Không biết ta đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, sau đó lại bị đánh thức bởi tiếng
gõ liên hồi, nhìn sắc trời bên ngoài ta ngạc nhiên vô cùng.
Viên thị nữ này vội vã lại gần lên tiếng “Hoàng thượng truyền chỉ, tuyên Chiếu Hầu lập tức tiến cung.”
Ta không khỏi kinh ngạc. Tư Đồ Vĩnh đương nhiên biết ta đang mang thai,
cũng biết rằng với thể chất của ta muốn giữ được thai nhi khó khăn đến
mức nào, còn Tư Đồ Lăng lại cần đứa con này đến mấy. Nếu không phải là
chuyện vô cùng cấp bách, ngài không thể nào tuyên triệu ta vào cung gấp
gáp như vậy.
Thay y phục sáng màu, ta vội vã vào cung, mặt trời
vừa mới nhô lên vùng trời phía Đông, hiện ra màu đỏ máu ghê rợn, chiếu
rọi lên những miếng ngói lưu ly sáng lóa, lại càng giống như máu tươi
loang lổ khắp chốn. Không khí sáng sớm vẫn còn khá lạnh, hít thở vào
trong lồng ngực cũng cảm thấy huyết dịch trong người đang dần đóng băng
lại.
Gần đây, ta chỉ ở trong phủ Định Vương hoặc Tần phủ, xung
quanh căn phòng đều cắm đuốc sáng, để cho không khí ấm áp, vào lúc mặt
trời chiếu sáng mới ra ngoài đi lại, nên không hề cảm nhận được không
khí giá lạnh thế này. Hoặc có lẽ, nơi lạnh giá nhất dưới trời đất này
chính là cửu trùng Đế cung cao cao tại thượng, sâu không thể lường này.
Nơi cao thường lạnh giá. Huống hồ trong đó lại ẩn chứa những bí mật bẩn
thỉu nhất, đáng sợ nhất, không thể cho người khác biết được, chẳng trách mà hàng ngày ta không hề bị ốm nghén, vừa mới nhập cung đã cảm thấy
lồng ngực đau nhức, buồn nôn vô cùng.
Thai nhi còn chưa tới thế
gian này đương nhiên là thuần khiết nhất, bọn chúng có những cảm nhận
mẫn cảm nhất, trong sáng nhất về thế giới này, chẳng thể nào chịu đựng
nổi thứ không khí bẩn thỉu và tanh máu thế này.
Bước chân vào
điện Vũ Anh, cả người ta bất giác run lên. Tư Đồ Vĩnh mặc trên người y
phục màu tím ngồi trên bảo tọa trước mặt, phía dưới là mười mấy trọng
thần trong triều đình đang quỳ dưới mặt đất. Và người quỳ ngay phía
trước chính là Tư Đồ Lăng. Ta không nhìn ngang ngó dọc, từ từ đi xuyên
qua dòng người, tiến lên trước hành lễ.
Sắc mặt Tư Đồ Vĩnh vô
cùng tiều tụy, thế nhưng ánh mắt lại sắc nhọn lạ thường, đặc biệt là khi nhìn đến chỗ ta hoặc là Tư Đồ Lăng, sắc nhọn như mũi đao mũi kiếm vậy.
Ta đợi một lúc lâu, mới nghe thấy ngài nói “Tần Vãn, bình thân.”
Ta lặng người, lập tức tạ ân, còn chưa kịp đứng dậy, Tư Đồ Vĩnh đã đứng
dậy khỏi bảo tọa, nhanh chóng bước tới chỗ ta như một luồng gió.
Ngài bước đến bên cạnh ta rồi lạnh lùng nói “Chiếu Hầu mau đi theo trẫm. Những khanh gia khác, lui cả xuống đi.”
Lúc ta đứng dậy, những thần tử khác đều run rẩy tạ ân, chỉ có mình Tư Đồ
Lăng vẫn đang cúi đầu, mím chặt đôi môi không nói lời nào. Hai tay ngài
nắm chặt lại, ấn mạnh lên nền đá sáng lóa có thể in bóng người, đến mức
gân xanh nổi loạn.
Ta đoán chắc, lúc nãy Tư Đồ Vĩnh đã làm ngài
khó xử ngay trước mặt đám đông thần tử, thậm chí còn trách móc ngài.
