Tư Hành Phong chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực như bị lửa thiêu đốt, cảm giác vô cùng khó chịu.
Điều khiến ngài cảm thấy khó chịu nhất là cả thân người như bị trói
chặt, hai tay hai chân đều bị trói vào đầu và cuối giường, dù có vùng
vẫy đến mức nào cũng không thể thoát khỏi những sợi dây thừng nhỏ.
Bên tai ngài không ngừng truyền đến tiếng cười hỉ hả của ba gã đàn ông.
“Hổ gia, huynh cầm cây nến tới đây làm gì thế?”
“Châu lão đệ, đệ không hiểu đâu, đây là trò mà ta mới học được vài ngày trước, vô cùng thú vị, tận hứng. Ha ha... Ha ha...”
“Vương huynh, cái này được gọi là trò nhỏ nến, đợi chút nữa xem rồi, huynh sẽ cảm thấy vô cùng kích thích.”
“Trò nhỏ nến này cũng cầu kỳ lắm đấy, hai người hãy mở to mắt ra mà nhìn nhé!”
Tư Hành Phong bị trói trên giường, không động đậy được, ngài khó khăn lắm
mới quay được đầu sang, qua những lọn tóc rối loạn trên mặt, ngài thấy
ba người đàn ông cao thấp, gầy béo khác nhau, một người đàn ông trong đó mặt đầy những vết rỗ, đang cầm trên tay một ngọn nến, khuôn mặt khi
cười nhăn nhúm không khác gì quả táo tàu, cực kì kinh khủng.
Người đàn ông mặt rỗ được gọi là Hổ gia, đưa tay vỗ mạnh lên phần mông của
ngài, sau đó bật cười lên tiếng “Hôm nay ta sẽ dùng nến nhỏ thành hình
một con hổ trên chỗ này của hắn, ha ha... ha ha...” Nói xong, hắn liền
nghiêng cây nến đỏ, một giọt nến nhanh chóng rớt xuống.
Khi giọt nến nóng bỏng rỏ lên làn da, chỉ một giọt thôi đã khiến Tư Hành Phong cứng đờ cả người.
“Có nhìn thấy gì không? Có phản ứng đấy, tiếp nhé, tiếp nhé, ha ha… ha ha…”
Hết giọt này đến giọt khác nhỏ lên phần lưng và mông của Tư Hành Phong, cảm giác nóng bỏng khiến ngài không ngừng siết chặt bàn tay, thế nhưng
không thể nào thoát khỏi dây trói, chỉ còn biết nghiến răng chịu đựng,
ra sức rung lắc thân thể của mình.
“Không được động đậy.”
Phần mông của ngài lại bị bọn chúng vỗ mạnh lên, ngài đau quá, nhìn ba tên
đàn ông đốn mạt phía sau lưng bằng đôi mắt rực đỏ, bừng bừng lửa giận.
Hổ gia lại càng cười khoái trá hơn “Lão đây bỏ tiền ra là để tận hưởng,
ngươi mà còn dám động đậy khiến cho bổn đại gia mất hứng thì ta sẽ cho
ngươi biết tay.”
Nói xong, hắn lại đánh mạnh lên phần mông và lưng của ngài.
Tư Hành Phong nghiến răng ken két, khẽ rên vài tiếng, không lắc thân người nữa.
“Nào, lại đây, mấy vị huynh đệ cũng chơi đi.”
“Hổ gia, nghe nói nhỏ nến vào chỗ này thì sẽ càng có cảm giác hơn đấy.” Một người đưa tay chỉ vào phía trong đùi ngài.
“Nào lại đây, Hứa huynh, huynh mau chơi đi.”
“Tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh.”
Vài giây sau, những giọt nến nóng bỏng liền nhỏ lên phần bên trong đùi
ngài, không thể nào chịu đựng thêm nữa, ngài thét lên đau đớn. Thế nhưng tiếng thét đó lại yếu ớt biết bao.
“Ha ha… ha ha… mọi người có
thấy không? Có phải không? Hắn kêu rồi. Phải kêu lên, như thế thì mới có cảm giác. Tiếp theo đến lượt ai? Có thể thay chỗ khác nữa.”
“Để ta, để ta…”
“Á…” Ngài lại thét lên đầy thảm thiết, lúc này một giọt nến nóng bỏng rỏ lên lòng bàn chân ngài, cảm giác đau đớn thấu tim gan đó khiến ngài không
ngừng vùng vẫy. Chỉ có điều dù có giãy giụa đến mức độ nào thì cũng
chẳng thể thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt lấy thân mình, ngài
bất lực âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn, khổ sở khó chịu.
Bởi vì ngài cứ thét thành tiếng, bọn chúng lại càng trở nên phấn khích, thích thú hơn, càng tận lực hành hạ, giày vò ngài hơn.
Cả đêm hôm đó, ngài cảm giác làn da toàn thân mình như bị lửa thiêu đốt.
Ngài không ngừng vùng vẫy cánh tay, ra sức thét lớn đến khô cổ họng “Không
được… bỏ ta ra… các ngươi là lũ súc sinh… không được làm vậy… mau thả
ta ra… ta nhất định sẽ giết chết các ngươi…”
Hạ Phẩm Dư đang ngủ
say liền bừng tỉnh bởi tiếng thét của Tư Hành Phong, nàng mở mắt, nhìn
sang ngài đang mồ hôi lấm tấm đầy đầu, không ngừng vung tay vung chân,
nét mặt tỏ ra cực kỳ đau đớn, khổ sở, miệng không ngừng rên lên “Súc
sinh… ta sẽ giết chết các ngươi…ta sẽ giết chết lũ súc sinh các ngươi…”
Đây là ác mộng.
Nàng nắm bàn tay ngài rồi gọi lớn “Hầu gia, mau tỉnh lại đi!”
“Súc sinh… ta nhất định sẽ giết chết các ngươi… lũ súc sinh, cầm thú…”
“Hầu gia, mau tỉnh lại đi.”
Ngài giãy giụa trong khổ sở một lúc, sau cùng cũng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Ngài nhìn nàng bằng đôi mắt căm hận, đưa tay ra bóp chặt cổ của nàng.
Cổ họng đột nhiên bị bóp chặt, Hạ Phẩm Dư không thể nào thốt nên lời, chỉ
còn biết đưa tay lên đẩy bàn tay của Tư Hành Phong ra, thế nhưng chẳng
thể nào địch lại sức lực của ngài. Bị ngài bóp cổ lâu đến mức sắp nghẹt
thở đến nơi, trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ còn biết đưa tay ấn mạnh vào vết thương trên vai ngài. Bị đau, ngài liền buông lỏng tay ra.
