Ngự dược đúng là ngự dược.
Vết thương trên đùi trái của Tư Hành Phong thực sự chỉ mất thời gian ba
ngày đã lên da non. Tuy rằng bước đi vẫn còn tập tễnh nhưng vết thương
sẽ không bị toạc ra vì vận động, vậy nên cũng không ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển. Vết thương bên vai trái cũng đã lên da non, bắt đầu bong
vẩy, tin rằng không bao lâu nữa, ngài lại có thể bình thường giống như
trước kia, khua đao múa kiếm.
Hai lòng bàn tay của Hạ Phẩm Dư
cũng theo đó mà hồi phục hoàn toàn, ngoại trừ một vài vết sẹo mờ, bàn
tay không còn thấy những vết thương chằng chịt, nổi bao nước như hôm
trước nữa.
Nàng kiếm một cành cây vững chắc làm thành chiếc gậy chống đơn giản để Tư Hành Phong đi lại dễ dàng hơn.
Tuy rằng lúc đầu Tư Hành Phong trợn mắt nhướng mày, nhưng sau cùng lại ngoan ngoãn chống gậy bước đi.
Mặt trời dần nhô cao, ánh nắng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp những tán lá
dày đặc, chiếu lên mặt hồ trong vắt phản chiếu thứ ánh sáng rực rỡ, chói lóa.
Hít thở bầu không khí trong lành, tươi mới, ngửi mùi hương
cây cỏ hoa lá tràn trề sức sống, nghe tiếng chim hót nhộn nhịp, vui tai, ngay cả con đường núi dài bất tận phía trước dường như không còn miên
man, không điểm dừng nữa.
Hai người bước đi, tốc độ rất chậm, đi
một đoạn lại nghỉ một đoạn, nhưng chưa đến chiều tối đã ra khỏi dãy núi, đến một thôn làng không biết tên thuộc vùng lân cận.
Tư Hành
Phong gõ cửa nhà một hộ nông dân, ra mở cửa là một vị lão bá tuổi ngoài
sáu mươi, thế nhưng lão bá đó chỉ mở cửa he hé, nhìn Tư Hành Phong với
ánh mắt đầy phòng bị.
Tư Hành Phong thấy vậy liền nói “Ta cùng
thê tử quay về hoàng triều Kim Bích thăm viếng người thân, không ngờ
giữa đường bị lạc, nên muốn tá túc ở nhà lão bá một hôm.” Vừa nói, ngài
vừa lấy từ trong túi ra một thỏi bạc.
Thê tử?
Hạ Phẩm Dư
quay sang nhìn ngài, ánh mắt có phần kinh ngạc, nhưng thái độ của ngài
vẫn vô cùng bình thản, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay của nàng.
Lão bá nhận thỏi bạc xong mới mở cửa nói “Hai người đến thành Kim Bích à, mau vào đi”.
Lúc cả hai đã bước vào trong, Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng đồ đạc giản dị, ngoài một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế dài thì chẳng
có mấy thứ đồ khác nữa. Bên phải có hai tấm rèm cửa màu xanh bích thả
xuống, có lẽ bên trong có hai căn phòng.
Lão bá rót trà cho hai người xong liền đi vào một căn phòng, một lát sau, một vị lão phu nhân cũng theo lão bá đi ra.
Sau một hồi nói chuyện, hai người mới biết lão bá họ Tôn, còn nơi này có
tên gọi là thôn Hạ Hà, thuộc lãnh thổ của hoàng triều Kim Bích, thế
nhưng nơi này cách kinh thành một khoảng rất xa, phải đi thêm ba, bốn
ngày đường nữa mới tới nơi được.
Sau đó, Tôn đại nương làm vài
món đơn giản, vì đã nhiều ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng, nên hai
người ăn sạch cơm như loài quỷ đói vậy.
Tôn đại nương thấy thế che miệng mỉm cười, sau đó thu dọn căn phòng cho hai người nghỉ lại qua đêm.
Đêm hôm ấy, Tư Hành Phong ôm Hạ Phẩm Dư vào lòng rồi ngủ, trong khi Hạ Phẩm Dư phải đếm mấy ngàn con cừu mới bình tĩnh đi vào giấc ngủ. Tư Hành
Phong vì được ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái, sức khỏe ngày càng
kiện tráng.
Ngày hôm sau, hai người cáo biệt vợ chồng Tôn lão bá, ngồi lên chiếc xe bò của một nhà trong thôn đến nơi bán ngựa gần nhất,
sau khi nghỉ ngơi một lúc, họ liền thuê một chiếc xe ngựa rồi tiếp tục
tiến về phía Đông.
Ba ngày trôi qua, chỉ còn một đoạn đường nữa
là có thể tới kinh thành của hoàng triều Kim Bích, xem ra trước khi trời tối, chắc là họ có thể nhập thành. Đúng vào lúc đi qua một quán trà nhỏ bên đường, họ quyết đinh dừng lại nghỉ ngơi ăn uống rồi mới tiếp tục
lên đường.
