Tinh Ngự

Chương 420: Q.4 - Chương 420: Cố sự sau khi từ biệt. (1+2)






Nhìn vẻ mặt như ánh mặt trời của thiếu niên đột nhiên lại sử dụng lời nói thô tục, khiến cho kẻ khác sửng sốt nhưng trong mội tâm không khỏi sinh ra một luồng tiếu ý: Thẳng thắn như vậy, rất khá.

- Cho đến khi đại ca nói cho ta biết: “Gặp phải đối thủ, đừng nghĩ đến lễ nghi gì nữa, chỉ cần truy cầu một chữ thắng! Vô luận là dùng thủ đoạn gì, chỉ cần thu được kết quả cuối cùng là thắng lợi.” Bắt đầu từ đó về sau, ta không còn thua vì một vài nguyên nhân không hiểu nổi nữa.

Cuối cùng, nhìn Đằng Thú một cái, thiếu niên gào to:

- Các ngươi đừng có tiếp cận, bằng không ta rất khó cam đoan tính mạng của hắn!

Dứt lời, chỉ thấy mấy con giao long đang trói chặt Đằng Thú dường như sôi nổi hẳn lên, chấn động càng ngày càng kịch liệt, thậm chí còn có thể nhìn thấy sóng nước, giống như tùy thời đều có thể bạo liệt.

- Hừ! Ngăn cản bọn họ!

Tuyết Niệm quát lên một tiếng chói tai.

Bá hơi bá rống!

Bất chấp sự uy hiếp của thiếu nữ tóc đen, bốn gã linh giả nhanh chóng vây trụ bọn họ lại.

- Lẽ nào các ngươi không quan tâm đến tính mạng của hắn?

Thiếu niên chỉ vào Đằng Thú, hướng mấy người Tuyết Niệm quát to.

Đằng Thú vừa rồi bị thiếu niên ngừng lại liền có chút sửng sốt, trên mặt thủy chung là một bộ biểu tình suy tư, cho đến khi Tuyết Niệm bên cạnh vội vàng quát lên:

- Đằng trưởng lão!

Hắn mới bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, trên mặt dần dần hiện lên một tia chiến ý:

- Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể vây khốn ta sao? Để ta cho ngươi xem ngụy linh giả cùng với linh giả có bao nhiêu chênh lệch. Bạo!

Nguyên lực địa hệ cường liệt từ trên người hắn tràn ra, trực tiếp nhằm vào giao long đang trói chặt bản thân hắn.

Thiếu niên tráng kiện quát lên:

- Ngươi điên!

Hắn tuy rừng xuất kỳ bất ý sử dụng thủ đoạn trói buộc Đằng Thú, nhưng trên thực tế nội tâm đối với Đằng Thú cũng rất kính nể, lúc này lại nhìn thấy Đằng Thú dùng phương thức gần như là tự hại mình này để thoát ra thì không khỏi kinh hãi, cuống quít muốn thu hồi đại chiêu.

Một đạo tinh mang màu ngân bạch so với hắn còn nhanh hơn, tinh mang như tia chớp, ầm ầm rơi xuống, thu hồi giao long xung quanh Đằng Thú một cách vô cùng dễ dàng, ngưng kết thành một quả pháp ấn.

Ngay sau đó, Lăng Phong dường như từ hư không hạ xuống, thân hình hắn bất động như tùng, lẳng lặng nhìn về phía thiếu nên tráng kiện. Trong bất tri bất giác, trong mắt hắn đã có nước mắt lưng tròng.

- Ngươi, ngươi là…

Trong mắt thiêu niên hiện lên một tia mê hoặc.

Lúc này nhóm người Đằng Thú, Tuyết Niệm cũng khom người cung kính nói:

- Tông chủ!

Lăng Phong nhẹ nhàng đưa tay lên, đem mặt nạ bảo hộ gỡ xuống, cốt cách cũng theo đó mà phát sinh sai chuyển vi diệu, ngay sau đó lộ ra tướng mạo vốn có.

- Đại ca!

- Đầu gỗ!

- Lão lục!

Ba tiếng kinh hô đồng thời phát ra, thiếu niên tráng kiện, thiếu nữ tóc đen, và thanh niên thon gầy nhất thời ngây ngốc!

- Là ta!