Nỗi đau truyền từ đôi vai tới khiến Tư Hành Phong tỉnh táo hoàn toàn, mơ
màng nhìn Hạ Phẩm Dư. Im lặng một hồi, ngài liền đưa tay lên sờ vào vai
trái của mình, từ từ ngồi dậy, quay người sang hướng khác, không thèm
nhìn nàng, y phục trên người rơi xuống để lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
“Xin Hầu gia thứ tội, trước đó Hầu gia hôn mê bất tỉnh, không tiện đắp
thuốc, cho nên nô tì to gan xé rách y phục của ngài để liệu thương.” Hạ
Phẩm Dư quỳ xuống đưa lời giải thích “Những y phục khác đều ướt cả,
nhưng đều đã được nô tỳ hong khô, để nô tì lấy cho ngài thay.”
“Không cần đâu, để ta tự lấy.” Tư Hành Phong vứt y phục đắp trên người mình
sang cho nàng, vừa định đứng dậy, ai ngờ lập tức ngã xuống.
Ngài
ảo não nhìn vết thương đau đớn trên đùi trái, đều được băng bó lại tử tế bằng miếng vải màu ghi. Ngài từ từ quay đầu nhìn Hạ Phẩm Dư để tìm đáp
án.
Hạ Phẩm Dư nhìn thấy vẻ chán nản trong ánh mắt ngài, cúi đầu
đáp “Khi nô tì tìm thấy Hầu gia, đùi trái của Hầu gia đã bị thương như
vậy rồi.”
Tư Hành Phong nhìn nàng rồi lại nhìn đùi trái của mình, bật cười một cách dị thường. Vai trái bị thương, đùi trái cũng bị
thương nốt, nửa thân người không thể nào động đậy, chẳng khác nào phế
nhân. Hạ Phẩm Dư đứng dậy, đưa y phục khô đến trước mặt ngài, nhẫn nại
một hồi lâu, sau cùng mới nói “Để nô tì hầu hạ Hầu gia thay y phục.”
Tư Hành Phong quắc mắt lên nhìn nàng, tức giận lên tiếng “Hầu gia? Ở nơi
quỷ tha ma bắt này chỉ có mỗi hai người chúng ta mà ngươi vẫn gọi ta là
Hầu gia sao? Không cho phép ngươi gọi là Hầu gia nữa.”
Bởi vì tức giận, lồng ngực ngài hít thở khó khăn, ảnh hưởng đến vết thương bên vai trái, đau đớn khiến ngài không khỏi cau chặt đôi mày.
Hạ Phẩm Dư mím môi, thẳng thắn nói “Hầu gia đừng tức giận, ngài chưa hề tàn phế
đâu. Vết thương trên đùi trái chỉ là ngoài da, không hề tổn thương đến
gân cốt. Vết thương trên vai trái sẽ hồi phục chậm hơn đôi chút, có lẽ
một khoảng thời gian tay trái sẽ không có sức lực, nhưng không thể đến
mức độ tàn phế.” Nàng biết rõ tính khí của ngài, từ lần bị ốm ngài nhất
quyết không chịu uống thuốc, nàng đã hiểu rõ mọi chuyện. Bất luận nói
gì, làm gì, ngài cũng thích chọn những thứ khó khăn, thẳng thắn.
Tư Hành Phong lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng, tại sao mỗi lần ngài cảm thấy yếu đuối nhất thì người phụ nữ này đều ở bên cạnh? Bây giờ nàng còn dám lên tiếng dạy bảo ngài nữa? Không hề tàn phế? Từng lời thẳng thắn không chút che giấu, nhưng khi nói những lời này liệu nàng có suy nghĩ đến
tâm lí của người bị bệnh là ngài không?
Đưa mắt nhìn sang tập ngân phiếu trên mặt đất, rồi nhìn về phía nàng, ngài hỏi “Tay nải đâu rồi?”
“Ở đây ạ.” Hạ Phẩm Dư thận trọng đưa tấm vải màu xanh lam đã được hong khô ở phía sau lưng lại.
Tư Hành Phong lườm nàng nói “Ta cần cái này làm gì? Ta hỏi ngươi những thứ bên trong đâu rồi?”
Hạ Phẩm Dư mím môi, mặt không biểu cảm, nàng đương nhiên biết ngài muốn
thứ gì. Trước đó tay nải bị ngâm trong nước, đương nhiên là phải hong
khô, y phục vẫn chưa khô hẳn, ngân phiếu vẫn còn la liệt trên mặt đất,
bên trong chỉ còn hai lọ thuốc và túi da dê kia thôi, nàng đâu thể nào
cùng hong lên ngọn lửa? Thực ra nàng hoàn toàn có thể lấy mấy thứ đồ đó cho ngài, chỉ có điều, đôi mắt ngài giận giữ quắc lên, giọng nói cáu
kỉnh, khiến nàng bực bội, nên nàng cố tình chọc giận ngài, để xem với
thân hình không thể cử động, liệu ngài có bật dậy đuổi đánh nàng không?
“Ồ, là ở đây.” Nàng chậm rãi đưa hai lọ thuốc và chiếc túi da dê cho ngài.
Tư Hành Phong thấy lọ thuốc với chiếc túi da dê vẫn còn nguyên, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn. Ngài mở chiếc túi da dê, nhìn mấy tờ giấy
viết đầy tên họ nằm bình an trong đó liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bản danh sách này là Hạ Chi Lạc đưa cho ngài khi cứu ngài từ Hiệt Hương Các ra, trên đó viết tên tất cả những người đã ra vào căn phòng mà Tư Hành
Phong từng bị nhốt trong Hiệt Hương Các.
Nhìn những cái tên mà
đích thân ngài đã dùng mực đỏ gạch đi, bàn tay ngài bất giác nắm chặt
thành quyền. Ngài mở trang giấy cuối cùng, nhìn vào những cái tên sau
cùng chưa bị gạch, đôi mắt rừng rực lửa hận.
Ngài lặng lẽ gào lên “Hà Văn Hổ, Vương Lão Bảo, món nợ này, cuối cùng cũng có thể tính sổ được với hai ngươi rồi.”
Hạ Phẩm Dư thấy ánh mắt chất đầy thù hận của Tư Hành Phong, cảm giác thấp thỏm bất an tức thì theo đó bùng lên.
Nàng nhìn ra ngoài cửa động, trời đã bắt đầu sáng.
Nàng đứng dậy nhặt từng tờ ngân phiếu đã hong khô trên mặt đất gom thành một tập rồi đưa tới trước mặt Tư Hành Phong.
Tư Hành Phong lạnh lùng nhìn xấp ngân phiếu đó rồi nói “Tạm thời ngươi hãy giữ lấy.” Ngài vừa nói vừa đưa tay phải lên, bắt đầu cởi y phục vấy đầy bùn đất trên người một cách khó khăn. Có lẽ vì dùng sức quá mạnh, chạm
phải vết thương, cảm giác đau đớn thấu xương lại dâng lên dữ dội.
Hạ Phẩm Dư nhận lấy tập ngân phiếu cất đi, lúc vừa quay lại thấy nét mặt
khốn khổ của ngài, bèn dịu dàng nói “Cứ để nô tì hầu hạ Hầu gia thay y
phục.” Nàng bước tới, định giúp đỡ, Tư Hành Phong liền bực bội quát lớn
“Ngươi mau cút ra xa cho ta.”
