Thẩm Tiểu Phong liền
nói “Những thị vệ bình thường, tiểu thư nào có để mắt tới? Nếu luận các
Đại thần và tướng quân dưới trướng thường xuyên qua lại Tần phủ, cũng có vài người tướng mạo tài năng xuất chúng, thế nhưng tiểu thư chẳng có cơ hội gặp mặt, quen biết.”
Ta trầm ngâm không nói thêm gì.
Thẩm Tiểu Phong do dự một hồi rồi nói “Có điều, sau khi thoát khỏi nạn kiếp
ngục tù, tiểu thư dường như rất thích tới phủ Định Vương. Nếu là trước
kia, chắc chắn sẽ không chịu ở lại nơi khác đâu.”
Ta than dài “Ngươi đúng là thông minh đấy!”
Thẩm Tiểu Phong nhìn ta bằng ánh mắt thận trọng “Chắc là Đại tiểu thư cũng đã nhận ra rồi?”
Ta không đáp, mà lên tiếng hỏi “Nhị ca đối xử với ngươi thế nào?”
“Đương nhiên… là rất tốt.” Dưới ánh đèn rực đỏ, chiếu rọi lên khuôn mặt xinh
đẹp của nàng, khóm má thoáng hiện màu đỏ dịu dàng mà e thẹn “Có điều,
ngài ấy hình như đã cảm nhận rằng bản thân bị gài bẫy.”
Ta nghiêm mặt “Vậy thì đã sao chứ? Dù gì cũng đã làm phu thê bao lâu nay rồi, lẽ
nào Nhị ca còn định đuổi ngươi đi lấy người khác sao?”
Thẩm Tiểu Phong thẹn thùng đỏ mặt. Ta nắm lấy bàn tay nàng rồi hỏi “Vậy ngươi có trách ta hay không?”
Thẩm Tiểu Phong đỏ mặt nhưng vẫn đáp “Ta hiểu hết tâm tư của Đại tiểu thư,
tiểu thư cũng hiểu hết tâm tư của ta. Chuyện cả hai bên cùng bằng lòng,
làm sao lại dám trách Đại tiểu thư chứ? Ta cũng mong có thể nhanh chóng
sinh con cho ngài ấy, để ngài ấy có thể cười nhiều hơn đôi chút.”
Ta đưa mắt nhìn nàng rồi mỉm cười nói “Ừm, tin chắc rằng… chuyện đó sẽ nhanh xảy ra thôi.”
Trong lúc nói chuyện, chúng ta đã bước tới phòng nghỉ của Tố Tố, khi đẩy cửa
bước vào, Tố Tố đang nằm quay lưng vào trong, nhắm nghiền hai mắt, giống như đã ngủ say.
Ta liền nhẹ nhàng đưa bàn tay đè lên mép chăn
vào bên trong, kéo cao chiếc chăn, đứng bên đầu giường, nhìn vào khuôn
mặt có vài phần tương đồng với ta rồi dịu dàng lên tiếng “Ta hiểu rằng
con không muốn nhập cung. Phụ mẫu con đều đã qua đời, cô độc, không nơi
nương tựa, nếu có khả năng, ta cũng rất muốn tìm cho con một tướng công
như ý? Thế nhưng, con hãy tự nhìn xem, Tần gia bây giờ còn được mấy
người? Con cũng đã thấy được tình trạng của Nhị thúc lúc này rồi đấy, có thể miễn cưỡng lo liệu chuyện trong phủ đã là tốt lắm rồi. Còn ta… ta
không hiểu người khác có nói với con không, bệnh của ta, cũng chẳng thể
chống chọi thêm vài năm nữa.”
Tố Tố vẫn nhắm mắt, nhưng đôi hàng lông mi đã khẽ rung động.