Trước mặt đám trọng thần, Tư Đồ Lăng quyền thế dù lớn đến mức nào cũng
không thể gạt bỏ lễ quân thần sang một bên.
Quỳ gối xưng thần
trước một tiểu sư đệ năm xưa đã khiến ngài uất ức, nhẫn nhịn lắm rồi,
nếu lại còn quát mắng ngài ngay trước mặt các thần tử khác, ta không
hiểu được trong lòng Tư Đồ Lăng cảm thấy xấu hổ, tức giận đến mức nào.
Ta đã nhiều lần nói với Tư Đồ Vĩnh đừng có xung đột trực diện cùng Tư Đồ
Lăng, đừng có hành động nóng vội, vậy mà ngài vẫn bỏ ngoài tai sao?
Cái chết của Hoàng hậu Đoan Mộc đương nhiên không hề đơn giản như công bố
với bên ngoài. Ngài tức giận hay căm hận cũng đều là điều lường trước
được. Thế nhưng nếu Tư Đồ Lăng đã nói trắng với ta rằng chuyện này không do ngài làm, thì nhất định không phải ngài làm. Tại sao Tư Đồ Vĩnh chưa điều tra rành rọt đã nổi trận lôi đình trước mặt đám đông như vậy?
Tư Đồ Vĩnh đang trong cơn giận, cả đường bước đi rất nhanh, ta bước sát
theo sau, đám thái giám cung nữ đều giữ một khoảng cách khá xa, thần sắc ai nấy đều cực kỳ thấp thỏm.
Ta nhìn phương hướng phía trước,
thì ra đang đi về phía cung Ngọc Túy, nên tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Đợi
đến khi định đuổi lại gần hỏi cho thật kỹ, nhưng chân bước đi chẳng được nhanh nhẹn như ngài. Lúc bước đi nhanh, thân hình rõ ràng đã nghiêng
ngả đi nhiều, ta không muốn để người khác cười nhạo, đành phải giảm tốc
độ.
Tư Đồ Vĩnh rẽ vào hành lang hướng tới cửa điện, thấy ta không theo kịp, lúc này mới dừng bước, quay đầu lại nhìn ta, cơn phẫn nộ
trong đôi mắt cũng giảm đi phần nào, dần dần chuyển sang bi thương, sầu
thảm.
Thấy ta chập choạng bước lên bậc thềm, ngài liền đưa tay ra định đỡ lấy, rồi lại cau mày, lặng lẽ chắp tay sau lưng, nhìn ta bước
vào trong điện mới nói “Đã tịnh dưỡng bao ngày nay rồi, tại sao chân
nàng vẫn chưa khỏi lại?”
Ta lau mồ hôi trên trán, mỉm cười rồi đáp “Hoàng thượng, đã chẳng thể nào khỏi được nữa rồi.”
Ngài muốn đợi ta, cho nên cũng giảm tốc độ, từ từ tiến lên phía trước, rồi
khẽ than dài “Xem ra, muốn được giống như trước kia, nhìn tiểu sư tỷ của ta hân hoan, nhí nhảnh chạy khắp rừng núi Tử Nha là điều không thể nữa
rồi.”
Ta cay đắng lên tiếng “Đúng là không thể nào nữa. Từ lâu ta đã chẳng dám mơ ước quá nhiều, chỉ mong rằng ba người chúng ta có thể
hòa thuận, yêu thương nhau như hồi còn ở trên núi Tử Nha. Ít nhất cũng
có thể bình an vô sự, vậy là ta đã mãn nguyện lắm rồi.”
Sắc mặt
của ngài có phần thảng thốt, thế nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự chế giễu
“Trong lòng nàng phải chăng đang cười nhạo ta? Đã làm Hoàng Đế bao lâu,
vậy mà ngài vẫn không thể nín nhịn, không ngờ lại xung đột trực diện với Tư Đồ Lăng ngay trước mặt các Đại thần khác… Trước kia hoàn toàn nắm
chắc được đại quyền triều chính, hành động này quả thực là hồ đồ, ngu
ngốc.”
Ta than dài “Thì ra Hoàng thượng cũng hiểu rõ điều này.”
“Đúng vậy, ta hiểu cả. Thế nhưng trong lòng lại hiểu với hành động thực tế là hoàn toàn khác nhau.” Tư Đồ Vĩnh liếc mắt nhìn ta “Hoa Hy đã giận ta cả một đêm trời, ta không thể nào khuyên nổi, còn mắng nàng ấy vài câu.
