Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chương 67: Q.1 - Chương 67: Lầu Gác Xa Mờ, Đau Đớn Đến Mức Đoạn Trường




Tư Đồ Lăng tai mắt thông thiên, chuyện Tư Đồ Vĩnh tới đây đương nhiên chẳng thể nào giấu được.

Sau khi tiễn khách ra về, trời đã sang canh hai. Nhìn thấy cô Quế hầu hạ cạnh bên, ngài cũng chẳng nói gì nhiều, lặng lẽ ngồi uống trà, rồi gọi thị nữ lại thay y phục.

Cô Quế đột nhiên tiến lại gần nói: “Vương gia, Vương phi bệnh tình không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng, không thể ở cùng phòng với ngài lại càng không làm được mấy chuyện ân ái.”

Tư Đồ Lăng cau chặt đôi mày, chẳng buồn nhìn cô Quế một lần, bình thản lên tiếng: “Ra ngoài.”

Sắc mặt cô Quế khẽ biến đổi, ngước mắt nhìn ngài một hồi, chắc cũng cảm nhận được rằng tính cách của vị Định Vương này chẳng hề ôn hòa, tốt lành như Tư Đồ Vĩnh, nên đã bất giác lui về phía sau vài bước, sau cùng đành cúi đầu ra ngoài.

Tư Đồ Lăng đã cởi y phục ngoài, để lộ ra bộ y phục mềm mại bên trong, nhưng có màu sắc nhạt màu, thanh cao tựa trúc bên suối, mênh mang tựa mây bên trời, nhưng vẫn kiên nghị, cứng rắn, trác tuyệt bất phàm.

Ngài bước tới bên giường, đặt tay lên trán ta rồi dịu dàng lên tiếng: “Ừm, đã đỡ hơn so với hồi sáng, chỉ có điều sắc mặt vẫn còn kém lắm. Nàng cứ an tâm ngủ đi, ta nằm phía bên này giường, không ức hiếp nàng nữa.”

Nói xong, ngài liền vuốt lên tóc ta, cúi người xuống, chạm nhẹ lên môi ta. Ta đã ốm nhiều ngày rồi, bờ môi khô ráp, ngài chạm vào cũng chẳng hề cảm thấy dễ chịu, bờ môi khô khan mang theo chút hơi ấm.

Ngài nhanh chóng dịch chuyển môi sang một bên, sau đó lại ôm chặt ta vào lòng, than dài một tiếng: “Thực ra, ta cũng chẳng muốn ức hiếp nàng, thế nhưng nhiều lúc ta thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu.”

Cách một lớp chăn dày, ta nghe được nhịp tim của ngài, từng nhịp, từng nhịp, thực sự rất rộn ràng.

Ta dịu dàng đáp: “Ta biết rồi. Lăng, gần đây ngài đã vất vả rồi.”

Khuôn mặt ngài lúc này trông dịu dàng, khẽ buông ta ra, lấy hai chiếc chăn ở phía trong giường, rồi trải lên chiếc giường trúc bên cạnh cửa sổ, mỉm cười rồi nói: “Không vất vả đâu. Nàng hãy cố gắng tịnh dưỡng sức khỏe, như vậy là ta an tâm rồi.”

Ta lại nói thêm: “Tư Đồ Vĩnh chiều nay có tới đây.”

Ngài không hề dừng lại, bình thản lên tiếng: “Ngài ấy đã từng sai người tới đây bái tế, chứ không hề đích thân tới. Nếu tới rồi, lẽ nào ta còn có thể giấu nàng đi mà không cho gặp hay sao? Cũng chẳng hiểu được từ lúc nào ngài ấy lại lén la lén lút như vậy, chẳng hề giống với khi còn nhỏ.”

Ta lại nói: “Ta đã nói với ngài ấy rồi, sẽ gả Tố Tố cho ngài. Đợi khi nào khỏi bệnh, ta sẽ đưa Tố Tố nhập cung.”

Thân hình ngài cứng đờ lại, vẫn quay lưng về phía ta, từ từ lên tiếng: “Ta đột nhiên nhớ lại, vẫn còn một vài công hàm gấp, phải đi xử lý trước, nàng cứ nghỉ ngơi đi. Đợi chốc nữa gọi hai tiểu nha đầu vào trong này bầu bạn, hoặc để tâm rót trà cho nàng sẽ tiện hơn.”

Ta khẽ cười nói: “Được rồi.”

