Mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Lăng Phong trị liệu cho Niếp Ngữ tiêu hao tinh lực rất lớn, may là cảm giác xương cốt te dại khiến kẻ khác điên cuồng, Hắc Đình Tư vẫn liều mạng kiên trì được.
Một người, lại một người, khi thực sự kiên trì không được nữa, Lăng Phong liền luyện hóa một quả tinh huyết nguyên khí hạch khôi phục tinh lực. Nguyên bản trị liệu thương thế cho Huyết Sát Vệ cũng không cần vội vàng như thế, chỉ là Lăng Phong vừa nghĩ tới Kiều nguyên soái đang hãm trùng vây, trong lòng liền lòng nóng như lửa đốt, nên phải đẩy nhanh tốc độ lên.
Mắt thấy Lăng Phong vì mình mà vất vả, Huyết Sát Vệ đều là khóe mắt ngấn lện, chăm chú im lặng nhìn hắn.
Một phen trị liệu này mất ba canh giờ, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, Lăng Phong mới chậm rãi thu tay lại, khi hắn đứng lên cảm thấy hoa mắt, không nhịn được lay động một chút.
- Lão lục!
Lô Sâm vội vàng bước tới đỡ lấy Lăng Phong.
Chân lực cuồng chuyển vài đại chu thiên, trên mặt Lăng Phong khôi phục vài phần hồng nhuận, hắn gật đầu ra hiệu Lô Sâm buông ra nói:
- Nhị sư huynh, đệ không sao.
Lại quay về hướng Huyết Sát Vệ nhìn một cái, Lăng Phong nhắc nhở nói:
- Bối Nạp Thông, nơi này liền làm phiền ngươi.
- Vâng, Vâng, giáo quan!
Sau khi ra khỏi phòng, Lăng Phong đang chuẩn bị lên tầng thượng, thì Bản Hách đi tới.
Vừa nhìn thấy Lăng Phong, Bản Hách nhất thời đại hỉ hô lên:
- Lăng hiền đệ, ngươi làm ta lo lắng chết mất! Ta vừa nghe được tin tức đại thắng, đang muốn tìm ngươi đây.
Sau khi Tinh Lam giành thắng lợi còn nhiều sự tìn cần phải xử lý, Bản Hách lại là kẻ tính tình cổ quái, thường nhân dám tùy ý tiếp cận, thế nên hắn hiện tại mới gặp nhận được tin tức " Lăng Phong trở về đồng thời đánh bại liên quân". Bản Hách hung hăng vỗ Lăng Phong mấy cái, tựa hồ như vẫn chưa đủ để phát tiết tâm tình.
Thấy Bản Hách lâu nay vẫn lãnh ngạo, lại nhiệt tình bắt chuyện như vậy, dù là tâm tình trầm trọng, mọi người vẫn không khỏi buồn cười một chút.
Lăng Phong cảm thụ được tình ý chân thành của hắn, gật đầu mỉm cười nói:
- Là lỗi của tiểu đệ.
Lấy tu vi cùng địa vị của hắn hiện tại, Bản Hách dù có xưng hô thân thiết thế nào, cũng không có ai cảm thấy quá phận, vì vậy không cần phải che giấu.
Bản Hách bỗng nhiên vẫn ở trong Nguyên Lực Tháp, khiến Lăng Phong kinh ngạc cảm kích. Thấy thần sắc mê hoặc của hắn, Lô Sâm cười khổ nói:
- Đại chiến bạo phát, tình thế nguy cấp, Vương thượng đã từng an bài Bản Hách đại sư một đường đi tới bắc thành, chỉ là hắn hết lần này tới lần khác đều từ chối.
Bản Hách bĩu môi một cái:
- Đi cửa Bắc làm gì? Ta sống ở Tinh Lam, chết cũng...,muốn chết tại Tinh Lam!
Ngữ khí của hắn hữu lại, tự có một cỗ hào khí bức thẳng tới. Nhờ tới lão nhiều năm trước vì công quốc Tinh Lam mà ngay cả lời mời của Áo La đế quốc cũng cự tuyệt, có thể hiểu được thâm tình của hắn đối với cố quốc tới mức nào.