Ta lại nói “Định Vương rất ưu tú, ưu tú tới mức cho dù ngài tàn nhẫn và
lạnh lùng đến mấy, vẫn có nhiều người phụ nữ đắm say, mê mẩn. Thế nhưng
con phải hiểu rằng tại sao trước khi Thái tử đăng cơ, ngài ấy nhất định
phải lấy ta bằng được? Không sai, ngài ấy yêu ta, thế nhưng lại càng yêu quý quân đội Tần gia. Nếu Tần gia không ai ủng hộ Hoàng thượng, không
thể nào cân bằng lực lượng giữa Hoàng Đế và Định Vương, vào ngày mà ta
chết đi, quân đội Tần gia đương nhiên sẽ trở thành binh mã của Định
Vương. Hoàng thượng sẽ chết, những người còn lại trong Tần gia cũng sẽ
mất mạng vì vô số lí do như gây ảnh hưởng tới việc Định Vương tiếp quản
quyền điều phối quân đội Tần gia.”
Ta chỉ về phía Tần phủ, hạ
giọng nói tiếp “Phủ đệ năm đời huy hoàng đó rồi sẽ hủy diệt trong tay
chúng ta, thậm chí có khả năng sẽ giống như Minh gia, Du gia và Đoan Mộc gia vậy, gánh phải tội danh bất trung bất hiếu, đại nghịch bất đạo.
Không có ai nhớ đến công lao và xương máu mà tổ tiên chúng ta đã hy sinh cho non sông, mà chỉ nhớ những tội danh bất nghĩa mà người nắm vị cố
tình chụp lên đầu chúng ta. Tố Tố, nếu con từ bỏ, có phải cô cô cũng nên từ bỏ hay không? Ta đã chẳng còn nhiều thời gian nữa, ít phiền não, lo
lắng, có lẽ sẽ được sống lâu hơn.”
Tựa vào tay của Thẩm Tiểu Phong, ta quay người bước ra ngoài.
Lúc kéo cửa ra, phía sau truyền lại tiếng khóc thút thít, sau đó là giọng
nói nghẹn ngào của Tố Tố “Cô cô, con bằng lòng, con chấp nhận nhập
cung.”
Ta nấc nghẹn đáp “Được… đúng là đứa trẻ ngoan.”
Tiến ra ngoài cửa, bước chân ta không khỏi loạng choạng, nước mắt bất giác lăn dài trên má.
Thẩm Tiểu Phong vội vã đỡ lấy ta, lau đi nước mắt rồi khẽ giọng nói “Đại
tiểu thư, xin người đừng như vậy, làm sao lại có thể thê thảm như vậy
được? Ta đã hỏi đạo trưởng Vệ Huyền rồi, cũng hỏi qua cô Quế, bệnh tình
của Đại tiểu thư nói nghiêm trọng nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần ít lo nghĩ, suy tư, mở rộng tấm lòng, cho dù không dùng thuốc, cũng có thể tự khỏi được. Căn bệnh của Đại tiểu thư nói cho cùng chính là
tâm bệnh.”
“Đúng vậy, đó là tâm bệnh.” Ta nhếch miệng mỉm cười
“Tiểu Phong, người khác nhìn thấy Tần gia chúng ta vinh hoa hiển hách,
thế nhưng tại sao người Tần gia chúng ta lại chẳng có ai được sống vui
vẻ, tự tại? Ngay cả con gái nhà họ Tần, từ cô cô, đến ta, đến Tố Tố,
chẳng ai có được hạnh phúc của riêng mình. Có sống… cũng chỉ là một
chiếc xác không hồn mà thôi.”
Ta đứng lặng trong cơn gió đêm,
nhìn vào những chiếc lá rơi, bay lượn trên bầu trời, sắc thu sầu muộn,
nắm chặt bàn tay, ta có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc, rồi nói
ra nốt mấy chữ sau cùng.
“Đại tiểu thư.” Thẩm Tiểu Phong lớn tiếng gọi tên, suýt nữa vứt cả chiếc đèn lồng để ôm lấy ta.
Thần trí ta tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười nói “Ta không sao. Đi thôi, đến đây lâu rồi, chắc Vương gia cũng đã đợi.”
Quả nhiên, đi không được bao xa, ta đã thấy Tư Đồ Lăng đích thân cầm theo chiếc đèn lồng đang tiến lại gần.