Ngài liền đứng dậy, chậm rãi, vững chắc bước từng bước ra bên ngoài rồi khép cửa lại. Ta liền quay người vào trong, tiếp tục giấc ngủ. Mơ màng một lúc lâu, ta nghe thấy sau lưng truyền lại tiếng động.

Mở mắt ra nhìn, ta đã thấy Thẩm Tiểu Phong đứng trước giường, sắc mặt trắng nhợt, khí sắc vô cùng kém, bộ dạng như thể vô cùng kinh hãi.

Thấy ta tỉnh dậy, nàng ta vội vã thu lại sắc mặt sợ hãi, mỉm cười rồi nói cùng ta: “Đại tiểu thư, người đã đỡ hơn chưa?”

Ta liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Tiểu Phong liền đáp: “Đã hạ táng rồi, làm gì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ cần vài ngày dọn dẹp thì trong phủ sẽ thanh tịnh lại như thường thôi.”

Ta cau chặt đôi mày, sau đó khẽ cười lên tiếng: “Lúc nãy có phải Tư Đồ Lăng đã làm chuyện gì khác thường không?”

Thẩm Tiểu Phong do dự một hồi, sau cùng vẫn lên tiếng: “Cũng chẳng có gì, chỉ là nói vương phủ có chuyện gấp, phải quay về trước. Phu xe không ngờ ngài lại muốn dùng xe lúc canh ba nửa đêm, cho nên đã tháo ngựa ra rồi. Lúc vội vã hành động, ngài liền giơ chân đá mạnh, chặt đứt dây cương rồi tự phi đi.”

“Đoán chắc cú đá đó không nhẹ đâu.”

“Phu xe đã... không qua khỏi được. Nói ra thì đó cũng là một người già đã theo chúng ta vài năm. Tất cả đám tùy tùng đều vô cùng kinh hãi, tiểu thư Tố Tố không an tâm, sai người chuẩn bị xe ngựa, đuổi đến phủ Định Vương ngay trong đêm để xem sao.”

Ta cau mày rồi nói: “Cô bé thân nữ nhi tại sao lại chạy ra ngoài vào lúc canh ba nửa đêm như vậy?”

Thẩm Tiểu Phong mỉm cười đáp: “Đại tiểu thư an tâm, tiểu thư đã mang một số người của cả bên Tần phủ và phủ Định Vương đi theo, trong chốn kinh thành này, còn sợ xảy ra chuyện gì sao? Định Vương cũng đã biết tiểu thư Tố Tố từ khi còn nhỏ đến nay, tình cảm sâu đậm hơn người thường, trước đây còn đích thân ra tay cứu mạng... Định Vương có thể trút giận lên người khác, thế nhưng tuyệt đối không làm tổn thương tiểu thư đâu.”

Ta khẽ hưm một tiếng rồi nói: “Sáng sớm ngày mai, hãy sai người sang đón Tố Tố về.”

Thẩm Tiểu Phong tuân mệnh, lúc này mới chợt tỉnh ngộ rồi nói: “Phải chăng... chính là vì chuyện muốn đưa tiểu thư Tố Tố nhập cung?”

Ta nhắm mắt không nói thêm gì.

Thẩm Tiểu Phong trầm ngâm một hồi rồi thì thầm lên tiếng: “Đại tiểu thư mật lệnh điều tra gia cảnh của Trần đại nhân, người đã lên tiếng đề nghị lập Tần tiểu thư làm Hoàng hậu vào bữa tiệc trung thu, hôm nay đã có kết quả, nói rằng người này đã được Hoàng thượng cất nhắc từ trong viện hàn lâm lên khoảng hai tháng trước. Khi điều tra cặn kẽ hơn, người con thứ được Trần đại nhân yêu quý nhất chính là hiệu úy trong doanh trại Thần Sách, phẩm cấp không cao, thế nhưng lại rất có tín dụng. Xem ra Định Vương tuyệt đối sẽ không đưa ra chủ ý lợi người hại mình như vậy, có lẽ đây chính là người bên phía Hoàng thượng đã cố tình dùng những lời này để thăm dò ý tứ của Tần gia.”

Nói cho cùng nha đầu này cũng là người trung thành, tuy rằng đã dắt Tư Đồ Vĩnh tới đây, thế nhưng khi nói chuyện không hề thiên vị bên nào, tất cả đều ra sức bảo vệ Tần gia.

