Lão giả râu hồng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, lực lượng nguyên trận hình thành nấm vân bị một kích đánh nát bấy! Đầu Long linh cực lớn vẫn vờn quanh trên cao giống như bị gỗ một búa cực mạnh, bị chấn tới mộng mị, đầu óc choáng váng rối tinh rối mù.
Phía sau lão giả râu hồng, bảy lão giả cũng có chút bất kham, khuôn mặt đồng thời hiện rõ vẻ tái nhợt không huyết sắc, thực giống như sinh mệnh lực bị trôi qua, sắp sửa mất mạng.
Nếu là người quen thuộc nguyên trận liền biết, từ nay về sau bọn họ quả thực chịu hậu quả rất lớn.
Mượn nguyên trận có thể giúp bọn họ phát huy được cấp độ lực lượng tương đương với cường giả Thần cấp, đồng thời không cần phải lo lắng tiêu hao thần lực. Nhưng như vậy không phải là không có tệ đoan, bởi vì tự bản thân bọn họ chưa tu luyện đúng chỗ, kéo theo trình độ chịu đựng năng lượng bị giảm sút trên diện rộng.
Loại năng lượng bạo tăng này nếu như có thể phát đi thật nhanh thì coi như xong, nhưng một khi bị bắn ngược trở về, dùng thân thể của bọn họ lập tức chịu không nổi!
Sau khi đẩy lui tám người, ánh mắt Dư Đào nhàn nhạt nhìn vào Âu Mẫu Long xa xa, trong miệng lơ đãng toát ra vẻ trào phúng::
- Năm đó Long tộc các ngươi đã buộc ta thành Thần cấp, hôm nay, bản thân ta muốn trả lại chút lễ mọn!
Ngôn ngữ chưa dứt, hắn mạnh mẽ vung cánh tay lên, chỉ thấy xung quanh thân thể đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, trong vòng sáng có đủ loại khí lưu cổ quái hai màu vàng hồng giao tạp, loại khí lưu này rõ ràng chính là nguyên lực địa hỏa song hệ, nhưng khí tức nguyên lực so sánh với bên ngoài rõ ràng có sự khác nhau rất lớn, tồn tại cảm giác cắt đứt vạn vật vô cùng cường liệt.
Vừa thấy Dư Đào thi triển một chiêu này, trong lòng Lăng Phong bình tĩnh.
Trong cấm địa, Lăng Phong đã từng chứng kiến chiêu này, biết được đây là lực lượng đặc biệt của nội thế giới, một loại lực lượng đặc trưng cho cường giả Thần cấp! Nội thế giới của Dư Đào đã tới cấp độ "tự sinh nguyên lực", tuy rằng cách cấp cao nhất có thể "tạo vật" vô cùng xa, nhưng bản thân coi như đã sở hữu lực lượng thần bí mạnh mẽ.
Nội thế giới vừa ra, Dư Đào nhạt nhạt phẩy tay áo về phía hư không một cái. Bịch bịch một tiếng trầm muộn, trong thể nội thế giới dường như nhiều hơn một tầng khả năng khu động, điên cuồng phóng về phía trước.
Chiêu này vừa ra, hư không lập tức rung động mãnh liệt, dường như có trăm nghìn chiếc xe ngựa cùng nhau buông thả, cuồng dại lao nhanh, mang theo khí thế muốn phá vỡ vạn vật cản đường.
Khí thế thẳng bức Âu Mẫu Long.
Âu Mẫu Long chỉ cảm thấy quanh thân căng thẳng, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liền thấy một đạo mũi tên cường liệt, mũi tên với tốc độ vượt qua khả năng cực hạn ngôn ngữ có thể hình dung được, ầm ầm bắn về phía chính mình.
Trong nội tâm dâng lên hoảng loạn tuyệt vọng. Hắn biết rõ, nếu như không tránh được, vậy một kích này đủ để giúp bản thân tan biến thành hư vô.
Người bình thường có thể không hề gì đối với cường giả đại viên mãn, thế nhưng một cường giả Thần cấp tam phẩn, một khi thi triển toàn bộ lực lượng, đủ để đụng nát toàn bộ linh hồn của bản thân.