Ta bước tới, buộc lại dây áo khoác ngoài cho ngài rồi mỉm cười nói “Sáng
sớm ngày mai ngài phải thượng triều, không phải ta đã bảo ngài đi nghỉ
sớm rồi sao?”
Ngài lại giang rộng đôi tay ôm chặt lấy ta, kéo vào lòng, gần như trùm kín nửa người ta trong chiếc áo choàng của ngài, sau đó dịu dàng lên tiếng “Ta làm sao mà ngủ được? Lúc nãy từ xa đứng nhìn
chiếc đèn lồng của hai người, ta đứng lại một lúc lâu, đoán chắc Tố Tố
cứng đầu, lại khiến nàng đau lòng, nên không dám lại gặp nàng. Có nhiều
lời, nàng cũng không chịu nói cùng ta, nhưng ít nhất cũng phải nói với
Tiểu Phong chứ đừng để trong lòng, để cho bản thân phải sầu muộn, đau
khổ.”
Ta ôm lấy bàn tay của ngài, khẽ cười đáp “Đã quen biết hai
mươi năm rồi, ta đang nghĩ cái gì, ngài lại còn không biết hay sao? Chỉ
cần ngài biết rằng mấy năm còn lại trong cuộc đời mình, ta đều dành cho
ngài cả, thế là đủ rồi.”
Ngài im lặng, sau đó ôm lấy ta tiến lên
phía trước. Chân trời có vầng trăng vừa lớn vừa tròn nhưng lại đỏ rực
như màu máu, chẳng thể nào chiếu sáng đêm khuya đầu đông được.
Khoảng một, hai tháng nữa, không biết Lạp Mai ở Ly Sơn đã nở hoa chưa? Ánh
trăng nơi đó dường như sáng trong, tinh khiết hơn ngay cả khi mùa đông
lạnh giá.
Trước đây cùng ngắm trăng thưởng hoa
Chớp mắt đã chân trời góc bể.
Tình này nếu được dài mãi mãi
Chỉ hận rằng năm đó gặp nhau
Hồn tan mộng tỉnh, mình kinh hãi.
Ngày hôm sau, nhân lúc Tư Đồ Lăng thượng triều, ta viết một bức thư bảo Thẩm Tiểu Phong đích thân đem sang cho Thuần Vu Vọng.
Chỉ mong sau khi đón Thường Hy rồi nhanh chóng rời khỏi Đại Nhuế, ai ngờ,
Tư Đồ Lăng lại quyết không cho họ như ý. Hiện nay cho dù tuyển chọn con
gái của tông thân khác thay thế, trong cung liên tục xảy ra biến cố,
đoán chắc nhất thời vẫn chưa thể quyết định việc này cho xong. Ngài hoàn toàn có thể lên đường quay về Nam Lương trước, sau này lại phái người
khác tới nghênh đón công chúa Đại Nhuế là được. Thế nhưng ta âm thầm cho người nghe ngóng động tĩnh tại dịch quán, ngài dường như hoàn toàn
không hề có ý định rời đi.
Ngài và Tương Tư ngày nào còn ở lại Đại Nhuế, trái tim ta chẳng thể nào an tâm được.
Cho dù sau lần từ biệt tại cung Dao Hoa, ngài không hề chủ động liên lạc
với ta, cũng không hề có hành động nào khiến ta bất an, thế nhưng ta vẫn chẳng thể nào yên tâm được. Ngài cứ ở Đại Nhuế này lâu như vậy, thực sự khiến ta thấp thỏm lo lắng, nên đành phải viết thư khuyên ngài nhanh
chóng rời khỏi.
Còn chưa tới buổi trưa, Thẩm Tiểu Phong đã quay lại, nhưng hai tay trống không, không ngờ ngài chẳng hề đáp lại một lời nào hết.
Thẩm Tiểu Phong nói “Ngài đang đưa tiểu thư Tương Tư ra hồ nước cho cá ăn,
tiểu thư Tương Tư vừa thấy ta đã vui mừng vô cùng, nhưng lại sà vào vòng tay của phụ vương cô bé, chu miệng lên không nói lời nào.”