Ngài không cần sự giúp đỡ của nàng, ngài vẫn chưa tàn phế đến độ phải nhờ người khác thay y phục hộ, thế
nhưng cánh tay trái hoàn toàn không thể nhấc lên nổi, chỉ dựa vào một
cánh tay phải, thực sự có chút khó khăn.
Cứ như vậy lặp lại ba lần, ngài chán nản, tức giận ném luôn bộ y phục xuống đất.
Hạ Phẩm Dư thấy vậy, cuối cùng chẳng thể nhịn thêm, đưa tay ra, nhưng lại
thấy ngài định đưa tay phản kháng theo bản năng. Nàng phớt lờ, mặc y
phục cho ngài, tiếp đó lại thay cho ngài quần với giày mới, tiện thể
cũng thay thuốc trị thương luôn.
Qua một đêm, vết thương trên vai đã khá hơn trước nhiều, bắt đầu khô miệng, vết thương trên đùi trái chỉ khoảng hai ngày nữa là có thể hoạt động bình thường.
Nàng cất lọ thuốc Kim Sang Dược đi, trong lòng thầm nghĩ ‘May nhờ lọ thuốc này. Có
điều lọ thuốc còn lại rốt cuộc là thứ thuốc gì?’ Nàng hoàn toàn không
hiểu nổi, nhìn dáng vẻ của ngài khi nãy hình như lọ thuốc này còn quan
trọng hơn cả lọ Kim Sang Dược trị thương nhiều.
Tư Hành Phong
thấy nàng im lặng làm hết mọi chuyện, ý định trước đó muốn trút giận đã
hoàn toàn tan biến. Sau khi bình tĩnh lại, ngài cố chống nửa thân trên,
từ từ nằm lại chỗ ban nãy, quay lưng lại với nàng.
Hạ Phẩm Dư
nhìn lưng ngài rồi nói “Chuyện là… nô tì muốn ra ngoài đi hái một vài
thứ quả dại về giải khát, một lúc sẽ quay về.” Nàng còn nhớ lúc mới tới
đây, thấy rất nhiều cây cối xum xuê đầy quả dại có thể ăn, cách đây
không xa lắm. Nàng không biết săn bắt, cũng không biết bắt cá, nhưng ít
nhất có thể hái một vài thứ quả dại về giải đói, giải khát.
Thế nhưng thứ đáp lại nàng chính là tiếng vọng của mình trong sơn động, nàng cúi đầu, từ từ đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Một lát sau, nàng mang về một bọc đầy quả dại, nói “Ngài đã đói suốt một ngày một đêm, mau ăn chút quả này đi.”
Trả nời nàng vẫn là tiếng vọng của mình. Nàng mím môi, đi đến trước mặt
ngài, lấy một thứ quả dại, lau lên y phục cho sạch rồi đưa tới cho ngài.
Tư Hành Phong trợn mắt lườm nàng, lạnh lùng lên tiếng “Đói không chết được.”
Hạ Phẩm Dư lạnh nhạt mỉm cười nói “Hôm nay có lẽ đói không chết, nhưng nếu vì tức giận nô tì, ngày mai, ngày kia đều không ăn, không có sức ra
khỏi dãy núi này thì sớm muộn gì cũng chết thôi. Này!” Không để tâm
nhiều đến lễ tiết, cũng chẳng cần biết ngài có đồng ý hay không, nàng
trực tiếp nhét một vài quả dại đã chín vào tay ngài, còn bản thân cũng
lấy một vài quả, lau sạch rồi ăn.
Một ngày một đêm chưa được ăn
gì, nàng thực sự cảm thấy rất đói, nhai qua loa, nuốt quả vào bụng, sau
đó liên tục đưa lên miệng ăn tiếp.
Ngài thấy nàng ăn uống vội vã, bụng cũng bất giác kêu lên ‘ọc… ọc’.
Nàng nghe thấy, liền ngừng nhai, quay đầu qua nhìn ngài, không dám cười quá
trực diện, chỉ đành mím chặt môi, quay mặt đi phía khác, lúc này mới dám lén lút mỉm cười.
Thấy lúm đồng tiền hiện lên trên khóm má nàng, ngài biết ngay nàng đang lén cười, trong lòng lại cực kỳ tức giận,
nhưng không hề phát nộ, đưa số quả dại lên miệng ăn.
Vị quả dại
tươi ngon, ngọt lịm tan dần trong miệng, nuốt vào cổ họng, ngài không
nén được mà ăn thêm, giống hệt như nàng, nhanh nhanh chóng chóng ăn hết
số quả trong tay.
Đã ăn qua không biết bao nhiêu sơn hào hải vị,
ngài lại chưa từng thấy ngon miệng như lúc này. Ngài bất giác nhớ lại,
bộ dạng của bản thân mấy năm trước khi tới bước đường cùng, sống dở chết dở, hàng ngày phải sống dựa vào quả dại và đồ ăn thừa của người khác.
Thật không thể ngờ, sau mấy năm tận hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, lại
quay trở về hoàn cảnh khốn khổ như năm xưa. Có lẽ ông trời muốn ngài
khắc cốt ghi tâm những tháng ngày đó, cả cuộc đời này cũng không được
quên.
Thời gian một ngày, nói chậm không chậm, nói nhanh không nhanh nhưng cứ có cảm giác khó chịu.
Tư Hành Phong cả ngày không nói câu nào, ngoại trừ nằm thì lại ngây người
nhìn vào bản danh sách kia. Hạ Phẩm Dư ngược lại rất bận rộn, đi khắp
nơi tìm đồ ăn và cành cây khô để tối về nhóm lửa. Đến tầm chiều tối, cả
nửa sơn động đã chất đầy lá và cành cây khô do nàng mang về.
Vết
thương trên tay nàng càng lúc càng thêm nghiêm trọng, ban ngày, nàng
tháo miếng băng vải ra, lòng bàn tay mưng mủ, sưng tấy lên, nàng nghiến răng rửa tay trong dòng nước chảy từ trên núi xuống. Người ta thường
nói mười ngón tay nối liền trái tim, cảm giác đau đớn thấu tim đó khiến
nàng chỉ muốn đâm đầu vào vách núi mà chết luôn cho xong.
Nhóm
lửa xong, nàng liền đưa số quả dại mình vừa hái khi nãy cho Tư Hành
Phong, thực ra vốn dĩ có thể đào thêm một ít măng hoặc khoai lang, có
điều lòng bàn tay nàng quá đau, nên chỉ có thể tiếp tục ăn quả dại.
Ngài nhận lấy số quả dại, nhìn chằm chằm vào bàn tay quấn dày vải của nàng, im lặng hồi lâu.
Mỏi mệt cả một ngày trời, Hạ Phẩm Dư đói quặn cả ruột, rất nhanh nàng đã ăn hết năm, sáu quả liền.
Ngài cau chặt đôi mày, nhìn về phía nàng, thấy nàng ăn vội vã, liền đưa tay
lấy quả dại nàng vừa đặt lên miệng nói “Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?”