Tư Hành Phong ngồi trong xe ngựa nghỉ ngơi, Hạ Phẩm Dư xuống xe đi mua màn thầu và nước uống, đúng lúc đang trả tiền, đột
nhiên ba tên đàn ông mặc y phục màu ghi xông vào. Ba người này thân hình không cao lắm, nhưng người nào người nấy trông đều vạm vỡ, rắn chắc,
một trong số đó có một gã có nốt ruồi màu đen rất to bên má trái. Ba
người vừa ngồi xuống đã đập bàn đập ghế, lớn tiếng bảo ông chủ bê màn
thầu với một vài món nhắm lên.
Tiểu nhị không dám chậm trễ, liền run run bê mấy đĩa màn thầu lại.
Ba tên này cầm màn thầu lên cắn, một người trong đó đột nhiên đưa lời cằn
nhằn “Mấy huynh nói xem phải chăng thượng cấp đã điên rồi? Người nhảy
xuống sông Kinh Hà còn có thể toàn mạng sao?”
“Mà cũng đã hơn bảy ngày bảy đêm rồi, nếu bọn họ còn sống thì nhất định phải đi qua con
đường này, huynh đệ chúng ta làm sao có thể không phát hiện ra được
chứ?”
Người đàn ông trên mặt có nốt ruồi liền than dài một tiếng
“Mau ăn nhanh lên, ăn xong còn tiếp tục công việc. Tiểu nhị, mau mang
trà lên.”
Giọng ba người không lớn nhưng Hạ Phẩm Dư tình cờ đứng gần, vừa hay nghe được hết câu chuyện.
Đột nhiên, tiểu nhị liền bị người đàn ông trên mặt có nốt ruồi tóm lấy, hắn chỉ vào ba bức họa rồi hỏi “ Ngươi có nhìn thấy hai người đàn ông và
người phụ nữ trong bức hình này không?”
Anh chàng tiểu nhị nhìn vào bức hình của hai người đàn ông kia nhanh chóng lắc đầu nói “Tiểu nhân… chưa hề nhìn thấy.”
Hạ Phẩm Dư cầm túi đựng màn thầu, cố tình đi vòng qua phía trước, liếc qua bức vẽ, trái tim bỗng thót lại, một trong hai người đàn ông chính là
Hầu gia, một bức trước khi dịch dung và một bức sau khi dịch dung, còn
bức vẽ người phụ nữ chính là nàng khi mặc bộ y phục màu ghi, bức hình
miễn cưỡng cũng giống tới bảy, tám phần.
Đột nhiên, tên đàn ông trên mặt có nốt ruồi liền tóm lấy vạt áo của nàng “Mau ngẩng đầu lên.”
Hạ Phẩm Dư do dự, nghiến chặt răng sau đó ngẩng đầu, thét lớn vào mặt của
người kia “Làm gì thế? Các ngươi là quan phủ bắt người sao? Nếu là người của nhà quan thì lấy thẻ bài ra cho ta xem được không?”
Hai
người còn lại vừa thấy Hạ Phẩm Dư liền phun hết số trà vừa uống vào
miệng ra, một người trong đó thậm chí còn đưa lời cằn nhằn “Thật là mất
khẩu vị.”
Người đàn ông trên mặt có nốt ruồi than dài một tiếng “Lẽ nào chỉ có người của quan phủ mới được tìm người sao?”
“Đương nhiên rồi. Các người dáng vẻ như hung thần ác bá, đây không gọi là tìm
người mà gọi là ăn cướp. Mau bỏ tay ra, nếu không ta sẽ báo quan tội các người chọc ghẹo con gái nhà lành.” Hạ Phẩm Dư tiếp tục quát lên.
“Chỉ với dáng vẻ của ngươi mà cũng xứng để cho bổn đại gia chọc ghẹo, ức
hiếp sao?” Tên đó tức giận đến mức giọng nói vút cao lên.
“Các vị đại ca, đại tỷ hãy nhìn cho rõ, là người đàn ông này tóm lấy y phục của cô nương là ta, với ý đồ sàm sỡ.” Hạ Phẩm Dư liền cầm lấy bàn tay của
tên đàn ông kia giơ cao lên.
Những người đang ngồi uống trà trong quán thấy vậy đều bật cười hớn hở.
Người đàn ông kia lập tức vô cùng xấu hổ, liền vung bàn tay của Hạ Phẩm Dư
ra, nhìn lên nhìn xuống bộ y phục hoa lệ trên người nàng rồi quát lớn
“Đã xấu lại còn lắm trò! Mau cút đi, đồ đàn bà xấu xí.”
Hạ Phẩm Dư lườm hắn một cái, rồi cố tình ưỡn ẹo thân mình quay người đi về phía xe ngựa.
Tư Hành Phong nghe tiếng cãi cọ bên ngoài, vén rèm cửa lên nhìn, thấy Hạ
Phẩm Dư đi về phía xe ngựa với bộ dạng mũi lệch miệng méo, đến trước xe
ngựa khuôn mặt mới hồi phục bình thường, nói với người phu xe vài câu
sau đó vén rèm bước vào.
Tư Hành Phong nhìn chằm chằm Hạ Phẩm Dư, chỉ thấy nàng quay sang, đưa túi màn thầu cho ngài rồi nói “Lúc nãy bọn người kia đang tìm kiếm chúng ta, không biết có phải là lũ sát thủ mấy
hôm trước không, thế nhưng bọn chúng không hề nhận ra ta…”
Tư Hành Phong cau chặt đôi mày, nhìn thẳng vào nàng nói “Ngươi đang lo lắng điều gì?”