Tương Tư thấy Thẩm Tiểu Phong đã tỏ ra vui mừng, phải chăng đoán rằng ta cũng sẽ tới đó, đến khi nhìn ra chẳng thấy ta đâu, đương nhiên là cảm thấy
uất ức, sà vào vòng tay của phụ vương để tìm kiếm sự an ủi.
Ta
tưởng tượng bộ dạng bé xinh vui vẻ và đau buồn của Tương Tư, bất giác
mỉm cười cay đắng “Còn Thuần Vu Vọng thì sao? Ngài ấy có đọc thư không?
Sau đó, ngài ấy nói những gì?”
“Chẩn Vương lập tức mở thư ra xem, sau đó… sau đó… liền xé bức thư ra thành nhiều mảnh, vứt vào trong hồ,
sau đó nói với ta rằng đã biết rồi.”
Ta lặng người đi rồi hỏi “Còn sau đó thì sao?”
“Sau đó thì ngài ấy nói, tiễn khách. Ta… ta chẳng thể đứng lại đó thêm nữa,
đành quay về.” Thẩm Tiểu Phong chán nản lên tiếng “Đại tiểu thư, trong
bức thư đó rốt cuộc người đã viết những gì? Ngài ấy đọc xong… không vui
chút nào.”
Ta than nhẹ rồi nói “Còn có thể viết được gì nữa? Ta
chẳng qua chỉ nói với ngài rằng, hiện nay ta đã có tướng công, khuyên
ngài hãy suy nghĩ cho bản thân và Tương Tư, mau chóng rời khỏi vùng đất
đầy rẫy thị phi này.”
“Chẳng trách là vậy.”
“Chẳng trách cái gì chứ?”
Thẩm Tiểu Phong nhìn ta một hồi rồi mới nói “Lúc ta đi ra phía ngoài, ngài
ôm lấy Tương Tư đứng bên hồ, bật cười lớn tiếng rồi nói với Tương Tư
‘Tương Tư, mẫu thân của con định đuổi chúng ta đi, đuổi về một nơi xa
xôi. Tương Tư, con nói xem, chúng ta có nên đi hay không?”
Ta
chẳng thể nói thêm lời nào, lặng người nhìn Thẩm Tiểu Phong, thực sự
không thể tưởng tượng ra được người đàn ông nhìn bề ngoài thanh nhã, dịu dàng mà tâm tư sâu sắc, mưu cao chí lớn đó đã nói ra câu đó với nét mặt thế nào, nụ cười trên khuôn mặt ngài ra sao. Mãi lâu sau, ta mới hỏi
thêm “Vậy còn Tương Tư thì sao? Tương Tư có nói gì không?”
Thẩm Tiểu Phong liền đáp “Tương Tư cũng chẳng nói thêm gì, cứ lặng người nhìn Chẩn Vương?”
“Nhìn ngài ấy như thế nào?”
“Chính là… giống như người lúc nãy nhìn ta vậy, lặng người đi mà nhìn. Giống
như nhìn ta mà lại giống như không nhìn, dường như không khóc nhưng rõ
ràng trông rất đau lòng, xót xa, tới mức chẳng khóc được thành tiếng…”
Thẩm Tiểu Phong nhìn ta, đột nhiên cả người run lên, miễn cường mỉm cười nói “Đại tiểu thư, người… liệu sau này có thể đừng nhìn ta như vậy được không?”
Ta vội vã quay đầu đi, rồi nói “Cũng… cũng chẳng có gì hết, chỉ là hôm nay trời lạnh quá. Mau bê ly trà nóng lên cho ta.”
Thẩm Tiểu Phong vội vã nhận lệnh, bước được vài bước, lại quay đầu nhìn ta
khẽ nói “Ban đầu còn không nhận ra, bây giờ mới phát hiện, tiểu thư
Tương Tư trông rất giống với Đại tiểu thư, rất giống, rất giống… đặc
biệt là tính cách…”
Nói xong, nàng lại hối hận không nên nhiều chuyện, than dài một tiếng, quay người bước ra ngoài sai người đi lấy trà.
