Cô cô liền chỉ vào
trong cung điện rồi khẽ nói: “Bọn họ còn đang chờ con kìa, mau vào trong đi, đừng có để quá lâu đấy. Gặp mặt nhau rồi thì thôi, sau này cũng nên cắt đứt hoàn toàn. Để Tư Đồ Lăng biết được, không hay đâu.”
Ta thở hắt ra một hơi, cảm giác được sắc mặt của bản thân chắc hẳn là nhợt nhạt khác thường.
Bọn họ... còn đang chờ?
Bước chân ta đột nhiên trở nên lúng túng, chẳng còn chút sức lực, vậy mà đến lúc tỉnh lại ta thấy mình bước như bay, chẳng bận tâm xem dáng đi của
mình nghiêng ngả, khó coi đến mức nào. Ta lúc này chẳng khác nào thiêu
thân lao vào biển lửa, liều mạng mà không tự chủ được trước thứ ánh sáng mê hoặc phía trước.
Bên trong, chính là phòng nghỉ của cô cô.
Không hề có cửa như lẽ thường, mà là một khung cửa bằng gỗ Đàn Hương
được chạm trổ tinh tế, phú quý, được thả rèm dày thêu hoa ngũ sắc hoặc
rèm nhẹ phía ngoài. Thời tiết lúc này se se lạnh, sức khỏe cô cô lại
yếu, cho nên người đã dùng tấm chăn dày có thêu hoa ngũ sắc, bên trong
có lò sưởi, nên hơi lạnh không vào trong được.
Ta đứng trước tấm
rèm hoa, nhịp tim đập mạnh giống như đang đối diện với một trận đại
chiến sinh tử, nhưng lại do dự không biết phải làm thế nào. Lúc này, ta
liền nghe thấy giọng nói non nớt, ngô nghê mà đáng yêu, trong sáng: “Phụ vương, đến lúc nào thì mẫu thân mới tới thăm chúng ta?”
Mãi lúc
sau, ta mới nghe thấy giọng nói của Thuần Vu Vọng truyền ra: “Mẫu thân
con đang đứng ngay trước bức rèm, thế nhưng phụ vương cũng chẳng biết
được rốt cuộc người có bước vào không. Tương Tư, con nói xem, liệu mẫu
thân con có vào không?”
“Có ạ.” Tương Tư trả lời rất nhanh, không hề do dự: “Con sẽ kéo mẫu thân vào.”
Tấm rèm nhanh chóng được vén lên, bàn tay hồng hào, bụ bẫm vươn ra, sau đó
là chiếc đầu bé xinh cùng đôi mắt to tròn, long lanh, sáng trong. Cô bé
còn chưa ngước lên nhìn, ta đã chẳng thể nào nhịn được, kéo cô bé lại
rồi ôm chặt vào lòng.
Tiểu nha đầu khẽ kêu lên một tiếng: “Mẫu thân.”
Chiếc miệng hồng xinh khẽ chu lên, rồi bật khóc tu tu. Tấm rèm bị vén lên cao hơn, sau đó lộ ra thân hình của Thuần Vu Vọng. Ngài giang rộng cánh tay nhanh chóng kéo ta cùng Tương Tư vào bên trong.
Ngài khẽ khàng gọi tên: “Vãn Vãn.”
Thanh âm ngài như thể có gì mắc nghẹn nơi cổ họng, không nói thêm được gì,
hai mắt long lanh ngấn lệ, nhưng lại nhanh chóng giấu nhẹm nỗi niềm
thương cảm đó đi, lấy lại bình tĩnh, rồi quay sang nhìn Tương Tư, nghiêm giọng: “Tương Tư, con đã quên lời phụ vương dặn rồi sao? Không được
khóc.”
Tương Tư nghẹn ngào, một lúc sau mới uất ức lên tiếng: “Con không khóc.”
Thế nhưng cô bé lại ôm lấy cổ ta, nước mắt không ngừng rơi xuống cổ ta, hết giọt này đến giọt khác.
Nước mắt của Tương Tư rơi trên da thịt ta, nóng bỏng, tiếp đó ngấm sâu vào
xương cốt, máu thịt, ngay cả huyết dịch cũng như bừng bừng rực nóng. Ta
run rẩy đưa tay lau khô khuôn mặt đẫm lệ của cô bé, mãi lâu sau mới
nghẹn ngào lên tiếng: “Tương Tư, ngoan nào...”