“Chỉ còn vài canh giờ nữa là tới được kinh thành Kim Bích, không biết là có
thể tới được trước khi trời tối không… mấy canh giờ này vô cùng quan
trọng…” Nàng liếc ra phía ngoài xe, nhưng miệng vẫn nói chuyện cùng Tư
Hành Phong, nhưng như đang tự lẩm bẩm một mình. Đột nhiên, nàng tóm lấy
chiếc tay nải của mình rồi đưa cho Tư Hành Phong “Hầu gia, xin ngài hãy
mặc bộ y phục này vào. Cho dù chỉ vài canh giờ, nhưng phòng trước vẫn
tốt hơn.”
Tư Hành Phong nhìn bộ y phục phụ nữ màu hồng trong tay
nàng, lườm nàng đầy phẫn nộ quát lớn “Hạ Phẩm Dư, ngươi có biết mình
đang làm cái gì không?”
“Dạ biết. Chúng ta không còn thời gian
đâu. Lúc nãy ba tên kia không hề phát giác nhưng một lúc sau nhất định
sẽ cảm thấy kì quái. Nếu bọn chúng đuổi theo, nhìn thấy bộ dạng của
ngài…”
Nàng mím chặt môi, đột nhiên không nói gì thêm nữa.
Lúc chạy trốn khỏi dốc Bình Dương, y phục của nàng nhạt màu nhìn không gây
chú ý, tóc tai thì rườm rà, rối bời, bức hoạ đó đã vẽ bộ dạng xấu nhất
của nàng. Người ta thường nói, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Nàng
lúc này đang mặc trên người y phục hoa lệ, nên khiến người khác khó lòng liên tưởng đến bộ dáng của nàng khi ăn mặc đơn giản. Có điều, Hầu gia
trời sinh đã tuấn tú, cho dù lúc yếu đuối nhất vẫn cứ toát lên khí chất
thoát tục phi phàm. Bây giờ ngài đang bị thương, hơn nữa vết thương vẫn
chưa khỏi hẳn, tai mắt của chủ mưu đứng sau vụ thích sát này chẳng bao
lâu sẽ phát hiện, đến lúc đó liệu có thể được may mắn như khi ở dốc Bình Dương hay không? Thực sự vô cùng khó nói.
“Tại sao ngươi lại căng thẳng vì ta đến vậy?” Tư Hành Phong nhìn vào nàng hỏi.
“Căng thẳng…?” Hạ Phẩm Dư bất giác nhíu chặt đôi mày, không biết tại sao đột
nhiên ngài lại hỏi một câu không đầu không đuôi như thế “Hai chúng ta
khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp nạn, nếu nhảy xuống dòng Kinh Hà nước
xiết mà vẫn có thể đại nạn không chết, vậy thì tại sao lại để cho bọn
chúng bắt được một cách dễ dàng như vậy?”
Tư Hành Phong lạnh lùng quay mặt đi phía khác “Xe tới đầu núi ắt có đường. Cách của ngươi, ngay cả nghĩ cũng đừng hòng.” Ngài lạnh nhạt vứt bộ y phục màu hồng vào mặt
nàng nói.
“Rốt cuộc thể diện quan trọng hay là tính mạng quan
trọng? Không phải ngài vẫn còn đại thù chưa báo hay sao?” Vào lúc tình
thế nguy cấp, không ngờ nàng lại dám nói ra những điều không nên nói.
“Được lắm! Được lắm!” Tư Hành Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng đầy căm
giận, nhìn xem, nàng ta lại còn dám nói là không biết điều gì hết.
Nàng mím chặt môi, cúi đầu nói “Nếu Hầu gia muốn trừng phạt nô tì thì sau
khi việc này qua đi, nô tì sẽ chờ Hầu gia xử phạt, thế nhưng trước mắt,
nô tì chỉ biết bảo vệ tính mạng cho Hầu gia là việc quan trọng nhất.
Đành đắc tội vậy.” Nàng xông tới, đưa tay nhanh chóng cởi chiếc đai lưng của ngài ra.
Tư Hành Phong nắm chặt lấy bàn tay Hạ Phẩm Dư,
nhưng nàng biết ngài sẽ hành động như vậy nên đưa tay ấn vào vết thương
bên phía vai trái của ngài. Khiến ngài vì đau quá định giơ tay phải lên
đánh nàng.
Hạ Phẩm Dư nhắm mắt, quỳ xuống như không hề né tránh, chỉ kiên quyết nói “Xin Hầu gia suy nghĩ cho kĩ.”
Thế nhưng mãi một lúc lâu mà không thấy ngài động thủ.
Nàng biết, tuy rằng tức giận, nhưng sau cùng ngài nhất định sẽ lại gật đầu
đồng ý, chấp nhận làm việc mà bản thân không mong muốn nhất… Nam cải nữ
trang.
Nàng nhanh chóng cởi y phục của ngài ra, thay bộ y phục
màu hồng của mình vào. Bộ y phục được may cho nàng, mặc lên người ngài
hiển nhiên là chật, nhưng vì đang ngồi nên không dễ bị nhận ra. Nàng lại buông xõa mái tóc dài của ngài xuống, chải thành một kiểu đầu phụ nữ
đơn giản.
