Tinh Ngự

Chương 279: Q.3 - Chương 279: Chiến quả






Khẽ ngẩng đầu, một tia dương quang chiếu thẳng vào mắt, Lăng Phong thở dài một hơi: Vì người ta yêu, giết sạch chúng sinh cũng nào có ngại gì?

Từ lúc Lăng Phong xuất thủ đến khi Ai Nặc thân vương ngã xuống, cho dù là một số quân sĩ trung thành cũng không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ. Bởi tại Thần Vẫn đại lục là một loại thường thức, chỉ cần một bên xuất động Thánh Vực cường giả, mà bên kia lại không có cường giả đồng cấp đối chiến thì vô luận song phương song phương chênh lệch ra sao, bên có Thánh Vực đều trở thành người chiến thắng cuối cùng, vì tác dụng thúc trận cường đại thúc trận của Vực Năng, những người bình thường căn bản vô pháp cản bước tiến của Thánh Vực cường giả. Do đó Thánh Vực cường giả chỉ cần chỉ lựa chon hành động đơn giản nhất là trảm thủ tướng lĩnh quan địch, như vậy đối phương chắc chẳn quân tâm tan tác, loạn bất thành quân! Vì vậy ngay khi thấy đám người Tất Phong liên tục bị chết dưới tay Lăng Phong, tướng sĩ liên quân đều phi thường nhu thuận lựa chọn trầm mặc.

Trên tường thành, Hoàng Phủ Lập đại hỉ, lập tức cao giọng quát lên:

- Chỉ cần tước vũ khí, đầu hàng không giết!

Thanh âm dưới tác dụng của chân lực lan truyền ra khắp chiến trường.

Chỉ sau vài phút do dự và trầm mặc, "leng keng" một tiếng, liền có người ném binh khí trong tay đi, lần này tựa như hiệu ứng domino, từng thanh binh khí lần lượt rơi xuống, tướng sĩ liên quân nhất loạt cúi đầu ủ rũ.

Nguy cơ diệt quốc a, rốt cuộc đã được hóa giả! Hoàng Phủ Lập hít một hơi thật sâu, miễn cường đè xuống tâm tư trong lòng, chỉ huy nói:

- Phổ Lạc, ngươi đi xử lý!

Quân đoàn trưởng ngự lâm quân Phổ Lạc hưng phấn đỏ mặt, lớn tiếng đáp:

- Thần tuân mệnh!

Nói xong, hắn lớn tiếng la hét chỉ huy thủ hạ mang binh khí xuống dưới cửa thành, có sự uy hiếp của Lăng Phong, họ căn bản không hề lo lắng tướng sĩ liên quân đã mất đi ý chí này có giả hàng hay không, vấn đề giải quyết hậu quả vô cùng thuận lợi.

Quanh thân hỏa mang chớp động, Lăng Phong trực tiếp bay trở về trên tường thành, Ôn Đình đã sớm không kiên nhẫn được nữa, quát lên:

- Lăng tiểu tử, hậu đại của Ôn gia ta ở đâu?

Thấy hắn không chút khách khí nói chuyện với Lăng Phong như thế, Khải Ân chau mày, trên mặt hiện lên vài phần tức giận, xương ngón tay trên song quyền bạo hưởng một trận, Ôn Đình liếc mắt nhìn hắn, hắc hắc cười cổ quái nói:

- Tiểu tử kia, đừng tưởng rằng ngươi vừa đột phá Thánh Vực liền đã có tư cách ở chỗ này ra oai với lão tử, nếu lão tử muốn thì chỉ cần dùng ngón tay út cũng có thể đánh ngươi trở về nguyên dạng, ngươi có tin hay không?