Trên mặt ta, không biết từ lúc nào đã nước mắt đầm đìa, ôm Tương Tư vào lòng rất chặt, cảm giác được cơ thể ấm áp bé nhỏ của Tương Tư, ta chẳng thể đứng vững,
chập choạng tựa vào bức tường phía sau lưng, không nói thêm câu nào nữa.
Thân hình yếu ớt sắp ngã xuống đột nhiên được giữ chặt, là Thuần Vu Vọng đã
giang tay, ôm chặt cả ta lẫn Tương Tư vào lòng, rồi bế bổng đặt ngồi vào một chiếc ghế.
Ngài hiển nhiên là đã cải trang để tới đây, mái
tóc đen được cuốn gọn lên, người mặc y phục của thái giám, mà chẳng hề
ảnh hưởng đến vẻ điển trai, tuấn tú, cao sang thoát tục sẵn có của ngài. Sắc mặt ngài mệt mỏi, hai mắt ửng đỏ, đôi mắt đen láy sầu muộn như hồ
thu nhưng cũng lại lấp lánh như ánh trăng, mơ mơ màng màng, chẳng phân
biệt rõ là vui mừng hay đau thương.
Ngài thì thầm nói: “Vãn Vãn,
thực ra, nàng đã tin lời ta từ lâu rồi đúng không? Tương Tư... chính là
cốt nhục ruột thịt của nàng.”
Trước khi gặp hai người, ta có lẽ
còn có thể tìm ra hàng trăm hàng ngàn lí do để phủ nhận, nói rằng đó chỉ là ảo giác, chỉ là yêu thích Tương Tư quá, chỉ là vô tình nảy sinh tình mẫu tử mà thôi. Thế nhưng lúc này, cho dù vứt bỏ hết mọi nỗi đau đớn và thương cảm giữa hai mẫu tử chúng ta, chỉ cần nhìn vào hành động, cử chỉ của Tư Đồ Vĩnh. Thuần Vu Vọng và Tương Tư tuyệt đối chính là những
người thân thiết nhất mà ta đáng lẽ phải khắc cốt ghi tâm. Ngài dù có
mâu thuẫn, đối nghịch với Tư Đồ Lăng đến mức nào, nếu không xác định rõ
được ta có liên hệ đến hai người này, tuyệt đối không bao giờ sắp xếp
cho chúng ta bí mật gặp mặt.
Tính ra thì tất cả đã là chuyện của
sáu năm trước. Tư Đồ Vĩnh lúc đó chưa phải là Thái tử, thậm chí còn chưa được phong là Tấn Vương. Ngài chỉ là một hoàng tử đáng thương, nhàn rỗi đến mức không thể nhàn rỗi hơn, suýt nữa còn bị phụ hoàng của mình quên mất sự tồn tại của bản thân. Nếu ta đã từng mất tích ba năm, nếu đoạn
dĩ vãng đó thực sự tồn tại, ngài không thể nào không biết, chỉ là...
ngài giống hệt như Tư Đồ Lăng, không chịu nói cho ta biết mà thôi.
Ta không hiểu điều gì đã khiến ngài thay đổi chủ ý, thế nhưng ngài đang
dùng hành động thực tế để nói cho ta biết, ta thực sự đã từng mất tích,
thực sự đã từng sống ở Ly Sơn, ân ái hạnh phúc cùng Thuần Vu Vọng rồi hạ sinh ra một đứa bé xinh xắn, đáng yêu, một tiểu Tương Tư biết khóc,
biết cười, biết nũng nịu, biết nghe theo trái tim mách bảo để đi tìm mẫu thân của mình.
Thế nhưng, đến sau cùng, ta vẫn chẳng hề trả lời
lại câu hỏi của Thuần Vu Vọng, chỉ ôm Tương Tư trong lòng, rất chặt, cảm nhận lời thì thầm của cô bé, cả hơi thở ấm áp cùng thân hình mềm mại
của cô bé. Chỉ sợ vừa buông tay ra, là sẽ đánh mất giấc mộng tuyệt đẹp,
chẳng còn nhìn thấy hình bóng của cô bé đâu nữa.
Tương Tư ngồi
trong lòng ta cũng ngỡ như đang trong giấc mộng, mơ màng cất tiếng: “Mẫu thân, phụ vương nói chỉ có thể gặp người một lần, không cho phép con
quậy phá... Thế nhưng tại sao lại chỉ được gặp người một lần? Tại sao
bọn họ lại không cho con và phụ vương ở nhà của cữu cữu? Tại sao người
không thể cùng con và phụ vương quay về Ly Sơn?”
Cô bé đã thôi khóc, thế nhưng đôi mắt đen láy vẫn còn long lanh đẫm lệ.