Ta mong có thể dùng đứa trẻ trong bụng để khiến Tư Đồ Lăng tạm thời án
binh bất động, đợi sau khi Tố Tố nhập cung, Tư Đồ Vĩnh cũng an tâm hơn.
Nếu tất cả thuận lợi, triều đình Đại Nhuế trong vòng mấy năm tới chắc sẽ được bình ổn như ta mong đợi, Hoàng Đế Đại Nhuế cùng Định Vương đều
bình an vô sự.
Thế nhưng chính vào lúc Tần Phủ hân hoan chuẩn bị cho Tố Tố nhập cung, trong cung lại xảy ra chuyện.
Lúc tin tức truyền tới, ta và Tư Đồ Lăng đang ở trong phòng đánh cờ. Ta đã
khoác một tấm áo choàng lông vũ dày dặn, Tư Đồ Lăng vẫn chỉ mặc y phục
bình thường, nghe ta dặn dò, mới để cho thị nữ khoác lên tấm áo choàng
màu trắng bước ra ngoài.
Y phục sáng màu đứng dưới ánh mặt trời
khiến cho khuôn mặt ngài trở nên dịu dàng, thần sắc lúc trầm tư suy nghĩ trông cũng bớt lạnh lùng hơn, không còn đáng sợ, khiến người ta không
dám lại gần như mọi khi nữa.
Giống như một thanh bảo kiếm tuyệt
thế được cẩn thận giấu trong vỏ nhiều năm, cầm trong bàn tay cũng cảm
thấy an tâm, chỉ sợ một ngày nào đó, lưỡi kiếm sắc nhọn sẽ làm tổn
thương ngay chính bản thân mình.
Ta mỉm cười lên tiếng “Lăng, lúc đánh cờ trông ngài anh tuấn, hào sảng, mang theo một khí chất hoàn toàn khác biệt.”
Ngài từ từ đặt một quân cờ đen xuống, khóe miệng nhếch lên, để lộ ra nụ cười ấm áp như ánh nắng, từ từ lên tiếng “Nàng đã dần dần biết cách dỗ dành
ta rồi đó. Nghe mà cảm thấy sung sướng lắm.”
“Ta dỗ dành ngài lúc nào chứ?” Ta đưa tay vuốt nhẹ qua đôi lông mày đen rậm của ngài “Ngài
biết rõ ta không biết đánh cờ, nếu không muốn ta thua quá thê thảm, lại
không muốn để ta thắng được, từng nước cờ không biết đã phải suy nghĩ
thế nào cho vừa phải, mệt mỏi chết đi được? Thế mà ngài lại có thể nhẹ
nhàng như không, tự tại thản nhiên, thực sự khiến ta khâm phục vô cùng.”
Ngài lại càng mỉm cười tươi tắn, đôi lông mày dưới ngón tay ta đã giãn hẳn
ra, rồi khẽ nhướn lên. Đang định thu tay, ngài liền nắm lấy bàn tay ta
mỉm cười nói “Vậy thì nàng cứ từ từ mà nhìn xem, tướng công của nàng sẽ
không để nàng phải thất vọng.”
Vừa nói hết lời, bên ngoài liền có người vội vã xông vào, thì thầm bên tai Cận Đại Hữu một câu, thần sắc
Cận Đại Hữu căng thẳng, tiến lại gần, khẽ tiếng bẩm báo “Vương gia,
Vương phi, trong cung truyền tin ra ngoài, Hoàng hậu Đoan Mộc… bạo bệnh
qua đời.”
Ta bất giác thất sắc, quân cờ trắng trong tay lăn xuống đất bộp một tiếng, lại cuộn tròn lăn xuống nước, rồi lặn xuống đáy hồ.
Theo ý thức, ta đưa mắt nhìn sang Tư Đồ Lăng.
“Không phải ta.”
