Tinh Ngự

Chương 278: Q.3 - Chương 278: Dấu vết hư không




Cảm thấy linh hồn cứng đờ, cả người không còn chút cảm ứng nào với ngoại giới, tất cả sự vật trong bọn hẳn tựa như một cuốn phim đang quay chậm lại, quỉ dị và cổ quái vô cùng.

Lăng Phong dẫn đầu đuổi theo Vệ Địch, bàn tay khẽ vung lên, từ trong huyền binh bắn ra vô tận tinh mang thẳng hướng tới hậu tâm của Vệ Địch.

Một chùm huyết hoa ứa ra, Vệ Địch kêu thảm một tiếng, cả người nặng nề ngã xuống đất.

Mất đi phụ trợ của Ngụy Linh Vực, bất quá chỉ là cao thủ giai đoạn trước Thánh Vực, ngay cả Hàn Kinh Phong cũng không bằng, căn bản không phải đối thủ của Lăng Phong.

Đằng sau truyền đến tiếng gọi gấp gáp của Khải Ân:

- Đại ca, lưu lại một người! Kiều nguyên soái ở trong tay bọn hắn.

Lăng Phong nghe vậy hơi dừng lại, Tinh Thiết Kiếm chợt quay lại, Tâm Âm Đạo lần thứ hai oanh xuất tựa như thiên địa đại ma bàn nặng nề nện lên lưng Hàn Kinh Phong. Ầm ầm, Hàn Kinh Phong quay cuồng, chỉ cảm thấy có vô số âm thanh nổ vang trong ý thức hải của mình, suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc phảng phất cũng không chống đỡ được nữa. Hắn "a" một tiếng, điên cuồng ôm lấy đầu, mặc kệ tất cả.

Một chưởng oanh kích qua, thuận lợi đóng băng toàn bộ năng lương đang lưu động trong cơ thể Hàn Kinh Phong, một tay Lăng Phong dẫn theo hắn như cầm một con gà trở về, nhẹ nhàng vô cùng, lưỡng đại Thánh Vực kẻ bị chết, người bị bắt, một màn chấn động toàn trường, nhưng lại không ai dám lên tiếng. Tĩnh lặng thật lâu, sau đó quan đội Tinh Lam bộc phát, điên cuồng hoan hộ một trận:

- Lăng Phong! Lăng Phong! Lăng Phong! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!

Mỉm cười nhìn Lăng Phong tiếp nhận vạn chúng hoan hô, biểu tình Hoàng Phủ Lập không hề chú ý, bởi hắn biết lấy thực lực mà Lăng Phong mới vừa thi triển ra, vương vị, quyền thế những thứ mà thế nhân cầu mong này đối với hắn chỉ như cặn bã, chỉ có không ngừng tu luyện tới cực hạn mới là thứ hắn truy cầu. Lăng Phong cười nhạt, mang theo Hàn Kinh Phong từ không trung bay xuống, mỗi bước đi của hắn đều ẩn chứa ảo diệu vô biên, theo sau là các vết chân vô cùng rõ ràng. Những dấu chân này của hắn rất lâu không tiêu tan, xung quanh mơ hồ còn có thanh quang lóe ra; Thanh quang không ngừng biến ảo tựa như sương mù, hình thành đại giang, liên, kiếm, thú đủ loại hình tượng huyền bí. Khi thì kiếm quang hấp nạp, khi thì thú loại rít gào, khi thì sóng triều vỗ mạnh, mỗi lần sinh diệt lên xuống ý nghĩa thâm sâu vô cùng.

Âm thanh điên cuồng hoan hô đều dừng lại, vô số ánh mắt nhìn lên huyễn cảnh mỹ lệ trên không trung, rồi sững sờ thật lâu, ngay cả tướng sĩ liên quân tấn công Tinh Lam trong lúc nhất thời cũng quên mất tự hỏi bỏ chạy hay là đầu hàng, chỉ im lặng nhìn tràng cảnh mỹ lệ vượt xa tưởng tượng trước mắt, trong đầu một mảnh hư không.

Một loại rung động kỳ diệu tràn đầy nội tâm, khiến cho trong đầu bọn họ không ngừng hiện lên những hình ảnh huyễn tưởng tuyệt với.

Rốt cục, Lăng Phong cũng hạ xuống tường, đằng sau lưng hắn thuần túy là các dấu chân cấu thành thang trời phảng phất như thông thẳng đến mây trời sâu thẳm, đến tận tinh không xa xôi.