Ăn uống vội vã như vậy, cũng không sợ bị nghẹn à? Ngài liền đưa quả dại cướp được cho vào miệng, từ từ thưởng thức.
Nàng ngây người trong giây lát, khó lòng tin được, một con người nho nhã như ngài lại cướp đoạt quả dại trên tay nàng chẳng khác nào một tên sơn
tặc.
“À… cái đó… không phải lo lắng đâu, vẫn còn rất nhiều quả
dại nữa mà, để nô tì đi hái thêm.” Nàng đưa hết những quả còn lại trong
túi cho ngài, sau đó phủi phủi bàn tay đứng dậy, đi ra ngoài hái thêm.
Ngài nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy thứ quả dại trong
miệng không còn vị tươi ngon, ngọt lim như ban nãy, mà thay vào đó là
cảm giác chua cay.
Ngài đã từng nghĩ đến ngàn vạn khả năng nhưng
chưa từng nghĩ tới việc, người phụ nữ này không chỉ cứu mạng ngài mà còn chăm sóc ngài tận tâm tận lực đến vậy, còn ngài, giờ chẳng khác nào một phế nhân, càng tồi tệ, thảm hại hơn khoảng thời gian kinh hoàng nhất
của sáu năm về trước.
Ngài lạnh lùng ‘hưm’ một tiếng. Đối với ngài mà nói, vận mệnh luôn luôn đắng cay.
Đợi khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy nàng quay trở về, cũng chẳng hiểu bây giờ
là canh mấy, nhìn đống lửa trong hang động ngày càng rực rỡ, ngài đặt số quả dại xuống, nhọc nhằn dịch chuyển thân người, từ từ đứng dậy, vừa
bước một bước, cả thân người đã lung lay, chập choạng. Ngài liền từ từ
dừng bước chân, từ từ lê bước, sau đó, cứ như vậy, tay vịn vách đá, từ
từ đi ra ngoài cửa động.
Ngoài động, sắc trời dần tối sẫm.
Ngài than dài một tiếng, đang định bước ra bên ngoài thì nghe thấy tiếng
bước chân quen thuộc, liền vội vã quay người lại phía sau.
Hạ
Phẩm Dư lúc này mang rất nhiều quả dại về, thấy ngài đứng bên ngoài cửa
động, quay lưng lại với mình, liền vội vã lên tiếng “Tại sao ngài lại
đứng dậy rồi? Vết thương ở chân ít nhất phải mất thời gian hai, ba ngày
mới khỏi, bây giờ tốt nhất là đừng tùy tiện quá, nếu để vết thương toạc
ra thì phải chịu đau đớn thêm lần nữa đấy!” Nàng đặt quả dại sang một
bên, chạy lại gần đỡ lấy Tư Hành Phong.
“Ta không sao cả.” Tư Hành Phong đẩy nàng ra một cách vô tình, tập tễnh quay về chỗ nằm.
Hạ Phẩm Dư đi theo phía sau, nhìn dáng vẻ ngài vất vả cực nhọc đi về chỗ
đặt đám cỏ khô, rồi từ từ ngồi xuống. Từ đầu chí cuối, không chịu đưa
tay ra nhờ nàng giúp đỡ.
Đúng là một người đàn ông cố chấp, nhiều lúc cố chấp đến mức giống một đứa trẻ lớn xác mà thôi.
Nàng mím chặt môi, khóe miệng cong lên, sau đó đi lại chỗ ngài rồi từ từ
ngồi xuống. Nàng đưa số quả dại mới hái cho ngài rồi tự nhiên nói “Cho
ngài này.” Từ lúc nàng không xưng nô tì và gọi ngài là Hầu gia thì bản
thân liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngài không hề đón lấy số
quả đó, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nàng, mím chặt
môi, bất giác đưa lời hỏi “Tay ngươi bị sao thế?”
Bàn tay nàng
đang cuốn vải xé từ y phục, nghe ngài hỏi, nàng rút tay theo bản năng,
lắp bắp trả lời “Ồ… không… không có chuyện gì cả. Có lẽ lúc nhảy xuống
sông Kinh Hà, dòng nước chảy xiết quá, theo bản năng đưa tay tóm lấy thứ gì đó mà không được, ngược lại còn bị cứa rách cả tay.”
“Ta còn
tưởng lúc hái quả dại ngươi không thận trọng bị gai cứa rách.” Ngài khẽ
khàng lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào đôi tay nàng, sau đó
ngưng lại đôi lát hỏi “Là bởi vì ta, nên tay của ngươi mới bị thương đến mức này đúng không?”
Nàng mím chặt môi, lấy một quả dại cho lên miệng, nhai nuốt, im lặng không nói thêm gì.
Không hề báo trước, ngài cầm lấy tay nàng, tháo miếng vải quấn ra, nhìn vết xước chằng chịt, vẫn còn đang rỉ máu.
Tư Hành Phong lạnh lùng gạt bàn tay nàng ra “Mau đi bôi thuốc.”
“Hả?” Trước tiên cảm thấy kinh ngạc, sau đó nàng mới định thần, nói “Lọ Kim Sang Dược đó, ngài còn phải dùng…”
Nhưng ngài liền lên tiếng cắt lời “Ta không muốn ngày mai, ngày kia vẫn cứ
phải ăn quả dại mãi. Nếu bàn tay này ngày mai có thể kiếm những thứ khác để ăn thì đã không cần phí phạm thuốc của ta rồi.” Ngài trợn mắt lườm
nàng, rồi nằm xuống lớp cỏ khô, quay lưng lại phía nàng.
Vòng ra phía sau sơn động, rửa sạch hai bàn tay trong nước suối trong vắt
chảy từ trên núi xuống, sau đó mới quay vào, lấy lọ thuốc từ trong tay
nải, mở nắp ra, một mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian, nàng rắc
một ít thuốc bột lên lòng bàn tay, từ từ xoa vuốt. Cảm giác mát lạnh lan trong lòng bàn tay, cực kỳ dễ chịu. Sau khi bôi thuốc xong, nàng lại xé một miếng vải, cuốn chặt hai bàn tay lại rồi cất lọ thuốc kia đi.
Nhìn tấm lưng dày dặn, vạm vỡ của ngài, nàng lên tiếng hỏi “Ngài có muốn ăn quả dại nữa không? Ta hái về rất nhiều.”
“Không cần đâu.” Ngài lạnh lùng đáp.
“Ồ, vậy được…” Vậy thì giữ lại để ngày mai ăn. Hạ Phẩm Dư cất gọn số quả
còn thừa lại, nằm về một phía khác, nhìn hai bàn tay mình, bất giác ngây lặng người. Nói cái gì là muốn ăn những thứ khác, thực ra ngài đang
quan tâm đến nàng mà thôi, chỉ có điều cách thức quan tâm thật bất
thường.
