Tình Ngang Trái

Chương 53: Chương 53




Sau khi về công ty, sắc mặt Hình Tuế Kiến vẫn rất khó coi. Kiều Duy Đóa thực sự không thể sinh đẻ được nữa? Rốt cuộc cô đã từng gặp phải chuyện gì? Nỗi ngờ vực này đè ép trái tim gã đến tắt nghẽn.

Gã nhấc điện thoại muốn gọi cho một người quen. Người bạn này rất cừ, anh ta mở một công ty thám tử chuyên điều tra chuyện riêng tư cá nhân, chỉ cần những việc đã từng xảy ra, cho dù xưa lắc thì anh ta vẫn moi ra được. Tuy nhiên vừa bấm số tới một nửa, gã bỗng khựng lại. Gã đột nhiên phân vân, mình có phải thực sự muốn điều tra hay không.

Gã cúp điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên.

“Xin chào, tôi là Hình Tuế Kiến.” Gã tiếp điện thoại.

Kỳ lạ thay, bên kia đầu dây lại im lìm. Gã định chuẩn bị cúp máy, thì…

“Ba… là ba đây…” Tống Khải Nguyên lúng túng nói.

Giọng nói này từ rất lâu gã không nghe nên nó đã trở nên xa lạ, khóe môi Hình Tuế Kiến mím chặt thành một đường.

“Tôi là đứa con hoang chui ra từ khe đá, không có cha.” Mười ba năm trước gã trả lời như vậy, mười ba năm sau câu trả lời của gã vẫn chưa hề thay đổi.

“Chúng ta đã xét nghiệm DNA rồi…” Sao có thể không phải là cha con? Đối với sự lạnh lùng của gã, Tống Khải Nguyên rất khốn đốn.

Mười ba năm trước, ông ta cho rằng gã giả vờ, vì có ai mà không ham tiền? Nhớ năm đó ông ta đuổi cổ Tống Phỉ Nhiên ra đường, nhưng Tống Phỉ Nhiên rất sợ hãi vừa đau buồn vừa van xin, mấy năm nay ngoan ngoãn như một con cún. Huống chi, mẹ của Hình Tuế Kiến là kiểu người nào? Thực sự rất khó trách ông ta cũng xem nhẹ Hình Tuế Kiến.

Ba năm trước ông ta nghe tin Hình Tuế Kiến ra tù, ông ta luôn chờ đợi, chờ đợi đứa con trai nghèo túng tới cầu xin ông ta. Dẫu sao đấy cũng là máu mủ ruột rà của ông ta, chỉ cần gã ngoan ngoãn nghe lời thì ông ta vẫn sẵn lòng cho gã chén cơm manh áo. Nào ngờ, kết quả lại làm ông ta thực thất vọng. Hình Tuế Kiến còn cứng rắn hơn tưởng tượng của ông ta nhiều.

“Chúng ta á?” Hình Tuế Kiến cười lạnh lùng, “Là ông, chứ không phải chúng ta.” Gã căn bản cũng chẳng biết việc xét nghiệm DNA. Trước năm mười bảy tuổi, trong từ điển của gã chưa từng có thân phận người cha này. Ai ngờ bỗng dưng vào một ngày đẹp trời, gã lại được thông báo có một ông bố giàu sụ.

“Ối, hồi xưa mẹ con hơi… lăng nhăng, nên khi bà ấy nói mang thai con…” Tống Khải Nguyên ấp úng giải thích.

Năm đó ở nhà ông ta đã có vợ đẹp, chỉ coi mẹ gã như ‘gà’[1] chơi bời qua đường. Nào ngờ mới mấy tháng, đối phương lại vác bụng mò tới cửa. Ông ta là người khôn ngoan, nói rằng mình đâu thể để hạng đàn bà này bò lên người, dĩ nhiên ông ta dùng thủ đoạn tàn khốc đến vô tình.