Tư Đồ Lăng bình tĩnh lên tiếng, sắc mặt sầm hẳn lại, từ từ buông bàn tay
ta ra, ánh mắt trông rất lạ thường. Ngài nhận ra được sự nghi ngờ của
ta, cũng đoán ra rằng ta sẽ nghi ngờ. Thậm chí không cần ta phải lên
tiếng gặng hỏi.
Bầu không khí hòa nhã, tình cảm trước đó giờ đã
trầm hẳn xuống. Ngài quay sang nhìn ta, đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra
ngoài lan can, thả quân cờ đen trong tay đang định đánh xuống về đúng
hướng mà quân cờ trắng của ta bị rơi khi nãy.
Tiếng rơi rất khẽ, quân cờ đen nhanh chóng mà quyết đoán, phát sáng dưới ánh mặt trời, rơi nhanh về phía quân cờ trắng kia.
Ngài nói “Một người thực sự quá đỗi đơn côi. Cho dù là lên thiên đường hay xuống địa ngục.”
Chẳng có ai tin rằng, Hoàng hậu Đoan Mộc bạo bệnh mà chết, cho dù tất cả các thái y đều nhất tề đưa ra nhận định đó.
Ta không tiện tới hiện trường xem xét, liền ở lại vương phủ, nhân lúc
trong lòng đang hỗn loạn, sai đạo trưởng Vệ Huyền cùng cô Quế cầm theo
thư tay của ta tiến cung, điều tra cặn kẽ nguyên nhân cái chết của Hoàng hậu Đoan Mộc.
Lúc quay về, sắc mặt của cả hai người đều vô cùng kì lạ.
Ta liền hỏi “Tại sao Hoàng hậu Đoan Mộc lại chết? Do trúng độc?”
Đây chính là cách giết người có khả năng lớn nhất cũng dễ dàng che giấu
nhất. Đạo trưởng Vệ Huyền cùng cô Quế quay sang nhìn nhau, mỉm cười khổ
sở.
Đạo trưởng Vệ Huyền lên tiếng “Vương phi, bần đạo bất tài, nhìn bộ dạng của Hoàng hậu, đích thực giống như… bạo bệnh mà chết.”
Ta lại nhìn về phía cô Quế.
Cô Quế cúi đầu nói “Đúng vậy, Hoàng hậu không hề có bất cứ triệu chứng
trúng độc nào, cũng chẳng hề có vết thương. Nghe nói tối qua, người đi
ngủ từ sớm. Nửa năm nay người thường ngủ không ngon, bình thường cũng
chẳng có việc gì, thi thoảng sẽ ngủ tới tận giờ Tị, đám thị nữ thấy giờ
Tị vẫn chưa thấy người tỉnh dậy, mới vào trong xem thì người tắt thở nằm trên giường, thi thể cũng đã lạnh như băng. Đoán chắc, nửa đêm bệnh tim đột phát quá dữ dội, cho nên nhanh chóng chết đi.”
Không ngờ
người của Tư Đồ Lăng và Tư Đồ Vĩnh đều đồng nhất ý kiến trong sự việc
này, tuy rằng nghi ngờ, nhưng ta cũng đành xua tay cho họ lui xuống.
Ban đêm khi uống thuốc an thần do cô Quế mang tới, đoán chắc Tư Đồ Lăng
chưa thể quay về ngay được, đang lúc định đi ngủ, ta liền thấy cô Quế
nhìn vào bát thuốc trống không, cau chặt đôi mày, trầm tư suy nghĩ.
“Có chuyện gì thế?”
“Cũng chẳng có gì hết.” Cô Quế suy ngẫm một hồi, lại nói “Chỉ là cảm thấy mùi hương trong tẩm cung của Hoàng hậu, đã ngửi thấy ở đâu đó rồi.”
“Mùi hương? Lẽ nào đó là loại hương vị gì đó ít khi được sử dụng? Tiên Đế
cực kì sủng ái bà ta, hoặc có lẽ là tiểu quốc phiên bang tiến cống loại
hương đặc biệt nào đó cũng nên.”