Ta khẽ lên tiếng: “Tiểu Phong, ta đã nhiều lần nói cùng Định Vương, sẽ giữ lại Tố Tố ở trong nhà, để kế thừa gia nghiệp của đại ca. Người bên phía Hoàng thượng đích thực cũng muốn Hoàng thượng liên hôn cùng Tần gia. Nếu thản nhiên bàn luận trong triều đình, vậy thì người bên phía Định Vương cũng chẳng muốn triều đình lại xảy ra biến cố, nhất định sẽ phụ họa theo ý kiến này, để thế lực của Hoàng thượng và Định Vương cân bằng hơn chút, từ đó Đại Nhuế cũng được thanh bình. Đến lúc đó, ta tự nhiên cũng so tính thiệt hơn, nhất định sẽ thay đổi chủ ý. Ngày nay chỉ đem ra nhắc trong buổi yến tiệc hoàng cung, nhất định là Định Vương đã biết trước được tâm ý của ta, lại nói ngay trước mặt Tố Tố, chỉ cần Tố Tố nói không bằng lòng, ta cũng không bằng lòng, ngài sẽ truyền ra bên ngoài, người bên phía Hoàng thượng tự nhiên sẽ không dám bàn luận chuyện này trong buổi triều nữa.”

“Như vậy có nghĩa là... Trần đại nhân đó đã hành sự theo ý của Định Vương?”

Ta cau mày đầy chán nản rồi than thở: “Tiểu Phong, ngươi còn nhớ đến lời thề mà Định Vương đã lập vào tối qua hay không?”

“Còn nhớ, ngài nói, chỉ cần Đại tiểu thư còn sống ngày nào, ngài tuyệt đối không can dự vào nội vụ trong Tần gia và quân vụ của quân đội Tần gia. Đại tiểu thư... một mình người có thể quyết định việc chung thân đại sự của tiểu thư Tố Tố. Ngài ấy vừa mới lập lời thề, chắc cũng chẳng dám làm trái can thiệp vào chuyện hôn sự của tiểu thư Tố Tố, đoán chắc lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu.”

“Chỉ cần Tần Vãn ta còn sống ngày nào...” Ta cười nhạt rồi nói: “Điều đó có nghĩa là, vào ngày ta chết đi, thì chính là ngày Tần gia cùng quân đội Tần gia sẽ rơi vào tay ngài. Đến lúc đó Tư Đồ Vĩnh thế cô lực yếu, chẳng thể nào trở thành đối thủ của ngài được. Thiên hạ của Đại Nhuế lúc đó sẽ trở thành của ngài. Vì muốn diệt trừ hậu họa, những người còn lại trong Tần gia hoặc là giao hết binh quyền rồi thoái ẩn hoặc là bị giết chết. Tư Đồ Vĩnh cùng các thần tử trung thành với ngài đều sẽ chết chắc.”

Thẩm Tiểu Phong toàn thân run rẩy rồi lên tiếng: “Đại tiểu thư, người... có phải người đã đa nghi quá không? Hoàng thượng tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng thuộc hạ thấy Định Vương xưa nay đối xử với Đại tiểu thư vô cùng tận tình, chu đáo, huống hồ chi lại cùng lớn lên với người từ nhỏ, chắc là... chắc là sẽ không nhẫn tâm đến mức đó đâu?”

“Ta cũng cảm thấy vậy, chắc là ngài ấy sẽ không nhẫn tâm đến vậy.” Ta càng lúc càng cảm thấy đau đầu, đưa tay ấn lên huyệt thái dương rồi thì thầm nói: “Đây chỉ là suy đoán ở mức xấu nhất mà thôi, ta vốn không dám nghĩ rằng ngài ấy lại có thể như vậy… Thế nhưng Hoàng thượng lại nhất quyết muốn nhắc nhở ta… Tiểu Phong, thực ra, hai người bọn họ, ta đều chẳng thể hiểu rõ được nữa rồi… nhớ lại năm xưa, ở núi Tử Nha, ở núi Tử Nha…”

Những thiếu niên và thiếu nữ ngây thơ trong sáng hân hoan chạy cả đoạn đường núi, vui vẻ chơi đùa trong dòng nước, tiếng cười ngân vang lên tận trời cao. Nước mắt từ từ tuôn rơi, ta lặng lẽ che đôi mắt lại.

Thẩm Tiểu Phong ôm chặt lấy ta vừa khóc vừa nói: “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, người... đừng suy nghĩ quá nhiều, có được không? Người không nghe cô Quế nói hay sao...”