Nàng ấy nhất thời nông nổi, đâm đầu vào tường…”
Ta kinh hãi lắng nghe.
Nghĩ tới một người phụ nữ tính tình xưa nay dịu dàng, hiền hậu đến khi gặp
chuyện bất ngờ cuối cùng vẫn có chút tính cách điên cuồng của mẫu thân,
ta liền lạnh lùng bật cười “Đâm đầu vào tường thì mặc thôi. Thê hiền
vượng phu, thê ngu hại người. Không biết trọng đại cục như vậy, nói cho
cùng cũng chỉ là loại người ngu xuẩn, chết rồi chẳng đáng tiếc.”
“Vãn Vãn, đó là người thê tử kết tóc se duyên của ta.”
Tư Đồ Vĩnh dường như vô cùng tức giận trước lời nói của ta, nhìn ta bằng
ánh mắt phẫn nộ, hai tay chắp sau lưng không ngừng run rẩy. Ngài dừng
lại đôi chút sau đó lại tiếp tục nói “Nàng và Thuần Vu Vọng chẳng qua
chỉ làm phu thê ba năm, vậy mà đã ân ái, khó xa khó lìa… huống hồ là ta
đã ở với nàng ấy gần năm năm rồi. Nàng ấy cũng đâu phải loại phụ nữ
thiếu đức? Mặc cho ta đối xử với nàng lạnh nhạt thế nào, lại giấu giếm
làm biết bao chuyện hoang đường, vô lí, nàng vẫn luôn đứng bên cạnh ta,
không chịu xa lìa. Còn ta… không những chẳng thể nào cho nàng danh phận
đáng được hưởng, thậm chí còn chẳng thể bảo vệ được mẫu thân của nàng.”
Ta tức giận lên tiếng “Ngài oán trách ta đã ngăn cản ngài sắc phong Đoan Mộc Hoa Hy làm Hoàng hậu?”
“Việc này ta có thể nhẫn nhịn, nàng ấy cũng đã chấp nhận rồi.” Sắc mặt của Tư Đồ Vĩnh vô cùng khó coi “Thế nhưng ta đã nhiều lần cầu xin nàng, ít
nhiều gì cũng hãy nể mặt ta, đừng có gây khó dễ với mẫu tử họ nữa.”
Ta nhanh chóng hiểu ra ẩn ý của ngài, bất giác sầm mặt “Hoàng thượng nghi ngờ chính ta đã giết chết Hoàng hậu Đoan Mộc?”
Khi nói câu này, ta đã bước tới trước cửa cung Ngọc Túy.
“Lẽ nào không phải?” Tư Đồ Vĩnh đưa mắt nhìn ta rồi nói thêm “Người ngoài
không biết, nhưng ta thì hiểu rất rõ, Hoàng hậu Đoan Mộc đã trúng phải
loại độc chướng đến từ núi Yến Nhiên. Năm đó ta và nàng đã cùng chinh
chiến trong quân, từng tận mắt thấy Tần lão tướng quân nghĩ cách dẫn độc chướng này tới, đám binh mã Nhu Nhiên truy kích tới nơi đã chết đi quá
nửa, tất cả đều có sắc mặt tím xanh, chết vì tức thở… Ngày hôm qua ta
vừa vào tẩm cung, đã ngửi thấy mùi hương còn sót lại của thứ độc chướng
đó, liền đoán ngay được nguyên nhân cái chết của Hoàng hậu Đoan Mộc.”
Ta bất giác chết lặng người đi. Bản thân ta đương nhiên biết về loại độc
chướng ấy. Đó chính là một trong những loại chướng khí tự nhiên có thể
lợi dụng giết địch mà phụ thân đã từng dạy ta. Tuy rằng nơi có độc
chướng không nhiều, thế nhưng nếu nắm chắc được thời cơ và hướng gió thì nhất định có thể biến thành thứ vũ khí sắc bén để giết người. Phụ thân
thậm chí còn từng sai đại phu trong quân nghĩ cách đi thu những độc
chướng đó, trong phạm vi nhỏ hẹp có thể làm thứ vũ khí vô hình đoạt đi
mạng người mà không cần tốn nhiều công sức.