Nàng dịch thân người tìm một vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng củi cháy ‘lộp bộp’ Tư Hành Phong đưa mắt nhìn khắp sơn động, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Ngài từ từ chống người ngồi dậy, quay đầu nhìn, thấy nàng nằm thu người ở
một góc, cách chỗ mình vài bước. Tuy rằng thời tiết đã vào xuân, trong
sơn động khá ấm áp, thế nhưng nàng cách đống lửa hơi xa, lại chỉ ngủ
trên một lớp lá khô lạnh lẽo, nếu không chống được hàn khí, thế nào cũng sinh bệnh.
Ngài từ từ chống người ngồi vững lên, đưa tay vơ lấy
chiếc tay nải màu ghi mở ra, bên trong là hai bộ y phục làm từ chất vải
thượng hảo, một hồng, một vàng. Ngài còn nhớ, trước khi khởi hành, bản
thân đã cảnh cáo về cách ăn mặc của nàng, sau đó còn dặn Triệu đại nương cho người đo đạc rồi may thêm y phục cho nàng. Sau đó, hình như nàng
không hề coi trọng lời cảnh cáo của ngài, thà chọn những bộ y phục rách
bươm chứ quyết không ăn mặc đẹp đẽ.
Có người phụ nữ nào mà lại không thích ăn vận đẹp chứ? Nàng đúng là khác người.
Ngài rũ hai bộ y phục đó ra rồi nhẹ nhàng đắp lên người cho nàng, sau đó mới từ từ quay lại chỗ cũ nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai ngày trôi qua, vết thương trên chân trái đã dần dần hồi phục. Ngài phải nghĩ cách để thoát khỏi khu rừng rồi nhanh chóng tới hoàng triều Kim
Bích. Không biết Quan Quần có bảo vệ bảo kiếm Huyền Anh an toàn thoát
khỏi vòng vây? Ngay ở trạm nghỉ chân, ngài đã giao hẹn cùng Quan Quần,
nếu phải chia ra hành sự thì họ sẽ gặp nhau tại hoàng triều Kim Bích.
Đợi khi nào đến được hoàng triều Kim Bích, tất cả mọi ác mộng sẽ kết thúc, cho dù phải chết, ngài cũng có thể an lòng nhắm mắt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Phẩm Dư vừa mở mắt thấy y phục đắp trên người
mình, bất giác ngây lặng cả người. Nàng ngồi dậy, nhìn đống lửa phía sau lưng không có một ai, ngoài đống lửa sắp tàn.
Nàng cảm thấy vô
cùng sợ hãi, vội vã đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài sơn động. Khi ra khỏi
động, liền thấy Tư Hành Phong đang ngồi trên hòn đá to gần đó nhai quả
dại.
“Cái đó… chân của ngài…” Nàng đột nhiên không biết mình nên nói gì cho phải.
Tư Hành Phong chẳng buồn ngước mắt nhìn nàng, nói “Đã không còn trở ngại
gì nữa. Kim Sang Dược là thuốc do ngự y đặc chế, thế nên những vết
thương nhỏ chỉ cần một ngày là có thể hồi phục hoàn toàn, nhưng vết
thương không tổn thương đến gân cốt thì nhiều lắm cũng chỉ đến ba ngày.” Ánh mắt ngài chăm chăm nhìn vào bàn tay nàng.
Hạ Phẩm Dư đưa
tay lên, thận trọng tháo miếng vải cuốn xuống, quả nhiên y như lời ngài
nói, những vết thương trên tay nàng chỉ trong thời gian một đêm đã lên
vẩy, thậm chí có nhiều chỗ còn để lộ ra lớp da non hồng hào.
Ngự dược hoàng cung quả nhiên là khác với những loại bình thường.
“Ồ… vết thương đã khỏi hết rồi. Đa tạ…” Nàng ngưng lại đôi giây, vốn định
gọi là ‘ngài’ nhưng cảm thấy không thỏa đáng nên lại thay đổi “Đa tạ Hầu gia ban thuốc, và cả việc đêm qua đắp thêm y phục cho nô tì nữa…”
Nghe vậy ngài lập tức cau mày, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng rất nhanh sau đó
trở lại trạng thái bình thường, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói “Bây
giờ ta chẳng khác nào phế nhân, nếu ngươi lại đổ bệnh thì ta làm sao mà
thoát khỏi khu rừng này được?”
Nàng nghe vậy liền đáp “Vết thương của ngài sẽ nhanh chóng lạnh lại thôi.” Nếu thực sự là phế nhân thì cho dù là lê lết cũng chẳng thể nào lết ra được bên ngoài cửa động thế này
đâu.
Tư Hành Phong không đáp, đột nhiên vứt cho nàng vài quả dại, may mà nàng phản ứng kịp, chuẩn xác đón lấy số quả, đi đến ngồi xuống
cạnh bên ngài.
Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn ra
xung quanh, như thể đang lẩm bẩm một mình “Sơn động cao thế này, lúc đi
lên chắc không dễ dàng đâu nhỉ?”
“Dạ.” Nàng chậm rãi nhai quả.
“Ngươi lên đây bằng cách nào?” Ngài không quay sang nhìn mà cất tiếng nhẹ hỏi thăm nàng.
Nàng ngưng lại đôi chút, mãi tới khi nuốt hết số quả dại trong miệng mới đáp “Ta đã làm một chiếc lưới kết bằng thân dây leo, nửa lôi nửa kéo ngài
lên trên này…” Dứt lời, nàng lại đưa một quả dại khác vào trong miệng ăn tiếp, thứ quả này không còn ngon ngọt như trước nữa. Vị đắng khó diễn
tả dần tan trong miệng, nàng liền cau chặt đôi mày, nỗ lực nuốt hết.
Nửa lôi nửa kéo ngài vào trong sơn động, lúc đó tâm trạng nàng thậm chí đã
tuyệt vọng đến mức khó lòng tưởng tượng. Có lẽ cả cuộc đời nàng chưa bao giờ khóc thảm thương đến vậy. Vào giây phút đó, nàng thực sự đã sợ rằng ngài sẽ chết ở đây.
Bây giờ hồi tưởng lại, thật khó lòng tin
được, chỉ dựa vào ý niệm đó mà nàng lại có thể từng bước từng bước nửa
lôi nửa kéo ngài vào tận trong sơn động.
Và điều quan trọng nhất chính là ngài vẫn còn sống.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Ngài cất giọng, thanh âm trầm ồm hỏi vấn đề đã kìm nén trong lòng bấy lâu.
Hạ Phẩm Dư im lặng một hồi, quay đầu đáp “Chẳng vì lí do gì cả, huống hồ… không phải ngài cũng đã cứu mạng ta sao?”
Tư Hành Phong nghiêm mặt, ngước mắt lên nhìn nàng, mặt không biểu cảm,
lạnh lùng nói “Thật sao? Ta ôm ngươi cùng nhảy xuống dòng sông Kinh Hà
là vì muốn ngươi cùng chết với ta, chứ không hề biết rằng đây lại là một con đường để cả hai thoát chết.”
Nàng lắc đầu nói “Điều ta muốn nói không phải là lúc nhảy xuống sông mà chính là mũi tên mà ngài thay ta đỡ trước đó.”