Thực ra, ta hoàn toàn không muốn suy nghĩ quá nhiều, thực sự không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Ta có thể tự bẻ gãy ý chí của mình, để mặc cho ngài nhào nặn thành hình dạng mà ngài muốn, thế nhưng Tần gia và quân đội Tần gia không thể nào như ta được. Ta nhất định phải sống đủ dài lâu, đợi đến khi Tố Tố trưởng thành, trong ứng ngoại hợp cùng với Tần Triệt, chống đỡ Tần gia vững chãi. Hơn nữa, Tần gia nhất định phải có được người kế thừa mới.

Ta chỉ vào chiếc tủ nhỏ đặt gần đó rồi nói: “Ở trong ngăn kéo thấp nhất có một chiếc lọ có chạm trổ họa tiết hoa mẫu đơn, bên trong có đựng thuốc, ngoài ra còn có cả tờ giấy chỉ dẫn cách dùng.”

Thẩm Tiểu Phong tuân theo, vội vã tìm chiếc lọ đến cho ta, ta liền nói: “Đây là thuốc dành cho ngươi.”

Thẩm Tiểu Phong lặng người, cúi đầu nhìn vào thứ thuốc đó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Buổi trưa ngày hôm sau, người tới đón Tố Tố, quay về tay không.

“Đêm hôm qua Định Vương uống rượu say mèm, tiểu thư Tố Tố đã hầu hạ ngài cả một đêm, hôm nay đau đầu nhức óc, chắc là bị cảm lạnh rồi. Định Vương có dặn dò xuống, đợi khi nào tiểu thư Tố Tố hạ sốt thì sẽ đưa về phủ chúng ta. Sau đó ngài còn tìm được một củ nhân sâm rất lớn, nói rằng cũng được vài trăm năm, bảo thuộc hạ mang về cho tướng quân điều dưỡng sức khỏe.”

Thị nữ nhận củ nhân sâm đó, cô Quế cầm lên ngửi một hồi rồi chán nản lên tiếng: “Quả nhiên là nhân sâm quý hiếm, có tiền cũng chẳng thể mua được thứ đồ tốt như vậy.”

Ta mỉm cười nói: “Chúng ta là phu thê, ngài ấy sao lại hại ta được? Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ là lúc nào cũng sinh lòng nghi kị với Định Vương.”

Cô Quế mỉm cười, quay đầu đi vào phòng trà trông thuốc cho ta.

Cứ như vậy điều dưỡng bốn, năm ngày, sức khỏe của ta cuối cùng cũng hồi phục lại, chống nạng đã có thể từ từ đi lại trong sân vườn. Lúc này, người trong phủ họ Tần tuy rằng vẫn mặc đồ nhạt màu, nhưng đã cất hết tang phục, phòng ốc uy nghi tráng lệ đã giảm bớt cảm giác đen tối, bi thương khó lòng che đậy kể từ khi nhà họ Tần bị niêm phong. Hiện nay thấy ta hồi phục lại, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, xung quanh bắt đầu nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, hân hoan.

Khoảng vài ngày sau Tố Tố mới quay về, ta quan sát tỉ mỉ sắc mặt, ngoại trừ dung mạo có chút nhợt nhạt, cũng chẳng thấy chứng bệnh nào khác, nên cũng cảm thấy an tâm hơn. Ta ra lệnh cho đám nô tài, thị nữ tận tâm chăm sóc, lại tìm một lão ma ma lớn tuổi dạy dỗ Tố Tố những lễ nghi, quy tắc trong hoàng cung.

Thấy Tố Tố bàng hoàng, ta liền cười nói: “Con cứ học đi, chẳng lẽ cô cô còn muốn hại con sao?”

Tần Triệt đã hiểu ra ý đồ của ta, khi không có Tố Tố, Nhị ca liền than thở: “Làm thế này, chi của đại ca chúng ta coi như tuyệt tự sao?”

Ta liền nói: “Cũng chưa chắc. Nhị ca cố gắng nạp nhiều thê nhiều thiếp, sinh ra nhiều con cái, đến lúc đó, để một trong số đó đứng ra thờ tự, tiếp nối chi cho đại ca chẳng phải cũng tốt sao?”

Tần Triệt vuốt nhẹ lên chân mình rồi than dài: “Thân thể ta thế này... hà tất phải làm nhỡ nhàng hạnh phúc của các cô nương đó?”

Nhị ca trầm tư một hồi rồi nói thêm: “Trong mấy chi gần nhất với Tần gia chúng ta, vẫn còn mấy đứa trẻ rất tốt, hôm nào gọi chúng tới đây, chọn ra hai bé trai nhận làm nghĩa tử, nuôi dưỡng tử tế từ khi chúng còn bé, cũng chẳng khác gì đứa con do mình rứt ruột đẻ ra đâu.”