“Mẹ tôi có rất nhiều bồ bịch, tác phong của bà ấy thiếu đứng đắn, tầm mắt lại thiển cận. Chỉ cần có ai cho bà ấy nhiều quyền lợi, thì bà ấy sẵn sàng trèo lên giường.” Gã nói huỵch toẹt, “Tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ nghi ngờ mình bị vu oan.”

Gã chẳng cần kiêng dè, trong lòng gã biết rõ mẹ mình là dạng người nào. Nhưng ít ra mẹ gã vẫn còn khí phách, chưa đến nổi sống chết nhờ cậy vào ông triệu phú này.

Thái độ không chút khách khí và lạnh lùng của Hình Tuế Kiến làm Tống Khải Nguyên xấu hổ.

“Nếu mai mốt con và mẹ mình có thể phân rõ giới hạn…” Tống Khải Nguyên rất coi trọng địa vị xã hội.

Mười ba năm trước, ông ta vốn định dứt khoát công nhận đứa con trai này, nhưng Hình Tuế Kiến lại gây tai vạ, khiến ông ta phải thụt lùi.

Hình Tuế Kiến cắt lời ông ta, “Tôi không biết cái gì gọi là nhục nhã, ít nhất trước năm tôi mười tuổi, nếu bà ấy không ngủ với người khác thì chẳng thể nuôi tôi khôn lớn.” Muốn hai mẹ con gã vạch rõ giới hạn? So với người cha ruột thịt này thì mẹ gã ‘vĩ đại’ hơn nhiều!

Tống Khải Nguyên than thở, “Hôm nay có mấy người hùn vốn trong công ty con tới văn phòng để ký giao kèo, mua hết toàn bộ căn hộ còn thừa của chung cư Bích Quế Viên.” Trong số người hùn vốn đó, có một người là quản lý át chủ bài của công ty ông ta. Hôm nay ông ta mới biết, hóa ra đứa con trai từng ngồi tù của ông ta lại có tiền đồ như vậy.

Hình Tuế Kiến nhíu mày, trong cuộc họp hôm qua gã có gật đầu đồng ý sao? Giành lấy cho gã một chút mặt mũi lại quan trọng đến vậy? Mấy người kia nói thế nào cũng không nghe, ngay cả Ôn Ngọc cũng điên theo!

“Chung cư Bích Quế Viên còn thừa gần sáu trăm căn hộ, coi như ba tính giá sỉ cho con thì trong vòng một tháng phải chi khoảng hai – ba chục triệu, con có cách để điều động tái chính không?”

Con dấu công ty, con dấu cá nhân của gã đều đưa cho Ôn Ngọc giữ. Hình Tuế Kiến không ngờ Que Củi và Ôn Ngọc lại nóng nảy đến mê muội như vậy.

“Chuyện này không phải là vấn đề ông nên quan tâm.” Trước mặt người ngoài, gã luôn bao che khuyết điểm.

Que Củi và Ôn Ngọc đều như anh chị em ruột thịt của gã, nếu mọi người bất đồng ý kiến thì có thể đóng cửa cãi vã vài câu, nhưng tuyệt đối không để cho người ngoài cười nhạo.

“Ha ha, ba là ba của con…”

Thái độ của gã lạnh lẽo đến nổi ngay cả không khí cũng đông cứng.

“Hay hai cha con chúng ta nói vào đề tài chính đi, có phải con rất thích Kiều Duy Đóa?” Tống Khải Nguyên tìm cách khơi chuyện.

“Dính dáng gì tới ông?” Hình Tuế Kiến lạnh giọng.

“Con thích thì cứ thích, nhưng con nhốt Phỉ Nhiên ở đâu?” Tống Khải Nguyên bắt buộc phải nói vấn đề này, “Ba luôn tuyên bố với các nhân viên là Phỉ Nhiên bị điều tới nơi khác để mở rộng kinh doanh, nhưng đấy cũng chẳng phải giải pháp lâu dài. Con dạy dỗ nó như vậy cũng đủ rồi, con hãy thả nó ra đi. Vì một ả đàn bà mà con phải hy sinh tiền đồ của mình sao?”