Lăng Phong mỉm cười, nét mặt vẫn bình tĩnh như trước, thế nhưng thân thể đã không nhịn được xúc động đến mức run rẩy.

- Đại ca!

Khải Ân xông lên trước, ôm lấy cổ Lăng Phong, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống!

- Oa ha ha ha ha, lão Lục đáng chết, ngươi quả nhiên trốn ở chỗ này.

Cảnh Vân hô to gọi nhỏ, túm lấy Lăng Phong bắt đầu nhảy nhót. Kiều Kiều thét chói tai, bắt đầu liều mạng lục lọi, đem quần áo của Lăng Phong túm đến tan nát (cái này rất nguy hiểm đó).

Biến hóa bất ngờ, Bọn Đằng Thú chỉ biết giương mắt mà nhìn!

Mừng, mừng khôn xiết!

Niềm vui to lớn khiến cho thân thể như muốn nổ tung, Lăng Phong cảm giác được trái tim đang đập mạnh kịch liệt không ngừng, hít thở không thông. Hắn thỉnh thoảng lại vỗ vỗ đầu Khải Ân, lại xem xem Kiều Kiều, trên mặt toàn là một bộ dáng cười ngây ngô.

Tình cảnh sôi nổi khiến tất cả mọi người xung quanh cũng bị lây nhiễm, trong bất tri bất giác, ngay cả bốn gã linh giả mới quy thuận trên mặt cũng sinh ra một tia tươi cười phát ra từ nội tâm.

Vui mừng một lát, mấy người đang hân hoan mới dần dần bình tĩnh lại. Lăng Phong đã nhận thấy rõ sự thay đổi lớn của ba người, hung hắng đập một cái lên vai Khải Ân, trầm giọng nói:

- Khỏe mạnh!

Khải Ân cười, cười ngây ngô, trừ bỏ cười ra hắn cũng không biết phải làm cách nào mới có thể biểu đạt được sự vui sướng từ đáy lòng.

Mặc dù xa nhau chỉ có mấy tháng, thế nhưng ngày đêm đều bị vây trong lo lắng khiến bọn họ cảm giác như một ngày dài bằng một năm. Hôm nay nhìn thấy Lăng Phong bình yên đứng trước mặt, hòn đá nặng trong lòng cũng rơi xuống, khiến mọi người cảm thấy có một tia hư thoát.

Còn có Kiều Kiều, ngũ sư huynh Cảnh Vân biến hóa rất lớn, đến nay tu vi đã sắp đột phá tới bát tinh, còn đang ở thất tinh đỉnh phong. Nhưng thật ra, Kiều Kiều khiến cho Lăng Phong giật mình nhất, nàng dĩ nhiên đã là một linh giả.

Phải biết rằng, cho dù là Lăng Phong cũng phải đến tận Vô Tẫn Hoang Nguyên, gặp phải nhiều cuộc đại chiến, chịu đựng rất nhiều áp lực sau đó mới có thể thu được đột phá. Kiều Kiều ở tại Tinh Lam thành, nàng làm thế nào để đạt được tất cả chuyện này?

- Tông chủ, các ngươi…

Tuyết Niệm nhịn không được tiến lên, trên mặt hắn hiện rõ hàng đống nghi hoặc:

- Còn có, mấy vị này là…?

- Bọn họ là huynh đệ thân thiết nhất của ta. –

Lăng Phong cười cười giới thiệu :

- Đây là Khải Ân, Kiều Kiều, Cảnh Vân sư huynh! Về sau tất cả đều là người một nhà.

- Da!

Tuyết Niệm là từ Hắc Nguyệt trấn ngoại liền bắt đầu đi theo Lăng Phong, mơ hồ biết được lai lịch của hắn, thì đối với ba người Khải Ân cũng không cảm thấy có kỳ quái quá lớn. Chẳng qua nhìn thấy Lăng Phong lộ ra hình dáng thật nên có chút không quen.

Đằng Thú từ nhỏ theo ma thú lớn lên, dưỡng thành một loại tính cách dựa vào trực giác, làm việc gần như xuất phát từ bản năng. Hắn “ngửi” thấy khí tức trên người Lăng Phong không thay đổi, cho nên dù khuôn mặt Lăng Phong có biến hóa rất nhiều thì nội tâm hắn vẫn không mâu thuẫn chút nào.