Nàng lại lấy một hộp phấn ở trong tay nải ra. Hộp phấn
này lúc đến thị trấn có quán thuê ngựa, một tiểu thương bán hàng chạy
tới trước mặt xin Tư Hành Phong mua tặng cho nàng một hộp phấn. Nàng vốn cho rằng Tư Hành Phong sẽ tức giận đuổi người tiểu thương đó đi, ai
ngờ, ngài lại chọn một hộp tốt nhất, trả tiền rồi vứt nó sang cho nàng.
Nàng nhìn hộp phấn, lại nhìn lên khuôn mặt Tư Hành Phong, thấy ngài trợn mắt, tức giận thét “Không cho phép ngươi.”
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng đã bôi một ít phấn lên lòng bàn tay,
sau đó thuận theo đuôi mắt, khóm má Tư Hành Phong từ từ dặm phấn.
Tư Hành Phong lúc đầu ngây người, sau đó bắt đầu thả lỏng, mắt phải nhìn
chăm chăm vào nàng. Diện mạo tầm thường, phàm tục, ánh mắt kiên định,
nét mặt dịu dàng, tất cả đều in đậm trong trái tim ngài.
Sau đó
một hồi lâu, nàng đã cải trang cho ngài xong. Nàng nhìn chằm chằm vào
vết thai tích mà mình tạo ra, vừa to vừa xấu trên mặt ngài, nhưng lại
không dám nhìn vào ánh mắt ngài, đôi mắt đen láy không còn phẫn nộ, mà
thay vào đó là thứ cảm xúc mà nàng không thể nào hiểu nổi. Nàng đưa mắt
sang chỗ khác, lấy một tấm vải mỏng màu đen trùm lên đầu ngài.
Sau khi hoàn tất mọi việc, không khí trong xe bắt đầu trở nên im lặng đầy quái dị.
Nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn, thế nhưng lại chẳng thể nào xác định
được rốt cuộc đó là điều gì. Nàng liền vén tấm rèm cửa lên, hỏi phu xe
“Đại thúc, phiền thúc đi nhanh hơn một chút, chúng ta muốn vào thành
càng sớm càng tốt. Tốt nhất là trước khi trời tối.”
“Được thôi. Đi nào…” Người phu xe gật đầu, quất chiếc roi vào mông ngựa, điều khiển xe lao nhanh về phía trước.
Hạ Phẩm Dư vừa ngồi vào xe liền thấy tiếng vó ngựa gấp gáp đuổi theo, nàng vén rèm lén nhìn ra phía sau, thì thấy một đám người mặc y phục đen
đang cưỡi ngựa đuổi theo gấp gáp.
Quả nhiên, ba người mặc đồ đen ban nãy đã phát hiện ra điều dị thường.
Năm, sáu tên áo đen bịt mặt cưỡi ngựa đuổi theo, nhanh chóng bao vây chiếc xe ngựa rồi đồng loạt rút đao gươm ra.
Phu xe sợ hãi đến mức ngã xuống khỏi xe, nhanh chân chạy mất.
Hạ Phẩm Dư liền nhăn nhúm mặt mày, vén rèm mở miệng mắng lớn “Tên đáng chết nào dám chặn xe ngựa của tiểu thư nhà chúng ta đấy?”
Một người trong số kia không nói lời nào liền kéo Hạ Phẩm Dư xuống, vén rèm lên, khi thấy Tư Hành Phong mặc bộ y phục màu hồng ngồi trong xe, liền
quay đầu nói với đồng bọn “Là một phụ nữ.”
Mấy tên đằng sau đều
đánh mắt ra hiệu, lại có một tên nữa xuống ngựa, xông vào trong xe, đưa
đôi mắt dâm tà nhìn bộ y phục màu hồng tuyệt đẹp trên người Tư Hành
Phong, hết liếc lên rồi lại liếc xuống.
Hạ Phẩm Dư thấy vậy trèo lên xe thét lớn “Các người không được phép động vào tiểu thư nhà chúng ta.”
Tên đó liền bật cười dâm đãng kéo tấm khăn đen trùm đầu của Tư Hành Phong xuống.
Rất nhanh, người này liền nhảy ra khỏi xe ngựa, trong lòng thầm nôn mửa
khinh bạc, quay sang nói với đám huynh đệ “Đi thôi, đi thôi, mất hứng
quá đi mất.”
Có người không tin liền tiến lên nhìn vào, rất nhanh liền cảm thấy vô cùng hãi hùng trước vết thai tích vừa to vừa xấu giữa
mặt của cô nương đó, thậm chí còn mở miệng mắng chửi “Mẹ nó, phụ nữ xinh đẹp ở kinh thành này chết hết rồi sao? Đứa sau còn xấu hơn cả đứa
trước.”
Mấy tên kia đã lên ngựa hết, còn đúng một người vẫn quyết không chịu buông tha, đột nhiên chạy đến trước mặt Hạ Phẩm Dư tóm lấy
cổ áo của nàng, đưa lời mắng nhiếc “Cái con quỷ cái xấu ma chê quỷ hờn
này chỉ biết ăn nói hàm hồ.”