Ngài bật cười lạnh lùng.
“Đỡ lấy mũi tên đó cho ngươi không phải vì muốn cứu mạng ngươi mà chẳng qua ta nghĩ đến việc sau này, nếu ngươi chết rồi, ta vẫn còn sống, những
lúc tức giận trong lòng biết tìm ai để trút giận bây giờ.” Tuy rằng
ngoài miệng nói vậy nhưng ngay chính bản thân ngài cũng không biết tại
sao lúc ấy mình lại đỡ mũi tên đó thay cho nàng. Có lẽ do ngài thực sự
sợ rằng sau này quá đỗi cô đơn, quá đỗi buồn chán. “Tìm được một nơi
trút giận lại chịu khó lắng nghe mà không một lời oán thán không phải là chuyện dễ.”
“Cho dù thế nào, ngài đích thực đã cứu mạng của ta.
Bây giờ, hai chúng ta đều sống không phải sao?” Nàng đưa mắt nhìn về
phía xa, đôi mắt thâm sâu, u buồn.
Vẫn còn sống?
Ngài
chẳng biết ý nghĩa của cuộc sống rốt cuộc là gì, mục đích sống duy nhất
lúc này chính là vì muốn báo thù rửa hận. Ngài không biết sau khi rửa
thù báo oán xong, mình còn có thể làm gì khác nữa.
Hiệt Hương
Các, địa ngục nhân gian, nơi đàn ông và phụ nữ cùng chịu khổ, không
những phải chịu giày vò, hành hạ đến mức toàn thân thương tích mà còn
đạp nát cả ý chí của con người. Nỗi nhục nhã khó lòng nhẫn nhịn thậm chí còn khiến ngài muốn chết đi, càng không muốn nhẫn nhục sống trên thế
gian xấu xa, tàn ác này với thân thể vấy bẩn. Thế nhưng cuộc sống bị
giam cầm cả ngày cả đêm khiến ngài muốn chết cũng chẳng được, chỉ có thể cố gắng ngày đêm hít thứ không khí bẩn thỉu sống chẳng khác nào một xác chết không hồn.
Ngài còn sống, chẳng qua là vì báo thù.
Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng “Có nhiều khi sống nhưng là sống không
bằng chết, là người nhưng chẳng khác nào một xác chết không hồn.”
Bốn mắt nhìn nhau, nàng dường như nhìn thấy được những ác độc, bẩn thỉu của thế gian thông qua đôi mắt u buồn của ngài. Có lẽ quá khứ trước kia của ngài quá cay đắng.
Lại đưa mắt nhìn về phía khu rừng núi hoang
vu phía trước, nàng mỉm cười nói “Tục ngữ có câu rất hay, chết hay không bằng sống dở. Cho dù là người muốn chết, đến thời khắc thực sự phải
chết vẫn cứ lưu luyến không muốn rời khỏi thế gian. Cho dù phải cô độc
một mình sống hết cuộc đời còn lại, thế nhưng mỗi ngày khi nhìn tia nắng đầu tiên chiếu lên bàn chân mình, thì sẽ biết tất cả mọi thứ trên thế
giới này vốn cực kỳ tươi đẹp. Bầu trời xanh trong bát ngát, làn mây
trắng muốt phiêu diêu, ánh mặt trời ấm áp, bầu không khí tươi mới, trong lành, còn cả rừng núi xanh tươi, mơn mởn với hoa cỏ cây cối tuyệt vời
trước mắt… Trên thế gian này chẳng có gì tốt lành hơn là được sống, chỉ
cần còn sống thì vẫn còn hy vọng.”
Nàng cúi đầu nghĩ lại khoảng
thời gian cha mẹ vừa qua đời, mỗi ngày đều bị chú thím lườm nguýt mắng
mỏ, lúc đó , nàng đã từng có suy nghĩ giống như ngài lúc này. Thế nhưng
chỉ cần nghĩ tới mẹ trước khi lâm chung vẫn dặn mình dù thế nào đi nữa
cũng phải tiếp tục sống, là nàng lại từ bỏ ngay suy nghĩ dại khờ. Mỗi
một ngày, nhìn thấy ánh nắng ban mai chiếu rọi lên bàn chân mình, cứ như vậy cuộc sống trôi qua, cuối cùng nàng đã có thể hiểu được tại sao mẹ
lại bắt mình phải tiếp tục sống. Một khi sinh mệnh đã mất đi, thì vĩnh
viễn không bao giờ có lần thứ hai nữa. Bởi vì nàng không chỉ sống cho
riêng mình mà còn phải sống luôn cho phần của cha mẹ mình nữa.
Nghe nàng nói xong, cả người ngài tức thì ngây lặng.
“Còn sống… thì vẫn còn hy vọng…” Tư Hành Phong chậm rãi nhắc lại những lời
nàng nói, đoạn đưa mắt nhìn về phương xa, ánh nắng đầu xuân chiếu lên
những tần cây lá, tạo thành hàng ngàn hàng vạn những tia nắng chói lòa.
Rừng núi bao la xanh ngát trước mặt khiến trái tim người ta khoan khoái, dễ chịu. Ngài đưa mắt nhìn những bông hoa dại hồng thắm dưới chân hình
như còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần những đóa hoa trong hoa viên của ngài, bởi vì căng tràn trong từng cánh hoa là sức sống tuyệt vời.
Hình như, còn sống chính là thứ cảm giác khiến con người ta càm thấy thế
gian này tươi đẹp, tại sao trước giờ ngài không nhận ra?
Nàng
thấy ngài hình như đã lãnh hội điều mình vừa nói, liền cong miệng mỉm
cười nói tiếp “Chân ngài ngày mai chắc là sẽ lành hẳn. Giờ ta đi xung
quanh xem liệu có thể tìm được thứ gì khác để ăn và cả củi khô để dùng
buổi tối không. Đến khi nào ngài có thể đi lại, chúng ta sẽ rời khỏi đây đi về phía hoàng triều Kim Bích.”
Ngài quay đầu sang, thất thần nhìn theo bóng dáng dần khuất của nàng.
Một lát sau, Hạ Phẩm Dư mang măng và mấy củ khoai về, tâm trạng nàng xem
ra khá vui vẻ “Hôm nay chúng ta không cần phải ăn quả dại nữa rồi, có
thể luộc măng và có nước khoai ăn.”
Tư Hành Phong lạnh nhạt quay
sang nhìn khuôn mặt nhem nhuốc bùn của nàng, bỗng nhiên hỏi một câu kì
lạ “Ngươi cứu mạng ta là bởi vì ta đã cứu mạng ngươi, thế nhưng giờ ta
đã không việc gì rồi, sao còn ở đây mà không bỏ đi? Ta không phải bậc
quân tử đĩnh đạc, ta đã làm những chuyện gì với ngươi, ta nghĩ, không
cần ta phải nhắc, chắc cả cuộc đời này ngươi cũng chẳng bao giờ quên
được. Thực ra ngươi có cơ hội để thậm chí giết chết ta, cũng có thể bỏ
đi, vứt ta lại đây mặc cho sài lang hổ báo ăn thịt, thế nhưng tại sao
ngươi vẫn ở lại không đi?”