Bực tình cảm như vậy, khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải kính trọng, Bản Hách nói tiếp:
- Lăng hiền đệ, ngươi trở về thì tốt rồi, tiểu nha đầu Kiều Kiều tình hình lần này có chút đặc biệt, ngươi tới xem đi.
Sau đó lại trừng mắt với Lô Sâm, không chút khách khí nói:
- Các ngươi chờ ở bên ngoài.
Lô Sâm đại khái cũng đoán ra được một chút, Lăng Phong thiên phú dị thường, nghe vậy cũng không có không hài lòng, chỉ lẳng lặng chờ ở bên ngoài. Lăng Phong thật sự mình bạch điểm đặc thù của Mộ Dung Yên liên quan với lợi ích của hắn, nên tự nhiên sẽ không nhiều lời.
Nghe Bản Hách nói như thế, Lăng Phong vội vàng đi theo vào trong phòng, một màn đập vào mắt khiến hắn cả kinh: bốn phía trong phòng đều là hắc huỳnh thạch tản mát ra quang mang dày đặc, một luồng hào quang bằn ra dài tới nửa thước. Phải vận hết thị lực mới có thể phát hiện trong đó có một thân ảnh xinh xắn, diện mục không rõ, nhưng y có thể phân biệt được chính là Kiều Kiều.
Trên trán Kiều Kiều không ngừng bắn ra ngân quang nhàn nhạt, ngân quang tiếp xúc với quang kiển thì liền lập tức bị bắn ngược trở lại, đi qua đi lại, tốc độ lưu chuyển của ngân quang càng lúc càng nhanh, trong không khí vang lên thanh âm thủy ngân chuyển động.
- Đây là có chuyện gì?
- Ngày đó Kiều nguyên soái thân hãm địch doanh, tiểu nha đầu này trong tình thế cấp lao ra, kết quả sau khi trọng thương được cứu trở về liền trở thành bộ dạng như vậy!
Bản Hách nói ra nguyên nhân trong đó, hắn trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp:
- Theo ta thấy loại dị biển này hắn là có liên quan tới Cự Linh, chỉ là lấy năng lực của ta thực sự không điều tra ra liên quan chỗ nào, vì vậy vẫn đành mời Lăng hiền đệ tự mình tìm hiểu đi.
Chuyện quan trọng, nên Lăng Phong cũng không làm khách, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm lên trên quang kiển, cảm giác mềm mại, nhưng chỉ hơi dùng sức liền có lực đàn hồi trở lại, tại chỗ tiếp xúc một cỗ hỏa hệ nguyên lực dâng trào theo cánh tay truyền khắp toàn thân. Cả người nhẹ nhàng, thoải mái vô cùng. Lật lại tri thức trong ý thức hải, hẳn cũng không thể tìm ra nguyên nhân phát sinh loại dị biến này, không khỏi nhíu mày thật sâu.
- Lăng hiền đệ, tìm ra nguyên nhân rồi sao?
Lăng Phong lắc đầu nói:
- Tìm không ra, nhưng hẳn không phải là chuyện xấu, tựa hồ chân nguyên lực của nàng đang phát sinh tiến hóa... Được rồi, Được rồi, Cự Linh của Kiều Kiều là cái gì?
Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến lần trước khi đến Thâm Thủy thành, Kiều Kiều cũng phát sinh dị biến, lần đó nàng đang ngủ cũng có thể thức tỉnh nguyên lực hóa hình. Thiên phú như vậy thật quá mức dọa người, Lăng Phong tự nhận nếu mình không có kiếm thai ký sinh, thì vạn lần khó cập.
Hiện tại từ Kiều Kiều phát sinh biến hóa có thể thấy, quang kiển này hoàn toàn là do hỏa hệ nguyên lực cấu thành, trong đó vẫn còn dày đặc niệm thức năng lượng, một khi biến hóa thành công, có thể lực lượng sẽ nhanh chóng đề thăng.
Bản Hách nghe hắn hỏi thì sửng sốt, được một lát mới lắc đầu:
- Dường như chưa từng thấy qua nha đầu này thi triển, Kiều sư tử cũng không có đề cập tới chuyện này, bây giờ nghĩ lại xác thức có vài phần cổ quái.
