Mới vừa rồi Âu Mẫu Long trải qua Hóa Thần Kiếp thất bại, không cường đại bằng nhóm người Lăng Phong, thế nhưng khí tức phát ra lại hung lệ phi thường, nhãn thần độc ác rơi vào bất kỳ người nào cũng khiến người đó phải rùng mình ớn lạnh.
Bỗng, một chiếc chìa khóa tinh xảo xoay tròn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đợi tới khi vật này vừa ra, biểu tình hung ác độc địa của hắn thu liễm vài phần, có chút do dự.
- Tộc trưởng, không thể!
Lão giả râu hồng thấy thế, kinh hãi hô lên.
Dư Đào bỗng dưng hít sâu một hơi, chuyện lo lắng nhất từ khi giao chiến tới tại hiện rốt cuộc cũng phát sinh, nghĩ tới lực lượng kinh khủng ẩn chứa đằng sau chiếc chìa khóa trong tay Âu Mẫu Long, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia kiêng kỵ, hắn vội vã truyền âm nói.
- Tông chủ, tốt nhất nên rút lui trước, tộc trưởng Long tộc hiện tại đã điên rồi! Hắn muốn triệt để gọi tỉnh các cường giả tiền bối trong nội thế giới Long tộc!
Nghe vậy, Lăng Phong chợt khiếp sợ!
Trong sâu thẳm cấm địa, hắn từ miệng Dư Đào biết được không ít chuyện bí mật liên quan tới Long tộc. Long tộc một khi bước vào cảnh giới Linh Tôn, đồng thời tự cảm giác không có hi vọng tiến giai sẽ tự nguyện phong ấn chính mình vào trong nội thế giới, khiến sinh mệnh lực không bị xói mòn, tạm thời ngủ say, say này có cơ hội một lần nữa tiến vào Thần cấp.
Cỗ lực lượng như vậy, Long Phượng Yêu tam tộc đều có, mà Bức Tông cũng có! Cường giả bế quan trong nội thế giới chia làm hai loại.
Trong đó một loại chính là lưu truyền từ thời đại viễn cổ tới nay, sức chiến đấu của họ vô cùng mạnh mẽ, nhưng sinh mệnh lực lại cực kỳ yếu ớt. Một khi xuất hiện bên ngoài, nếu như không có đủ thần thạch bổ xung tiêu hao, rất có khả năng rơi vào cảnh suy nhược, thậm chí ngay cả Linh giả phổ thông cũng kém hơn.
Thế nhưng chỉ cần có thần thạch sung túc, chiến lực của bọn họ liên hợp lại, cho dù nói miễu sát Dư Đào cũng không hề quá đáng.
Một loại khác chính là Long tộc vừa mới bế quan những năm gần đây, tương đối mà nói sinh mệnh lực của bọn họ cường đại hơn rất nhiều, gặp phải khó khăn có thể cảm ứng được, do đó phá quan ra ngoài.
Cỗ lực lượng này chính là sinh lực của toàn bộ Long tộc, bình thường làm tồn tại phòng ngự Long đảo chung cực. Trừ phi gặp phải công kích đặc biệt cường đại, nói chung không hề dùng tới bọn họ.
Nhưng nhiều năm trước xảy ra trận chiến với Dư Đào, trận đánh này khiến Long tộc tiêu hao tới bảy tám phần, toàn bộ phải tiến vào phong ấn bế quan.
Âu Mẫu Long muốn triệu hoán bọn họ, không phải là không thể. Hiện tại, dưới từng bước nhóm người Lăng Phong ép sát, hắn rốt cuộc điên cuồng.
- Tông chủ, chúng ta có hay không...
Dư Đào hỏi Lăng Phong.
Lăng Phong gật đầu, bỗng dưng bay lên cao, chắp tay hướng về phía Âu Mẫu Long nói:
- Mấy ngày vừa qua quấy rầy nhiều, sau này còn nhiều hơn tạ ân Âu tộc trưởng long trọng vui vẻ đưa tiễn! Lăng mỗ không vinh dự nhiều, chờ tương lai sẽ đáp trả!
Âu Mẫu Long nghe được lời này, biểu tình kìm hãm, đôi môi tức giận tới mức run run, nhưng một câu cũng không nói thành lời. Trong miệng Lăng Phong, dường như Long đảo trở thành bộ dạng như hiện tại hoàn toàn là vì muốn vui vẻ đưa tiễn bọn họ!