Ta dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tương Tư, vuốt ve lên khuôn
mặt tròn trịa, bé nhỏ đó... thực sự cô bé lúc này đã chẳng được tròn
trịa, bụ bẫm như mấy tháng trước kia ở cùng với ta, chiếc cằm bắt đầu
nhọn, không hiểu là do gầy đi hay là lớn lên, nên trông lại càng giống
ta hơn.
Ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Tương Tư, con không hiểu, trong thiên hạ có rất nhiều chuyện không được như ý mình.”
Tương Tư lại mở to đôi mắt đen láy ngây thơ của mình hỏi: “Không được như ý
mình là thế nào? Có người quản lý người không cho phép người tới đây
sao? Có phải là Lăng thúc thúc? Chúng ta không quan tâm đến thúc ấy
không được sao?”
Tương Tư chỉ vào một chiếc giỏ không nói: “Phụ
vương đã bảo người cho con vào trong chiếc giỏ đó, xách cả dọc đường tới đây. Mẫu thân chỉ lớn hơn đôi chút, hay đổi sang một chiếc giỏ lớn hơn, phụ vương khỏe mạnh, cũng có thể xách người về tận Ly Sơn đấy. Lúc có
người thì đừng nói chuyện, lúc không có người, có thể chạy ra ngoài vươn vai được mà, cũng không mệt đâu. Mẫu thân, người thử xem sao?”
Cô bé ra sức khẩn cầu, nhưng không còn vẻ đắc ý mỗi khi nghĩ ra những chuyện kì quái, lí lắc như trước nữa.
Ta từ từ ấn vào mấy huyệt đạo trên người có thể khiến cho cô bé ngủ đi, từ từ dồn chân khí than thở: “Tương Tư, căn rễ của mẫu thân ở đây, mẫu
thân chẳng thể nào đi được.”
Tương Tư vô cùng ngạc nhiên, lại hỏi: “Mẫu thân đâu phải là cây, tại sao lại có căn rễ?”
Ta liền nói: “Con người cũng có căn rễ. Con sinh ra, lớn lên tại nơi nào,
thì căn rễ của con ở nơi đó, người dưỡng dục, nuôi lớn con ở đâu, thì
căn rễ của con ở nơi đó. Tương Tư, căn rễ của con ở Nam Lương, ở Ly Sơn, chứ không phải ở nơi mà bất cứ lúc nào cũng có người muốn hãm hại con
và phụ vương của con.”
“Phụ vương đã dưỡng dục con, thế nên, phụ vương ở nơi nào thì căn rễ của con ở nơi đó, có đúng không?”
“Đúng.”
Đôi mắt trong sáng, tuyệt đẹp của Tương Tư càng lúc càng mở to hơn, chỉ về
phía Thuần Vu Vọng: “Mà chẳng phải phụ vương đang ở đây sao? Căn rễ của
con chắc là cũng ở nơi này thôi.”
Ta kinh ngạc, nhìn Thuần Vu
Vọng đang đứng bên cạnh, nhìn hai mẫu tử ta chăm chú, thấy ngài mỉm cười khổ sở, không hề có ý giải vây hộ, ta đành nói: “Ngài ấy chỉ thi thoảng đến nơi này thôi, cho nên nơi này không phải là nhà của ngài ấy.”
Tương Tư lại nói: “Phụ vương vẫn luôn nói rằng, nơi nào có phụ vương, có mẫu
thân thì nơi đó chính là nhà của con. Bây giờ phụ vương và mẫu thân đều ở nơi này, tại sao đó lại không phải nhà của con?”
Thuần Vu Vọng
liền khẽ bật cười, ánh mắt long lanh, nhưng rất dịu hiền, nhìn về phía
con gái thân yêu nhẹ nói: “Không sai, nơi nào có ta và mẫu thân của con
thì nơi đó chính là nhà của con.”
Ta nhìn Thuần Vu Vọng, ánh mắt
thoáng phẫn nộ. Thuần Vu Vọng thấy ta nổi giận, không nói thêm gì, lặng
lẽ cúi đầu. Ta đang định tiếp tục giải thích cho Tương Tư nghe, bàn tay
trái đang ôm Tương Tư đột nhiên bị tay ai đó nắm chặt.
Ngón tay
dài thẳng, trắng trẻo, có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại đó bất cứ
lúc nào cũng có thể phát ra sức mạnh đáng sợ, khó lường.