Cuối cùng ta đã hiểu
tại sao ngay cả những cao thủ y thuật như đạo trưởng Vệ Huyền và cô Quế
đều phán rằng Hoàng hậu Đoan Mộc chết vì bệnh tim. Nếu không biết thứ
độc chướng này, đương nhiên sẽ cho rằng Hoàng hậu Đoan Mộc chết vì bệnh
tim tái phát, nếu đã biết rồi, vậy thì nhất định sẽ cho rằng thứ độc
chướng này có liên quan tới Tần gia. Bọn họ không muốn ta tốn công lo
lắng, đương nhiên cũng nói thành như vậy.
Tư Đồ Vĩnh đã bước vào
cung Ngọc Túy, than dài không ngừng. Tiếng than nặng nề chẳng khác nào
một hòn đá liên tục đập mạnh vào trái tim ta.
Ta vội vã tiến lên
phía trước “Cho dù Hoàng hậu Đoan Mộc chết vì độc chướng cũng chẳng thể
nói rõ được điều gì. Trong quân đội cũng có rất nhiều người biết về thứ
độc chướng này, hơn nữa, là người bản địa nơi đó, cũng hiểu biết ít
nhiều về nó, tại sao Hoàng thượng nhất quyết cho rằng việc này là do ta
làm? Huống hồ Tố Tố sắp sửa nhập cung, ta sao có thể để xảy ra chuyện gì vào lúc này chứ?”
Ngài nghe vậy liền mỉm cười “Tố Tố tính cách
lương thiện, dịu dàng, trong cung có kẻ địch lợi hại như Hoàng hậu Đoan
Mộc, chỉ e là nàng chẳng thể an tâm được thôi.”
Ngài lại nhìn vào bụng ta, mỉm cười tự giễu “Huống hồ… nàng hiện nay còn bằng lòng cho Tố Tố nhập cung hay không? Có lẽ, nàng đã thay đổi tâm ý rồi, lại còn mong ta có thể cút ra khỏi hoàng cung này nữa?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo bụi cát và lá rơi, phả thẳng vào mặt, lạnh tới thấu
xương, đau đến quặn ruột. Ta nhìn ngài biến mất trong cửa điện, cả người lạnh giá, không ngờ đứng lặng mãi chẳng thể nào nhấc chân lên nổi. Ngài đang hoài nghi ta.
Hàng ngày ta đều ở cạnh bên Tư Đồ Lăng, trong đám triều thần không ai không biết, Định Vương vô cùng sủng ái Vương
phi, thường xuyên cự tuyệt các buổi yến tiệc, đa phần vì muốn ở bên bầu
bạn cùng Vương phi đang mang thai của ngài, chờ đợi cốt nhục của ngài
chào đời.
Một thứ thân phận khác của ta, Chiếu Hầu Tần Vãn, đa
phần cáo bệnh ở nhà, đừng nói là các Đại thần bình thường mà ngay cả Tư
Đồ Vĩnh cũng hiếm khi gặp mặt. Bởi vì không gặp mặt được, nên bắt đầu
cảm thấy xa cách, thậm chí còn nghi ngờ ta liên kết với Tư Đồ Lăng, có
lòng làm phản?
Đây có còn là một Tư Đồ Vĩnh anh hùng hiệp nghĩa,
hào sảng lỗi lạc năm nào không? Hoặc có lẽ, chỉ cần ngồi lên ngôi vị đó, thậm chí, chỉ là liếc nhìn về phía ngôi vị đó, tất cả mọi người đều sẽ
thay đổi?
Phía sau, đã có thị vệ của ngài tiến lại, mỉm cười nói
cùng ta “Hầu gia, Hoàng thượng đã vào trong rồi, hầu gia có vào trong
không?”
“Ồ… vào trong, đương nhiên là vào trong rồi?”
Ngài gọi ta tới đây, chính vì muốn để ta thăm Đoan Mộc Hoa Hy sao?
Lúc bước vào trong điện, đã có cung nữ vén tấm rèm bằng len dày phía trước
lên. Lò than tỏa ra hơi ấm nóng rực, không khí đó nhanh chóng xộc lên
mặt, giao thoa cùng hơi lạnh còn chưa kịp tản đi trên người, khiến cho
da thịt ta tê dại, phần bụng cũng bắt đầu nhâm nhẩm phát đau. Ta từ từ
bước vào bên trong, đã nghe thấy tiếng khóc lóc thút thít của Đoan Mộc
Hoa Hy.