Thế nhưng Lăng Phong xác định muốn rút đi, coi như cho hắn một viên an thần, khiến chiếc chìa khóa tại lòng bàn tay hắn nhẹ xoay chuyển rồi biến mất.
Phàm là có một tia khả năng, hắn cũng không muốn lay tỉnh các vị tiền bối!
Hô quát một tiếng, thân ảnh Lăng Phong phiêu động, lập tức, hắn nghiêng người nhìn sang bên cạnh.
Trước mặt thế tiến công cường đại của Bàng Phiên Vân, Thang Thần liên tục rút lui, nhất là khi Âu Mẫu Long đại biểu cho Long tộc triệt để bại lui càng thêm kinh hoàng, xuất hiện không ít sai lầm.
Luận về chiến lực chân chính, hắn cùng với Bàng Phiên Vân có lẽ tương đương với nhau, thế nhưng một bên không ngừng gia tăng khí thế, một bên lại càng lúc càng giảm, kết quả không cần phải bàn cãi.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lăng Phong bỗng dưng dâng nên tư vị không nói thành lời, lúc trước một mình Thang Thần đánh chính mình chật vật bất kham, phải chạy tới Vô Tận Hoang Nguyên.
Nhưng là hôm nay, trong mắt bản thân, thực lực của hắn bất quá cũng chỉ như thế.
Khoảnh cách khác biệt này, cũng chỉ là vài năm ngắn ngủi mà thôi!
Bỗng nhiên, Lăng Phong quát lên:
- Bàng tông chủ, không biết có thể giao người này cho Lăng mỗ xử lý?
Bàng Phiên Vân ầm ầm bổ một kiếm, thẳng mở rộng lộ số đại hợp, kiếm quang màu vàng rộng chừng trượng rưỡi như che đậy của một phương không gian, chỉ một kiếm này đã khiến phong ngự của Thang Thần vỡ nát, đang đinh thừa thắng xông lên thì tiếng quát của Lăng Phong truyền tới.
Thân thể của hắn đột ngột dừng lại, thế dừng ma sát với không khí vang lên bạo âm cường liệt. Xẹt xẹt một tiếng có vài đốm hỏa tinh lóe sáng, thanh thế vô cùng kinh người.
Thân kiếm bản rộng tùy ý run lên, Bàng Phiên Vân thu vào lòng bàn tay, tiện đà dung hợp vào cơ thể. Hắn đầu đầu gật gật với Lăng Phong ra hiệu.
- Vậy liền giao cho Lăng tông chủ xử lý đi!
Khẩu khí của Bàng Phiên Vân giống như đang xử lý một chuyện nhỏ bé không đáng để ý tới, không giống như đang nhằm vào một cường giả Thần cấp, để Thang Thần nghe được thiếu chút nữa phun máu tươi. Bất quá, xem xét tình cảnh hiện tại, hắn cũng hiểu rõ chính mình không bằng người, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nhẫn nhịn, sỉ nhục chưa từng có giống như ngàn vạn con dao nhọn đâm nát trái tim, làm gương mặt hắn có chút vặn vẹo điên cuồng.
Bất chợt, linh hồn niệm thức cảm nhận được một cỗ ý niệm cường liệt truyền tới. Thang Thần nhịn không được chấn động thân thể, theo đó dùng tâm niệm nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy nhãn thần có vẻ như vô cùng bình thản nhưng ẩn chứa trong đó áp lực chưa từng thấy. Của Lăng Phong.
Không hề ra vẻ, vẻn vẹn chỉ đứng nguyên như vậy, vừa rồi biểu hiện chiến tích huy hoàng khiến Long tộc cũng phải cúi đầu, Lăng Phong tạo cảm giác giống như đứng trước một ngọn núi lớn, sừng sững không thể lay động.
- Hắc! Không nghĩ tới kẻ năm đó chật vật chạy trốn, cần phải có người khác dùng tính mệnh uy hiếp mới có thể bảo hộ được, hôm nay lại có thể bò lên đầu Long tộc! Buồn cười, buồn cười!
Tuy là trong miệng liên tục nói buồn cười, thế nhưng người sáng suốt từ ngón tay khẽ run rẩy của Thang Thần có thể thấy được nội tâm khẩn trương của hắn.
Đánh mất minh hữu Long tộc, Thang Thần rất rõ ràng, nếu như Lăng Phong nhất ý quyết sát đối với chính mình mà nói, bản thân tuyệt đối chạy không thoát. Vì vậy, hiện tại hắn có chút không cố kỵ băn khoăn bất cứ thứ gì.