Đã bao
ngày không gặp, cảm giác động chạm da thịt cùng thân nhiệt đó càng thêm
thân thiết, rất giống với khi ta còn nhỏ, mỗi khi mệt mỏi cực độ, ngâm
người trong suối nước nóng, mềm mại mà ấm áp, dần dần ngay cả trái tim
cũng trở nên ấm áp như suối nước nóng vậy. Ánh mắt ta lại ướt nhòa.
Ta cúi đầu hôn lên đôi mắt tuyệt đẹp của Tương Tư, ngón tay phải lại tăng
thêm sức, không ngừng ấn lên mấy huyệt đạo trên người con bé.
Tương Tư bật cười ngô nghê vài tiếng, sau cùng không chịu đựng thêm được nữa, há miệng ngáp dài một tiếng, mí mắt từ từ cụp xuống, thì thầm lên
tiếng: “Mẫu thân ơi, con cảm thấy buồn ngủ quá. Tối hôm qua phụ vương
nói sắp dẫn con đi gặp người, con đã nằm mơ cả một đêm, tất cả đều liên
quan đến mẫu thân... Buổi sáng con còn chẳng muốn tỉnh dậy nữa, buồn ngủ quá... nếu con ngủ rồi, khi tỉnh lại, liệu có còn nhìn thấy mẫu thân
nữa không? Phụ vương thường nói, đó chỉ là giấc mộng... mẫu thân, con đã nằm mơ rất nhiều.”
Cô bé nói không có trình tự, giọng nói càng
lúc càng nhỏ, nói ra mấy tiếng sau cùng liền ngáp dài một cái, rồi nhắm
mắt chìm vào giấc ngủ. Hai hàng lông mi đen láy ngoan ngoãn khép lại,
không khí trong phòng cũng trở nên yên tĩnh.
Ta lặng lẽ ôm chặt
lấy Tương Tư, cố gắng ghi khắc sâu đậm hình dáng của cô bé trong trái
tim mình, nỗ lực cảm nhận niềm hạnh phúc và hân hoan khi được ôm chặt cô bé trong lòng… Đồng thời ta cũng gắng sức không nghĩ tới nỗi đau khổ,
phiền não khi phải phân ly.
Thuần Vu Vọng cúi đầu xuống nhìn đôi chân ta: “Chân của nàng... có nghiêm trọng lắm không? Mau đưa Tương Tư để ta bế cho.”
Ta không đáp lại, chỉ nhắm mắt cảm nhận nhịp tim khỏe mạnh cùng hơi thở
đều đặn của thân hình bé nhỏ, non nớt trong tay mình, đôi chân thoáng tê dại, nhưng không hề cảm thấy đau đớn.
Thuần Vu Vọng đưa tay đỡ
lấy lưng của Tương Tư, để giảm bớt lực đè lên phần đùi ta, rồi nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn, ta đưa Tương Tư tới đây, chỉ vì muốn gặp nàng một lần,
xác định được nàng bình an vô sự, hoàn toàn không hề có ý ép buộc nàng
phải đưa ra quyết định gì. Ta biết điều đó là không thể.”
Chúng
ta tựa sát vào nhau, trong lúc nói chuyện, hơi thở của ngài không ngừng
phả lên khuôn mặt của ta, hơi phát nóng, nhưng thời gian càng lâu, khuôn mặt ta càng nóng bừng đến mức khó chịu.
Ta lưu luyến không thôi
giao Tương Tư cho ngài, rồi nhìn ngài bế cô bé đặt lên giường, lặng
người một lúc, khẽ cất tiếng gọi: “A Vọng.”
Ánh mắt của Thuần Vu Vọng bỗng nhiên lóe sáng, quay lại nhìn ta, đôi môi nhợt nhạt đã cong lên, để lộ nụ cười dịu dàng.
Ta khẽ cất tiếng: “Hãy đưa Tương Tư đi đi. Thân phận của ngài cao quý, sau này đừng có mạo hiểm như vậy nữa.”
Ngài nhếch miệng mỉm cười tươi tắn hơn trước, nhưng trông lại có nét khốn
khổ lạ thường, ngài nói: “Nàng đang thương xót ta hay là cười chê ta bất lực, thậm chí còn chẳng bảo vệ được thê tử của mình?”
Ta cười
đáp: “Cho dù là Hoàng Đế Đại Nhuế hay Đại Lương hiện nay cũng có những
lúc chẳng thể làm được gì. Ngài cũng chẳng phải nghĩ quá nhiều. Muốn
trách thì trách năm xưa đã yêu nhầm người, nên thành ra hại người hại
mình.”
“Nàng oán hận ta?”