- Bộ pháp này tên là Thanh Điện U Quang Bộ, ta đã đáp ứng Kiều nguyên soái, dùng một thân tu vi tu phục lại. Hôm nay ta đem nó lưu giữ lại trên Tinh Lam thành này, phàm là dân chúng Tinh Lam đều có thể tìm hiểu!

Thanh âm của Lăng Phong lan truyền ra xa:

- Nếu ai có thể thấy hiểu bí ảo trong đó, liền nhất cử tiến nhập Thánh Vực đỉnh phong!

Năm đó bộ pháp này ở Sư Tâm Học Viện là do Ôn Đình dùng tu vi của bản thân lưu lại, mà khi đó tu vi của hắn cũng chưa đạt tới Thánh Vực đỉnh phong, hôm nay Lăng Phong càng muốn làm tốt hơn, trong đó không chỉ có Thanh Điện U Quang Bộ, mà còn có cả những công pháp thượng thừa do hắn tự thân lĩnh ngộ, đoạt được như Chiết Cúc Thiểm, Kiếm Thuật Tam Trọng Cảnh Giới, Cực Thốn Liệt, đối với thường nhân mà nói chỉ cần thấu hiểu tất cả trong đó nắm chắc mười phẩn tiến nhập Thánh Vực. Hoàng Phủ Lập kích động tới mức run cả người. Tuy rằng tu vi bản thân hắn không mạnh, nhưng nhãn giới phi phàm nên đã nhìn ra điểm huyễn diệu trong công pháp Lăng Phong lưu lại. Có ý niệm tồn tại trong công pháp, trăm năm sau Tinh Lam sẽ lại xuất hiện bao nhiêu thiếu niên tài tuấn?

Tất Phong đã sớm kinh hoảng tới mức không biết nên làm gì cho phải, đối mặt với bước đi chậm rãi của Lăng Phong, toàn thân lạnh lẽo một trận. Hắn biết trước mặt Lăng Phong hắn mà động thủ không nghi ngờ gì chính là tự tìm đường chết, nhãn châu xoay chuyển. Thân hình Tất Phong chớp động mạnh mẽ chế trụ cổ Lô Sâm, điên cuồng rít gào nói:

- Ngươi không được tiến lại, nếu không ta sẽ giết hắn!

Thấy một màn bất ngờ này xảy ra, Hoàng Phủ Lập tức giận mắng:

- Tất Phong, ngươi dù sao cũng là Thánh Vực cường giả, hành động như vậy không sợ mất mặt sao?

- Hừ hừ, Vương thượng tôn kính, người trước tiên phải sống thì mới nói đến thể diện!

Tất Phong vừa nhìn phản ứng của những người xung quanh, nhất thời minh bạch bản thân đã lựa chọn đùng, thân lâm tuyệt cảnh khiến hắn nổi lên ý nghĩ điên cuồng, hắn gắt gao giữ chặt yết hầu của Lô Sâm, từng bước hướng tới tường thành, nhìn Lăng Phong quát lên:

- Ngươi không được tới dây, ngươi mà tới ta sẽ giết hắn!

- Lão lục, đừng để ý tới ta, mau ra tay giết hắn, để trừ hậu hoạn!

Lô Sâm hét lớn, hai mắt hắn đỏ đậm.

- Ngươi câm miệng!

Tất Phong tàn bạo trách mắng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Phong, biết chỉ cần Lăng Phong động thủ, không ai có thể cứu được bản thân:

- Ta thừa nhận, ngươi xác thực rất mạnh, thế nhưng ngươi không muốn hắn vì ngươi mà mất mạng chứ, thành thật một chút đi.

Nhân đó, có vẻ như lo lắng ngữ khí của mình làm Lăng Phong tức giận, hắn lại nói:

- Ta cam đoan, chỉ cần ngươi buông tha ta, sau này ta sẽ không bao giờ đặt chân tới Tinh Lam thành nửa bước!

Lăng Phong cười lạnh:

- Lần trước Kiều nguyên soái bỏ qua cho ngươi, ngươi cũng nói qua câu này, hôm nay ngươi thực sự khi Tinh Lam ta đều là người thiện tâm hay sao?

Từ ngữ khí của Lăng Phong, Tất Phong cảm thấy có chút không ổn, quát lên:

- Lẽ nào ngươi thực sự không lo lắng tới tính mạng của hắn sao?