Cuối cùng là bốn gã linh giả. Bọn họ có thể nói thân là tội nhân, tự nhiên càng không có quyền lợi nói gì.

- Hừ! Đều nói chúng ta là tới tìm người, nhà ngươi hết lần này tới lần khác muốn gây phiền toái, còn mạnh miệng nói không có người chúng ta muốn tìm.

Kiều Kiều bất mãn nhếch mũi lên, giả làm mặt quỷ :

- Đây không phải chính là đầu gỗ mà chúng ta muốn tìm sao?

Tuyết Niệm bị nàng nói, chỉ đánh ngượng ngừng sờ sờ mũi, vẻ mặt là biểu tình kinh ngạc.

Lăng Phong thấy buồn cười, Kiều Kiều vốn có một đầu tóc quăn màu vàng, hôm nay chẳng biết tại sao lại trở nên đen bóng thâm thúy như bầu trời đêm. Dáng dấp tuy rằng biến hóa không ít nhưng tính tình nhanh nhẹn hoạt bát thật ra không thay đổi chút nào.

- Được rồi, ngươi cũng đừng trách bọn họ, bọn họ thật ra cũng không biết tên thật của ta!

Lăng Phong có chút hổ thẹn mà nói với bọn Tuyết Niệm, Đằng Thú:

- Ta vẫn luôn lừa các ngươi.

Tuyết Niệm cười nói:

- Tông chủ, mặc kệ là thân phận của người như thế nào, chúng ta đều ở bên cạnh ngài, ngài cũng đừng đem chúng ta gạt ra ngoài.

Thấy hắn nói ra dễ dàng, Lăng Phong cũng mỉm cười. Một chút khúc mắc mới nảy sinh liền dễ dàng bị bỏ qua.

Thích Thiên Ách đi lên trước, trầm ngâm nói:

- Lăng huynh đệ, ta nghĩ thân phận của ngươi tạm thời vẫn nên ẩn giấu đi thì tốt hơn. Dù sao thực lực của chúng ta hiện nay vẫn chưa đủ để đối kháng với “Bên kia”

Lăng Phong trầm ngâm đứng lên, vốn cho là thoát khỏi sự truy sát của Âm Ly cùng Ngao Thanh Phong, đồng thời đoạt lại ấn ký luân bàn, tiêu hủy tiêu ký trong đó, nguy hiểm tự nhiên sẽ rời xa, hiện tại xem ra đúng là còn rất lâu mới đạt được.

Lần trước Hồng Lăng xuất hiện, một lần hành động đã phá Lăng Phong che dấu tung tích. Mặc dù không biết nàng dùng loại thủ đoạn nào, thế nhưng Lăng Phong cũng hiểu được tử huyệt lớn nhất của bản thân đã bị Bức Tông nắm trong tay.

Hôm nay tính toán đâu ra đấy, bản thân mình trong Sáng Tông, Thích đại ca, Bảo Lan, con rối Hỏa Lão chiến lực cấp tứ đại linh tôn, bây giờ sợ là phóng mắt nhìn khắp Vô Tẫn Hoang Nguyên, so với tông phái nhất lưu cũng không mảy may sợ hãi, nhất là Bức Tông truyền kỳ Vi Tiếu sắp đối chiến Bàng Phiên Vân, càng không thể có bên nào xuất thủ đối phó với bản thân, cho nên hiện nay có thể xem là an toàn nhất.

Sợ là sợ Bức Tông dứt khoát không quan tâm mà đem thân phận của Lăng Phong báo cho Long tộc biết, đến lúc đó, biết được bảo bối trong tộc lại rơi vào tay mình, sợ rằng cao thủ Long tộc chắc chắn sẽ dốc toàn bộ lực lượng? Nếu như vậy sợ là sẽ rước lấy phiền toái rất lớn từ đám Long tộc kia a!

Mặc dù tự tin, nhưng Lăng Phong cũng không tự đại mà cho rằng Sáng Tông đã có thể chống lại chủng tộc cường đại như vậy. Hắn biết rõ, kế sách tốt nhất hiện nay chỉ có là ẩn dấu đi, bằng không một khi bước ra ngoài sáng, bức họa bản thân ngày xưa Bức Tông trắng trợn phong tỏa truyền ra ngoài, chỉ sự lập tức sẽ khiến Long tộc chú ý.