“Oán hận? Cục diện đáng sợ hiện
nay đâu phải do ngài gây ra. A Vọng, ngài lúc nào cũng tự chuốc khổ vào
thân, cho nên làm hại cả Tương Tư. Cô bé đáng lẽ nên có một ngôi nhà
hoàn chỉnh.”
“Thế nhưng ta không hề hối hận.” Thuần Vu Vọng nhìn
ta dịu dàng nói tiếp: “Nếu được quay lại từ đầu, ta vẫn cứ lựa chọn như
vậy.”
Ta đột nhiên cảm thấy hận sự cố chấp và ích kỷ của ngài,
liền hỏi: “Sau đó, cả đời đau khổ, phiền muộn, nhớ nhung về niềm hạnh
phúc trong ba năm đó sao?”
“Nếu vận mệnh định sẵn niềm hạnh phúc
đó sớm muộn gì cũng biến thành hư vô, ta sẽ đem nàng giấu kĩ hơn nữa, ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn nữa, ta sẽ dùng nhiều thời gian ở cạnh bên
nàng hơn nữa... cố gắng hết sức khiến nàng có thể hạnh phúc nhiều hơn
chút nữa. Ta còn không để cho nàng có thời gian trưởng thành, lựa chọn.
Ta quyết sẽ không bỏ lỡ cơ hội.”
Ta bất giác bật cười: “Ngài làm
vậy có thể gọi là lấy vợ không? Nghe ra giống cướp vợ hơn. Thực sự không thể nào tin rằng trên thế gian lại có người đàn ông nóng vội như ngài.”
“Không phải là ta nóng vội, mà vì ta sợ sẽ bỏ lỡ mất nàng.”
Trái tim ta rung đập mãnh liệt, quặn thắt. Ta ngước mắt lên, nhìn thẳng vào
đôi mắt ngài. Ánh mắt ấy thanh tịnh như hồ thu, trong vắt như nước suối, lặng lẽ chiếu rọi khuôn mặt ta.
Mãi lâu sau, ta lại mỉm cười nói với ngài: “Nếu lúc đó người ngài gặp chính là bản thân ta bây giờ, thủ
đoạn tàn bạo, lòng dạ sắt đá, giết người không run tay, liệu ngài có còn rung động, không từ thủ đoạn mà tranh đoạt hay không?”
“Chắc không. Người mà ta yêu chính là người thiếu nữ thông minh, lanh lợi mà lại trong sáng tựa nước suối kia cơ.”
Ta nghe vậy không khỏi nhướn cao đôi mày.
Ngài khẳng khái than dài, lại nói: “Đáng tiếc... vừa thấy Tần Vãn nhỡ chuyện chung thân, đợi đến khi ta tỉnh ngộ, nàng đã vĩnh viễn không còn là
tiểu cô nương đáng yêu đó nữa, nàng càng lúc càng đi xa hơn, chẳng thể
nào quay đầu lại được.”
Từ xưa ta đã biết đằng sau vẻ mặt nho
nhã, thanh tao, văn thơ lai láng của ngài ẩn chứa một tố chất vô lại, ác liệt, thế nhưng lúc này, nghe ngài thành thực nói những lời này, ta
thật chẳng biết phải làm thế nào cho phải. Ta chỉ biết: “Phía trước đã
là vực thẳm. Chắc quay đầu là bờ chăng?”
Ngài nhắm mắt khẽ cất tiếng: “Vãn Vãn, nàng an tâm, ta sẽ không gây ra những chuyện khiến nàng phải khó xử.”
Ta cau mày nói: “Nếu không muốn khiến ta khó xử, ngài hãy mau chóng đưa
Tương Tư quay về Nam Lương đi. Như vậy ta sẽ cảm kích ngài vô cùng.”
“Ta đã quyết định sẽ đưa theo công chúa Thường Hy quay về Nam Lương. Xác
định ngày giờ khởi hành, thu dọn hành trang cho công chúa cũng cần một
khoảng thời gian.”
Ta nghe thế không khỏi kinh hãi: “Không phải
Hoàng thượng vẫn chưa quyết định có cầu thân hay không sao? Đợi đến khi
xác định, hai nước còn phải trao đổi quốc thư, nước Lương đưa lễ hỏi
tới, nước Nhuế lại chuẩn bị của hồi môn cho công chúa, chỉ sợ là phải
mất một, hai năm nữa thì mới đưa công chúa sang Nam Lương được.”