Nàng ngây người một thoáng, hòan toàn không ngờ ngài lại đột nhiên hỏi như vậy.
Còn chưa kịp trả lời lại nghe ngài nói thêm “Nếu ngươi bỏ đi, với bộ dạng
của ta lúc này tuyệt đối không thể đuổi kịp. Một khi ngươi đi khỏi dãy
núi này, dù cho ta có ba đầu sáu tay thì cơ hội bắt ngươi lại vô cùng
nhỏ.”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu im lặng.
Ngài nói rất đúng, bây
giờ ngài đã không sao, nếu lúc nãy khi đi đào măng và khoai lang, nàng
cứ thế bỏ đi, ngài cũng không thể chết được. Thậm chí với năng lực của
mình, nhất định nàng có thể thoát khỏi dãy núi này, nói không chừng còn
có thể gặp được thợ săn hay tiều phu tốt bụng cứu lấy bản thân. Tại sao
nàng lại cứ muốn ở cạnh bên ngài, đợi ngài có thể đi lại, rồi cùng nhau
tới hoàng triều Kim Bích.
Nàng chưa hề nghĩ đến vấn đề này, thế nên khi ngài hỏi nàng nhất thời không nói thành lời được.
Nàng mím chặt môi, có sao nói vậy, thành thật trả lời “Ta… không biết được.
Trước kia cha ta từng mở y quán, từ nhỏ luôn dạy ta rằng, cứu một mạng
người còn quý hơn ngàn vàng. Chưa nói đến việc Hầu gia là chủ nhân của
ta, cho dù chỉ là một người lạ, ta cũng sẽ cứu giúp đến cùng.”
“Ý của ngươi chính là bản thân ngươi đang mỗi ngày làm một việc thiện sao? Hưm!” Nghe xong câu trả lời, ngài liền lạnh lùng, chập choạng tiến sát
lại gần nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên nói “Theo những gì ta được biết, khi còn ở trong cung, ngươi nổi tiếng máu lạnh. Ngoại trừ đúng lần ở
điện Ngọc Hoa đó, chỉ cần đó là việc không uy hiếp đến cuộc sống an lành của mình, tất cả những phi tử, cung nữ, thái giám kia chết hay sống đều chẳng liên quan đến ngươi.” Ngài đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, kéo
sát mặt nàng lại khuôn mặt mình, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình,
lại nói “Hay là ngươi càm thấy một ngày phu thê nghĩa trăm năm, nên
không nỡ để cho ta chết?”
Nàng không dám thở mạnh, khẽ nuốt nước
miếng nhìn về phía khác “Nô tì không dám có suy nghĩ vượt mức với Hầu
gia. Lúc đó chỉ đơn giản cảm thấy, nếu nô tì với Hầu gia có thể tránh
hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, đại nạn không chết, thì chính là ông trời thương xót. Thế nhưng, nếu Hầu gia chết thì nô tì có lẽ cùng chẳng còn cách cái chết bao xa.”
“Cuối cùng cũng chịu nói lời thật
lòng? Định lấy ta làm tấm bùa cứu mạng đúng không?” Ngài bật cười lạnh
lùng, bàn tay nắm lấy chiếc cằm nàng cuối cùng cũng buông lỏng, giọng
nói theo đó mà cao vút lên “Ta đã cho ngươi cơ hội thoát, là bản thân
ngươi từ bỏ việc chạy trốn. Từ nay về sau, tính mạng của ngươi thuộc về
ta, ngươi sống là người của Tư Hành Phong, chết là ma của Tư Hành Phong. Nếu ta chưa mở miệng thì ngươi không được phép rời khỏi, nếu ta chưa
bảo ngươi chết thì ngươi tuyệt đối không được chết.”
Nàng ôm chặt lấy măng và khoai lang trong lòng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ngài,
không biết phải làm sao cho phải. Từ hoàng cung đến phủ Hầu gia, lúc đầu nàng còn thấy lo lắng, thế nhưng cuộc sống bình an mà thanh thản trong
phủ Hầu gia thực sự khiến nàng thích thú, cộng thêm mọi người trong phủ
đối xử với nàng chẳng khác nào người thân. Cảm giác đó vĩnh viễn chẳng
bao giờ cảm nhận được khi sống trong hoàng cung. Có lẽ cuộc sống bình
đạm như vậy chính là thứ mà nàng mong ước bấy lâu. Cũng bắt đầu từ lúc
đó, ý niệm rời khỏi phủ Hầu gia càng ngày càng xa vời, hoặc giả chỉ là
nàng không muốn tính mạng của mình lại giao phó cho người khác mà thôi.
Ngài vứt hết đống quả dại trong tay sang cho nàng, sau đó chống tay lên phiến đã từ từ đứng dậy, đi vào phía trong sơn động.
Nàng đưa tay ra định đỡ lấy ngài, nhưng ngài lạnh lùng đẩy ra, kiên quyết tự đi vào bên trong.
Ban đêm, bởi vì thời tiết đầu xuân không mấy ổn định, đột nhiên lại chuyển lạnh, gió thổi trong sơn động lạnh đến thấu xương.
Hạ Phẩm Dư trải cỏ khô đang định nằm xuống đột nhiên phía sau vang lên
giọng nói lạnh nhạt của Tư Hành Phong “Ngươi, mau lại đây.”
Nàng quay đầu lại thì thấy ngài đang nhìn mình, sau đó đưa ánh mắt về vị trí ngay sát bên mình.
Nàng ngây người nhìn theo hướng mắt ngài.
Thấy nàng vẫn nằm im, ngài hắng giọng “Ngươi cho rằng ta định làm gì ngươi
hả? Những người phụ nữ muốn nằm sát bên cạnh ta đứng sắp cả hàng
dài trước cửa phủ Hầu gia đó.” Nói xong, ngài liền nằm xuống.
Nàng nhìn ra ngoài cửa động, tiếng gió thổi réo rắt bên tai, còn đống lửa
lại cách chỗ nàng nằm khá xa, phải chăng ngài đang lo nàng bị lạnh?
Nàng mím chặt môi, nhổm người, đẩy đám cỏ khô kia lại gần chỗ ngài, sau đó nằm áp lưng cạnh bên ngài.
Bỗng, một bàn tay đặt lên vùng eo nàng, theo bản năng, cả thân người nàng
cứng lại. Đúng vào lúc nàng cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó, ngài liền
ghé sát lại gần hít ngửi, sau đó lạnh lùng đẩy nàng sang một bên “Bộ y
phục này của ngươi may từ kim tuyến sao?”
Nàng liền ngồi dậy,
quay đầu thì thấy ngài đang trợn mắt lườm nàng “Xem ra ngươi hoàn toàn
coi những lời ta cảnh cáo trước khi lên đường như nước đổ đầu vịt, mau
đi thay ngay tức khắc.”