Trong đầu nháy mắt xoay chuyển rất nhiều ý niệm, Lăng Phong thở dài một hơi, đem phiền muộn trong lòng phun ra không ít, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Xem ra vẫn phải làm đuôi của người khác a!

Nghe được hắn tự giễu, Thích Thiên Ách cười nói:

- Áo La cảnh nội từng có một bộ lạc nhỏ truyền lưu một câu tục ngữ: “Chích hữu bả tôn tử tố hảo, tài năng ngao thành gia gia” (DG: câu này em không hiểu rõ lắm nên để nguyên văn Hán Việt, bác nào có thể góp ý thì thật là cám ơn), chúng ta tạm thời chỉ có thể cam chịu.

Hắn nói một câu khiến Lăng Phong sửng sốt, chợt cười thành tiếng, trong lòng mọi người cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

- Đầu gỗ, hiện tại nên gọi ngươi thế nào?

Kiều Kiều nhìn Lăng Phong một lần nữa mang mặt nạ bảo hộ lên, thân hình cũng phát sinh biến hóa kỳ diệu, hiếu kỳ mà hỏi.

- Mộc Phong?

Kiều Kiều nhắc lại tới hai lần, cuối cùng nhíu mày: “Mộc Mộc” rồi hừ lạnh quay đầu đi chỗ khác.

Lăng Phong có chút không hiểu nổi đã đắc tội nàng chỗ nào.

Cảnh Vân nhìn nhìn Lăng Phong, rồi lại quay sang nhìn Kiều Kiều, âm thầm cười: Thiếu nữ này xuân tâm nảy mầm, bản thân sư đệ đầu gỗ này vẫn cứ không hay biết, thực sự là….

Làm như nhận thấy được biểu tình quỷ dị của Cảnh Vân, Kiều Kiều đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Cảnh Vân cuống quít làm ra bộ dáng muốn có bao nhiêu sợ hãi thì có bấy nhiêu, lớn tiếng hét lên:

- Lão lục, nhanh! Ngươi có món gì ngon lấy ra chiêu đãi chúng ta một chút, cả đoạn đường này ta quả thật là bị đói rất thảm nha!

- Được rồi! Là ta sơ sẩy!

Lăng Phong vỗ vỗ cái trán, vội vã nói :

- Mau theo ta, bên này!

Một đường đi tới, thấy rõ diện tích mà Sáng Tông chiếm cứ, ba người Cảnh Vân đều là tấm tắc tán thán không ngớt. Kiều Kiều vẫn là tâm tính nữ hài nhi, trong nháy mắt đã quên chuyện bực mình lúc nãy, nhảy nhót hỏi:

- Đầu gỗ, làm sao mà ngươi chiếm được nơi này?

Xem biểu tình nóng nảy của nàng, cũng có pha chút dự định chiếm núi làm vua.

Lăng Phong cười cười đem chuyện lúc trước đối chiến với Mạc Tà Quân nói ra, tự nhiên tỉnh lược trong đó vài chỗ kinh tâm động phách, nhưng cho dù là như thế, ba người nghe vẫn có chút không nói nên lời

- Được rồi, các ngươi làm sao tìm được tới nơi này?

- Cái này là nhờ có Y Liên Nhi. – Kiều Kiều líu ríu kể lại những chuyện đã trải qua.

Lăng Phong giờ mới hiểu được, lúc trước Y Liên Nhi cầm phượng hoàng chân thủy tới Tinh Lam thành, đã vậy còn đặc biệt giúp cho nguyên soái Kiều Sâm Đặc bình phục

Trong đó tự nhiên đã trải qua một ít khúc chiết, Tinh Lam quân thần trên dưới mới có thể tin tưởng Y Liên Nhi, đợi đến khi tận mắt thấy Mạch Kha nhờ phượng hoàng chân tủy mà thức tỉnh, Y Liên Nhi xoay người định rời đi.

Lúc này, dường như là phụ tử liên tâm, Mạch Kha liên tục quát tháo bảo giữ nàng lại. Đợi đến khi Mạch Kha bất chấp thương thế của bản thân còn chưa khỏi đuổi theo, Y Liên Nhi cũng triệt để mềm lòng. Sau đó lại phát sinh một vài sự tình, cuối cùng hai cha con cũng đã nhận nhau.

