Tình Ngang Trái

Chương 54: Chương 54




Buổi sáng, Ôn Tâm đi tìm Tư Nguyên.

Gần đây người lớn hai nhà đang chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ, bận bịu đến đầu óc choáng váng. Nhưng kì lạ thay, Ôn Tâm lại cảm thấy việc cưới xin này như chỉ được một bên hoan nghênh.

Chọn kẹo mừng, anh không xuất hiện.

Chọn nhẫn kim cương là do chị gái anh đưa cô đi sắm. Vì chị gái anh bảo, chị ấy rất có con mắt thẩm mỹ.

Chọn kiểu thiệp cưới, cách tổ chức tiệc rượu, trang phục cho lễ đính hôn, bàn bạc chi tiết đám cưới… anh đều vắng mặt.

Suốt hai tháng hẹn hò, cô công nhận Tư Nguyên là một người đàn ông dịu dàng và lịch sự, rất xứng đáng để cô trao thân gởi phận. Nhưng tại sao hiện giờ tới lúc đưa chân sút vào khung thành, anh lại đâm ra hoảng hốt? Điều này khiến Ôn Tâm mờ mịt, cô thực sự có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không?

Ôn Tâm cảm thấy có một nguyên nhân mình cần đi tìm hiểu, nhưng trong thoáng chốc cô lại thấy hoang mang. Không hiểu tại sao cảnh tượng Kiều Duy Đóa đường đột bỏ đi hôm ăn tiệc buffet lại nhảy trên trong đầu cô. Ngoài ra, hôm bắt gặp Kiều Duy Đóa và một anh chàng đẹp trai ôm ấp trước cửa nhà, thì ánh mắt của Tư Nguyên lại tối sầm.

Tính cách cô đơn thuần cởi mở, bên cạnh lại có rất nhiều bạn nam nên ban đầu cô cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng sau khi Tiểu Lộng nằm viện, biểu hiện của Tư Nguyên làm cô cảm thấy anh đã quan tâm vượt quá giới hạn.

Sau khi tan tầm rảnh rỗi thời gian, anh không có ý định hẹn hò mà lên mạng kiên nhẫn mày mò tra cứu các phương án điều trị. Anh tới trường xin thu âm hết giọng nói oang oang trên lớp của Tiểu Lộng chép ra dĩa, anh tìm người bạn học thân thiết với cô bé để quan tâm giúp… Thậm chí, anh đọc báo thấy ở Trịnh Châu có một người sống thực vật đã được Đông y châm cứu thức tỉnh thành công, nên lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần, anh bay tới Trịnh Châu một chuyến.

Những việc này Kiều Duy Đóa không hề hay biết, anh đều tiến hành lặng lẽ. Nhưng tất cả điều đó lọt vào mắt Ôn Tâm lại dần mất đi sự so sánh nghiêng lệch. Bọn họ thật sự là bạn bè ư? Giữa bọn họ thực sự chỉ là tình bạn thuần túy? Ôn Tâm bắt đầu hoài nghi.

Ôn Tâm học cách lãng mạn của các nữ nhân vật chính trong phim truyền hình, gõ cửa phòng anh. Khi bóng dáng ôn hòa vừa mở cửa, cô ra vẻ tinh nghịch, “Nếu hôm nay là ngày tận thế, thì người anh muốn gặp nhất là ai? Câu anh muốn nói cuối cùng là gì?” Thế nhưng anh không thuận tiện nói giống như các nam nhân vật chính trong phim, “Nếu hôm nay là ngày tận thế, thì người anh muốn gặp nhất là em, câu cuối cùng anh muốn nói là anh yêu em.”

Phản ứng của anh là hết kinh ngạc thì là trầm mặc. Một kiểu trầm mặc với cõi lòng chất chứa tâm sự. Hơn nữa, ánh mắt của anh nhìn cô đầy phức tạp, thậm chí hơi áy náy.

“Ôn Tâm, anh muốn hủy lễ đính hôn.” Cuối cùng, anh nói bằng giọng điệu ngập tràn ân hận.

Bởi vì nếu quả thực có ngày tận thế, người anh muốn gặp không phải là cô. Bởi vì nếu quả thực có ngày tận thế, anh sẽ thành thật với cảm xúc của mình, dũng cảm bước tới người kia và nói ra ba chữ đó.

Trái tim Ôn Tâm lạnh xuống từng hồi.

“Tại sao?” Tất cả nụ cười ngọt ngào của cô đều tan biến.

“Bởi… đột nhiên anh quá phân vân, đây có phải là cuộc sống mà anh hằng mong muốn, và anh có thể đem hạnh phúc tới cho em không?” Vẻ mặt anh đầy hoảng hốt, ánh mắt dõi về nơi xa xăm.

Trong khoảnh khắc đó Ôn Tâm bỗng nhiên hoang mang, cô đang đứng trước mặt anh, nhưng anh thật sự nhìn thấy sự tồn tại của cô sao?



“Em vào đi và hãy nói với cô ta rằng, giữa nam nữ mãi mãi không có tình bạn trong sáng, xin cô ta chú ý đến thái độ với bạn bè bên cạnh!”