Hắn tát mạnh lên khuôn mặt Hạ Phẩm
Dư vài cái, tới khi miệng nàng chảy máu mới hả hận, rồi đẩy nàng ngã
xuống nói thêm “Nếu không phải không muốn gây phiền phức cho chủ nhân
nhà ta, hôm nay lão đây nhất định sẽ xé xác người thành trăm mảnh, xem
ngươi còn ăn nói nanh nọc được nữa không.”
Những người còn lại thúc hắn đi liên tục, hắn mới khó chịu lên ngựa, quất roi phi đi, bụi đường mù mịt.
Hạ Phẩm Dư vừa định đứng dậy, Tư Hành Phong đã nhảy xuống xe ngựa đứng
trước mặt nàng, đưa tay ra phía trước. Nàng thấy bàn tay ngài đưa tới,
không chút do dự đặt bàn tay của mình vào trong.
“Bọn chúng vẫn
chưa đi xa, ngài không nên ra ngoài.” Lúc nói chuyện nàng mới cảm thấy
đôi môi nhói đau, đưa tay lên vuốt hai má đã sưng đỏ.
“Không có
bản lĩnh gì mà cứ thích ra oai. Vốn dĩ trông đã chẳng ra sao rồi, bây
giờ trông chẳng khác nào chiếc đầu heo ngoài chợ.” Tư Hành Phong lạnh
lùng lên tiếng chế giễu, nhưng lại lấy lọ thuốc ra.
Ngài lấy bột thuốc bôi lên đôi má sưng vù của nàng, rất nhẹ nhàng, dường như chỉ sợ làm nàng đau.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng đứng sát bên ngài, có điều ngài nhẹ
nhàng xoa vuốt lên hai má như vậy khiến nàng nhất thời chưa kịp thích
ứng. Thuốc cao từ từ tan ra theo cử động bàn tay của ngài, cảm giác mát
lạnh lan tỏa, nhưng hai má nàng vẫn cứ nóng bừng bừng như lửa đốt, thậm
chí còn nghiêm trọng hơn cả khi bị sốt, còn trái tim thì đập loạn xạ,
giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Nàng cúi
đầu, không dám nhìn ngài, bất giác càng lúc càng cúi đầu thấp hơn, thấp
đến mức ngài khó lòng xoa vuốt vết thương cho nàng.
Tư Hành Phong dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng động tác, thu tay lại, lạnh lùng nói “Lần sau không có nữa.”
Nàng định thần, ôm lấy hai má, sau cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau không có nữa? Lại còn có lần sau sao? Lẽ nào nàng thích bị người khác tát cho mặt mũi sưng vù lên thế này chắc?
Hạ Phẩm Dư nhấc tà váy, bước lên xe, vén rèm xe liền thấy ngài đang dùng
khăn tay lau sạch số phấn bôi quệt trên mặt mình. Nàng đột nhiên nhận
ra, điều mà ngài muốn nói ‘lần sau không có nữa’ chính là việc nam cãi
nữ trang thế này. Trong đầu nàng bất giác hiển hiện hình ảnh ngài chải
đầu phụ nữ, nhấc tà váy, chập choạng bước lên xe ngựa, thực sự muốn bật
cười. May mà, nàng kịp thời nhịn được.
Thế nhưng, sau khi dìu Tư Hành Phong vào xe, nàng nhanh chóng xuống xe, lại chẳng thể nhẫn nhịn thêm nữa mà mỉm cười vui vẻ.
Tư Hành Phong ngồi trong xe, qua kẽ hở rèm xe thấy hai lúm đồng tiền sâu
hoắm ẩn hiện trên má nàng, liền tức giận, ảo não quát “Này này, Hạ Phẩm
Dư, ngươi muốn chết hả? Nhân cơ hội chân ta vẫn đi lại chưa thuận tiện,
ngươi dám to gan lớn mật vậy sao?”
Hạ Phẩm Dư thấy dáng vẻ buồn
cười của ngài khi mặc y phục nữ nhi còn muốn cười thêm một lúc, có điều
thấy nét mặt ngài sầm sì khó coi đành phải đưa tay che miệng lén lút mỉm cười. Thật sự đã quá lâu rồi nàng không được trận cười vui vẻ đến vậy,
lần cuối cùng bật cười không giữ hình tượng thế này cũng chính là lần
cuối cùng theo cha lên núi hái thuốc.
Cười xong, nàng liền nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình của người phu xe ban nãy.
Phu xe lúc này đang run rẩy núp sau đống cỏ khô ở phía không xa.
Nàng nhấc váy chạy lại gần. Người phu xe vừa thấy nàng liền nói “Cô nương,
lão phu tuổi tác đã lớn rồi, thực sự không thể nào đưa hai ngươi đến
kinh thành được đâu. Chiếc xe ngựa này… ta cũng không cần nữa, các ngươi cứ đi đi.”
Nàng than dài một tiếng, lấy một vài miếng bạc vụn ra rồi nói “Đại thúc, cứ coi như là giúp đỡ chúng ta đi, công tử nhà ta đi lại không tiện, nếu không cũng chẳng phải làm phiền đến lão bá.”
“Không, không, không. Cô nương, lão phu thật sự đã lớn tuổi rồi.” Người phu xe vẫn liên miệng từ chối.