Cô Quế lắc đầu nói “Không phải,
thứ hương vị này chỉ có trong phòng ngủ của Hoàng hậu, đồng thời càng
đến bên cạnh giường lại càng nồng hơn. Mùi hương này ta nhất định đã
từng ngửi rồi, nhưng có lẽ là ngửi vào nhiều năm trước đây.”
Những người hành y bọn họ thường có khả năng phân biệt mùi vị của các loại
thuốc, cho nên cũng mẫn cảm hơn với mùi hương. Cô Quế được Tư Đồ Vĩnh
nghĩ trăm phương ngàn kế mới tìm được để trị bệnh cho ta, y thuật không
hề kém đạo trưởng Vệ Huyền, mùi hương có thể khiến cô Quế ngửi bao năm
rồi mà vẫn còn nhớ rõ, nhất định là không đơn giản. Ta liền nói thêm
“Vậy cô cô hãy suy nghĩ thật kĩ, nếu nhớ ra điều gì, lập tức nói cho ta
biết.”
Cô Quế liền nhận lệnh, quay người bước ra ngoài.
Tư Đồ Lăng đến tận canh ba nửa đêm mới quay về, lúc nửa tỉnh nửa mê ta cảm nhận được ngài nằm xuống giường, mơ màng lên tiếng “Ngài đã điều tra
được gì chưa?”
“Vẫn chưa.”
Ngài ôm lấy ta, lớp áo mỏng
mang theo chút lạnh giá của không khí ban đêm, thế nhưng nhanh chóng bị
thay thế bởi nhiệt lượng ấm nóng truyền tới từ cơ thể rắn chắc, khỏe
mạnh của ngài. Ngài đưa bàn tay lên, thận trọng sờ vào bụng ta, bàn tay
ấm áp, truyền sang sức mạnh rất lớn, nhưng cũng cố gắng dịu dàng, nhẹ
nhàng nhất có thể.
Ta cảm nhận được sự trân trọng của ngài, liền quay lại phía sau, ngước đầu lên, tựa vào lồng ngực ngài.
Tư Đồ Lăng lướt cằm dưới qua tóc ta, thì thầm “Vãn Vãn, đừng suy nghĩ quá nhiều, tất cả đã có ta rồi.”
“Ừm.”
Ta mỉm cười trong mơ màng, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Đừng suy nghĩ quá
nhiều? Vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó sẽ khiến ta phải lo lắng rồi?
Ngài chỉ ngủ tầm hơn một canh giờ, bên ngoài đã có người
gọi ngài thức dậy, đoán chắc lại là việc nhập cung. Ngài rất dễ tỉnh,
lập tức ho một tiếng, ra hiệu bên ngoài thôi gọi, rồi nhẹ nhàng ngồi
dậy, đắp lại chăn cho ta, sau đó xuống khỏi giường.
Thực ra ta không hề ngủ, cũng ngồi dậy nói “Bây giờ bên ngoài lạnh lắm, ngài hãy khoác tấm áo lông vào.”
Ngài đáp lại một tiếng, vừa buộc thắt lưng lại vừa dặn dò “Nàng tiếp tục ngủ đi, cẩn thận không bị lạnh.”
Ta mỉm cười “Gần đây, ta uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, may mà đứa trẻ
này ngoan quá, hoàn toàn không bị ốm nghén, nếu không chắc là chết mất
thôi.”
Ngài trợn trừng mắt, đưa lời cảnh báo “Chết cái gì mà chết, vừa sáng ngày ra nàng đã ăn nói linh tinh rồi.”
Trước đây, ta chưa từng thấy ngài cấm kị những lời này. Có điều ta không
tranh cãi với ngài, nằm vào trong chăn, ngáp dài một tiếng “Ăn chút đồ
rồi hãy đi. Biết hôm nay ngài phải thức dậy sớm, ta đã sai bọn họ hầm
canh gà rồi, đoán chắc lúc này đã xong.”
Phía sau không có chút
động tĩnh gì. Đang lúc cảm thấy kì lạ sao lại không nghe thấy chút động
tĩnh gì, mở mắt ra nhìn, ta đã bắt gặp ngay khuôn mặt Tư Đồ Lăng đang
ghé sát mình.