Ta gật đầu nói: “Thế cũng được, chỉ là nói cho cùng chúng cũng chẳng thể nào thân thiết được như con đẻ của mình.”

Tần Triệt lại than dài, rồi khẽ cất tiếng: “Nếu Tiểu Cẩn vẫn còn... lúc này có lẽ chúng ta đã phải lo thành thân cho tiểu đệ rồi. Còn nữa...”

Ánh mắt Nhị ca đột nhiên sầm lại, dưới ánh mặt trời rực rỡ, vậy mà vẫn cứ thê lương lạ lùng. Nhất định Nhị ca lại đang nhớ đến đứa con vừa mới ra đời đã bất hạnh của mình.

Ta vội mỉm cười nói: “Hầy, đã đến lúc dùng bữa trưa rồi nhỉ? Tối qua điền trang đã đưa tới không ít đồ ngon, Tiểu Phong nói sẽ đích thân xuống bếp lo liệu, bây giờ chắc cũng sắp xong rồi. Chúng ta quay về phòng đợi mà thưởng thức thôi.”

Tần Triệt mỉm cười dịu dàng, rồi sai nô bộc đẩy mình về phòng. Ta hất tay không cần người đỡ, tự mình chậm rãi chống nạng quay về.

Hôm sau lúc chuẩn bị thượng triều, Tư Đồ Vĩnh đã ban cho ta một chiếc kiệu, nhìn trông có phần nhức mắt.

Viên thái giám đưa kiệu tới truyền khẩu dụ của Tư Đồ Vĩnh, nói rằng ta có thể ngồi trên chiếc kiệu này ra vào hoàng cung, tiến thẳng tới tận Điện Kim Loan.

Ta vừa sai người đem bạc ra thưởng lại vừa than vãn: “Long ân của Hoàng thượng, ta thực sự cũng chẳng dám từ chối, chỉ e sẽ khiến các triều thần dị nghị thôi.”

Viên thái giám nhẹ mỉm cười: “Thưởng cho ngài thứ khác có lẽ sẽ có người dị nghị, thế nhưng chiếc kiệu cùng với Chiếu Hầu đã cùng Hoàng thượng vào sinh ra tử, đây chính là vật chứng minh đại công của Chiếu Hầu ngài. Hơn nữa, do bị gian thần hãm hại cho nên Chiếu Hầu mới đi lại bất tiện, giờ ngồi trên chiếc kiệu này, thượng triều, hạ triều thì có ai dám bàn luận gì chứ?”

Lúc này ta mới biết đây chính là chiếc kiệu mà ngày hôm đó bọn người Bát Bảo đón ta từ trong đại lao Bộ hình ra, hôm ấy ta ngồi lên nó dẫn theo binh lính tấn công vào hoàng cung giải cứu Tư Đồ Vĩnh, đồng thời cùng ngài lên thành lầu tại Đức An Môn để bình loạn. Chiếc kiệu bây giờ đã được rửa sạch sẽ, bọc mới, những vết đao kiếm vẫn còn, như chứng minh mức độ kịch liệt tàn bạo của trận chiến hôm ấy.

Ta sờ lên đôi chân của mình, tự giễu: “Thật không ngờ trở thành một kẻ tàn tật lại có lợi như vậy, xem ra bản hầu lần này kiếm được nhiều quá.”

Viên thái giám bật cười hỉ hả không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau khi thượng triều, ta ngồi trên chiếc kiệu đi thẳng vào Sùng An Môn, đến tận trước cửa Điện Kim Loan mới xuống, tuy rằng nhiều người chú ý thế nhưng cũng chẳng ai có dị nghị gì cả, ngược lại còn cười nói hân hoan đưa lời nghênh tiếp.

Tư Đồ Lăng không đến cùng ta, nhưng đã biết được thông tin hôm nay ta sẽ thượng triều, ngài đứng dưới bậc thềm chờ đến khi ta xuống khỏi kiệu, ngài mới lại gần đỡ ta xuống, nắm tay cùng bước lên thềm rồi mỉm cười nói: “Nghe nói sức khỏe nàng đã hồi phục, ta cũng cảm thấy an tâm hơn. Xem ra, quả nhiên vào những lúc ta không có ở bên cạnh, nàng điều dưỡng tốt hơn, nhanh hơn thì phải.”

