nhi của Tần gia vẫn nên kiên cường một chút. Yếu mềm nhỏ lệ, chỉ e sau này người ta nhìn thấy sẽ chê cười.”

Từ Đồ Lăng lại khẽ cười nói “Cũng chẳng sao hết. Ở bên ngoài cần phải kiên cường, thế nhưng khi về nhà muốn khóc cứ khóc, như vậy sẽ thoải mái hơn. Cứ nhẫn nhịn mãi, chỉ sợ lại sinh bệnh.”

Ngài đang nói chuyên với Tần Triệt, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ta, đặc biệt dịu dàng. Ta cúi đầu cầm miếng bánh trung thu đưa lên miệng từ từ thưởng thức, sau đó lại uống một ngụm trà.

Tần Triệt cau chặt đôi mày “Trước kia không phải Định Vương đã từng nói với Vãn Vãn như vậy hay sao?”

Ánh mắt Tư Đồ Lăng đột nhiên sầm lại, rồi than “Ta đã hối hận rồi. Ngài nhìn xem giờ nàng ấy lớn rồi trái tim cũng lớn theo, đem tất cả vui buồn, đau khổ chôn vùi hết trong tim, ngay cả ta cũng chẳng thể nào nhìn được, đoán được.”

Ta bất giác mỉm cười “Vương gia, tại sao ta lại cảm thấy ngài có thể thấu hiểu tất cả mọi tâm tư của ta thế chứ?”

Tư Đồ Lăng mỉm cười, không hề đáp lại.

Tố Tố dường như cảm thấy phấn chấn hơn chút, nói “Bởi vì Vương gia mỗi ngày đều chỉ nhớ nhung mỗi cô cô, lúc nào cũng quan tâm, chuyện gì cũng lưu tâm cho nên mới có thể nắm chắc được mọi tâm sự của cô cô như trong lòng bàn tay vậy.”

“Hai người họ là phu thê, đương nhiên là phải quan tâm đến nhau rồi.” Tần Triệt nhìn vào vầng trăng sáng trong trên bầu trời, đôi môi trắng nhợt nhếch lên để lộ nụ cười dịu nhẹ “Chỉ khoảng một vài năm nữa, đợi khi nào Vãn Vãn sinh con đẻ cái, lúc tất cả chúng ta ngồi quây quần bên nhau, có lẽ sẽ không còn đơn côi, quạnh quẽ như lúc này nữa.”

Lời vừa thốt ra, ta lại cảm thấy gió lạnh thấu xương, lạnh đến buốt tim, như mọi thứ trước mắt đều đượm buồn và im ắng.

Trên bàn đặt bát thủy tinh, đĩa mã não, đựng đầy những món ăn tinh tế, một vài loại hạt xếp đầy ăm ắp, cũng có thể coi là phong phú, tràn trề của một gia đình phú quý, vậy mà chẳng có hứng thú ăn uống gì hết.

Tư Đồ Lăng đột nhiên cười nói “Đợi sau khi làm tang lễ cho Nhị vị phu nhân cùng Tứ công tử, gia đình chúng ta sẽ có một chuyện tốt lành. Đến lúc đó, chắc là vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.”

Ta liền hỏi “Là chuyện tốt lành gì thế?”

Tư Đồ Lăng nhìn về phía Tố Tố nói “Trong bữa tiệc tại hoàng cung hôm nay, Đoan Mộc Phi cáo bệnh, không hề xuất hiện. Trong tiệc, có vị Đại thần đề xuất, khuyên Hoàng thượng hãy chọn một vị tiểu thư hiền lương thục đức từ nhà của các công thần lập thành Hoàng hậu.”

Tuy rằng ngài không hề nói rõ, thế nhưng Tố Tố lập tức hiểu rõ lời ẩn ý bên trong, sắc mặt đột nhiên trắng bệnh, miễn cưỡng mỉm cười đáp “Vương gia, chuyện này… chuyện này có quan hệ gì đến con? Mẫu thân vừa mới qua đời, cho dù đã chôn cất xong xuôi, cũng còn ba năm để tang nữa.”

Tư Đồ Lăng mỉm cười lên tiếng “Con là hậu duệ của nhà trung thần, ngày nay cô độc, không người nương tựa, sau khi mẫu thân nhập thổ, lập tức nhập cung cũng là phù hợp với lễ tiết thông thường. Cho dù là Hoàng thượng, cũng có thể được danh tiếng là đối đãi tử tế với con cháu công thần.”

Tố Tố không dám nói gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn về phía ta và Tần Triệt, đôi mắt đã long lanh ngấn lệ. Tần Triệt liền đưa tay chống trán cau chặt đôi mày đầy chán ghét.

Ta than dài một tiêng “Lăng, ta muốn nhờ ngài giúp Tố Tố tìm một phu quân phù hợp rồi ở rể trong nhà ta mà, đã bao giờ nhờ ngài đưa Tố Tố nhập cung đâu?”

Tư Đồ Lăng lên liền vỗ nhẹ lên vai ta dịu dàng nói “Vậy nàng hãy trút giận lên ta đi. Rõ ràng nàng biết rằng ta cũng chẳng nỡ để Tố Tố nhập cung mà.”

Sắc mặt Tố Tố nhanh chóng đỏ hồng lên nhìn về phía Tư Đồ Lăng “Vương gia… nhất định sẽ giúp Tố Tố nghĩ cách dẹp chuyện này đi, đúng không?”

Tư Đồ Lăng mỉm cười không nói gì, ánh mắt đột nhiên sầm lại. Lại một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho toàn thân nổi đầy da già, run rẩy cả người. Tố Tố nhập cung làm Hoàng hậu… Nếu Tư Đồ Lăng không ngăn cản, mới là chuyện lạ.