Có lẽ vừa mới ra khỏi lớp chăn ấm áp, đôi má ngài
ửng hồng, ấm áp, không còn nhìn thấy vẻ lạnh lùng như mọi khi nữa. Đôi
mắt trong sáng cùng ánh mắt điềm đạm ánh lên khuôn mặt thoáng kinh ngạc
của ta.
Mở miệng định nói, đầu ngài hạ xuống, thơm nhẹ lên môi
ta. Mái tóc đen còn chưa kịp chải gọn đã buông xõa lên cổ ta, mềm mại,
mượt mà như thể… sắc mặt của ngài lúc này. Ta nắm lấy bờ vai ngài, định
đẩy ngài ra, nhưng lại cảm thấy được bờ vai với những thớ thịt rắn chắc
như đá, làm sao mà đẩy ra nổi? Ta liền quay mặt đi, bật cười thành tiếng “Mới sáng ngày ra, ngài vẫn còn chưa rửa mặt đấy.”
Ngài lại hôn nhẹ lên khóm má ta, đuôi mắt toát ra ý cười “Nha đầu thối, còn dám chê bai ta sao?”
Ta tiếp tục nắm lấy bờ vai của ngài, mỉm cười đáp “Ta cứ chê bai ngài đấy, thì đã sao chứ?”
Ngài ngồi bên giường, buông lỏng cánh tay, để ta có thể nắm chặt hơn rồi xoa nhẹ lên tóc ta mà nói “Ta còn có thể làm sao chứ? Từ nhỏ đã bị nàng ăn
hiếp cho tới khi trưởng thành… chỉ e là sẽ còn bị ức hiếp cho tới khi về già nữa.”
Ta mỉm cười, lại bóp thêm vài lần nữa, sau đó đưa tay
xuống, đặt lên miệng, ngáp dài vài cái, quay đầu sang một bên nhắm mắt
lại.
Ngài lặng lẽ ngồi bên giường một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng
nhét bàn tay ta vào trong chăn, thổi tắt ngọn nến, khẽ khàng bước ra
ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, ta liền quay mặt qua. Bên ngoài
có mấy viên tùy tùng xách đèn chờ đợi, dẫn đường cho ngài đi về phía
trước, thân hình cao to in bóng trên cửa sổ, càng lúc càng dài, sau đó
từ từ xa dần rồi biến mất.
Nụ cười bên môi ta đã cứng đờ, khuôn
mặt vẫn còn đọng lại chút hơi ấm của ngài. Ta sờ vào chỗ ngài đã hôn
lên, lặng người nhìn vào bóng đêm một lúc, sau đó trùm chăn quá đầu.
Thực ra, như vậy cũng quá được rồi. Ngài đối xử với ta cực tốt, còn ta đối
với ngài có tình cảm thời thơ ấu, chỉ cần có thể khiến ngài an lòng, cứ
tiếp tục sống bình lặng, cũng chẳng có gì không được.
Một tướng
công cao sang, vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, ôn hòa tận tâm, cuộc sống bình an tiền hô hậu ủng, mọi người có lẽ mong đợi cả đời chưa chắc đã đạt được, vậy mà giờ đây, thứ gì ta cũng có trong tay. Ta nên biết
thỏa mãn. Thế nhưng tại sao trái tim này vẫn trống trải, trống trải tới
mức như thể bị ai đó khoét đi một lỗ lớn. Đau đớn vô cùng, nhưng lại
không dám nói cho ai biết.
Mất ngủ cả đêm, nhưng ta lại chẳng dám lật người trằn trọc trên giường. Nỗi nhớ thấu xương, nhưng ta lại chẳng dám tưởng tượng đến khuôn mặt hoặc vui hoặc buồn hoặc nhìn ta đầy đau
đớn của hai phụ tử đó. Ta nằm trong chăn bình thản như không bật cười
thành tiếng, từ từ để cho tấm chăn khô ráo kia thấm đi đôi mắt ướt nhòa
của mình.