Lăng Phong chỉ lẳng lặng nhìn hắn, một câu cũng không nói, thế nhưng ý vị thương hại như nhìn một con chó bị mưa gió lạnh lẽo thổi qua không hề có một chút che giấu nào.
Loại "thương cảm" này khiến Thang Thần lần đầu tiên cảm thấy thống hận không thôi, nhưng rất nhanh hận ý dần dần trôi đi, cuối cùng biến mất không còn hình dáng.
Đợi đến khi hắn lặng yên, Lăng Phong mới chậm rãi mở miệng nói:
- Nàng, vẫn khỏe chứ?
Thang Thần sửng sốt, chợt hiểu ra "nàng" trong lời nói của Lăng Phong là chỉ người nào, lần này, khóe miệng hắn một lần nữa nở nụ cười đầy châm chọc, vẻ châm chọc hiện tại không còn phù phiếm như trước, mà là tràn ngập lo lắng không tên:
- Hắn! Ta khuyên ngươi vẫn nên chết cái tâm này đi! Đừng tưởng nhở sư muội, ngươi so sánh với nàng quả thực giống như huỳnh hỏa với ánh trăng, tốt nhất nên vứt bỏ ý niệm này trong đầu!
Hoa Vi Hà xa xa nghe được lời này không nhịn được nhíu hàng lông mày, rồi lại chuyển qua nhìn vào Lăng Phong.
"Xem ra Tiểu Phong đã trải qua chuyện gì đó vượt qua tưởng tượng của chính mình, nó thế nào lại có gút mắt với nữ tử Vũ Thần Phong?"
Kiều Kiều đứng bên cạnh cũng không nhịn được chu cái miệng nhỏ nhắn, Hoa Vi Hà bất đắc dĩ cười khổ. Tiểu tử này, thiếu nợ trái tim nhiểu người như vậy, sau này phải trả như thế nào đây?
Không biết vì sao, trong lòng Hoa Vi Hà ẩn hiện một tia khổ sáp!
Đối với ngữ khí ác liệt của Thang Thần, Lăng Phong ngược lại không hề tức giận, từ trong lời nói vừa rồi hắn đã có được tin tức muốn biết, chính là Mộc Vũ Sương không phải lo lắng sinh hoạt khó khăn. Hắn hiện tại coi như đã hiểu rõ chỗ cường đại chân chính của Thiên Hành Giả song sinh cự linh, nhất là loại hình thiên phú Thuật Luyện Sư như Vũ Mộc Sương, càng là thiên chi kiều tử.
Nguyên bản lo lắng nàng vì chính mình có thể bị Vũ Thần Phong trách phạt, hiện tại xem ra, Vũ Thần Phong vẫn rất coi trọng nàng.
Bấm tay bắn ra, trong hư không vang lên tiếng ma sát không khí, mái tóc đen dài của Lăng Phong bỗng theo gió vung lên. Hôm nay, những góc cạnh thiếu niên trước kia đã triệt để biến mất, da thịt trên mặt mặc dù đã được hóa linh kiếp và hóa thần kiếp thối thể trở nên trắng trẻo ôn nhuận như bạch ngọc, lại thoáng như kim cương cực phẩm điêu khắc tạo thành, trong ôn nhuận ẩn ẩn lóe lên sáng bóng nhàn nhạt.
Tuy là hoàn mỹ không chút tỳ vết nào, nhưng cũng không tạo cảm giác không pha chút thế sự, đôi con ngươi của hắn ẩn chứa tinh mang nội uẩn, dường như đã trải qua vô cùng vô tận nhân sinh sinh diệt biến ảo.
Một cỗ ý niệm hiên ngang bùng phát, nhãn thần Lăng Phong thật sâu dừng lại trên người Thang Thần, từng chữ từng chữ nói:
- Xứng hay không xưng, không phải ngươi đủ tư cách nói! Chuyển cáo Vũ Thần, ba năm sau, Lăng mỗ đích thân lên Vũ Thần Phong!
Trong những người ở đây, rất ít người biết được thù hận giữa Lăng Phong và Vũ Thần Phong. Thế nhưng bọn họ từ thanh âm của Lăng Phong đều cảm nhận được một cỗ kiên định, giống như cự nham cứng rắn kiên định không thể lay động.
Nếu như trước đây chỉ là một Linh Tôn Lăng Phong có thể không ai để ý tới vẻ kiên định này. Thế nhưng hiện tại Lăng Phong đã là cường giả Thần cấp, từ Linh Tôn tới Thần cấp mới mất bao nhiêu thời gian?