Nàng nằm trong vòng tay Tư Đồ Vĩnh, giọng nói nghẹn ngào
cho thấy nỗi đau đớn dồn nén trong lòng “Hoàng thượng, đừng nổi giận
nữa. Thiếp đã biết sai rồi, thiếp không nên chỉ lo lắng, đau đớn vì mẫu
hậu, mà khiến cho ngài phải khó xử. Ngài… tại sao ngài lại trách mắng Tư Đồ Lăng có lòng phản trắc ngay trước mặt các Đại thần? Nhẫn nhịn, mềm
mỏng, chờ đợi thời cơ… đây đều là những điều mà hàng ngày thiếp vẫn
khuyên ngài, vậy mà bản thân thiếp lại quên mất, quên mất…”
Đoan
Mộc Hoa Hy ôm chặt lấy Tư Đồ Vĩnh, thân hình gầy guộc khẽ run, bật khóc
trong vô thanh. Thực sự không biết nàng đang khóc vì mẫu thân và muội
muội mới qua đời hay là vì hành động nông nổi của mình.
Trên đầu
nàng cuốn một lớp vải trắng, phía trước trán còn tiết ra chút máu tươi.
Tư Đồ Vĩnh dùng ngón tay thận trọng vuốt nhẹ qua vầng trán nàng, ánh mắt hiện rõ vẻ xót xa, thương tiếc.
Ta hoảng hốt nhận ra rằng, người thiếu niên hào sảng, tùy tiện năm xưa giờ đã thực sự chững chạc, trở
thành một người đàn ông có trách nhiệm, có chủ kiến. Ngài nổi giận vì
Đoan Mộc Hoa Hy, tuy rằng quá đỗi kích động nhưng cũng không phải là
không có nguyên nhân.
Nếu ta chịu sự uất ức như vậy, chỉ e là
ngay đến Tư Đồ Lăng với tính cách nhẫn nhịn, điềm đạm cũng chẳng thể nào tiếp tục được nữa.
Khẽ than dài một tiếng, Đoan Mộc Hoa Hy lúc
này mới nhận ra có người bước vào, ngước mắt lên nhìn thấy ta, sắc mặt
lập tức thay đổi.
Ta lại gần bái kiến “Bái kiến Hiền Phi nương nương.”
Đoan Mộc Hoa Hy mím môi, nhìn ta một lúc lâu, nghiến răng thốt ra vài chữ
“Ngài đến để xem xem người nhà Đoan Mộc đã chết hết chưa đúng không?”
Ta bình thản lên tiếng “Hiền Phi nương nương, tuy rằng ta thủ đoạn tàn
độc, thế nhưng ta vẫn chưa quên đi tình nghĩa với Hoàng thượng bao năm
nay. Người mà ngài coi trọng, ta vẫn chưa thể nào động thủ được.”
Đoan Mộc Hoa Hy cười nhạt “Từ nhỏ ta đã biết được Chiếu Hầu là người siêu
phàm thoát tục. Cho dù lập trường khác nhau, nhưng ta cũng luôn luôn
khâm phục sự quả quyết, anh dũng của ngài, đúng là quần hồng chẳng thua
đấng mày râu. Thế nhưng thực sự không nghĩ Chiếu Hầu lại là hạng tiểu
nhân dám làm không dám nhận.”
“Ta từ trước tới nay ta đều là kẻ
tiểu nhân, thế nhưng ta dám làm dám nhận. Chuyện luộc người chín tàn
nhẫn nhất bản triều chính là do ta làm, ta cũng chẳng hề giấu giếm bất
cứ ai hết.”
Ta nhìn vào khuôn mặt ấy, hy vọng có thể tìm thấy một chút giả tạo toát ra, để có thể tìm ra được chứng cứ nàng ta cố tình
chia rẽ ta và Tư Đồ Vĩnh.
Thế nhưng đôi mắt của nàng ta rất trong sáng, cho dù là căm hận, cũng là nỗi căm hận thuần túy mà sạch sẽ, chứ
không giống như của Hoàng hậu Đoan Mộc hay công chúa Thường Hy, khi đặt
quá nhiều tâm cơ vào lời nói, nụ cười hàng ngày.
Tư Đồ Vĩnh tỏ ra do dự khẽ lên tiếng “Hoa Hy, Vãn Vãn đích thực không phải con người như vậy. Nếu thực sự là nàng ấy làm, thì nhất định sẽ thừa nhận. Có lẽ, có
người khác cũng căm hận Hoàng hậu, cố tình vu oan giá họa sang cho nàng
ấy, để chia rẽ ta với nàng ấy.”