Lăng Phong gật đầu, theo bản năng cảm thấy bên trong nhất định tồn tại một ít bí mật, bất quá hắn tôi cảm kích Kiều Sâm Đặc nên cũng biết suy đoán lung tung là vô dụng. Sau khi kiểm tra một hồi, xác định Kiều Kiều vô sự, Lăng Phong nói:
- Đệ đi gặp sư tôn trước, nơi này đành làm phiền Bản Hách lão ca quan tâm.
- Đâu cần nói những điều như vậy, chuyện này ta nên làm mà.
Bản Hách đáp ứng nói.
Xử lý xong việc này, sư huynh đệ Lăng Phong vội vàng lên trên tầng cao nhất. Tuy nói cả Nguyên Lực Tháp đều bị tàn phá, nhưng tinh hoa chân chính đều ở tầng thứ sáu, vì vậy may mắn nơi này chỉ bị hao tổn nhẹ, khí tức nguyên lực vẫn dày đặc kinh người.
Trong tĩnh thất, Tô Lam đang cẩn thận tỉ mỉ lau miệng cho Mạch Kha. Khi thấy Lăng Phong đến, nàng cũng không quá kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng đánh tiếng, rồi lại lưu ý chăm sóc Mạch Kha, coi như trong mắt nàng ngoài Mạch Kha thì không còn ai khác.
Sớm đã biết Tô Lam cùng với Mạch Kha có quan hệ quấn quýt, vì sư tôn cực lực lảng tránh, khiến đồ nhi. Lúc này thấy vẻ mặt ôn cùng biểu tình lưu luyến của Tô Lam, cùng là nữ tử nên Mộ Dung Yên đột nhiên cảm giác được tư vị khống nói nên lời, có chút vì nàng mà vui vẻ, có thể...với Tô Lam mà nói, hiện tại Mạch Kha mới mới là chân chính thuộc về nàng đi? Nhưng cho dù nàng nỗ lực hết thảy, không có lo lắng cự tuyệt, không cần thường thụ, một lòng phiêu hốt bất định..
Bất giác, Mộ Dung Yên cảm thấy sống mũi cay cay, ngọc thủ nhẹ nhàng che lại.
- Đại sư tỷ, tình hình sư tôn ra sao rồi?
- Nguyên bản tiên thiên chân nguyên lực chi nguyên của người đã bị tổn
thương, lần này lại chiến đấu kịch liệt với người ta, lần thứ hai bị
thương nặng, chân nguyên lực chi nguyên gần như toàn bộ bị phá vỡ/
Tô Lam yêu thương lau mồ hôi trên trán cho Mạch Kha, sau đó quay đầu lại nói:
- Mầy ngày nay đều là dựa vào các loại đan dược để duy trì tính mạng.
Đan Luân Nhĩ tiến lên từng bước, trong ánh mắt lộ vẻ thương tâm không gì sánh được, nói:
- Mấy năm nay ở bên ngoài, ta vẫn khổ sở tìm kiếm tin tức phượng hoàng
chân tủy, dựa theo sách cổ ghi chép, nếu có thể tìm được nó, liền có thể trợ giúp sư tôn trùng tố chân nguyên lực chi nguyên, chỉ là...
- Phượng hoàng thực sự?
Mộ Dung Yên đột nhiên kinh hô lên tiếng nói:
- Các ngươi nói phượng hoàng chân tủy?
Lăng Phong sửng sốt, chợt kinh hỉ hỏi:
- Mộ Dung tiểu thư, thương hội các ngươi có bảo bối này sao?
Nghĩ đến thương hội giao tiếp rộng rãi, có thể thật sự có được phượng hoàng
chân tủy cũng chưa biết chừng, trong lòng Lăng Phong khẩn trương lên.
- Phượng hoàng chân tủy chính là tinh hòa trong cơ thể Phượng Tộc thành
niên ngưng luyện ra, mỗi giọt cũng có thể đề thẳng tu vi của hỏa hệ
Thiên Hành Giả, nếu có đủ để luyện thành Tinh Chương thì uy lực lại càng mạnh! Đáng tiếc, tại Tinh Lam phân hội lại không có loại bảo bối này.
Bỗng nhiên, nàng lại nói:
- Bất quá thứ này khi ta còn nhỏ có từng nghe nói qua, lúc trước Mộ Dung
gia chúng ta vẫn còn chấp chưởng Áo La Thương Hội, thỉnh thoảng nghe phụ thân nói đến trong bảo khố của gia tộc có loại bảo vật này. Hiện tại đã rời khỏi, chúng ta không còn cơ hội tiến nhập tàng bảo khố nữa.