Trở thành cường giả Thần cấp tam phẩm tất nhiên trọng yếu, nhưng trước đó giữ được tính mạng càng thêm quang trọng. Hắn ngửa mặt lên trời sinh ra tiếng rít gào không cam lòng:
- Hóa Thần Kiếp! Âu mỗ không cam lòng a!
Dư Đào vừa thấy bức lui Âu Mẫu Long, cũng không tiếp tục truy đuổi, trong ánh mắt kinh ngạc của Âu Mẫu Long, hắn dừng lại cười lạnh nói:
- Không cam lòng? Lúc đầu Long tộc các ngươi bức bách Dư mỗ, ngược lại cũng biết rất vui vẻ sung sướng!
Nghĩ đến tình cảnh năm đó, vẻ tàn khốc hiện lên trên mặt Dư Đào, trong mắt tràn ngập sắc màu uất hận! Trận chiến năm đó, hắn cửa nát nhà tan, huyết mạch duy nhất cũng bởi vì Long tộc truy sát mà biến mất không còn!
Phần hận ý này, quả thực có thể đốt cháy thiên địa!
Âu Mẫu Long không hổ là kiêu hùng một phương, cầm được cũng buông được, mắt mở trừng trừng nhìn tia thiểm điện trên bầu trời dần dần biến mất.
Hắn tuy là luyến tiếc như muốn lấy máu, nhưng lại thấy Dư Đào đứng ra, vẫn cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại, nét mặt hiển lộ vẻ thành khẩn không gì sánh được:
- Dư tiền bối, việc năm đó Âu mỗ chưa từng tham dự, hơn nữa lực lượng bản thân quá yêu, đối với chuyện này căn bản bất lực!
- Nhưng là Âu mỗ không hề có thành kiến đối với cách làm của Dư tiền bối!
- Nếu như tiền bối ở tại Long tộc một đoạn thời gian chắc hẳn sẽ biết, địa vị của các chủng tộc phụ thuộc Long tộc đã đề cao trên diện rộng, so sánh với ngày xưa rõ ràng không giống nhau.
Khuôn mặt của hắn có vẻ rất bi thương, chậm rãi nói, trong thanh âm tràn ngập ý bi thống:
- Ta thừa nhận, Long tộc đối với các chủng tộc phụ thuộc trước kia xác thực tồn tại rất nhiều chỗ không phải! Đồng thời bởi vì khối ung nhọt này, Long tộc ta mở mắt trừng trừng nhìn không ít tinh anh tộc nhân bị bỏ qua, trong đó càng có không ít cường giả tuyệt thế như Dư tiền bối!
- Chính là vì thấy điểm này, Âu mỗ từ tiền nhiệm tới nay liên tục không ngừng đề cao địa vị của các chủng tộc phụ thuộc, bất quá, khối ung nhọt này đã phát triển quá lâu, không phải ngày một ngày hai có thể hóa giải được. Dùng lực lượng của Âu mỗ quả thực cảm thấy không đủ, nếu như Dư tiền bối nguyện ý lưu lại mà nói, ta có thể cam đoan, tất cả mọi chuyện trước kia đều bỏ qua! Sau này, các chủng tộc phụ thuộc sẽ do tiền bối lãnh đạo, tin tưởng dưới sự giáo dục của tiền bối, bọn họ nhất định sẽ có tiền đồ tu vi càng cao hơn, cũng tất nhiên sẽ có được địa vị sáng ngang với Long tộc bình thường!
- Nguyện tộc nhân của ta, vô luận là chủng tộc phụ thuộc hay Long tộc đều là một đoàn thể thống nhất! Đồng tâm đồng lòng! Đây chính là tâm nguyện từ trước tới nay của Âu mỗ!
Âu Mẫu Long nói ra những lời này, trên mặt tỏa ra thần quang sáng rỡ, giống như nhà hiền triết truyền đạo. Cho dù là lão giả râu hồng và vô số tộc nhân Long tộc trải qua biến động nghe được, đều cảm giác tâm tình chấn động, thật lâu không kìm chế được.