Ta nhìn vào khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc tạc của ngài, mỉm cười đáp: “Là vào những ngày Định Vương không ra oai, ta sẽ điều dưỡng sức khỏe nhanh hơn, tốt hơn mới đúng.”

Ngài mỉm cười dịu hiền: “Vãn Vãn, là lỗi của ta.”

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chỉ e là đám triều thần kia không tin rằng một Tư Đồ Lăng lạnh lùng nghiêm nghị lại cũng có lúc tỏ ra hiền hòa, điềm đạm. Lăng sư huynh ở trong kí ức của ta lại thường xuyên đối xử với ta khoan dung, nhường nhịn như thế.

Ta khẽ khàng lên tiếng: “Lăng, đợi khi nào chân ta hoàn toàn khỏi hẳn, triều đình cũng ổn định hơn, ta muốn quay về núi Tử Nha một chuyến bái kiến sư phụ và các sư bá. Nơi đó... càng thích hợp cho ta điều dưỡng sức khỏe hơn.”

Ngài lập tức lên tiếng: “Ta sẽ đi cùng nàng.”

Nhìn đại điện gần ngay trước mặt, ngài lại nói: “Nếu Hoàng thượng không sợ ta sẽ hại ngài ấy, cũng có thể rủ ngài vi hành tới đó vài ngày. Chỉ là... chắc ngài ấy sẽ không đồng ý đâu. Ngài ấy đã không còn tin tưởng ta nữa rồi.”

Ta chưa từng phân định rõ rệt hai người rốt cuộc ai đúng ai sai trong mối quan hệ ân oán phức tạp bấy lâu, cho nên đành chuyển chủ đề: “Sau khi hạ triều, ta đến thăm cô cô một lát, ngài có muốn đi cùng không?”

Ngài trầm ngâm một hồi rồi nói: “Hai người cần nói chuyện riêng tư, ta đến thành ra lại không thoải mái. Ta sẽ hạ triều trước, quay về vương phủ đợi nàng, được không?”

Nếu ngài nguyện lòng, ngài đích thực hiểu chuyện, biết ý hơn bất cứ ai. Ta nghĩ bản thân cũng đã bảy, tám ngày không quay về vương phủ rồi, liền đáp: “Dạ được.”

Thời gian gần đây, chắc là Hoàng Đế và Định Vương không hề xảy ra xung đột, cho nên không khí trong triều cũng tương đối hòa nhã, chỉ khi nhắc tới chuyện nghị hòa cùng Nam Lương là có chút tranh cãi mà thôi. Nghe nói sứ thần Nam Lương vẫn chưa hề từ bỏ công chúa Thường Hy, lại đến cầu thân cho quân vương nước Lương. Vì Hoàng hậu Đoan Mộc cùng người thê tử kết tóc cùng Hoàng Thượng không bằng lòng, nên vẫn cứ gác lại chưa tính. Có nhiều Đại thần cho rằng Nam Lương đã nhắc đến chuyện cầu thân nhiều lần, nhân lúc này nên đưa lời từ chối luôn, để Hoàng thượng đỡ phải khó xử. Thế nhưng, cũng có Đại thần cho rằng nên lấy đại cục làm trọng, nếu chuyện thành thân của công chúa Thường Hy khơi dậy chiến tranh giữa biên giới hai nước, thì thực sự không nên bận tâm quá nhiều đến những chuyện nhi nữ thường tình này.

Không biết phải làm thế nào, Tư Đồ Vĩnh đành gác chuyện này sang một bên. Xem ra chuyện này cũng đã bàn luận quá lâu, vậy mà lần nào cũng để sau bàn tiếp, Thuần Vu Vọng cũng vì vậy mà ở lại Bắc Đô này mãi.

Và còn... Tương Tư của ta nữa. Ta không biết nên vì chuyện này cảm thấy vui mừng hay lo lắng. Có lẽ ta vẫn còn cơ hội gặp lại hai người một lần nữa. Nhưng gặp rồi thì đã sao chứ? Không gặp có lẽ lại càng tốt hơn. Đối với hai người, Bắc Đô thực sự quá nguy hiểm. Đặc biệt là khi bọn họ tới đây với ý đồ gặp mặt ta quá đỗi rõ ràng, Tư Đồ Lăng nhất định sẽ cho người giám sát hai người chặt chẽ, nghiêm ngặt. Nếu không phải lo lắng hai nước sẽ khởi phát chiến tranh, chỉ e, Tư Đồ Lăng đã sớm nghĩ cách khiến hai người họ chết không toàn thây rồi.