Lăng Phong lắc đầu cười khổ, tính tình của lão gia hỏa này thật khiến người ta đau đầu, hắn cũng lấy tình tình của Ôn Đình dùng tục ngữ mà nói chính là " thuận con lừa", chỉ có thể y theo hắn mà hành sự, chỉ cần hơi chút trái ý, liền có khả năng bạo nộ. Lúc này Tinh Lam thành còn cần hắn bảo vệ an toàn, vì vậy Lăng Phong liền vội vàng hỏi:

- Sư huynh, Ôn Lam đại tẩu hẳn là một đường trở về cùng các người chứ?

Lô Sâm trải qua liên tiếp sự tình, đã sớm rèn luyện một thân khí độ đại tướng, vừa nghe nói lập tức phản ứng:

- Ừm, gần đây chiến sự kịch liệt, ta mẫu tử các nàng an bài ở Bắc môn, một khí tình hình có biến, liền có thể an bài các nàng đầu tiên.

Ôn Đình nghe vậy sắc mặt giãn ra vài phần, hiển nhiên là rất hài lòng đối với việc mấy người Lô Sâm coi trọng hậu đại của mình, nhất là phần coi trọng này vẫn phát sinh từ vị tằng tổ này.

Lô Sâm nhìn nhìn Ôn Đình cường thế, bận bịu an bài một viên tướng dẫn hắn đi gặp mẫu tử Ôn Lam. Ôn Đình viên tiểu tướng hành động quá chậm, trực tiếp dẫn theo hắn bay lên không trung, tốc độ cực nhanh tựa như kinh điện, khiến viên tiểu tướng dù rằng dũng khí khá lớn cũng phải sợ đến sắc mặt trắng bệch, vất vả lắm mới chỉ rõ phương hướng.

- Sư huynh, sư tôn, người hiện tại...

Bụi bậm rơi xuống, Lăng Phong lập tức đem nỗi lo trong lòng ra hỏi, do quá mức lo lắng nên giọng nói của hắn hơi run run, rất sợ từ trong miệng Lô Sâm nhận được câu trả lời không ổn.

Thần tình Lô Sâm căng thẳng:

- Tính mệnh của sư tôn thật ra không đáng lo ngại, chỉ là hiện tại còn đang hôn mê, đệ đi theo ta.

Nhắc tới thương thế của Mạch Kha, sư huynh đệ mấy người không còn nửa phần tâm tư chúc mừng, tất cả đều là vẻ mặt nặng nề đi theo Lô Sâm đi thẳng tới Nguyên Lực Tháp.

Nguyên Lực Tháp so với ngày trước Lăng Phong nhìn thấy đã có sự khác biệt lớn, nguyên trận phòng hộ tháp đã tiêu thất, bên trong cũng chịu oanh kích. Trên mặt đất bí văn thưa thớt tán loạn.

Nhìn thấy một màn như vậy, biểu tình của Lăng Phong càng thêm âm trầm.

Đằng sau Cảnh Vân cũng là tức khí, hung hăng đá một cước lên người Hàn Kinh Phong:

- xxx, lão tử chỉ hận không thể đem lão cẩu ngươi ra thiên đao vạn quả!

Hàn Kinh Phong chịu nhục kêu lên một tiếng trầm muộn, hung ác uy hiếp:

- Tiểu tử, nếu như các ngươi không muốn Kiều nguyên soái thuận lợi trở về, ngươi cứ việc đá đi.

- Ngươi...

Cảnh Vân do dự một chút, vẫn là không thể đá hắn nữa, chỉ có thể oán hận "phi" một ngụm:

- Ngươi thật đúng là một vị Thánh Vực cường giả a!

Hắn nói tới hai từ " Thánh Vực" thì nhận mạnh thêm một chút, tỏ rõ sự khinh thường.

- Các ngươi đem Kiều nguyên soái đi đâu?

Hoàng Phủ Vân nhíu mày quát hỏi.

"Hắc...hắc.." Hàn Kinh Phong cười nhạt hai tiếng, rồi im lặng, hắn hiểu rõ sinh tử đang nằm trong tay địch, tin tức này là cơ hội bảo mệnh duy nhất của bản thân, tự nhiên không chịu đơn giản nói ra.

