Suy nghĩ một hồi, nàng liền nói: “Vậy tiểu thư đừng ngủ vội, bây giờ ta sẽ đi lấy trà, rồi nhanh chóng quay lại thôi.”
Tương Tư lại ngáp một cái rồi đáp: “Ừm, ta sẽ chờ.”
Thẩm Tiểu Phong ra khỏi phòng, lại sai mấy nha đầu giúp việc đang quét dọn
ngoài sân phải để tâm căn phòng này: “Hãy trông chừng căn phòng này thật cẩn thận, đừng có để tiểu thư chạy lung tung ra ngoài.”
Lúc Thẩm Tiểu Phong bê ly trà hạnh nhân quay lại, nha đầu giúp việc kia vẫn còn
đang quét lá rơi trong sân, thế nhưng lúc bước chân vào phòng, hai tay
nàng run rẩy, suýt nữa làm rơi ly trà. Trên giường trống không chẳng có
gì hết. Nàng liền đặt bát trà xuống bàn, vội vã bước ra hỏi nhưng mấy
nha đầu kia ngô nghê không biết.
“Tiểu Phong cô nương, nô tỳ vẫn luôn ở trong sân này, hoàn toàn không hề thấy ai bước ra ngoài cả.”
Thẩm Tiểu Phong nghiêm mặt lại nói: “Các ngươi thực sự luôn ở trong sân này sao, không rời đi dù chỉ nửa bước?”
Nha đầu này nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ tay nói: “Trong khoảng thời gian đó, nô tỳ có tới phòng trà để xem lò lửa ra sao, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi… lúc quay về chỉ thấy một bóng người màu trắng thoáng hiện
ngoài cửa, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, lẽ nào…”
Thẩm Tiểu Phong vô cùng sợ hãi, cũng chẳng còn tâm trí trách mắng nha đầu này ngốc nghếch, vội vã đi về chỗ đại tiểu thư nhà mình đang nằm nghỉ.
Tương Tư
đã ở trong phủ này một khoảng thời gian, cô bé chạy khắp các sân vườn,
biệt viện, nên muốn tìm ra nơi mà mẫu thân đang ở hoàn toàn dễ như trở
bàn tay. Có lẽ con người xuẩn ngốc nhất lúc này chính là bản thân nàng.
Không ngờ lại trúng kế điệu hổ ly sơn của một tiểu cô nương mới được bảy
tuổi. Vừa chạy ra khỏi sân, nàng suýt nữa đụng trúng một thị vệ đang đi
tới.
Viên thị vệ này vừa nhìn thấy Thẩm Tiểu Phong vội vã kêu
lên: “Tiểu Phong cô nương, cuối cùng đã tìm được người rồi, mau đi thôi, vị... vị tiểu thư đó sắp lật tung cả chỗ ở của tướng quân lên rồi, lúc
nãy chúng thuộc hạ định ngăn lại... Người của Định Vương định bắt tiểu
thư, chúng thuộc hạ đã ngăn cản, thế nhưng vị tiểu thư đó vẫn dùng nỏ đá bắn người không ngừng...”
Cô bé dùng chiếc nỏ bắn rất chuẩn, cho dù sức còn yếu, thế nhưng bắn đá trúng người vẫn cảm thấy đau đớn.
Thế nhưng Thẩm Tiểu Phong dù có nằm mơ cũng không thể ngờ, Tương Tư cùng
phụ vương sang đây, tại sao còn mang theo nỏ bắn theo người?
Chỉ e là ngay chính bản thân Thuần Vu Vọng cũng chẳng thể nào ngờ được, người con gái không hiểu chuyện của mình bắt đầu từ lúc nào cũng đã có ý định của riêng mình. Lẽ nào cô bé đã có âm mưu từ trước, cho dù thế nào cũng phải xông vào đây gặp mẫu thân của mình bằng được? Chỉ dựa vào một nhóc con tầm sáu, bảy tuổi như cô bé, cùng một chiếc nỏ nhỏ dùng để bắn chim hàng ngày sao?