Nếu như có thể đúng như lời tộc trưởng mà nói, đạt thành chí nguyện to lớn này, chắc hẳn Long tộc nhất định càng cường thịnh hơn! Nghĩ tới tương lai tuyệt vời như vậy, bọn họ đều không khỏi động dung!
Bất quá, ai cũng rõ ràng thực hiện điều này phi thường gian nan. Long tộc đã có thói quen coi các chủng tộc phụ thuộc như một đám sinh tồn nhờ vào chính mình, nếu như muốn chân chính đưa địa vị của họ như đồng loại, chỉ sợ vô cùng khó khăn!
Những lời này phát ra, bọn họ đều nhìn về phía Dư Đào, nếu như Dư Đào bị đánh động mà nói, cuộc chiến hôm nay triệt để lật ngược, tới khi đó...
Tâm tư chuyển động, hung quang trong đôi mắt lão giả râu hồng không khỏi tập trung vào Lăng Phong.
Tại giờ khắc này, dành cho Long tộc tổn thất vô cùng to lớn, tất cả đều quan hệ trực tiếp tới tiểu nhi này! Nếu có khả năng, cần phải lăng trì xử tử mới thỏa lòng!
Dư Đào nghe xong lời nói của Âu Mẫu Long, biểu tình tựa hồ vô cùng tập trung, hơn nữa si mê, thẳng đến khi hắn nói xong vẫn lặng yên một lát, phảng phất như có chút ý động.
Ngay khi Âu Mẫu Long cảm giác được hi vọng, nhóm người lão giả râu hồng khẩn trương tới rung rung chòm râu, Dư Đào quay đầu nhìn về phía Lăng Phong:
- Tông chủ, vị tộc trưởng Long tộc này có ý tứ gì? Lão tử suy nghĩ nửa ngày, nghe không rõ, quá con mẹ nó nho nhã! Mang theo một cỗ khí vị tao nhã "đặc biệt" của Long tộc!
Phụt!
Nghe xong lời này, Âu Mẫu Long khổ sở khắc chế mới không phun một ngụm máu tươi khỏi miệng. Hắn giận dữ chỉ vào Dư Đào, tức giận tới toàn thân phát run, hồi lâu không phát ra được lời nào.
Lăng Phong nhịn không được nở nụ cười, Dư Đào này không nghĩ tới sử dụng chiêu này, so với Tào Kế Suất thực sự tương đương nhau.
Thấy khiến trên dưới Long tộc tức giận tới phát run, hắn đột nhiên nổi lên tâm tư đùa dai:
- Ý của Âu tộc trưởng chính là, chỉ cần ngươi nguyện ý lưu lại, các chủng tộc phụ thuộc có thể chậm rãi dưới sự dẫn dắt của Long tộc, thu được quyền lợi nhất định. Uhm, ước chừng như thế đi!
- A, nguyên lai là như vậy!
Dư Đào giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nói:
- Ta nói hắn nho nhã nửa ngày, nguyên lai là ý tứ chim cò như vậy! Chủng tộc phụ thuộc như thế nào, chẳng lẽ còn cần phải có Long tộc hắn quan tâm mới được sao? Hắc!
Vẻ si ngốc ngẩn ngơ trên mặt hắn biến mất sạch sẽ, thần thình chuyển thành lạnh lẽo thấu xương, lập tức bay thẳng lên trên cao.
Thân ảnh càng lúc càng cao, cuối cùng huyền phù cách mặt đất nghìn trượng. Tại lúc này, thân ảnh của hắn có thể khiến toàn bộ cư dân Long đảo đều nhìn thấy rõ ràng.
Mới vừa rồi chiến đấu kịch liệt, sớm có người hoặc tối hoặc sáng tập trung quan sát động tĩnh, lúc này Dư Đào phóng lên cao, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt chú ý.
Âu Mẫu Long thấy cử động ngoài dự đoán tất cả mọi người như vậy, tâm tư đột nhiên ngừng lại, trở nên có chút bất an.