Ngài lại quay đầu sang than thở
“Hoàng hậu đột tử, vậy thì hãy để thêm một thời gian nữa rồi để Tố Tố
nhập cung. Cho dù có nhập cung, nhất định sẽ không hòa thuận cùng Hoa
Hy, bản thân ta cũng sinh lòng nghi kị. Ta hiểu lầm nàng, chỉ e đã trúng phải kế li gián của người nào đó.”
Nhìn thấy ngài vẫn còn chịu
tin tưởng mình, ta dần thấy an ủi đôi chút. Người nào đó trong lời nói
của ngài đương nhiên là ám chỉ Tư Đồ Lăng. Một khi Hoàng Đế và Tần gia
xảy ra nghi kị, Tố Tố nhập cung cũng chưa chắc có thể cải thiện mối quan hệ giữa hai bên, còn ta một khi đã sinh ra cốt nhục cho Tư Đồ Lăng, ai
thân thuộc ai xa cách sẽ càng thêm rõ ràng.
Thế nhưng, qua phản ứng của Tư Đồ Lăng mà nói, chuyện này rõ ràng không liên quan tới ngài.
Mắt thấy hai người càng lúc lại càng gây gổ ác liệt, ta đành phải lên tiếng “Ta dám đảm bảo, chuyện này chẳng những không liên quan tới ta mà cũng
không hề liên quan tới Định Vương. Hoàng thượng, xin nhớ rằng không chỉ
có mỗi mình ta và ngài nhớ tới tình nghĩa đồng môn năm xưa.”
Tư Đồ Vĩnh cau chặt đôi mày.
Còn Đoan Mộc Hoa Hy thì tựa vào vai của Tư Đồ Vĩnh, cố gắng nhẫn nhịn thế
nhưng cũng chẳng thể nào làm được, cười nhạt nói “Qủa nhiên người nào
người nấy đều là những kẻ trọng tình trọng nghĩa. Đặc biệt là Chiếu Hầu, đối với Hoàng thượng, Định Vương và cả vị Chẩn Vương của Nam Lương ấy
nữa, tất cả đều có mối tình cảm sâu sắc.”
“Hoa Hy!” Tư Đồ Vĩnh khẽ quát.
Đoan Mộc Hoa Hy nghẹn ngào lên tiếng “Lẽ nào không phải sao? Cũng chẳng biết hôm đó Chẩn Vương và mẫu hậu nói những gì, mới khiến cho mẫu hậu lạ
thường như vậy, tất cả hành động lời nói đều như đã biết trước được kết
cục của mình vậy.”
Nàng ta lại hất cằm về phía ta “Ai mà chẳng
biết mục đích thực sự khi Chẩn Vương đến Đại Nhuế lần này chính là vì
ngài ấy? Nói không chừng chính là ngài ta âm thầm sai khiến, đã hạ độc
thủ gì ở chỗ mẫu hậu ngay lúc đó rồi.”
Lòng ta rối bời, buột miệng lên tiếng “Thuần Vu Vọng? Thuần Vu Vọng đã tới thăm Hoàng hậu sao?”
Thuần Vu Vọng chắc đã có giao ước cùng Tư Đồ Vĩnh, ít nhất cũng có sự hòa hợp nhất định, thường xuyên đi lại trong cung, đồng thời còn tham gia vào
tang lễ của Đức Thái phi. Thế nhưng ngài với Hoàng hậu Đoan Mộc xưa nay
không hề có chút qua lại nào hết.
Tư Đồ Vĩnh im lặng một hồi sau
đó lên tiếng hỏi “Khoảng thời gian trước, có phải nàng đã đưa một bức
thư cho Thuần Vu Vọng không?”
Thuần Vu Vọng thân ở nước khác,
thân phận lại khiến người khác chú ý, trong dịch quán nhất định có tai
mắt của ngài cùng Tư Đồ Lăng, ta cũng chẳng mong ngóng bọn họ không hề
hay biết gì về bức thư đó cả. Tư Đồ Lăng đương nhiên đã đoán ra nội dung của bức thư, nên thông minh lựa chọn là không hề hay biết, còn Tư Đồ
Vĩnh thì sao?