Mọi người giận dữ, Cảnh Vân thiếu chút nữa không nhẫn nhịn nổi mà đá hắn một cước nữa.

Lăng Phong lẳng lặng dừng bước lại, nhìn Hàn Kinh Phong một cái thật kỹ, cuối cùng xoay người tiếp tục bước đi, hoàn toàn vô tình nói:

- Hắn sẽ nói!

Chỉ vài từ đơn giản nhưng lại như mang theo cửu thiên băng hàn khí, khiến vẻ mặt tự cao của Hàn Kinh Phong lập tức cứng lại. Hắn bỗng nhiên có cảm giác bản thân như một hài đồng vô tri đang khoe khoang trước mặt người lớn, một tia áp lực khiến nỗi sợ hãi không ngừng nổi lên trong lòng hắn.

Rõ ràng cảm nhận được lần này Lăng Phong trở về, trên người có những biến hóa cực lớn, loại biến hóa này không chỉ ở thực lực cường đại, mà trên phương diện hành xử cũng biểu lộ ra. Hôm nay Lăng Phong khiến cho bọn hắn có cảm giác, ngoại trừ đối với người thân hắn tỏ ra ôn nhu ra, với những người khác hoàn toàn không chút nào để trong lòng, Lô Sâm thở dài, giơ ngón tay chỉ đỉnh tháp như sắp vỡ vụn ra, nói:

- Ngày đó liên quân một đường xâm chiếm bức thẳng tới Tinh Lam thành, Thôi Tư Đặc đột nhiên đến đây chỉ rõ muốn khiêu chiến với sư tôn, sư tôn tiếp thụ! Nhưng không ngờ rằng Thôi Tư Đặc dĩ nhiên mang theo một khỏa Thánh Vực pháp ấn, cơ hồ trong nháy mắt liền khiến người bị trọng thương, trước khi sư tôn hôn mê, đã mượn Nguyên Lực Tháp thi triển công kích cường đại nhất nhưng cũng chỉ khiến Thôi Tư Đặc bị thương nhẹ phải bỏ chạy mà thôi.

- Sau đó Kiều nguyên soái chạy tới, nhất thời giận dữ đuổi theo, nhưng không ngờ lại rơi vào phục kích của bốn gã Thánh Vực cường giả liên thủ, không thể thoát ra được.

Lô Sâm đem một phen sự tình trải qua kể lại cho Lăng Phong, cuối cùng nói:

- Kiều Kiều nha đầu chém giết tựa như điên dại, đáng tiếc thực lực cách biệt quá lớn, cuối cùng vẫn phải Huyết Sát Vệ nhất tề xuất thủ mới miễn cưỡng cứu nàng trở lại. Mà dù như vậy, Huyết Sát Vệ hiện tại cũng là ai nấy đều trọng thương.

Lăng Phong trầm mặc không nói gì, lần này thấy ở trên tường thành không thấy thân ảnh của Huyết Sát Vệ, hắn đã hoài nghi...có thể khiến Huyết Sát Vệ cứng cỏi không thể xuất chiến, thương thế nghiêm trọng tới mức nào? Lăng Phong trước giờ kiên cường, nhưng cũng không dám tưởng tượng tất cả mọi chuyện ra sao?

Chẳng lẽ thật sự là vì Mộc Vũ Lâm?

Những năm gần đây, hắn tựa hồ xích mích với Vũ Thần Phong chỉ có hai lần, nếu không phải vì Tần Chính, vậy tất nhiên là vì Mộc Vũ Lâm! Lại nhớ đến ngày trước Mộc Vũ Lâm biểu hiện mâu thuẫn cùng vẻ cổ quái trong giọng nói, Lăng Phong gần như có thể khẳng định. Trong tầng thứ nhất của Nguyên Lực Tháp an trí toàn bộ Huyết Sát Vệ, khi thấy một màn trước mắt, Lăng Phong thậm chí không dám tin vào mắt mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.