Dư Đào nhìn bốn phía, thân thể bao phủ tuyệt đại khí thế, một tầng huyền quang tràn ngập ra, khiến một phương không gian bị nhuốm màu đỏ đậm.
- Tà là Dư Đào!
Đây là câu nói đầu tiên hắn mở miệng, một câu nói vô cùng đơn giản nhưng dường như ẩn chứa ma lực thần kỳ nào đó, một số tộc nhân Long tộc tương đối già cả nghe được câu này liền biến sắc mặt, tràn đầy vẻ khó tin.
Năm đó, khi Dư Đào bị trấn áp, trong số bọn họ có không ít người vẫn là thiếu niên, đã từng mắt thấy một trận đánh kinh thiên, lưu lại ấn tượng thật sâu.
Thế nên một lần nữa thấy kẻ "phản nghịch" Long tộc nổi tiếng này, trong lòng tất cả dâng lên ý sợ hãi thật lớn.
Ngược lại, các chủng tộc phụ thuộc đều kích động, trong số bọn họ, không ít người nhận sự giáo dục từ nhỏ...
Long tộc chính là huyết mạch cao quý nhất trên thế gian, mà bản thân những chủng tộc có huyết mạch Long tộc pha loãng cần phải cảm thấy cực kỳ vinh quang, đồng thời lúc nào cũng ghi nhớ vinh quang Long tộc.
Chờ đến khi có một chút kiến thức, không ít người tuy là có chút không ủng hộ, muốn phản kháng. Thế nhưng thân phận chủng tộc phụ thuộc khiến bọn họ đeo trên mình một bộ gông xiềng chắc chắn, vô luận là phấn đấu tu luyện như thế nào đi nữa cũng không thể vượt qua được đẳng cấp Linh giả!
Một ít ngoại lệ, cũng lập tức bị Long tộc tự mình truyền đi, ban tặng thân phận Long tộc, đồng thời dùng vào việc hôn nhân lung lạc.
Theo thời gian trôi đi, thậm chí bọn họ cảm giác phấn đấu lớn nhất trong cuộc đời chính mình là có thể trở thành Long tộc, a, là được ban tặng thân phận Long tộc mà thôi.
Hiện thực như vậy, mà lại bi ai như vậy.
Hôm nay, tận mắt nhìn thấy vị truyền kỳ trong giới chủng tộc phụ thuộc mở miệng nói chuyện, cuối cùng khiến toàn bộ Long tộc khiếp sợ, khiến toàn bộ Long tộc phải ngước đầu nhìn lên, bọn họ kích động tới mức toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy lệ nóng.
Nhân sinh sợ không phải không nỗ lực, mà sợ nhất chính là không có phương hướng sợ hãi.
Bọn họ có thể chịu khổ, có thể phấn đấu, nhưng bọn họ vĩnh viễn nhìn không thấy hi vọng chân chính. Long tộc giống như một ngọn núi lớn đè nặng trên đỉnh đầu bọn họ, khiến bọn họ thở cũng khó khăn không gì sánh được.
Hôm nay, Dư Đào xuất hiện thực giống như mở cho bọn họ một lớp song sắt, khiến bọn họ có thể nhìn thấy một thế giới khác!
Một thế giới tiền đồ xán lạn, một thế giới không có Long tộc ràng buộc, thế giới bản thân có tự do!
- Theo ta, được tự do!
Dư Đào bỗng dưng ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một câu, một tiếng rống giận này, khiến bốn phương tám hương đôi mặt nhìn nhau, không ai hưởng ứng, cũng không ai dám nói lời phản đối.
- Theo ta, được tự do!
- Theo ta, được tự do!
Theo từng câu phát ra, biểu tình chủng tộc phụ thuộc càng lúc càng kích động, nhưng không có người nào dám xung phong dẫn đầu.