“Ông bớt giả vờ giả vịt trước mặt tôi đi, đừng nghĩ tôi không biết lý do tại sao bà vợ của ông lại bốc hơi biến mất khỏi thế gian này!” Hình Tuế Kiến mất kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta.

Tống Khải Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt. Bề ngoài vợ ông ta là một tiểu thư khuê các chuẩn mực, ai dè hành vi sau lưng lại chẳng khác gì bà Hình Nhân. Chẳng qua một kẻ vì tiền, một người vì kích thích. Năm đó khi biết được sự thật, ông tức đến tím mặt… Nhưng làm sao Hình Tuế Kiến lại biết?

“Ông thật sự khẳng định Tống Phỉ Nhiên là con trai của mình?” Hai cha con quả thực cùng một khuôn, bề ngoài trông nho nhã nhưng thực ra lòng dạ độc ác.

Tống Khải Nguyên bị mỉa mai tới mức mặt mày đỏ bừng.

Không cần phải tốn thêm lời nào, Hình Tuế Kiến dứt khoát cúp máy.

Gã gõ ngón tay từng nhịp từng nhịp xuống bàn làm việc, gã đang suy tư rằng có phải mình đã cho Ôn Ngọc quá nhiều quyền lực?



Sau khi lén lút đi ký thỏa thuận mua hết khu chung cư Bích Quế Viên, Ôn Ngọc tự nhủ, bất kể trong cuộc sống hay là trên công việc, cô nhất định phải biểu hiện bản thân thật tốt để A Kiến càng không thể xa mình được. Cô đã chờ đợi rất nhiều năm, cây hoa hồng chưa kịp trổ hoa mà còn bị người ta nhanh tay tới bứng gốc, loại tâm trạng này thật nghẹn ức không thể tả thành lời.

Bận rộn tối mặt tối mày, nhưng mới sáng sớm cô em họ đã đến nhờ cô giúp đỡ. Mẹ của Trần Ôn Ngọc họ Ôn, và Ôn Tâm là em họ của cô. Cô là vai chị mà thật đáng xấu hổ, ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, đã vậy còn để em họ đi trước một bước.

“Sao vậy, em tới tìm chị để đi thử váy cưới hả?” Ôn Ngọc cười hỏi.

Ôn Tâm lắc đầu, mày mặt ủ dột, “Chị ơi, em đang nghi ngờ bản thân mình có nên lấy chồng hay không?”

Ôn Ngọc lập tức phát hiện cô em họ có tâm sự.

Ôn Tâm trút cạn nỗi lòng với Ôn Ngọc. “Bạn trai em có một người bạn rất thân… thân đến mức mờ ám… Chỉ cần đối phương xảy ra chút việc, thì anh ấy sẽ lo lắng đến quên mất sự tồn tại của em.” Thậm chí cô thiếu nhạy cảm mà cũng từ từ thấy bất thường.

Ôn Ngọc nghe cô em họ rầu rĩ lại thấy đầy sự trùng hợp, khiến cô càng nghe càng hoảng sợ.

“Không phải người em đang nói tới chính là Kiều Duy Đóa chứ?”

“Chị, sao chị biết chị ta?” Ôn Tâm giật mình.

Thật sự là cô ta? Đúng là một cô ả đầy mưu mô và trơ trẽn.

“Chị với em đi tìm cô ta!” Ôn Ngọc dẹp hết công việc bận rộn.

Vừa khéo cô cũng muốn tìm Kiều Duy Đóa để ‘vui vẻ’ nói chuyện!

[1]Nguyên tác: ‘Kê’, coi bộ bên TQ cũng dùng tiếng lóng chữ Gà để ám chỉ gái gú này nọ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.