Lâu như vậy mà vẫn chưa nhận được động tĩnh rõ rệt nào, Thuần Vu Vọng chắc hẳn đã nhìn rõ tình hình. Hơn nữa, Tương Tư hẳn sẽ khóc quấy ngài liên hồi, chỉ là không biết đến lúc ngài bị quấy khóc đến phiền não, sẽ lại gây ra một vài việc chọc tức Tư Đồ Lăng.

Cũng giống như ngày hôm đó ở Tần phủ, hai người đối chọi với nhau, giao chiến nghiêm túc, thậm chí còn chẳng hề giữ lại chút thân thiện nào ngoài mặt. Có lẽ ta nên khuyên Tư Đồ Vĩnh nhanh chóng để bọn họ quay về Nam Lương.

Sau khi hạ triều, ta tới thẳng cung Dao Hoa. Ven đường đều là những cung điện nguy nga quen thuộc, hoàng cung vẫn cứ nghiêm trang, tĩnh lặng như mọi khi, chẳng thể nhìn ra được, nơi đây vừa mới trải qua cuộc biến loạn và thay đổi chủ nhân.

Lúc này tiết trời đã là giữa thu. Nước xanh gió lạnh, mây lững lờ trôi, mấy chiếc lá bàng đỏ vàng trên cây khiến ta nhớ đến... màu máu xui xẻo, đáng sợ.

Ta xuống khỏi kiệu tại cửa cung Dao Hoa, các thị nữ đã được thông báo trước, vội vã tới đỡ ta xuống. Lúc ta bước vào trong, chỉ cảm thấy không khí sầu muộn, ảo não của mùa thu tại nơi đây còn nặng nề hơn bất cứ nơi nào. Cây cối chẳng biết chết khô hay do mùa thu tới, lá đều đã vàng úa cả rồi.

Con đường trước mắt có lẽ vừa mới được quét dọn, rất sạch sẽ thế nhưng thi thoảng vẫn có vài lá ngô đồng từ đâu bay tới, từ từ xoay theo cơn gió rồi đáp xuống mặt đất.

Dáng vẻ yếu ớt, những chiếc lá này chẳng khác nào những cánh bướm vàng bị gãy cánh tả tơi rơi xuống.

Dưới bậc thềm có đặt vài chậu hoa cúc, đây vốn là mùa hoa nở rộ, vậy mà lúc này trông sắc hoa tiều tụy, cực kỳ thê thảm. Tần gia đang lúc đắc thế, đoan chắc chẳng có ai dám đối xử tệ bạc với cô cô, hoặc giả có lẽ do chính bản thân cô cô chẳng buồn bận tâm tới.

Ta cau chặt đôi mày, nhếch miệng mỉm cười, rồi bước về phía người phụ nữ héo mòn đang ngồi trên chiếc giường trúc trước mặt.

“Cô cô.”

“Các ngươi hãy lui xuống đi, để ta nói vài chuyện cùng Vãn Vãn.” Cô cô đỡ ta rồi giơ tay lệnh cho đám thái giám, cung nữ lui xuống. Sau khi thấy cửa đã đóng, người mới kéo ta ngồi lên chiếc giường trúc hỏi: “Bệnh của con đã đỡ hơn chưa? Nghe nói chân con giờ đi có chút bất tiện?”

Ta mỉm cười đáp: “Con chỉ ốm vài ngày thôi, bây giờ đã khỏe lại rồi. Chỉ có vết thương ở chân hơi nặng, e là phải tiếp tục tịnh dưỡng. Nếu Nhu Nhiên khởi binh con nhất định vẫn phải ra sa trường, làm sao có thể để chân đi bất tiện được?”

Cô cô cười nói: “Con biết giữ gìn sức khỏe bản thân là tốt, nhìn bộ dạng của con này, chiếc cằm giờ nhọn hoắt lại rồi, sắc mặt không tốt chút nào. Đợi khi nào con khỏe hẳn lại, được Tư Đồ Lăng giúp sức, Tần gia chắc chẳng cần phải lo lắng gì nữa. Chỉ là nghe nói đứa con của Triệt Nhi đã mất rồi?”

Kể từ khi nghe được tin tức Kỳ Dương Vương đã chết, cô cô vẫn ốm bệnh tới nay, cho nên ta chẳng dám nói cho người biết những biến cố xảy ra trong gia đình. Chỉ là người biết được Nhị phu nhân đã mang thai, mới lần hỏi thăm tin tức đứa trẻ, đám nô tài sợ người đòi gặp mặt cháu, nên chỉ nói rằng Nhị phu nhân quá sợ hãi nên không giữ được thai nhi. Người buồn bã một hồi, chỉ oán thán rằng Tần gia không có phúc, chứ cũng không đau lòng quá lâu.