Viên thị vệ liền nhanh chóng dẫn đường cho Thẩm
Tiểu Phong, miệng không ngừng thúc giục: “Mau lên, mau lên một chút,
người của phủ Định Vương cũng đã sai người đi thông báo cho Định Vương
rồi!”
Vừa đi vừa nói, hai người đã sắp sửa tới nơi. Nhìn rõ cảnh
tượng trước mặt, bọn họ lập tức dừng bước. Không những Định Vương đã
tới, mà Thuần Vu Vọng cũng đã có mặt.
Tư Đồ Lăng đứng thẳng
người, oai phong lẫm liệt, kiếm Thái A đã rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm sắc
nhọn, ánh sáng chói lóa, khí thế ép người, đang chỉ về phía Thuần Vu
Vọng.
Thuần Vu Vọng đứng đối mặt với Tư Đồ Lăng, thế nhưng bàn
tay phải cũng đang giơ lên, cùng một thanh trường kiếm, đối địch với Tư
Đồ Lăng.
Thanh trường kiếm không sắc không nhọn, nhìn vào vô sắc, như thể đã được chôn vùi dưới đất cả trăm năm, vừa mới được thấy ánh
mặt trời. Vào lúc này, thanh kiếm không sắc nhọn đó đối chọi cùng với
kiếm Thái A nổi danh thiên hạ mà vẫn toát lên khí thế quyết liệt, hàn
khí ép người, không hề kém cỏi, yếu thế.
Thậm chí, vạt áo của Tư
Đồ Lăng đã bị rách một chỗ, đang không ngừng bay bay trong gió. Hiển
nhiên là hai người đã giao đấu rồi, Tư Đồ Lăng còn bị lép vế đôi chút.
Cánh tay trái của Thuần Vu Vọng đang nghiêng sang một bên che chắn, ống tay
áo to rộng đang che khuất đi thân hình bé nhỏ của Tương Tư, bảo vệ cô bé ở đằng sau.
Tương Tư không hề đi giày, đang trốn sau lưng của
phụ vương, nắm chặt lấy chiếc nỏ trong tay, đôi bàn chân trắng trẻo, nhỏ nhắn, nhìn Tư Đồ Lăng bằng đôi mắt to tròn, đen láy, không hề có chút
sợ hãi.
Nhìn tình hình này, đoán chắc Tương Tư đã nói gì hoặc làm gì chọc giận Tư Đồ Lăng, khiến Tư Đồ Lăng định dạy dỗ cô bé, lại để
Thuần Vu Vọng nghe tin chạy tới bắt gặp, đương nhiên là không thể để cho người ngoài ức hiếp ái nữ của mình.
Thẩm Tiểu Phong do dự một
hồi, vội vã đi về phía Tương Tư kéo cô bé rồi nói: “Tiểu quận chúa,
không phải người muốn đi ngủ sao? Lại đây nào, tỷ tỷ dẫn người vào đi
ngủ... Trà hạnh nhân mà người muốn uống, cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
Tương Tư liền phẩy tay nàng ra rồi quát: “Ta không ngủ. Ta không ăn! Ta muốn gặp mẫu thân.”
Thẩm Tiểu Phong liền nói: “Mẫu thân của người không hề ở đây. Ngoan nào,
chúng ta quay về đi giày vào đã, đừng để bị cảm lạnh, được không?”
“Không được. Ta muốn gặp mẫu thân.” Tương Tư chỉ về phía căn phòng mà cô bé đã ở đó khá lâu rồi phẫn nộ lên tiếng: “Mẫu thân của ta đang ở trong đó.
Là Lăng thúc thúc đã đem giấu mẫu thân ta đi.”
Thẩm Tiểu Phong
hãi hùng lên tiếng: “Tiểu quận chúa, mẫu thân của người thực sự không ở
trong phủ, nếu không người yêu thương quận chúa như vậy, tại sao lại
không ra gặp người? Huống hồ, mẫu thân của người lợi hại như vậy, làm gì có ai đem giấu được người đi chứ?”
Tương Tư nghe thấy vậy, đoán
chắc nhớ tới bộ dạng nghiêm nghị, oai phong của mẫu thân mình khi về Bắc Đô trước kia, cũng do dự một hồi.