Bị chị họ thúc giục, Ôn Tâm vẫn đứng tần ngần trước cửa phòng bệnh. “Chị à, em không vào đâu.” Chuyện cãi nhau cô thực sự không nên tham gia. Hơn nữa, cô chỉ dựa vào trực giác mà cũng chẳng có bằng chứng nào về việc Kiều Duy Đóa đã phá hủy hôn lễ của mình.

“Kẹo mừng đã mua, thiệp cưới đã in, không đính hôn thì còn ra thể thống gì nữa? Em cứ thế mà nhận thua sao?”

Bị chị họ hỏi câu đó, Ôn Tâm chỉ gục đầu xuống ủ rũ.

“Chị vào trước đây!” Dù Ôn Tâm nhận thua nhưng cô thì không!

Ôn Ngọc phải đối mặt với Duy Đóa. Vì ngoài việc cô nhất định phải cảnh cáo Kiều Duy Đóa nên giữ khoảng cách với người sắp làm em rể của mình, thì cô còn muốn cô ta cách xa A Kiến một chút!

“Cô Kiều, chúng ta có thể chuyện không?” Cô cố gắng làm giọng mình nghe thật khách khí.

“Tôi không thể rời phòng bệnh lâu được.” Chị ta tìm đến cô có chuyện gì? Lẽ nào…

Nguyệt Nguyệt từng giới thiệu, Trần Ôn Ngọc là bà chủ của công ty hoạt động tín dụng…

Ngẫm nghĩ xong, Duy Đóa nói: “Có chuyện gì xin chị cứ nói ở đây.”

“Được, vậy tôi sẽ nói ở đây.” Trần Ôn Ngọc cũng không phản đối.

“Bệnh tình của Tiểu Lộng ra sao? Bé có khỏe hơn không?” Đầu tiên Ôn Ngọc hỏi han khách sáo.

“Bé đã khá ổn định rồi.” Đáy lòng Duy Đóa nổi đầy cảnh giác, không muốn nói chuyện nhiều.

Ôn Ngọc bước tới trước giường bệnh, nhín đứa bé đang im lặng nằm ‘ngủ’.

“Tiểu Lộng và A Kiến đều mắt to mày rậm giống nhau.” Ôn Ngọc mỉm cười, nụ cười đó vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.

Điều kiện của Ôn Ngọc rất tốt, ngoại hình xinh đẹp đoan trang, gia cảnh ưu tú, đâu đâu cũng giỏi giang, có thể giúp đàn ông phát triển sự nghiệp.

Duy Đóa ưỡn thẳng thắt lưng. Không hiểu tại sao cô lại có chút khẩn trương, cô cắm chặt các ngón tay vào lòng bàn tay.

Từ ngày công bố thân thế của Tiểu Lộng, mấy ngày nay có rất nhiều anh em của Hình Tuế Kiến lũ lượt kéo tới thăm hỏi Tiểu Lộng. Lời nói dối này hệt như một trái cầu tuyết, càng lăn càng lớn, làm cô luôn chột dạ.

“Lúc các anh em tới thăm trở về đều nói Tiểu Lộng giống A Kiến.” Ôn Ngọc nói đều đều.

“Vậy à?” Thái độ của Duy Đóa vẫn ung dung, không lộ ra chút sơ hở.

Trước khi Tiểu Lộng chưa khôi phục sức khỏe, thì bé vẫn là con gái của Hình Tuế Kiến!

“Nhưng vì sao khi tôi nhìn kĩ con bé một lần nữa, thì lại thấy hai người họ không quá giống nhau?”

Thâm tâm Duy Đóa biết rất rõ. Sở dĩ mọi người cảm thấy hai cha con bọn họ giống nhau là do diện mạo của Tiểu Lộng chứa đầy khí khái và dáng dấp hơi mạnh mẽ.

“Con người luôn là thế! Vì mỗi ‘sự thật’ sẽ sinh ra một gợi ý tâm lý, chúng ta thường rất dễ bị ám chỉ của bản thân hoặc của người khác đánh lừa. Cô Kiều, tôi nói có đúng không?”

“Chị có thể nói thẳng được không?” Duy Đóa nói dứt khoát.

Chị ta rõ ràng đang thăm dò.

“Đã thế thì tôi không vòng vo nữa.” Ôn Ngọc dời tầm mắt từ trên người đứa bé chuyển sang phía cô, “Tôi không tin một cô gái mười bốn tuổi lại chịu sinh ra một đứa con của kết quả sai lầm.” Huống chi dáng dấp của Kiều Duy Đóa rất cân xứng, vòng eo chẳng có một chút mỡ thừa, khác hẳn với người từng sinh con.

Trái tim Duy Đóa đập thình thịch.

“Hơn nữa, không phải cô rất hận A Kiến sao? Nếu cô đã hận thì tại sao có thể sinh ra Tiểu Lộng?” Ôn Ngọc giống hệt một viên trinh sát, đem mọi điểm đáng ngờ khui ra.