Hạ Phẩm Dư không nói thêm nhiều, trực tiếp đặt nốt túi đựng tiền của mình
vào tay người phu xe, sau đó mới lên tiếng “Đại thúc, ta biết thúc đang
lo sợ điều gì. Lúc nãy chẳng qua ta gây gổ cãi nhau với lũ người kia tại quán trà nhỏ, bọn chúng tức quá nên đuổi theo trút giận mà thôi, bây
giờ giải quyết xong rồi sẽ không quay lại gây phiền phức cho chúng ta
nữa đâu. Công tử nhà ta là người làm ăn tử tế, thúc có biết gia trang
Hải Đức không? Chỉ cần thúc đưa chúng ta đến gia trang Hải Đức ở kinh
thành là được. Công tử nhà ta sẽ thưởng thêm cho thúc một thỏi bạc nữa.”
Người phu xe nhìn túi tiền trong tay, do dự hỏi thêm “Có thật sự là sẽ được thưởng thêm một thỏi bạc nữa không?”
“Đúng.” Hạ Phẩm Dư gật đầu khẳng định.
“Được, vậy lão phu sẽ đưa các ngươi đến đó.” Cuối cùng người phu xe cũng đồng ý.
Xe ngựa nhanh chóng lên đường, có lẽ do sợ trên đường lại bất ngờ xảy ra
biến cố, nên người phu xe cho xe đi nhanh hơn trước đó rất nhiều.
Chiếc xe rung lắc đáng sợ, Hạ Phẩm Dư có phần khó chịu, liền đưa tay giữ chặt lồng ngực.
“Lại đây.” Tư Hành Phong nhìn nàng rồi nhẹ vẫy tay, ra hiệu nàng ngồi cạnh bên mình.
Nàng khẽ ngước mắt, mím chặt môi đứng dậy đi về phía ngài. Ai ngờ, chiếc xe
bỗng rung lên, cả người nàng lao vào người Tư Hành Phong. Tay của nàng
không đặt vào đâu mà lại đụng trúng vết thương bên vai trái của ngài
khiến ngài khẽ kêu lên một tiếng.
“Vô cùng xin lỗi, Hầu gia…” Nàng liên tục đưa lời xin lỗi.
Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, Tư Hành Phong chẳng hề tức giận, nhẹ nhàng kéo
nàng ngồi cạnh bên mình, trầm giọng “Nếu cảm thấy không thoải mái thì
hãy tựa lên bờ vai của ta rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ cần nhẫn nhịn
nhiều nhất là nửa canh giờ nữa sẽ tới nơi thôi.”
Nàng khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa lên bờ vai ngài, cảm nhận được cánh tay ngài đang ôm chặt lấy thân người, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng
của ngài. Nàng căng thẳng tới mức hai tay không ngừng nắm chặt y phục.
Được tựa vào vai ngài, nàng cảm thấy vô cùng an tâm, mặc cho chiếc xe ngựa không ngừng lắc, nàng vẫn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc nàng mở mắt thì hai người đã tới nơi.
Hạ Phẩm Dư nhảy khỏi xe ngựa, liền thấy hai pho sư tử đá điêu khắc tinh
tế, sinh động bằng bạch ngọc nhỏ được đặt trước cửa, bên tường trồng
những rặng trúc xanh rì, bất giác nhớ tới Nam Viện trong phủ Hầu gia.
Nàng ngẩng đầu nhìn tấm biển phía trên, trên đó có viết hai chữ màu đen lớn
“Tô Viên”, nét chữ mềm mại, uốn lượn nhưng không hề đánh mất vẻ thoát
trần phiêu linh.
Nét chữ này nhìn rất quen, hình như nàng đã thấy ở đâu rồi…
“Còn đứng ngây ra đó?” Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng rồi bước vào bên trong.
Là chữ của Hầu gia.
Hạ Phẩm Dư định thần, nhanh chóng bước theo sau Tư Hành Phong.
Một lão bá mặc y phục màu ghi đi trước dẫn đường, Hầu gia đi rất nhanh.
Hạ Phẩm Dư theo sau, cả dọc đường chỉ thi thoảng mới dám liếc sang nhìn
cảnh vật trong viên. Cách bài trí, bố cục ở đây khác nhiều so với phủ
Bình Viễn hầu, cảnh vật lại càng tú lệ, tươi đẹp. Các đình nghỉ cao hơn, hành lang đi lại uốn lượn, không nhìn thấy tận cùng.
Nô tì, người hầu đi đi lại lại rất nhiều, thấy Tư Hành Phong đều cúi đầu hành lễ.
Hạ Phẩm Dư không khỏi nghi hoặc trong lòng, cảnh tượng chẳng khác biệt so
với trong phủ Hầu gia, chỉ có điều ở đây đông người hơn mà thôi.
Lại đi ngang qua một rừng trúc, sau đó tiến đến trước một căn phòng, Tư
Hành Phong mới dừng bước, đưa tay ra hiệu cho vị lão bá kia rồi nói “Làm phiền Hồng thúc rồi. Xin hãy mang tới cho ta hai chậu nước ấm, ta với
cô nương này cần phải rửa ráy, tẩy bụi trần.”
Vị lão bá được gọi là Hồng thúc kia gật đầu, sau đó quay người rời khỏi.