Thẩm Tiểu Phong thừa cơ định
kéo cô bé đi, nhưng cô bé vung tay rồi nói: “Nếu mẫu thân không ở trong
phủ, tại sao bọn họ lại ngăn cản không cho ta vào trong? Trước kia ta đã từng ở trong đó, ta vẫn còn rất nhiều thứ đồ để lại, tại sao lại không
cho ta vào?”
Cô bé vừa nói, lại vừa tiến về phía trước, định xông vào trong tìm mẫu thân của mình.
Tư Đồ Lăng thoáng nheo mắt lại.
Thuần Vu Vọng chăm chú nhìn Tư Đồ Lăng, bàn tay phải đã nắm chặt chuôi kiếm,
tay trái thì hạ thấp, khẽ khàng nắm lấy vạt áo Tương Tư, kéo cô bé lại
rồi sầm giọng nói: “Không được đi.”
Tương Tư thấy phụ vương mình
lên tiếng, không dám bước lên trước nữa, chỉ giậm chân bực bội trên nền
đá vừa khóc vừa kêu: “Phụ vương, con muốn mẫu thân. Con biết mẫu thân
đang ở trong đó. Con muốn gặp mẫu thân.”
Lúc này, Tần Triệt cuối
cùng đã được thuộc hạ đẩy tới, từ xa ngài đã mỉm cười nói: “Nếu hai vị
Vương gia muốn tỷ thí võ nghệ, sau này còn rất nhiều cơ hội. Lúc này chỉ e là không tiện cho lắm, Định Vương Điện hạ, Ngụy Quốc Công đã tới rồi, đang muốn cầu kiến Vương gia đó.”
Ngài liền quay sang nói cùng
Thuần Vu Vọng: “Chẩn Vương Điện hạ, tiểu quận chúa cứ giao cho bọn Tiểu
Phong chăm sóc là được, chắc là sẽ không để xảy ra sai sót gì thêm. Ta
vừa sai người đi pha một bình trà ngon, xin mời Điện hạ vào cùng thưởng
thức.”
Thuần Vu Vọng thu kiếm lại, từ từ quay sang phía Tần Triệt rồi nói: “Hảo ý của Tần Nhị ca, bản vương xin nhận. Bây giờ đã không
còn sớm nữa, bản vương phải đưa nha đầu không hiểu chuyện này về trước
đã.”
Tần Triệt cũng không níu kéo, mỉm cười đáp: “Người đâu, mau tiễn chân Chẩn Vương Điện hạ.”
Tư Đồ Lăng thấy vậy, cũng từ từ ấn kiếm Thái A vào trong vỏ, đưa đôi mắt
đen láy, sâu hoắm nhìn lướt qua đôi phụ tử trước mặt với thái độ chế
giễu. Sau đó, ngài quay người, nhưng lại đi về căn phòng đó, nơi mà
Tương Tư vẫn khóc thét đòi vào.
Tương Tư nhận được ánh mắt cảnh
cáo đầy tức giận của phụ vương, vốn dĩ đã im lặng, nhìn về phía căn
phòng đó bằng ánh mắt long lanh nước mắt. Đột nhiên lại thấy Tư Đồ Lăng
đi về phía đó, cô bé đột nhiên giãy loạn trong lòng Thuần Vu Vọng, rồi
khóc thét lớn tiếng: “Phụ vương, phụ vương, thúc ấy... thúc ấy vào trong rồi. Mẫu thân nhất định đang ở trong đó. Mẫu thân! Mẫu thân...”
“Im miệng lại.”
Thuần Vu Vọng đột nhiên quát lớn, quyết liệt, nghiêm khắc, khiến Tương Tư xưa nay quen được chiều chuộng nhanh chóng im lặng, nhìn phụ vương của mình bằng ánh mắt kinh hãi đẫm lệ.
Thuần Vu Vọng nhìn bóng dáng Tư Đồ Lăng, không ngờ lại khẽ mỉm cười, từ từ lên tiếng: “Cho dù dưới trời
đất này có người có thể giam cầm thân xác của Tần Vãn, bản vương không
tin, lại có người có thể giam cầm được trái tim của Tần Vãn. Tương Tư,
con đã coi thường mẫu thân của mình rồi đó.”