Thuần Vu Vọng lắc đầu đáp: “Không rắc rối vậy đâu. Ta đã đưa quốc thư tới
rồi, vốn dĩ chỉ là yêu cầu tiếp tục việc cầu thân trước kia. Lễ vật đã
được đưa tới trước đó, của hồi môn vẫn đang nằm ở Nam Lương, chỉ cần đưa công chúa về nước ta là xong, tất cả đều hợp tình hợp lí cả. Nếu trước
kia đã nói công chúa Thường Hy sẽ được gả cho Hoàng Đế nước Lương, thì
vẫn để nàng ta lấy Hoàng Đế nước Lương thôi, vẫn cứ thể hiện thành ý
giao hảo của hai nước.”
“Hoàng thượng của chúng ta... đã đồng ý rồi sao?”
“Tại sao ngài ấy lại không đồng ý? Triều đình Bắc Nhuế vẫn còn tranh giành
quyền lực rất đáng sợ, nếu không kết giao quan hệ với Nam Lương, khó
tránh được tình trạng trước sau đều bị tấn công. Sau khi gả hoàng muội
sang nước ta, khi Bắc Nhuế đại loạn, ngài ấy còn có thể nhận được sự ủng hộ của Nam Lương, tại sao lại không làm chứ? Chỉ là ta muốn ở lại nơi
này thêm một khoảng thời gian, cho nên cố tình do dự chưa đưa ra quyết
định.” Ánh mắt ngài trong trẻo như nước suối, lặng lẽ nhìn về phía ta.
“Huống hồ, công chúa Thường Hy tuổi nhỏ nông nổi, không biết trời cao
đất dày, để bản thân bị cuốn vào cuộc tranh giành này. Hiện nay... Bắc
Nhuế sinh ra nuôi dưỡng nàng ta e là còn nguy hiểm hơn Nam Lương chúng
ta nhiều. Từ lâu chẳng phải đã có người muốn đoạt tính mạng của nàng ta
cùng với mẫu thân sao?”
Ta biết rõ ngài đang ám chỉ ta nhất định
sẽ báo thù công chúa Thường Hy, cũng chẳng nói thêm, lại hỏi sang chuyện khác: “Hoàng thượng của chúng ta... có nhắc với ngài chuyện năm đó rốt
cuộc là sao không? Nếu... Tương Tư thực sự là con gái của ta, bọn họ làm cách nào để chia cắt chúng ta?”
“Ta có hỏi, ngài ấy ấp a ấp úng, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp mấy.” Thuần Vu Vọng liền nói: “Ta phải nghĩ
mọi cách vặn hỏi các nguồn, mà cũng chỉ biết được chuyện này không chỉ
mình ngài ấy biết, mà Tư Đồ Lăng cùng người Tần gia cũng đều biết cả.
Xem ra bọn họ đã liên thủ nghĩ ra cách nào đó để đưa nàng rời khỏi ta.”
“Tư Đồ Lăng và người Tần gia...”
“Chắc chỉ có chủ nhân của Tần gia năm đó thôi, cũng chính là… phụ thân của nàng. Tần Nhị ca e là cũng chẳng hề biết chuyện.”
Ta cũng hiểu. Tần Triệt bán thân bất toại, Tần Cẩn lúc đó còn nhỏ tuổi lại hay yếu bệnh, có rất nhiều chuyện đại sự phụ thân không hề bàn bạc cùng hai người đó. Bọn họ thực sự cũng chẳng hề làm sai, chỉ là chỉnh thẳng
lại con đường đã bị Thuần Vu Vọng bẻ cong vào ba năm trước, để ta trở về đúng vị trí mà mình cần phải ở.
Thuần Vu Vọng lại nói: “Hiện nay nghĩ lại mọi chuyện, chắc là bọn họ vô cùng căm hận ta. Năm đó, ta
không ngừng bị người khác ám toán, vốn ban đầu còn nghi ngờ là do một
tên phản bội mà ta đuổi đi liên thủ cùng kẻ địch trong triều ra tay ám
toán, cho nên vẫn luôn đề cao cảnh giác, luôn luôn hành sự thận trọng
trong triều đình. Lúc này nghĩ lại, có lẽ là do hai vị công tử Tư Đồ
cùng Tần Đại tướng quân có thân phận cao quý đã bố trí người tới.”