Trái tim ta quặn thắt “Ta khuyên Thuần Vu Vọng
nhanh chóng rời khỏi vùng đất đầy thị phi này. Người đưa thư đến chính
là Tiểu Phong, nếu Hoàng thượng không tin, có thể kiểm chứng qua nàng
ta.”
Tư Đồ Vĩnh than dài “Thế nhưng tối qua khi ta triệu Chẩn
Vương đến hỏi về việc này, ngài ấy lại nói với ta rằng, Chiếu Hầu không
tiện nhập cung bởi vậy bảo ngài ấy vào chuyển vài lời đến Hoàng hậu Đoan Mộc.”
“Ngài… ngài nói gì cơ?”
Ta lớn tiếng gặng hỏi, sau đó hít một hơi thật sâu.
Tư Đồ Vĩnh lại nói “Ta hỏi ngài ấy rốt cuộc đã chuyển những lời gì, nhưng ngài ấy không chịu nói, bảo ta đến hỏi nàng.”
“Thực ra, ta cũng muốn hỏi nàng, nàng đã bảo ngài ấy nói những gì với Hoàng
hậu Đoan Mộc? Hoặc là, nàng hoàn toàn không hề nói bất cứ lời nào hết?
Vậy thì ngài ấy tìm Hoàng hậu làm gì?”
Ta đứng lặng người đi một hồi, rồi đáp “Ta không biết”
Thế nhưng cuối cùng ta đã biết, tại sao Tư Đồ Vĩnh đột nhiên lại sinh lòng
nghi ngờ ta như vậy. Ngài thấu hiểu mối tình giữa ta và Thuần Vu Vọng,
thậm chí còn nhiều hơn cả bản thân ta. Thuần Vu Vọng là thân vương nước
khác, vậy mà lại âm thầm có giao ước cùng ngài, nếu không phải vì ta,
tuyệt đối ngài không bao giờ để mặc Thuần Vu Vọng can thiệp vào chuyện
hậu cung như vậy.
Ta không biết bản thân đã bước ra khỏi cung
Ngọc Túy như thế nào. Một chiếc kiệu được đưa tới, đặt ngay trước mặt
ta. Tiếp đó, đám thị vệ liền hành lễ trước ta rồi nói “Tướng quân, Vương gia không an tâm, đang đứng đợi tại Tây Hoa Môn, sai chúng thuộc hạ tới đón tướng quân cùng xuất cung.”
“Ừm.”
Ta lên tiếng đáp
lại, thế nhưng trong lòng rối bời, ngẩn ngơ. Mặt trời đã lên cao, chiếu
rọi vào mặt ta khiến ta cảm thấy choáng váng, hai chân cũng bắt đầu đau
nhức.
Ngồi xuống chiếc kiệu, hạ tấm rèm gấm trước mặt xuống, nhìn kiệu phu từ từ nhấc lên, nhanh chóng đi về phía Tây Hoa Môn, đầu óc ta
đau nhức vô cùng, đột nhiên lại kéo rèm lên, quát lớn “Đổi hướng mau đi
về phía Bắc An Môn.”
Viên thị vệ hoang mang ngăn kiệu phu lại rồi nói “Tướng quân, Vương gia đang đứng chờ người tại Tây Hoa Môn.”
Ta định thần, cũng tỉnh táo hơn trước nhiều “Lập tức đi về phía Bắc An
Môn. Phái người đến nói với Vương gia một tiếng, bảo ngài hãy quay về
phủ trước, ta còn phải đi có chút công chuyện.”
Thị vệ đi theo ta tuy rằng nghe theo lời dặn dò của Định Vương, thế nhưng đều được ta dẫn ra từ Tần phủ, nghe vậy cũng không dám phản kháng, vội vã sai người đi
thông báo cho Tư Đồ Lăng, những người khác cùng ta đi về hướng Bắc An
Môn.
Sau đó, đoàn người chúng ta đi về con đường lớn Chu Tước, tiến thẳng tới dịch quán mà Thuần Vu Vọng đang ở.
Bước xuống kiệu, hai chân ta cảm thấy hư vô lạ thường, cơn đau từ bụng dần
dần chuyển sang phần lưng. Kể từ sau khi phát hiện mang thai, ta thường
ngày đều tịnh dưỡng, đã quá lâu rồi không vất vả như vậy. Thế nhưng nếu
không hỏi rõ chuyện này, cho dù có quay về, ta cũng đứng ngồi không yên.