Tư Đồ Lăng không hề
quay đầu lại, cũng chẳng hề đáp lại nửa lời. Thậm chí, từ đầu chí cuối,
ngài chẳng hề nói một câu. Ngài chỉ dựng thẳng tấm lưng, chậm rãi bước
chân về phía đó, bước về chỗ Vương phi của mình. Ngoại trừ ngài, không
có bất cứ ai có thể động đến Vương phi của ngài được. Nhìn thái độ ngài, dường như vô cùng tự tin với tất cả mọi thứ mình đang có cũng như sắp
có.
Thuần Vu Vọng cũng không nói thêm nhiều, bế lấy Tương Tư rồi
quay người rời khỏi. Tương Tư ôm chặt cổ phụ vương, khuôn mặt bé nhỏ đã
đỏ ửng vì khóc, đôi mắt to tròn đẫm lệ không ngừng nhìn về nơi mẫu thân
đang ở. Khi rẽ sang lối khác, cành cây che khuất đi tầm nhìn, cô bé liền thét lớn tiếng: “Mẫu thân.”
Tất cả người có mặt tại đây đều tỏ ra tột cùng thương xót.
…
Thẩm Tiểu Phong kể xong, thận trọng liếc mắt nhìn ta, mãi lúc sau, mới khẽ
cất tiếng hỏi: “Tướng quân, tướng quân... Đại tiểu thư, người không sao
chứ?”
Ta định thần cười đáp: “Ta? Ta đương nhiên không sao cả.
Nói cho cùng ta cũng đã sống bên cô bé bao lâu rồi, nghe kể cũng cảm
thấy chua xót. Ngươi có biết không? Cô bé... có lẽ thực sự là con gái
ruột thịt của ta đó.”
Thẩm Tiểu Phong tỏ ra kinh hãi, nhìn ra bên ngoài rồi mới nói: “Nô tỳ... nô tỳ không rõ, cũng chẳng hiểu được.”
Ta mỉm cười khổ sở: “Đừng nói rằng ngươi không rõ cũng chẳng hiểu được. Tự nhận bản thân đa mưu túc trí lại thông minh, thực sự từ đầu chí cuối ta cũng chỉ đi theo con đường mà mọi người đã sắp xếp từ trước? Nếu Tương
Tư là một điều bất ngờ, vậy thì đó thực sự là một điều bất ngờ thú vị.
Ít nhất thì cũng có một điều bất ngờ thuộc riêng về bản thân ta.”
Thẩm Tiểu Phong do dự một hồi rồi nói: “Đại tiểu thư, người... người thực sự cho rằng... người và vị Chẩn Vương Điện hạ đó...”
“Đáng đời ngài ấy.” Còn chưa hạ sốt, cả người ta vẫn còn đang run rẩy: “Ta
không hề thiếu nợ gì ngài ấy cả, từ trước đến nay ngài ấy toàn tự chuốc
khổ vào mình. Ta chỉ thương xót Tương Tư mà thôi...”
Ta nằm trên
gối, tưởng tượng cảnh Tương Tư dùng chiếc nỏ bắn vào những người chặn
đường mình, nỗ lực hết sức để xông về chỗ ta ở, bất giác bật cười thành
tiếng.
Tuy rằng cười nhưng mà nước mắt vẫn tuôn xuống không
ngừng: “Tiểu Phong, ngươi có biết không? Ta thực sự đã nghe thấy Tương
Tư gọi mình đấy, tiếng gọi mẫu thân của cô bé... vang vọng cả vào giấc
mộng của ta.”
…
Tối hôm đó, ta nằm mộng liên tục. Trong mơ màng, ta chỉ nhớ Tư Đồ Lăng có quay lại một lần, sau đó bỏ đi. Sau đó
dắt theo đạo trưởng Vệ Huyền cùng một vài đại phu tới, vừa châm cứu vừa
sắc thuốc, các thị nữ luân phiên thay khăn ướt trên trán ta, có lẽ tất
cả đều bận rộn cả đêm.