Ta đành thuận theo ý người chuyển sang một chủ đề khác: “Dạ đúng vậy. Con đang nghĩ liệu có nên nạp thêm vài người thiếp cho Nhị ca. Tần gia quá đỗi neo đơn, cho nên việc kế thừa hương hỏa phải được đặt lên hàng đầu.”

Cô cô liền nói: “Đúng vậy, có điều sức khỏe của Triệt Nhi... nghe nói mấy năm gần đây sức khỏe của Tiểu Cẩn đã đỡ hơn nhiều, cũng có chút bản lĩnh, đã đến lúc cho nó thành thân rồi.”

Trái tim ta quặn thắt lại đau đớn, chua xót, đắng cay, nhưng chẳng dám để lộ ra ngoài mặt, chỉ cung kính đáp lại: “Dạ vâng. Cô cô an tâm, con nhất định sẽ quan tâm đến chuyện này, để ý xem có tiểu thư khuê các hiền đức thục lương, tài mạo song toàn nào thích hợp để lo chuyện hôn sự của Tiểu Cẩn sớm.”

Cô cô liền mỉm cười, để lộ rõ mấy nếp nhăn ở đuôi mắt, nhưng vẫn giữ được dung mạo xinh đẹp năm nào.

Người nắm lấy tay ta rồi nói: “Có con ở đây, ta cũng chẳng cần phải lo lắng chuyện của Tần gia nhiều, thế nhưng con vẫn phải giúp cô cô một chuyện.”

Ta vội vã lên tiếng: “Xin cô cô cứ dặn dò.”

Cô cô liền nói: “Ta muốn tới Phúc An Tự để cúng bái Kỳ Dương Vương.”

“Việc này không khó, chỉ cần cô cô tịnh dưỡng cho khỏe, bất cứ lúc nào cũng có thể đi được.”

Trước kia, Tư Đồ Hoán còn sống, ta còn phải lo lắng nhiều điều. Hiện nay, chủ nhân của hoàng cung này đã là Tư Đồ Vĩnh, ngài từ nhỏ mất mẫu thân, coi cô cô chẳng khác nào mẫu thân ruột thịt, trước nay đều qua lại mật thiết, sau khi đăng cơ không dám tấn phong Hoàng hậu Đoan Mộc, nhưng lại nhanh chóng phong Đức Phi thành Đức Thái phi. Ngài xưa nay tính tình ôn hòa, nhân hậu, cho dù biết được cô cô xuất cung có chuyện riêng, cũng sẽ không ngăn cản.

Thế nhưng, ta lại không nghĩ rằng với sức khỏe hiện nay, cô cô có thể xuất cung được. Tuy rằng không thấy bệnh tình trầm trọng thêm, thế nhưng ăn uống đầy đủ, dùng bao linh đơn diệu dược nhiều ngày, mà người vẫn cứ gầy guộc như vậy, mười ngón tay toàn xương là xương, chẳng thấy được chút sức sống nào hết.

Thế nhưng cô cô lại nói: “Không cần đợi nữa, ngồi xe ngồi kiệu đi, cũng chẳng vất vả mấy. Huống hồ... Vãn Vãn, con cho rằng bệnh này của ta, còn có thể khỏe lại được sao?”

Ta dịu giọng đáp: “Nếu cô cô mở rộng trái tim, làm sao lại không thể khỏe lại được chứ?”

Đôi mắt tuyệt đẹp, hiền dịu của cô cô lại long lanh ngấn lệ: “Con chỉ biết nói ta, còn bản thân con thì sao? Con cho rằng ta không biết hay sao?”

Ta lặng người, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của người, bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

Cô cô mỉm cười nói thêm: “Hoàng Đế đã nói cả cho ta rồi… Trước kia, khi cùng sư phụ sang Nam Lương, con đã từng yêu một người thiếu niên, lại còn sinh một người con gái cho thiếu niên đó. Sau này, bởi vì không vứt bỏ được Tần gia, con mới quay trở về, đúng không nào?”

Ta không hiểu được tại sao Tư Đồ Vĩnh lại kể cho cô cô nghe những chuyện này, hoặc là nói những gì với người, nhất thời hoang mang, lắp bắp không đáp lại được câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.