Duy Đóa cố lấy lại bình tĩnh, hơi thở hỗn loạn bắt đầu vững vàng dần. “Tôi không cần phải bàn luận chuyện riêng tư này với chị.”

Nói dối một lần là đủ, cô không thể nói thêm lần nữa. Tuy nhiên cũng tương tự như vậy, vì Tiểu Lộng, lời nói dối đó không thể bị vạch trần.

“Sao lại không cần? A Kiến bị cô lừa…” Ôn Ngọc hơi kích động dừng lại. Kinh nghiệm mua bán nhiều năm đã giúp cô mau chóng lấy lại bình tĩnh, cô nói bằng giọng điệu đều đều: “Cô Kiều, xin hỏi, mục đích cô sống chung với A Kiến là gì?” Chính xác là có âm mưu gì.

Duy Đóa mím chặt đôi môi trông rất lạnh lùng. Câu trả lời của cô luôn giống nhau, cô không nhất thiết phải thảo luận chuyện riêng tư với người lạ.

“Cô vì mười triệu sao?” Ôn Ngọc hỏi gây hấn.

Duy Đóa nhăn mày, cô không ngờ Ôn Ngọc cũng biết chuyện số tiền mười triệu kia. Điều này làm người ta cảm thấy rất khó chịu.

“Tôi quản lý hết tất cả tiền bạc của A Kiến, nên tôi biết anh ấy đã lén chuyển số tiền này đi.”

Trường hợp nào thì một người đàn ông sẽ cho một người đàn bà quản lý hết tiền bạc của mình? Vậy chị ta đang tuyên bố chủ quyền sao? Ngoài cái cảm giác khó chịu thì trái tim Duy Đóa cũng nổi lên giông bão.

Rốt cuộc Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc có quan hệ gì? Giọng điệu của đối phương toát ra vẻ vô cùng thân thiết với Hình Tuế Kiến, tại sao bây giờ cô có cảm giác như bị ‘vợ lớn’ tìm tới cửa? Duy Đóa bóp chặt bàn tay mình thành nắm, giây phút khó xử này khiến cô cảm thấy nhục nhã.

Ôn Ngọc thấy sắc mặt Duy Đóa bất ổn, cô tin mình đánh rắn phải đánh bảy tấc[1], nên tiếp tục ép hỏi: “Cô Kiều, cô cảm thấy mình cầm số tiền đó có thích hợp không? Cô có thể yên tâm thoải mái à?” Cô hi vọng cô ta tự biết đuối lý, xấu hổ chịu không nổi!

Thế nhưng kì lạ thay, phản ứng của Duy Đóa lại rất lãnh đạm, “Gà nhà mình không lo nhốt kỹ, chị lấy gì đi đánh diều hâu?”

Ôn Ngọc bị hỏi vặn ngược đến sững sờ.

Nếu chịa ta cho rằng Kiều Duy Đóa cô dễ bị bắt nạt thì chị ta đã nhầm.

“Cô…” Ôn Ngọc bỗng dưng nghẹn họng, vì Kiều Duy Đóa còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô.

Ôn Ngọc nở nụ cười như đang chế nhạo vẻ mặt dày của cô, “Cô Kiều, đạo đức của cô thật khiến người ta á khẩu.”

Vẻ mặt của Duy Đóa rất bình tĩnh, “Chị hãy ăn nói cho nghiêm túc, hai người chưa kết hôn nên tôi nghĩ mình chẳng cần phải chịu bất kì áp lực đạo đức nào.”

Cô không muốn cãi nhau, nhưng người khác không hiểu lý lẽ mà ức hiếp trên đầu cô, thì cô không ngồi yên.

“Nếu chị có khả năng thì hãy nhốt người đàn ông của mình lại, dạy anh ta ngoan ngoãn một chút, khỏi phải đứng đây sợ người khác quyến rũ anh ta đi mất.”

Ôn Ngọc tỉnh ngộ, “Hóa ra là chúng tôi sai, chứ không phải cô.”

Chúng ta?

Ôn Ngọc bước tới đầu cửa, kéo người đang thấp thỏm dựa vào cánh cửa nghe lén. Nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Duy Đóa giật bắn người.

“Cô Kiều, có ai nói với cô là thủ đoạn ‘làm khó’ người khác của cô cao siêu chưa? Em họ tôi muốn cầu xin cô, đừng qua lại nhập nhằng với chồng sắp cưới của nó nữa, đừng năm lần bảy lượt trêu chọc trái tim đàn ông!” Giọng Ôn Ngọc nói rất khẽ nhưng lại đánh người ta rất đau.

Ôn Tâm lộ vẻ xấu hổ.

Duy Đóa nhìn chăm chú Ôn Tâm, người cô từng có vài lần gặp gỡ mà toàn thân xơ cứng.

Lúc này cô đưa lưng về phía giường bệnh nên không hay biết, ngón tay của cô bé nằm trên giương đang giật giật.

[1]Nguyên tác: đả xà đả đáo liễu thất tấc (打蛇打到了七寸) hơi trừu tượng một tí hén? Hồi giờ chỉ nghe đánh rắn phải đánh dập đầu. Ko biết mình thay câu này lên đó được ko?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.