Ngày hôm sau cũng chính là ngày hạ táng,
ta vốn định đích thân tiễn mọi người một đoạn, thế nhưng bệnh tình nặng
quá, gần như bất tỉnh nhân sự, đành để mặc cho Tư Đồ Lăng và Tần Triệt
bàn luận rồi quyết định mọi chuyện.
Đội tấu nhạc hiếu rời khỏi,
Tần phủ huyên náo bao ngày cũng yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức tất
cả không gian đều chìm trong không khí buồn chán, ảo não.
Ta nằm
trên chiếc giường trong không gian tĩnh lặng, nhưng chẳng thể nào ngủ an giấc, mơ hết lần này đến lần khác cũng chẳng thể nào phân biệt là khuôn mặt của ai, cố gắng giơ tay ra định nắm chắc, dường như đã nắm được
rồi, sau cùng lại là trống rỗng. Lúc này ta cảm thấy khát nước, cổ họng
lại như thể hà ra được khói sương.
Trong mơ màng, ta nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, ta liền hàm hồ lên tiếng: “Nước...”
Lập tức bên tai vọng đến tiếng người nhấc bình rót trà, sau đó là thân
người được xốc dậy bằng cánh tay rắn chắc, nước trà ấm nóng được đưa đến bên môi.
Ta uống hết sạch, cảm thấy dễ chịu hơn trước, sau đó
lại tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp, tùy ý xua tay rồi nói: “Được rồi, ra
ngoài đi.”
Phía sau mãi chẳng hề truyền lại tiếng bước chân rời khỏi.
Trái tim đột nhiên thấp thỏm, cảm nhận được điều gì đó bất thường đang diễn
ra, khi quay người lại nhìn, ta vội vã định ngồi dậy bái kiến thì người
đó đã ngăn lại.
“Hoàng… Hoàng thượng.”
Không ngờ người đến lại chính là Tư Đồ Vĩnh, đương kim Hoàng thượng của Đại Nhuế, đang mặc y phục bình thường đứng cạnh bên giường ta.
Thậm chí trên tay ngài vẫn còn cầm một ly trà trống rỗng.
“Nàng... nàng còn chưa chịu nằm xuống nghỉ ngơi? Tại sao lại có thể ốm yếu đến mức này?”
Tư Đồ Vĩnh không hề che giấu đi cảm giác xót xa, đôi mắt sáng trong giờ đã phủ một lớp sương mờ.
Thẩm Tiểu Phong đang đứng phía sau lưng ngài, thấy ta đang nhìn về phía mình, lập tức cúi đầu không dám nói chuyện.
Tư Đồ Vĩnh liền khẽ lên tiếng: “Nàng đừng oán trách nàng ta. Nàng vốn dĩ
dưỡng thương tại phủ Định Vương, ta không tiện tới thăm hỏi, nhưng trong lòng thực sự vô cùng lo lắng. Đợi đến khi quay về Tần phủ, nghe nói
nàng đã đỡ nhiều, ta mới an tâm hơn chút. Ai ngờ đột nhiên lại nghe nói
đổ bệnh, nên mới nói cùng Tiểu Phong, nhân lúc mọi người không có mặt
muốn tới đây thăm nàng xem sao.”
Kể từ sau khi Tần gia gặp nạn,
Tần phủ chẳng có người lo liệu mọi chuyện, Thẩm Tiểu Phong cũng được coi như một chủ nhân tại nơi đây rồi. Hôm nay, hầu hết mọi người trong phủ
đều đã đi ra ngoài, nàng lặng lẽ sắp xếp cho ai vào phủ cũng dễ dàng như trở bàn tay.
Ta miễn cưỡng mỉm cười: “Năm nay xảy ra quá nhiều
chuyện, sức khỏe của ta thực sự không thể chống đỡ được nữa, đêm trung
thu, lúc thưởng trăng bị trúng gió, cho nên mới sốt, thực sự chẳng sao
đâu.”
“Tư Đồ Lăng đối xử với nàng tốt không?”
“Đương nhiên là rất tốt.” Ta cười đáp: “Hoàng thượng cũng biết mà, tình cảm giữa ta
với ngài ấy đâu phải ngày một ngày hai, khó khăn lắm mới được ở bên
nhau, làm sao lại đối xử không tốt với ta được?”