Nhìn rõ động tác của Tất Phong, trong lòng mọi người không khỏi căng thẳng:

- Hắc hắc, lão tử ngược lại muốn nhìn, con mẹ ngươi có năng lực ra sao, không được sự đồng ý của lão tự lại dám ra tay giết người?

Đùng lúc đó, một tiếng cười nhạt khinh miệt vang lên.

Ngay sau đó Tất Phong cảm thấy cả người tựa như rơi vào trong nước sắt, huyết quản ngón tay trong nháy mắt biến thành kim thạch, các khớp xương không cách nào cử động tựa như sự cường đại của Ngụy Linh Vực mà vừa rồi hắn đã thấy qua vậy. Trong lòng Tất Phong dâng lên một cỗ cảm giác cường liệt: Cỗ Vực Năng tựa hồ còn mạnh mẽ hơn! Là ai? Chẳng lẽ là...

Ôn Đình vẻ mặt lười biếng xuất hiện đằng sau Tất Phong, hắn tùy ý phất tay một cái, một đoàn thanh quang xẹt qua, chỉ thấy ngón tay Tất Phong lúc này gãy ra, máu tươi phụt lên, theo một quỹ tích rõ ràng. Tất Phong tựa hồ chưa tin vào mắt mình, biểu tình ngây ra. Chỉ đến khi ngón tay bị chặt đứt, nỗi đau khiến hắn giật mình tỉnh giấc, lúc này mới khiến ánh mắt hắn tràn đầy phức tạp và hoài nghi. Ôn Đỉnh chỉ gảy một phát, Lô Sâm từ trong tay hắn thoát ra. Lập tức hai ngón tay lại gảy, đầu Tất Phong bị tạc nứt ra, một quả Thánh Vực tinh hạch từ trong đầu hắn bay ra nằm trong lòng bàn tay Ôn Đình. Hắn tiện tay ném đi:

- Tiểu tử, cho ngươi!

Lăng Phong thuận lợi tiếp nhận oán giận nói:

- Tiền bối ngươi vì sao không ra tay sớm một chút?

Ôn Đình đảo mắt khinh thường nói:

- Để lão phu động thủ đối phó với loại tiểu nhân vật bực này, không phải quá mức hạ thấp mình hay sao?

Lấy tác phong tác phong trước sau như một của lão, Lăng Phong chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, mà những người xung quanh đứng nhìn lại càng ngây dại:

- Vị này có lai lịch gì? Dĩ nhiên ngay cả đối phó với một Thánh Vực cũng ngại bôi nhọ thân phận.

Hoàng Phủ Lập mang theo kích động trên mặt, đang muốn lên tiếng nói chuyện, Lăng Phong nhẹ giọng nói:

- Vương thượng khoan đã, ta còn phải vì Tinh Lam triệt để tiêu trừ hậu họa!

Mệnh lệnh ban ra chưa thể làm chúng tướng sĩ lập tức hưởng ứng, ngược lại tạo ra một mảnh ồn ào, biểu tình do dự tràn đầy.

- Hộ vệ Thân Vương!

Tám gã thiếp thân hộ vệ thân vương quát lên một tiếng, đồng thời oanh xuất một quyền về phía Lăng Phong. Cự Linh hoảng động, linh kỹ bộc phát, một kích liên thủ này tuy rằng không có nguyên Tinh Chương phối hợp, linh kỹ vô pháp xếp chồng, thế nhưng uy lực vẫn mạnh kinh người.

Lăng Phong không chút lưu tình, một kiếm xẹt qua yếu hầu của tám người, làm tiên huyết chảy ra, triệt để lấy đi tính mạng của bọn họ. Từ việc tám người này xuất thủ không chút do dự cũng có thể thấy được, bọn họ rất trung thành và tận tâm với Ai Nặc lãnh địa, loại người như vậy không biệt diệt trừ sẽ để lại hậu hoạn vô cùng. Lăng Phong đón nhận nhãn thần của thân vương Ai Nặc, đối phương hơi nhếch môi, nhưng lại không biết nói gì, chỉ Lăng Phong không hề cho hắn cơ hôi, đơn giản đâm ra một kiếm, thân vương Ai Nặc ầm ầm ngã xuống, tuần mã bên dưới phát ra tiếng hí thê lương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.