Từ đó về sau, Y liên Nhi ở lại Tinh Lam thành một thời gian, vừa đúng lúc này, Kiều Kiều cũng từ dị biến phong thức tỉnh, hai bên tuổi tác tương đương, cho nên hai bên rất thân cận. Tự nhiên Kiều Kiều từ nàng mà biết được Lăng Phong đi về phía nào.

- Cho nên chúng ta cứ đi về phía này tìm ngươi.

Cuối cùng, Kiều Kiều nói:

- Chúng ta đến tìm đầu tiên là Bối Diệp Tông, kết quả phát hiện bên trong vắng vẻ, chỉ có mấy con mèo lớn mèo nhỏ, lại trải qua một phen vất vả, chúng ta mới tìm tới đây.

Trong giọng nói của Kiều Kiều tỉnh lược rất nhiều, trong lời nàng “vất vả” đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy. Vài tên từng là đệ tử của Bối Diệp Tông lại không thể cung cấp thông tin cần thiết cho Kiều Kiều, bởi vậy mọi người chịu khổ không ít.

Cuối cùng hạnh hạ bọn họ khiến bọn chúng không chịu nổi mới chịu cung cấp địa chỉ Sáng Tông cho, vốn không nghĩ tới ba người lại nhảy vào bẫy rập, cũng không nghĩ đánh bậy đánh bạ, ngược lại thật sự giúp cho nhóm người Kiều Kiều tìm được Lăng Phong.

- Nói như vậy sư tôn thân thể đã hồi phục?

- Ừ! – Cảnh Vân vừa cười vừa nói – Nhờ có phượng hoàng chân tủy của lão lục ngươi đó. Không chỉ có chân nguyên lực của sư tôn được chữa trị toàn vẹn, đồng thời còn có hi vọng trong vòng một năm bước vào thánh vực. Hơn nữa, bình phượng hoàng chân tủy cũng còn lại không ít, Hách đại sư nói có thể dùng nó để luyện chế một ít tăng nguyên tinh chương, có hi vọng vì công quốc tăng hơn vài danh thánh vực.

Lăng Phong vui mừng gật đầu, bằng vào cảnh giới hôm nay của hắn, cái gọi là cường giả thánh vực đương nhiên là không để vào mắt, thế nhưng có thể thấy Tinh Lam thành phát triển không ngừng như vậy hắn vẫn rất thoải mái. Nhất là nếu tinh chương luyện chế thành công, đầu tiên được lợi đương nhiên là nhòm người Tang Phi, bọn họ tinh tu hỏa hệ nguyên lực, là dễ dàng có được thu hoạch nhất.

Những thứ này, đều là những hy vọng Lăng Phong muốn thấy nhất.

- Được rồi, lão lục, ngươi hôm nay đã đạt đến tu vị gì rồi?

Cảnh Vân vừa hỏi như vậy, lực chú ý của Kiều Kiều cũng bị hấp dẫn trở lại, nàng nhẹ nhàng nhướn nhướn lông mày:

- Đúng vậy, đầu gỗ, Ôn lão gia tử nói qua hiện nay ta cũng dã là linh giả, cho dù ở Vô Tẫn Hoang Nguyên cũng là một nhất lưu cao thủ. Gia gia nghe được mấy lời này mới đồng ý để chúng ta đi. Nhưng mà vì sao ta không nhìn ra tu vi của ngươi nha?

Dù cho tu vi của Lăng Phong cao hơn một tầng, cũng có thể đại khái tính ra tu vi của hắn. Nhưng Kiều Kiều phát hiện nàng không cách nào cảm ứng được chút khí tức nào của Lăng Phong, dường như đứng trước mặt nàng là một người thường. Đương nhiên Lăng Phong không phải người thường, như vậy chỉ có duy nhất một khả năng, đó là tu vi của Lăng Phong hơn xa nàng.

- Ừm, khoảng chừng… xem như là linh tôn đi!

Lăng Phong có chút không chắc chắn đáp.

- Hít!

Ba người ngược lại hít một hơi, linh tôn? Trước đây bọn họ cũng từng được giảng giải cụ thể về phân cấp của linh cấp cao thủ, với linh tôn tồn tại trong truyền thuyết chỉ có thể ngưỡng vọng như thần, Lăng Phong dĩ nhiên đã có được tu vi bậc này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.