“Thật sao...”
Ngài bình thản hỏi lại, rồi liếc mắt qua nhìn Thẩm Tiểu Phong.
Con nha đầu chết tiệt lớn rồi cũng khó quản, xem ra đã tự mình quyết định,
đem kể hết mọi chi tiết cũng như cãi vã giữa ta cùng Tư Đồ Lăng cho Tư
Đồ Vĩnh.
Ai chẳng biết với thực lực của Tư Đồ Vĩnh hiện nay, nếu
trong lòng bất mãn, cố tình đối chọi cùng Tư Đồ Lăng thì chẳng khác nào
là lấy trứng chọi đá, ngay cả ta, chưa chắc đã giúp đỡ được.
Ta
quan sát kĩ càng sắc mặt của Tư Đồ Vĩnh, chỉ cảm thấy ngài mới đăng cơ
một khoảng thời gian ngắn, vậy mà khuôn mặt lúc này đã mất hết vẻ hào
sảng, thoải mái trước kia, gầy guộc đi nhiều, trông lại càng kiên cường, cứng rắn.
Nhớ đến việc ta đã giết chết hết người nhà họ Du, thậm chí cũng chẳng muốn tha cho họ Đoan Mộc cùng người thê tử của ngài, lúc nào cũng gây khó dễ cho ngài, nên thầm cảm thấy áy náy: “Hoàng thượng
không cần phải lo lắng cho ta. Tần gia tuy rằng neo đơn ít người, thế
nhưng cũng chưa đến mức nằm đó để mặc người khác điều khiển, giết hại.
Còn về sức khỏe của ta... người xưa có câu sống chết có số, giàu nghèo
do trời, cưỡng cầu cũng chẳng ích lợi gì.”
“Thật sao?”
Đôi mày của ngài cau chặt lại, đột nhiên quay đầu gọi: “Cô Quế.”
Bên ngoài có người khẽ cất tiếng đáp lại, sau đó ta liền thấy một người phụ nữ gầy guộc, bé nhỏ bước vào trong, chính là cô Quế đã bầu bạn bên ta
một thời gian khi ta bị nhốt trong đại lao Bộ hình.
Sau khi ra
khỏi ngục, ta cũng đã từng cho người nghe ngóng tung tích của cô Quế,
nghe nói cô Quế đã rời khỏi thành Bắc Đô ngay khi rời khỏi đại lao Bộ
hình, ta cũng an tâm, nên không hỏi thăm thêm nữa, không ngờ Tư Đồ Vĩnh
đã triệu hồi về đây.
Ta có ấn tượng rất tốt với cô Quế, thấy cô
Quế tuân lệnh tiến lại bắt mạch, ta cũng đưa tay về phía đó, tựa vào gối rồi mỉm cười hỏi: “Cháu trai, cháu gái của cô cô sao rồi? Đã được nhận
đủ ba ngàn lạng bạc đó chưa?”
Cô Quế mỉm cười đáp: “Tất cả đều
khỏe. Hoàng thượng còn thưởng thêm cho hai ngàn lạng nữa, nửa đời còn
lại, nô tỳ không cần phải lo lắng gì nữa rồi.”
Ta vừa nói chuyện
một hồi đã cảm thấy hoa mày chóng mặt, trong lòng muốn hỏi cô Quế thêm
nhiều điều khác nữa, thế nhưng sức khỏe yếu quá, đành phải im lặng để cô Quế chẩn mạch.
Một lúc sau, cô Quế đặt tay ta xuống, Tư Đồ Vĩnh liền hỏi: “Sao rồi?”
Cô Quế trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đơn thuốc mà Tiểu Phong cô nương chép
lại đích thực là trị đúng bệnh. Thế nhưng xem qua mạch tượng của cô
nương, hoàn toàn không hề nghiêm trọng đến mức này. Có lẽ trong khoảng
thời gian này, cô nương bị nhiễm lạnh nhiều lần dẫn đến tổn thương
nguyên khí? Hoặc có lẽ lúc sắc thuốc, người ta đã âm thầm giở trò, đổi
vị thuốc giữ nhiệt trở thành thuốc sổ.”