Hạ Phẩm Dư liền nhấc tay áo lên, khẽ hít
thở, có mùi khó ngửi, cúi xuống nhìn y phục không những dây đầy vết máu
lại còn bùn đất nhơ nhuốc thật chẳng khác nào ăn mày ngoài phố.
Nàng mím chặt môi, đứng dậy lấy tay nải, chọn bộ y phục mới, nhưng vẫn do dự mãi không thôi. Tuy rằng lúc này nàng đã chẳng còn là thân gái trinh
trắng, nhưng dù cho đã có quan hệ ân ái cùng ngài, cũng không thể thay y phục ngay trước mặt ngài như vậy được. Thật xấu hổ, thẹn thùng. Nghĩ
vậy, nàng bất giác quay lại nhìn ngài, vừa hay bắt gặp đôi mắt đen láy
sáng trong.
Nàng thấy môi ngài khẽ cong lên nở nụ cười lạnh lùng
“Toàn thân ngươi có chỗ nào ta chưa nhìn thấy? Cho dù là cầm thú cũng
không đến mức không chọn lựa miếng ngon.” Nói xong, ngài liền quay lưng
lại.
Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, bắt đầu cởi bộ y phục bẩn thỉu xuống.
Gió lạnh bên ngoài tràn vào liên tục khiến nàng run lên cầm cập, nàng nhanh chóng mặc y phục mới vào, sau đó quay về nằm xuống cạnh bên ngài.
Không chút phòng bị, một bàn tay lại đặt lên vùng eo, ôm chặt nàng vào lòng. Cả thân người nàng cứng đờ, lại không dám động đậy.
“Một người đã bị thương tích đầy mình thì sẽ không làm gì ngươi đâu. Nếu thú tính thực sự phát tác thì ban nãy khi ngươi thay đồ ta đã xông lại rồi. Ngươi đã mệt mỏi suốt ba ngày nay rồi, mau đi ngủ đi.” Giọng ngài trầm
ấm, thật khó tưởng tượng ngài lại có thể nói ra được những lời ấm áp đến vậy.
Nàng mở to đôi mắt, nhìn đám cỏ khô dưới đất, trái tim đập
mạnh liên hồi. Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu đếm từng chú cừu một, nhưng
lại bất giác đọc hẳn thành tiếng “Một con cừu, hai còn cừu, ba con cừu…”
“Ngươi không biết là đếm cừu thì phải đếm nhẩm trong lòng hay sao? Hay là
ngươi cố ý đếm thành tiếng để ta không ngủ được, ngươi đang mong đợi
điều gì thế?” Bên tai lại truyền đến hơi thở ấm nóng, quen thuộc, tuy
rằng giọng điệu sắc bén, ghê gớm, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng, thậm chí
trầm ấm hơn mọi khi nhiều.
Nàng mở mắt, vươn thẳng người ra, hai tay nắm chặt y phục rồi thì thầm xin lỗi “Xin lỗi, ta không hề cố ý…”
“Ừm, ta biết ngươi đang cố ý…”
“…” Nàng hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào cho phải.
“Nếu không phải vì ta, còn nửa năm nữa là ngươi có thể xuất cung rồi. Đã bao giờ ngươi nghĩ xem mình sẽ làm gì sau khi xuất cung chưa?” Ngài đột
nhiên hỏi.
Hạ Phẩm Dư ngây người, không lâu sau liền đáp “Nghe
nói ở núi Bố Lâm có một vị thần y, có lẽ ta sẽ tới tìm lão nhân gia xin
làm đệ tử.”
“Bái sư học y là một ý định khá tốt? Vậy còn sau đó
thì sao?” Ý ngài muốn ám chỉ là sau khi bị điều đến phủ Bình Viễn Hầu
thì suy nghĩ thế nào.
Nàng ngưng lại đôi chút rồi thành thật trả
lời “Chưa từng nghĩ tới, có lẽ sẽ làm nô tì cả một đời, cho tới khi nào
chết thì thôi.”
“Suy nghĩ vớ vẩn, ngốc nghếch.” Tất cả những
người ở phủ Bình Viễn Hầu của ngài đều nghĩ như vậy, đáng tiếc là, ngài
có thể làm Bình Viễn Hầu đến lúc nào, có thể đảm bảo cuộc sống cho họ
đến lúc nào, thực là một câu đố không lời đáp.
Ngớ ngẩn? Ngốc
nghếch? Nàng mím chặt môi, khi vào phủ Bình Viễn Hầu, nàng không biết
bản thân liệu còn có thể suy nghĩ được gì nữa, chút kiêu ngạo sau cùng
cũng mất, mỗi khi đối diện với ngài, ngay chút tôn nghiêm cuối cùng nàng cũng chẳng thể giữ nổi.
“Ngủ đi.” Ngài nhắm mắt, ôm nàng vào lòng chặt hơn trước đó.
Mấy tháng trước, lần đầu tiên ôm nàng vào lòng, ngài đã biết, nàng có một
cảm giác rất đặc biệt với mình, lại có thể khiến ngài cảm thấy an tâm.
Đối diện với nàng, ngài có thể nho nhã, tử tế, cũng có thể cay nghiệt,
ác khẩu, không cần che giấu, không cần phải ngụy trang, những gánh nặng
trên vai cũng có thể tạm thời đặt xuống, những mối hận trong lòng cũng
có thể thả lỏng, hít một hơi thật sâu, cũng có thể thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Nếu không trải qua kiếp nạn thập tử nhất sinh lần này,
ngài chẳng thể nào biết được, cuộc sống ngoại trừ báo thù rửa hận, bản
thân còn có thể làm được gì khác nữa. Có lẽ cuộc sống không hề đau đớn,
chỉ là những vết thương mà ngài đã từng chịu đựng trong quá khứ không
phải một sớm một chiều có thể lành lại, có lẽ cả cuộc đời… có lẽ cả cuộc đời cũng chẳng thể nào lành lại được.
Nghe phía sau truyền lại nhịp thở đều đặn, Hạ Phẩm Dư lại càng thấy khó lòng ngủ được.
Ngài không phải quân tử đường đường chính chính, đêm nay ngài có thể đối xử
với nàng vô cùng dịu dàng, nhưng sang ngày mai rất có thể đẩy nàng xuống địa ngục. Tính tình của ngài thay đổi thất thường thế nào, nàng đã trải nghiệm từ lâu. Cho nên, ngài ôm nàng vào lòng như vậy không hề có ý
nghĩa gì đặc biệt, chỉ là hai người trao đổi hơi ấm vượt qua sương đêm
lạnh lẽo mà thôi.
Nàng không được có bất cứ suy nghĩ vượt mức nào hết…
[Các tình yêu, chap mới đã đăng. Haizzz nhiều lúc ta thấy bực mình vị Hầu
gia này ghê cơ, tình cảm của mình mà còn không nhận ra, để Hạ Phẩm Dư
phải khổ sở thêm mấy bận. Mãi cũng có chút xíu tử tế với nàng ấy.