Ai có thể chắc chắn thành tựu của hắn sau ba năm?
Không ai biết, thiên phú kinh người như vậy, dùng thời gian ba năm có thể đạt được thành tựu cỗ nào, cũng sẽ tạo thành đả kích cỡ nào đối với Vũ Thần Phong.
Thang Thần cũng không dám suy nghĩ nhiều, bất quá so sánh mà nói, nghe được trong lời nói của Lăng Phong còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác, làm hắn suýt nữu vui mừng lộ hẳn trên mặt.
"Để cho chính mình trở về truyền lời, chẳng phải an toàn bản thân không cần lo lắng?"
Từ khi Lăng Phong chấp dứt với tình cảnh chiếm thế chủ động áp đảo, Thang Thần rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Tuy là trong lòng ổn định, nhưng Thang Thần vẫn theo tình cảnh nói:
- Thang mỗ nhất định bẩm báo gia sư, nếu như ngươi không sợ mất tính mệnh, lúc đó cứ đến là được!
Một câu nói xong, hắn quay đầu đi, muốn tránh khỏi Lăng Phong.
Lúc này, một câu nói rất nhẹ nhàng của Lăng Phong lại giống như mang theo ma pháp, khiến thân ảnh Thang Thần cứng còng tại chỗ:
- Ngươi muốn rời đi hay sao?
Giống như đang buổi trưa giữa hè, mặt chời chói sang đột nhiên chuyển biến thành mùa đông giá rét, làn da toàn thân chợt săn lại, Thang Thần cảm giác thân thể cứng ngắc, thanh âm thoáng cái biến thành khàn khàn khô khốc:
- Ngươi muốn như thế nào?
- Lúc trước, ta nhỡ kỹ Thang tiên sinh muốn ta vĩnh viên rời khỏi cảnh nội Áo La, bằng không một lần nữa gặp mặt sẽ trực tiếp đánh chết!
Hoa Vi Hà nghe được lời này của Lăng Phong chợt biến sắc, nàng đến lúc này mới biết được giữa Lăng Phong và Vũ Thần Phong lại có thù hận sâu tới như vậy!
Ngay cả chuyện vũ vô cùng khó chịu đựng, thanh âm của Lăng Phong vẫn vô cùng thản nhiên, bản thân cũng phi thường bình tĩnh.
Chỉ có người rất nhạy cảm mới giật mình tỉnh táo, phần bình tĩnh này cần phải có bao nhiêu tự tin lẫn trải nghiệm mới làm được?
Một người, trong tình cảnh ưu thế hoàn toàn lại có thể thản nhiên và bình tĩnh, không chút khó khăn!
Cần phải từ nghịch cảnh một đường đi lên, cho tới lúc bình thản đối mặt với thất bại ngày xưa quả thực đáng phục chân chính.
Lăng Phong, làm được!
...
- Tính mệnh của ngươi, sau này tới Vũ Thần Phong thu lại, hiện tại, ta tạm thời đòi chút lợi tức đi!
Lời nói của Lăng Phong khiến sắc mặt Thang Thần kinh biến, hắn giận dữ quát một tiếng, thân thể giống như quả cánh cung vung mạnh, ba một tiếng ma sát với hư không, lực lượng mạnh mẽ lập tức thôi động thân thể hắn bay về phương xa.
Từ lúc phát hiện ra có điều không đúng tới lúc cử động, phản ứng của Thang Thần không thể không hài lòng, nhưng tốc độ phản ứng của Lăng Phong lại nhanh hơn nhiều.
Đầu ngón tay của hắn hơi cong lại, đủ để thanh quang lượn lờ, sau đó như ảnh tùy hình thẳng bức Thang Thần.
Hơn thế, Dư Đào bên cạnh lưu chuyển thần mang trong mắt, hữu chưởng khẽ chuyển, ông một tiếng, trong hư không xuất hiện một tầng bí văn mắt thường khó có thể phân biệt lưu chuyển cực nhanh, giống như tấm lưới lớn, bao phủ toàn bộ phương viên vài dặm.
Thang Thần đang muốn bỏ chạy chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, mà Lăng Phong tụ ngón tay thành kiếm chỉ đã tiếp cận giữ mi tâm hắn, tâm thần hoảng hốt, cuồng hô:
- Không!
Nhãn thần Lăng Phong kiên định, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, cánh tay ổn định chưa từng có, một đạo kiếm quang theo sự liên hệ thần bí trực tiếp tiến sâu vào ý thức hải Thang Thần.