Ta vẫn tỏ ra bình thản, cau mày rồi nói: “Không thể nào. Ngài ấy... tuyệt đối không đến mức đó đâu.”
“Tại sao lại không thể nào?” Tư Đồ Vĩnh đột nhiên ngắt ngang lời ta. Ánh mắt đột nhiên rừng rực ngọn lửa tức giận: “Ta biết xưa nay nàng đều tin
tưởng hắn hơn là tin tưởng ta, ta nói gì nàng đều không chịu nghe theo.
Thế nhưng hắn ta... đã không còn là Lăng sư huynh của năm nào chịu dốc
toàn lực chăm sóc chúng ta nữa đâu. Nếu chúng ta chết đi mà có lợi cho
hắn, hắn nhất định sẽ làm.”
“Hoàng thượng có phải đã đa nghi quá
không?” Ta nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi mặt đầy sát khí trước mặt,
đột nhiên cảm thấy ngài trở nên quá đỗi xa lạ: “Hôm đó, trước An Đức
Môn, nếu người đứng trên thành lầu không phải là hai chúng ta, ngài cảm
thấy ngài ấy sẽ cam tâm tình nguyện quỳ xuống xưng thần sao? Nếu ngài ấy không chịu từ bỏ, chúng ta nắm được mấy phần thắng chứ?”
“Cho dù thành bại thế nào, một khi chiến tranh nổi lên, Đại Nhuế nhất định sẽ
hỗn loạn. Hắn cũng là con cháu hoàng gia, không thể nào giương mắt nhìn
Đại Nhuế diệt vong, đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng, tuy rằng
không có được danh hiệu cửu ngũ chí tôn, thế nhưng lại có thể làm những
việc chỉ có bậc cửu ngũ chí tôn mới làm.”
Ngài nhìn ta bằng ánh
mắt đầy lo lắng: “Vãn Vãn, thực ra, nàng hoàn toàn biết rằng hắn có thể
sẽ giết chết ta, nên ngay khi vừa ra khỏi đại lao Bộ hình mới lập tức
tới phò trợ, đưa ta lên ngôi Hoàng thượng, đúng không? Nếu người tiếp vị là hắn, để cho danh chính ngôn thuận, người đầu tiên hắn phải giết chết chính là ta. Còn nàng... hắn yêu thích nàng, bận tâm đến nàng, thế
nhưng hắn lại càng yêu thích, bận tâm đến mười lăm vạn binh hùng tướng
mạnh nhà họ Tần của nàng hơn. Tần gia sau này không còn người nối
nghiệp, nếu nàng có mệnh hệ gì, không cần phải nói nhiều, mười lăm vạn
binh mã đó đương nhiên sẽ rơi vào tay hắn.”
Sốt cao khiến toàn thân ta lạnh giá, từng lời ngài nói khiến trái tim ta run rẩy không ngừng.
Ta cay đắng lên tiếng: “Hoàng thượng, trên đời này, nếu không thể tin
tưởng được ngài, không thể tin tưởng được Tư Đồ Lăng, ta còn có thể tin
tưởng ai đây? Ngài ấy giờ đã là phu quân của ta, còn ngài trước sau vẫn
là người bạn thân thiết của ta, cho dù có bao nhiêu mâu thuẫn, phu thê
vẫn là phu thê, bạn bè thân thiết vẫn là bạn bè thân thiết. Nếu ngài ấy
thực sự có tâm tư đó... thì cứ mặc ngài ấy đi.”
“Để mặc ngài ấy đổi thuốc của nàng, dày vò nàng cho tới khi chết, dùng con dao vô hình cướp đi tính mạng của nàng hay sao?”
Ta đưa tay lên khuôn mặt của mình, tự đưa lời chế giễu: “Hoàng thượng, ít
nhiều gì, ta vẫn còn chút dung mạo, chắc ngài ấy cũng chưa vội vã đoạt
đi tính mạng của ta đâu? Đoán chắc cô Quế cũng đã nói cùng ngài rồi, ta
nhiều lắm cũng chỉ sống thêm được vài năm nữa.”