Ta bỗng nhớ lại, lúc quay về Bắc Đô không lâu, phụ thân đã từng mấy lần
nhắc tới chuyện sau khi bình định biên cương phía Bắc sẽ quay sang đánh
về phía Nam, còn Tư Đồ Lăng trước nay điềm tĩnh, im lặng, thi thoảng
nhìn về phía Nam, đôi mày lại nhíu chặt lộ rõ luồng sát khí đáng sợ…
Đầu ta lại bắt đầu đau đớn. Thuần Vu Vọng... thực sự là oan gia trời định
của ta. Mấy ngày gần đây, ra sức tịnh dưỡng, ta đã sắp biến thành bình
thuốc rồi, đám đại phu cùng đạo trưởng Vệ Huyền biết rõ bệnh tình của
ta, mỗi lần kê đơn đều cho thêm những vị thuốc, hoặc các món ăn có tác
dụng an thần. Chính vì thế mà nhiều ngày nay ta đã không còn phát bệnh
nữa. Thế nhưng vừa mới gặp ngài, chưa nói được mấy câu, ta đã lại phát
bệnh rồi.
Thuần Vu Vọng trước đó đã vài lần nhìn thấy ta phát
bệnh, lại nghe Tư Đồ Vĩnh nói gì đó, thấy cảnh này tuy rằng khá kinh
ngạc, nhưng lập tức tìm bao thuốc của ta, lấy ra hai viên đưa lên miệng
cho ta, rồi chạy đi rót nước.
Một luồng ánh sáng lắc lư trước
mặt, mãi một lúc sau ta mới bình tĩnh lại, người vẫn còn ở trong tẩm
cung Dao Hoa của hoàng cung Đại Nhuế, đối diện với người đàn ông tuấn tú tuyệt sắc trước kia đã từng là phu quân của mình nhưng giờ chẳng còn gì liên quan đến bản thân nữa.
Ta vùng ra khỏi vòng tay của ngài
ngồi thẳng dậy, tựa vào lưng ghế giá lạnh, nhắm mắt dưỡng thần. Liền
nghe thấy ngài nói: “Ngày đó tại Tần phủ, ta đã thấy nàng dùng thứ thuốc này, nên đã lặng lẽ giấu đi một viên, lúc quay về, cho người nghiên
cứu, nói rằng đây là thuốc an thần, thế nhưng dùng trong thời gian dài,
nhất định sẽ tích tụ hàn độc trong người. Nàng cứ dùng nhiều như vậy, e
là hậu hoạn khôn lường.”
Ta mỉm cười từ từ lên tiếng: “Ngài an
tâm, phủ Định Vương và Tần phủ gì mà không có chứ, đại phu tìm về có lẽ
còn nhiều hơn cả thái y trong hoàng cung. Ta sẽ không để bản thân chết
sớm, đồng thời cũng sống rất lâu, rất lâu... lâu đến... lúc Tương Tư
xuất giá, ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ hậu hĩnh, tặng con làm của hồi
môn.”
Ngài không hề cười, chỉ lặng lẽ nhìn ta chăm chú rồi tiếp
tục nói: “Tư Đồ Vĩnh đã từng để lại hai viên Tuyết Chi Đan cho ta, lúc
đó, thương thế của ta quá nặng, tuy rằng thuộc hạ đã cho ta dùng, nhưng
lại sợ thuốc có vấn đề, khiến ta bị thương nặng hơn, nên đã giữ lại một
viên Tuyết Chi Đan, để sau này mang cho danh y nghiên cứu. Lúc đó, họ
chỉ nói đó là một thứ thánh dược trị thương cực tốt, có thể khiến người
bị thương hồi phục nguyên khí, huyết mạch lưu thông trong thời gian ngắn nhất. Lúc đó ta đã cảm thấy kì lạ, thế nhưng sau này, khi tới Bắc Nhuế, nghe nói nàng không hề sử dụng thuốc trụy thai, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ. Đến khi quay về hỏi đại phu, liền biết nếu thai phụ dùng thứ thuốc này, liệu có ảnh hưởng gì không, đại phu liền nói, thứ thuốc này hiệu
quả quá mạnh, có thể khiến máu huyết lưu thông, cho nên cũng có thể...
làm trụy thai. Lại cộng thêm cơ thể nàng đã tích lũy quá nhiều hàn độc,
cho nên thứ đầu tiên chịu nạn chính là thai nhi...”
Ta nghe vậy tột cùng chấn động, khổ sở lên tiếng: “Thì ra... linh đan cứu người cũng có thể trở thành độc dược đoạt mạng...”
Thuần Vu Vọng liền nói: “Tư Đồ Vĩnh... Hoàng thượng của các nàng khi ấy không biết nàng đang mang thai sao?”
“Ngài ấy đương nhiên là không biết rồi.” Ngay cả sau đó khi cứu ta ra ngoài,
ngài cũng chỉ biết rằng sức khỏe ta suy yếu, chứ đâu biết nguyên nhân là do trụy thai gây ra.