Nghe lời nói của Mộ Dung Yên, ánh mắt kích động của Tô Lam dần trở nên ảm
đạm. Nội tình Áo La Thương Hội hùng hậu ra sao, có thể được bọn họ liệt
vào tàng bảo khố, nơi đó phòng hộ sâm nghiêm tới mức nào cũng có thể
hiểu được. Muốn mạnh mẽ xông vào là chuyện vạn lần không thể.
Nhưng nếu trao đổi, bọn họ tự nghĩ thực sự không có cái gì có thể khiến Áo La Thương Hội động tâm. Càng đáng chết là hiện tại chấp chưởng Áo La
Thương Hội chính là Hàn gia, Lăng Phong đã kết thù oàn sâu nặng với Hàn
gia, e là nghĩ thôi cũng không muốn.
Hàn Kinh Phong đắc ý cười ha ha nói:
- Lăng tiểu nhi, trừ nghi trượng trưởng có thể tiến nhập tàng bảo khố,
mọi người trong tộc cho dù là trưởng lão cũng không có quyền tiến nhập!
Ngươi muốn đạt được phượng hoàng chân tủy, ta thấy vẫn là chờ kiếp sau
đi! Nếu ngươi thức thời một chút, thả ta ra, đồng thời hết lòng bồi tội, bản thân ta có thể miễn cưỡng biện hộ cho một ít.
- Đừng ầm ĩ nữa!
Nhãn thần Lăng Phong lạnh lẽo, hung hăng tát một cái, mang theo chân lưc
cường đại tạo ra một đạo gió xoáy trực tiếp đem Hàn Kinh Phong đánh bay
lên không trung, rồi mạnh mẽ rơi xuống vách tường.
Hàn Kinh Phong một thân năng lượng bị phong cấm. Căn bản không thể phản kháng, lúc này bị ăn tát, mồm miệng đều ứa máu. Hai mắt hắn phẫn nộ trừng lên nhìn
Lăng Phong, trong miệng không ngừng ô ô a a nguyền rủa.
Lăng Phong lãnh đạm thu tay lại, từng chữ nói ra:
- Phượng hoàng chân tủy này, ta nhất định phải đoạt được, không ai có thể ngăn cản!
Mộ Dung Yên cả kinh giơ tay ra, nhưng nghĩ lại lại buông xuống, muốn nói lại thôi.
- Lão lục, ngươi muốn đi Áo La Thương Hội, vậy Kiều nguyên soái làm sao bây giờ?
Lô Sâm lo lắng hỏi, lấy thực lực Lăng Phong thi triển ra, hắn không phải
quá lo lắng cho an toàn của Lăng Phong, ngược lại chuyện của Kiều Sâm
Đặc lại khiến mọi người vô cùng lo lắng.
Lăng Phong suy nghĩ một chút, nhãn thần lần thứ hai rơi xuống trên người Hàn Kinh Phong:
- Chờ ta hỏi một chút, sẽ quyết định sau.
- A,
Mấy người Lô Sâm hai mắt nhìn nhau, đều không hiểu vì sao Lăng Phong lại có lòng tin lớn như vậy. Phải biết rằng mặc dù Hàn Kinh Phong rất sợ chết, nhưng bản thân đã tu luyện tới Thánh Vực, ý chí cứng cởi là không thể
nghi ngờ. Nếu Hàn Kinh Phong đã quyết định thà chết không nói, e là có
Thiên Vương lão tử tới cũng đừng nghĩ mở được miệng hắn. Chỉ là vì sao
Lăng Phong có thể khẳng định như vậy?
Bọn họ không biết, Hàn Kinh Phong bị Lăng Phong trực tiếp đưa tới một gian tĩnh thất khác đồng dạng cũng không biết, đối mặt với Lăng Phong, từ lâu hắn đã từ bỏ ý niệm
chạy trốn trong đầu, hắc hắc cười quái dị nói:
- Lăng tiểu nhi,
bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể làm ra loại thủ đoạn ác độc gì để dắn vặt lão tử, ha ha ha ha, để xem một thân xương cốt này của lão tử có
phải dễ chịu được không!