Tư Đồ Vĩnh nheo
mắt, nắm chặt hai bàn tay lại, mãi lúc sau mới mỉm cười rồi nói: “Cô Quế muốn nói rằng, nếu suy tư quá nhiều thì dễ bị tổn thọ, chết sớm, thế
nhưng nếu an tâm tịnh dưỡng sức khỏe, sống đến trăm tuổi cũng chẳng
thành vấn đề. Nàng suốt ngày tâm tư nặng nề, âu sầu, phiền muộn, nên mới khiến bản thân thành ra như vậy.”
Ta cười đáp: “Hoàng thượng nói đùa rồi. Đừng nói ta hay ngài, tất cả các Đại thần trong triều dù chức
quan lớn nhỏ thế nào, có mấy người không phải là những nhân vật đáng sợ, đi một buớc tính vài bước chứ? Làm gì có mấy ai không tâm tư nặng nề,
âu sầu, phiền muộn? Tư Đồ Lăng biết rõ đạo lý này, cần gì phải rườm rà
bày mưu hãm hại ta nữa?”
Tư Đồ Vĩnh vẫn chưa cam tâm, đang định
nói gì đó, sau cùng khựng lại, nuốt hết vào trong, ngài ngước mắt lên
kéo chăn đắp lại cho ta, miễn cưỡng áp chế cơn tức giận: “Nếu nàng đã
tin hắn ta, vậy ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ta muốn giữ lại cô Quế ở bên cạnh nàng, tất cả đồ ăn thức uống của nàng hàng ngày đều phải để cô Quế nhìn qua rồi mới được dùng.”
Ta cười dáp: “Ừm, đây là ân điển của Hoàng thượng, thần không dám từ chối. Có điều thần còn có một chuyện khác thỉnh cầu.”
Ngài nhướng cao đôi mày, đột nhiên lại đưa lời chọc ghẹo như thời còn bé
thơ: “Hả, nếu là chuyện mà Tần phủ và phủ Định Vương không làm được, chỉ sợ là vị Hoàng Đế này cũng hết cách.”
Ta liền đáp: “Chuyện này Hoàng thượng nhất định có thể làm được. Ta muốn đưa Tố Tố vào trong cung để hầu hạ Hoàng thượng.”
Tư Đồ Vĩnh thất thanh hỏi lại: “Nàng nói cái gì?”
Ta than thở: “Người họ Tần neo đơn, không dám nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu,
chỉ cần ngài không lập người họ Đoan Mộc lên làm hậu là được rồi.”
Tư Đồ Vĩnh nhìn ta chăm chăm, mỉm cười khổ sở đáp: “Trong triều cũng có
người đề nghị như vậy, ta thực sự chỉ coi đó là chuyện đùa thôi. Tố Tố
trước kia cũng thường gặp ta, ta chỉ coi cô bé là hậu bối của mình,
không ngờ nàng lại...”
“Vậy thì, rốt cuộc Hoàng thượng có đồng ý hay không?”
“Đồng ý.” Ánh mắt của ngài mơ màng, nhưng trả lời rất nhanh gọn: “Ta chỉ có
một yêu cầu duy nhất, nàng hãy tịnh dưỡng tử tế, đích thân đưa Tố Tố
nhập cung.”
Ta mỉm cười, đưa ngón tay út về phía ngài. Lúc này,
khuôn mặt ngài trở nên dịu dàng, ôn hòa, cũng giơ ngón út, ngoắc tay
thay lời hẹn ước như thời còn nhỏ. Trái tim ta, đột nhiên ấm áp hẳn lên.
Ngài chưa chắc đã yêu Tố Tố, thế nhưng ngài tính tình ôn hòa, khoan dung,
cho dù chỉ là nể tình nghĩa với ta, nhất định sẽ đối xử với cô bé rất
tốt.
Còn về tình yêu... Cuộc đời và số phận của cô cô với ta, lại cộng thêm lúc này Tần gia neo đơn, vắng lặng, Tố Tố chẳng thể mong được tình yêu, còn ta lại càng chẳng thể cho được.