Hạ Phẩm Dư nhìn hành động của hai người, sau đó lại quay người nhìn theo
bóng dáng rời đi của Hồng thúc, đột nhiên Tư Hành Phong đứng phía sau
lên tiếng “Hồng thúc tuy rằng tàn tật nhưng mà vô cùng đôn hậu, thật
thà.”
Nàng liền quay đầu hỏi “Không phải Hầu gia nói sẽ tới gia trang Hải Đức à? Tại sao đột nhiên lại đến nơi đây?”
“Nếu ta nói đây là một phần của gia trang Hải Đức thì sao?” Ngài lạnh nhạt đáp.
Hạ Phẩm Dư nhìn ngài, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại tình hình trước đó, tất cả mọi người thấy ngài đều cúi đầu hành lễ, thậm chí ngay khi
hai người bước vào Tô Viên cũng không hề thấy chủ nhân ra tiếp đón, cũng chẳng thấy kẻ dưới nào vào trong bẩm báo… vậy thì… trong đầu nàng liền
nhá lên một suy nghĩ.
“Ồ, vậy tại sao không nhìn thấy chủ nhân
của gia trang Hải Đức vậy…” Thực ra nàng rất muốn hỏi xem ngài có phải
là chủ nhân ở nơi này hay không?
Tư Hành Phong quay sang nhìn
nàng, trên môi thoắt ẩn thoắt hiện nụ cười. Trước khi quay người bước
đi, ngài chỉ nói đúng một câu “Một lúc nữa hầu hạ ta tắm rửa.”
Hầu hạ ngài tắm rửa…
Hai má Hạ Phẩm Dư bỗng nhiên đỏ ửng, thẹn thùng mím chặt môi.
Sau khi dùng bữa tối, Tư Hành Phong ngồi đánh cờ một mình trong đình, Hạ
Phẩm Dư đứng một bên im lặng không nói tiếng nào, im lặng đến mức người
khác khó lòng cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Đột nhiên, phía
ngoài đình truyền tới tiếng bước chân vội vã, tiếp theo đó là giọng nói
ồm ồm vang lên “Hầu gia, ngài không sao chứ…”
Hạ Phẩm Dư thấy Quan Quần, có phần bất ngờ.
Tư Hành Phong đặt một quân cờ xuống, nhìn về phía Quan Quần lạnh nhạt lên tiếng “Ngươi tới rồi à.”
“Hầu gia…” Quan Quần lại lên tiếng.
Tư Hành Phong liền đáp “Ta rất khỏe.”
“Hầu gia…” Quan Quần lại gọi tiếng nữa, rồi nhìn về phía Hạ Phẩm Dư.
Hạ Phẩm Dư thấy vậy cúi người hành lễ rồi rời khỏi.
Lúc này, Quan Quần mới lên tiếng “Sau đó Quan Quần mới biết chuyện Hầu gia
nhảy xuống dòng Kinh Hà. Hôm đó, sau khi chia tay Hầu gia, thuộc hạ luôn đi theo bảo vệ Vũ đại nhân. Đúng lúc sát thủ đuổi theo truy cùng giết
tận bọn thuộc hạ, đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã…”
Khoảnh khắc nghe được thông tin này, Tư Hành Phong không khỏi nhướn mày.
Quan Quần lại nói “Là Cảnh Trung dẫn theo ám vệ của Hoàng thượng. May mà bọn người Cảnh Trung đến kịp thời, nếu không Quan Quần cùng Vũ đại nhân đã
bỏ xác nơi rừng núi hoang sơ. Cả đội binh mã người chết kẻ bị thương,
sau cùng chỉ còn lại mỗi thuộc hạ với mấy người bọn A Đạt. May mà sau đó đám ám vệ kia trở thành đội quân mới hộ tống Vũ đại nhân cùng bảo kiếm
Huyền Anh tới kinh thành nên mới được an toàn.
Thuộc hạ cùng Cảnh Trung đã men theo hai bên bờ sông để tìm kiếm Hầu gia, thế nhưng làm
cách nào cũng chẳng thể tìm được, lại sợ làm nhỡ mất hành trình của mọi
người, nên đành bỏ cuộc, rời khỏi đó trước. Tiếp đó Cảnh Trung liền cho
phi cáp truyền thư nói là nhặt được một mũi tên bên bờ Kinh Hà, chắc là
Hầu gia không sao hết nên bảo Quan Quần tới Tô Viên đợi ngài. Thuộc hạ
đã chờ ở đây suốt bảy ngày trời, nhưng không hề thấy Hầu gia tới. Lúc
nãy nghe tin Hầu gia quay về, Quan Quần cuối cùng cũng có thể an tâm phi ngựa liên hồi tới đây.”
Tư Hành Phong nghe xong liền vỗ vai Quan Quần an ủi “Ta không sao hết. Có lẽ ông trời cảm thấy đã thiếu nợ ta
quá nhiều, cho nên giữ lại tính mạng này cho ta. Ta nói rồi, ta sẽ không dễ dàng chết đâu. Chuyện triều cống thế nào rồi?”
Quan Quần lập
tức đáp “Hôm trước, Vũ đại nhân đã mang bảo kiếm Huyền Anh dâng lên
thánh thượng của hoàng triều Kim Bích. Hoàng thượng tỏ ra vô cùng hài
lòng với bảo kiếm Huyền Anh, còn ban thưởng cho chúng ta rất nhiều kì
trân dị bảo. Sau lần hiểm nguy ở dốc Bình Dương, Vũ đại nhân quyết định
hai ngày nữa sẽ lên đường quay về. Hầu gia, chúng ta có nên tới chỗ sứ
thần ở để hội hợp cùng Vũ đại nhân không?”