Ta nhìn về phía Tương Tư than dài một tiếng: “Cũng có thể… Tương Tư sẽ là đứa con duy nhất của ta.”
Thuần Vu Vọng nghe vậy chìm trong im lặng.
Ta nhìn ngài nhẹ mỉm cười: “Chuyện nghênh hôn đâu cần thiết bắt ngài phải ở lại Đại Nhuế tận tâm tận lực, ngài hãy mau đưa Tương Tư rời khỏi. Nếu
còn không đi, ta cũng sẽ phái người tới ám toán, cho tới khi nào giết
sạch hết thuộc hạ của ngài... Ngài đoán xem, lúc đó, ngài đang ở Đại
Nhuế, ngài nắm chắc mấy phần thắng để có thể giữ mạng cho những thuộc hạ tâm phúc trung thành của mình? Hay là, ngài không bận tâm, ngay từ đầu
đã định để cho bọn họ phải hy sinh vì mình?”
“Nàng sẽ không làm
vậy.” Thuần Vu Vọng mỉm cười bình thản đáp: “Lần trước, Tương Tư nhìn
thấy nàng luộc người sống nên ngất lịm đi, ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được con bé tin rằng đó chỉ là giấc mơ. Nàng còn
định dọa Tương Tư thêm mấy lần nữa?”
Mắt mũi ta cay xè, thấy ngài nhìn về phía mình, ta vội giấu đi nét mặt cảm thương, sầm mặt định
khuyên ngài thêm, lại nghe cô cô đứng từ ngoài gọi vào: “Vãn Vãn, không
còn sớm nữa đâu.”
Ta bàng hoàng, ngước đầu lên nhìn ánh mặt trời
chiếu lên khung cửa sổ, lúc này đã gần tới giờ ngọ. Thật không ngờ ta đã ở lại cung Dao Hoa được hai canh giờ rồi.
Ngày đầu tiên thượng
triều, tiện đường vào thăm cô cô không hề kì lạ, thế nhưng thời gian ở
lại kéo dài quá, khó tránh khiến người ta nghi ngờ. Ta thì chẳng sao,
thế nhưng Thuần Vu Vọng và Tương Tư ở lại trong cung càng lâu lại càng
thêm nguy hiểm. Dùng thân phận sứ thần Nam Lương, bị người ta bắt gặp
cải trang rồi xuất hiện trong cung tẩm riêng của hậu phi, ngay cả cô cô
cũng chẳng thoát khỏi can hệ.
Vừa rồi ôm Tương Tư ngồi lâu như
vậy, vết thương trên đùi ta bắt đầu đau nhức. Ta tập tễnh đi đến bên
giường, ngắm Tương Tư thêm lần nữa.
Ta hoàn toàn không thể nhớ
được nỗi đau đớn và vui mừng khi đã rứt ruột sinh ra cô bé vào năm đó
như thế nào, có điều lúc này, nỗi đau đớn khi phải chia ly cùng Tương Tư thực sự chẳng khác nào hàng trăm mũi kim xuyên qua trái tim.
Lần này, có lẽ cô bé sẽ mãi mãi rời xa khỏi ta, chẳng bao giờ gặp lại nhau được nữa?
Ta cuối cùng đã quay người lại nói với Thuần Vu Vọng: “Cho dù là vì Tương
Tư... vì Tương Tư ngài hãy sống thật khỏe mạnh, tốt lành, rồi nhanh
chóng rời khỏi nơi này đi. Rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Bắc Đô, rời
khỏi Đại Nhuế...”
Ta chống chân, từng bước từng bước, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng.
Thuần Vu Vọng lặng lẽ nhìn vào đôi chân ta, khoảnh khắc thấy ta sắp sửa vén
rèm bước ra, mới khẽ khàng lên tiếng: “Ta sẽ không khiến cho nàng phải
phiền muộn, thế nhưng ta cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Ta quay
đầu nhìn ngài đang nắm lấy bàn tay của Tương Tư, cúi đầu, lặng lẽ ngồi
bên mép giường, quay nghiêng người sang, khuôn mặt cắt ngang tuấn mỹ vô
song lúc này trắng tựa băng tuyết, nhưng kiên nghị và chân tình.
Ngài cũng là hoàng tử, một vị hoàng tử đã học được cách bảo vệ và rèn giũa
bản thân trong những vòng xoáy tai họa khôn lường tại chốn hoàng cung
hiểm ác, mưu mô. Có lẽ, ta hoàn toàn không cần phải lo lắng cho ngài
cùng Tương Tư.