Quang mang trong mắt Lăng Phong chợt lóe, bỗng nhiên nguyên lực chuyển động, xuất hiện bên cạnh Ngao Đán đang nhìn xung quanh. Ngao Đán thực sự không ngờ tới Lăng Phong tại giờ khắc này đột nhiên xuất thủ đối với chính mình, thình lình bị đối phương nắm cổ, hắn kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy vị cường giả Linh Tôn Ngao Đán này, cư nhiên theo theo đường cong bay thẳng lên cao, trực tiếp vòng qua Dư Đào, càng bay theo phía sau hắn.
Yêu Tôn Diễm La bỗng nhiên nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Lăng Phong, âm thầm kỳ quái.
Lăng Phong như cảm giác được hắn ngạc nhiên, thản nhiên cười:
- Cho hắn bay một lúc!
Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy Ngao Đán một lần nữa bay trở về, trên trán của hắn đột nhiên bay ra một đoàn ngân quang, một đầu Long linh màu hồng xuất hiện, vờn quanh thân thể hắn.
- Nhìn, là tộc trưởng Hồng Long tộc!
Không biết là người phương nào kinh hô.
Dư Đào thấy thế, nhãn thần sáng lên, lập tức hiểu ra suy nghĩ của Lăng Phong, bỗng nhiên mở rộng bàn tay to. Bàn tay thoáng cái trở nên không giống như máu thịt, tăng vọt mấy lần, nắm chắc tộc trưởng Hồng Long tộc, sau đó mạnh mẽ vung lên không trung:
- Theo ta, được tự do!
Lúc này đây, tiếng quát hạo liệt, lan khắp bốn phương tám hướng.
Dư âm không dứt, chấn ý thức hải mọi người như nổi trống.
Rốt cuộc, có người lao đi, bạo hống nói:
- Rời Long đảo! Được tự do! Rời Long đảo! Được tự do!
Một khi có người hửng ứng, đám người còn lại từ lâu chịu đủ mọi ức hiếp từ Long tộc đều điên cuồng rống lên, người hô ứng cư nhiên vượt quá phân nửa.
Khuôn mặt Âu Mẫu Long xám như tro tàn, ẩn chứa giận dữ nhìn về phía Dư Đào, Thang Thần dang kịch chiến với Bàng Phiên Vân cũng rung động tâm thần, hơi chút lơ lờ liền bị Bàng Phiên Vân đánh trúng một quyền giữa ngực, thân thể như mũi tên lao xuống dưới đất.
Đám người chủng tộc phụ thuộc tuy rằng có thực lực tương đối yếu ớt, thế nhưng tổ hợp lại tuyệt đối không thể khinh thường. Đồng thời nhân số cực đông, đây là phương pháp giải quyết việc Long tộc có sức sinh sản rất yếu.
Chỉ cần lợi dụng mọi người hợp lại, đây chính là lực lượng cường đại không gì sánh được!
Nhất là Thang Thần, hắn muốn hợp tác với Long tộc, nguyên nhân quan trọng nhất chính là đối phương có tài nguyên nhân lực cực kỳ to lớn. Chỉ cần sử dụng tốt các chủng tộc phụ thuộc này, phối hợp thêm năng lực luyện chế tinh chương cường đại của Vũ Thần Phong, đến lúc đó sẽ trở thành thế lực cường đại tới mức nào?
Nhưng là, lực lượng cường đại này lại bị người khác lấy đi vô cùng đơn giản!
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng đám người chủng tộc phụ thuộc hưởng ứng kịch liệt kia chính là nhóm có thiên phú kiệt xuất nhất, còn lại một ít cũng chỉ là một ít không bị Long tộc triệt để nô lệ hóa mà thôi.
- Âu tộc trưởng, Dư mỗ đáp ứng lại ngươi, đã thỏa mãn chưa?
Dư Đào hướng về phía Âu Mẫu Long bên dưới châm chọc nói.
- Thỏa mãn, thực sự phi thường thỏa mãn!
Mỗi một lời đều như rít ra từ hàm răng, mang theo ý lạnh lẽo thấu xương, hung quang trong mắt hắn tràn ngập, không còn nửa phần ung dung tự nhiên trước đó, rõ ràng giống như một đầu dã thú đang đợi thôn phệ con người.