“Trước mắt chưa cần
thiết. Ta đã cho phi cáp truyền thư về, Tây Lăng Xuyên đã biết ta chưa
chết. Để phòng bất ngờ xảy ra biến cố, tạm thời chưa thông báo gì cho Vũ đại nhân. Cứ coi như vẫn chưa hề tìm thấy tung tích của ta. Đám sát thủ kia đã tra ra được là do ai phái tới chưa?”
“Đã điều tra ra rồi. Tuy rằng sau khi lũ sát thủ kia bị bắt đều cắn lưỡi tự vẫn, nhưng người chúng ta đã giao đấu với một trong số bọn chúng nhận ra rằng, người này là môn hạ của thái thú Nghiêm Côn.”
“Quả nhiên là hắn.” Tư Hành
Phong gõ tay lên mặt bàn đá, đột nhiên nghiêm mặt “Sự việc này đúng là
càng lúc càng thêm li kì. Ngươi có biết sau khi gặp đám sát thủ, có
người muốn lấy mạng ta, truy sát suốt cho tới tận kinh thành Kim Bích.
Hạ Phẩm Dư nói những người này không phải người nước Bạch Hổ lại càng
chẳng phải người của hoàng triều Kim Bích…” Ngài ngưng lại, nhìn về phía Quan Quần.
Đã đi theo chủ nhân nhiều năm, Quan Quần đương nhiên
hiểu trong lòng chủ nhân đang nghĩ những gì, liền nói “Đám sát thủ đó,
Cảnh Trung cũng đã điều tra rõ ràng là người của nước Chu Tước. Còn nữa, Nghiêm Côn có khả năng cũng không phải người của nước Bạch Hổ chúng ta, một vài ngày nữa, Cảnh Trung sẽ truyền tin tức sát thực tới đây.”
“Được. Cho dù là việc tự ý khai thác khoáng sản, rèn đúc binh khí, hay là làm
gian tế cho nước khác, ta đều có thể cho Tây Lăng Xuyên một đáp án rõ
ràng.” Tiếp theo đây đều là những việc riêng, bây giờ ngài phải nghĩ xem làm cách nào để xử lí bọn người kia. Ngài xua xua tay ra hiệu cho Quan
Quần lui xuống, lúc này chỉ muốn một mình tĩnh lặng suy nghĩ.
Quan Quần rời khỏi đình, đi không bao xa liền thấy Hạ Phẩm Dư đang đứng ở phía đầu hành lang.
Hạ Phẩm Dư thấy Quan Quần liền gật đầu ra hiệu.
Đột nhiên, Quan Quần vén tà áo lên, quỳ xuống trước mặt nàng rồi nói “Đa tạ cô nương đã cứu mạng chủ nhân của ta. Đa tạ cô nương đã hết lòng chăm
sóc chủ nhân suốt cả dọc đường. Xin hãy nhận một lạy của Quan Quần.”
“Quan Quần, xin huynh hãy đứng dậy. Nếu không có Hầu gia thì ta đã mất mạng
mấy trăm ngàn lần rồi.” Hạ Phẩm Dư không biết phải làm thế nào cho phải, vội vã kéo cánh tay của Quan Quần.
Quan Quần đứng dậy nói “Sau
này, nếu cô nương gặp chuyện khó khăn gì, chỉ cần mở miệng, nếu có thể
giúp được, Quan Quần nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Hạ Phẩm Dư
bất giác nhớ lại ngày trước ở Bách Hoa Đường, Cảnh Trung vô cùng áy náy
nên cũng từng nói với nàng những câu tương tự. Hai người họ đều là người luyện võ, nhưng luôn mang lại cảm giác khác biệt.
Nàng biết bây
giờ từ chối Quan Quần cũng chỉ vô ích, liền lên tiếng đồng thuận “Đa tạ
huynh. Nếu ta có chuyện gì cần nhờ huynh giúp đỡ nhất định sẽ mở miệng
nhờ vả.”
“Vậy ta xin quay về quán trọ dành cho sứ thần trước,
ngày mai sẽ quay lại sau, xin cô nương hãy chăm sóc chủ nhân thật kĩ,
nhất thiết đừng để ngài nhiễm phải phong hàn.” Quan Quần nhiều lúc vô
cùng lắm chuyện.
Hạ Phẩm Dư bất giác bật cười “Huynh cứ an tâm, đây là bổn phận của người làm nô tì như ta mà.”
“Cáo từ.”
Sau khi Quan Quần rời khỏi, Hạ Phẩm Dư liền quay lại đình, lặng lẽ đứng
cạnh bên, nhìn Tư Hành Phong ngồi trong đình đánh cờ một mình.
Ban đêm, gió lạnh hắt hiu.
Vầng trăng treo trên bầu trời cũng dần dịch chuyển sang hướng Tây.
Nàng chọn thời điểm thích hợp nhắc ngài đi nghỉ sớm.
Ngài quay sang nhìn nàng, vứt quân cờ trong tay xuống mặt bàn rồi rời khỏi.