Tần gia đã trợ sức giúp Tư Đồ Vĩnh đăng cơ Đế vị, thế nhưng chuyện hôn sự giữa ta và Tư Đồ Lăng cũng đồng nghĩa với việc liên kết bền chặt giữa Tần gia và Định Vương, tình bạn trước kia cùng Tư Đồ Vĩnh cũng nhạt đi mất mấy phần. Nếu Tố Tố lại trở thành Hoàng hậu của Tư Đồ Vĩnh, sau lễ thành thân, thế lực của Tần gia lại trở nên thân thiết cùng Tư Đồ Vĩnh.

Ta khoác chiếc áo choàng lên, rồi đi về phòng ngủ của mình.

“Thật là lạnh quá. Ta buồn ngủ rồi.”

Cả đêm ta mộng mị liên tục. Tất cả đều là máu tươi tanh nóng. Những người nhà họ Du đã bị luộc chín, những người nhà họ Du tay không tấc sắt nằm đó chờ sự quyết định của người khác. Nhị tẩu toàn thân đầy máu khi đâm đầu vào tường, đứa cháu mới sinh bị xé thành hai mảnh trong tiếng cười man rợ, ác độc. Ta và Tư Đồ Vĩnh đứng trên thành lầu cao nhìn Tư Đồ Lăng phi ngựa giẫm lên xác chết tới nơi, quỳ trên mặt đất đầy máu, khấu đầu xưng thần trước người sư đệ kiêm em họ của mình.

Trong sắc máu đỏ quạnh đáng sợ đó còn ánh lên một nửa trắng kinh hoàng. Giống như bâu trời đêm cao rộng, trong trẻo, giống như ánh trăng trải dài chiếu sáng lên mặt đất, giống như tiếng thì thầm dịu dàng của ai đó, một bộ y phục phiêu diêu trong gió từ từ tiến lại. Giống như tiếng cười khanh khách, vô tội của ai đó, bóng hình ai đó đang tiến lại gần…

Ta kinh hãi, toàn thân túa đầy mồ hôi, nhưng lại không dám thét thành tiếng. Cũng giống lần trước khi cô Quế dùng tấm thuật đưa ta vào ảo giác. Ta bị nhốt trong một không gian trắng xóa hoang vu, vô vọng, cả người không thể động đậy, miệng không thể cất tiếng. Hoặc là, không dám lên tiếng.

“Vãn Vãn, Vãn Vãn, nàng sao thế?”

Tư Đồ Lãng đã tỉnh giấc, vội vã ngồi dậy ôm lấy ta gọi tên liên hồi.

Ta định thần lại “Không sao, chỉ là vừa mới nằm mơ thôi.”

“Nàng gặp ác mộng?”

Ngài rót một ly trà rồi đưa đến bên miệng ta.

Ta uống vài ngụm đáp “Ta nằm mơ thấy Nhị tẩu và cả đứa con của tẩu ấy. Đứa trẻ đó thậm chí còn chẳng tìm thấy gân cốt, hiện nay chỉ có thể hạ táng một cỗ quan tài không, cũng chẳng biết linh hồn bé nhỏ đó có nhận được đường về nhà không?”

Ta gật đầu rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng cả đêm giật mình tỉnh giấc, chẳng thể nào ngủ ngon nổi nữa.

Mệt mỏi cả đêm, ngày hôm sau ta bị sốt nhẹ, đầy đau như búa bổ. Bởi vì không nghiêm trọng lắm, nên ta vừa gọi đại phu đến chẩn mạch lại vừa tiếp tục lo liệu việc ma chay, đồng thời bắt đầu gặp gỡ một số quan viên chức vụ cao thường hay đi lại với Tần phủ, xử lí một vài việc triều chính đã dồn ứ gần đây.

Vì quá nhiều việc, cho nên ta bận rộn cả một ngày trời, cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Thế nhưng ta gần như phải dồn hết sức lực để kéo lê theo thân xác tàn tạ này khắp nơi. Tuy rằng gần đây ta luôn chú tâm điều dưỡng sức khỏe, ngay cả khi hai chân không thể động đậy, ta cũng không dám gác chuyện tập võ nghệ sang một bên, hy vọng rằng có thể hoạt động nhiều để cơ hồi phục nhanh hơn. Thế nhưng mới chỉ chống chọi được vài ba ngày, sức khỏe càng lúc càng yếu đi, mỗi tối dường như đều bị sốt, ban ngày cũng chẳng thể xuống giường được.

Tư Đồ Lăng liền gọi đạo trưởng Vệ Huyền cùng với một vài đại phu vốn dĩ ở phủ Định Vương sang Tần phủ, cả đêm tận tình chẩn trị cho ta, rồi kê đơn bốc thuốc. Còn bản thân ngài sau khi thoái triều đích thân đi lo liệu các việc tang lễ. Tần Triệt thấy vậy cũng đành phải gượng dậy ra ngoài trợ giúp.

Thế là mọi người trong phủ đều có quyết tâm riêng, các nô bộc tất bật không ngừng, tuy rằng khách khứa tới nhà rất đông, lại có rất nhiều tăng ni tới làm lễ siêu độ cho các vong hồn, hoặc là giải trừ oan nghiệt và làm pháo sự trước linh cữu, nhưng mọi thứ vẫn không quá hỗn loạn, ngược lại trông càng náo nhiệt mà phù hoa.

Ta biết rõ rằng giao cho Tư Đồ Lăng xử lý việc tang lễ trong phủ họ Tần, chẳng khác nào thừa nhận rằng Định Vương đã trở thành chủ nhân của Tần gia. Cứ tiếp tục làm thế này, cũng chẳng phải một hành động sáng suốt, có điều thân thể nặng trĩu, thực sự chẳng thể nào gượng dậy được, đành để ngài làm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.