- Từ sau lần trước thi triển thủ pháp này, ta liền âm thầm quyết định
không sử dụng nữa, bởi vì cảm giác thực sự không tốt lắm! Chỉ là hôm
nay, đành phải dùng lại.
Từ giọng nói nhè nhẹ của Lăng Phong, hắn cảm nhận được có chút không ổn, nội tâm Hàn Kinh Phong dĩ nhiên run lên nhè nhẹ, hắn phát hiện mình tựa hồ thực sự đánh giá sai cái gì đó, hơn
nữa còn rất sai lầm nữa. Không cho hắn cơ hội đẻ tính lại, trên trán
Lăng Phong ngân quang bạo phát, tựa như một vòng hằng tinh đột nhiên
xuất hiện tại mi tâm, quang mang cường liệt chiếu vào mắt làm người ta
đau nhức.
Vòng hằng tinh này dần dần hạ xuống, đôi mắt Lăng Phong từ từ trở thành một mảnh ngân sáng, băng lãnh kinh nhân.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Hàn Kinh Phong sợ hãi rống to lên.
Hắn cảm giác mình hiện tại đối mặt không phải là người sống, mà là một
thanh lợi khí băng lãnh, hoàn toàn tiêu diệt tình cảm của nhân loại!
Dưới quang mang của thanh lợi khí này bao phủ, bản thân hắn như một đứa
trẻ, lại phảng phất như biến thành dã thú mắc bẫy của thợ săn, vô luận
giãy dụa thế nào cũng khó thoát khỏi tuyệt cảnh.
Thời gian từng
phút trôi qua, rốt cục Lăng Phong đã đạt được tin tức mà mình mong muốn, tinh tế suy nghĩ, nhãn thần hắn không khỏi ngưng trọng: Chấp Pháp Điện?
Nhìn hắn, Lăng Phong nhẹ nhàng lắc đầu, tiện tay phất một cái kết thúc tính mạng của hắn.
Nghe vậy, Mộ Dung Yên nhịn không được nhíu mày:
- Lăng tiên sinh, ngươi có biết thực lực của Chấp Pháp Điện ra sao không?
- Ừm, bên ngoài thủ lĩnh của bọn họ là ba gã cường giả Thánh Vực đỉnh phong,
Ngữ khí Lăng Phong có vài phần ngưng trọng:
- Cũng có thể ta sẽ tìm ra cơ hôi để lặng lẽ tiến nhập đem Kiều nguyên soái cứu ra.
Mộ Dung Yên lắc đầu:
- Chấp Pháp Điện không có đơn giản như vậy, nó truyền thừa từ trước đều
là độc lập với các đại gia tộc trong thương hội, cụ thể ra sao thì e là
ngay cả mấy vị nghi trượng trưởng cũng không nhất định hiểu rõ được!
Tiếp theo nàng lại nói:
- Có thể các ngươi nên thử một chút biện pháp đặc biệt xem sao!
- Phương pháp đặc biệt?
Nếu nội tình Chấp Pháp Điện thực sự hùng hậu như vậy, xông vào xác thực không thể làm, vì vậy Lăng Phong hỏi/:
- Mong rằng Mộ Dung chỉ giáo.
Mím mím môt, Mộ Dung Yên nói:
- Chấp Pháp Điện chỉ khi nào xảy ra chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn
vong của thương hội mới đứng ra giải quyết. Hơn nữa đều là liên lạc với
nghi trượng trưởng.
-Hiện tại nghi trượng trường chính là người Hàn gia, sao có thể đồng ý hỗ trợ?
Lăng Phong nhíu mày, nghi hoặc nói.
Mộ Dung Yên do dự một lát, vẫn là nói ra ý nghĩ của mình:
- Cái này rất đơn gian, Áo La Thương Hội tổng cộng có mười hai đại gia tộc, trong đó
Trước kia vẫn sợ Lăng Phong hiểu lầm, nên Mộ Dung Yên vẫn còn có vài phần
ngượng ngùng, thế nhưng nói xong lời vừa rồi, lại nghĩ đến phụ thân chết không rõ ràng, Hàn gia áp bách, trên mặt nàng tràn đầy vẻ phẫn uất,
giọng nói âm vang.