Tinh Ngự

Chương 419: Q.4 - Chương 419: Vui sướng cực độ. (1+2)






- Chủ nhân.

Thật xa, Nguyên Thận nghe được động tĩnh liền kinh hỉ chạy tới, tỉ mỉ quan sát Lăng Phong một hồi, hắn mới kiềm chế kích động rồi khom mình hành lễ.

- Ha ha, chúng ta ở chung đã nhiều ngày, không cần đa lễ như vậy!

Lăng Phong mình cười nói :

- Đi, theo ta, cùng đi đi thôi!

- Vâng, chủ nhân!

Nguyên Thận vội vã ứng một tiếng, vui vẻ theo sát đằng sau Lăng Phong, trên mặt tất cả đều là một vẻ vinh hạnh vì được sủng ái. Ma thú so với nhân loại càng thêm tôn thờ cường giả. Trước kia Lăng Phong tuy rằng có thể làm cho hắn trung thành, nhưng sau khi Lăng Phong chân chính hiển lộ chiến lực cấp linh tôn thậm chí là nhị sung linh tôn, thì có thể nói, hiện tại, hắn đi theo Lăng Phong với tư thái mù quáng.

- Bọn Đằng Thú đâu?

- Bọn họ hai ngày nay vội vàng đi Vô Không Sơn thu chiến lợi phẩm của Tam Gia Tông Phái, đến ngày hôm nay, những thứ xem như bảo vật ở Tam Gia Tông Phái bị bọn họ thu được chắc cũng gần hết rồi!

Nguyên Thận có đầy đủ truyền thống tốt đẹp của loại người gian thần tặc tử, đứng phía sau ngáng chân người khác, sau khi nói xong còn không quên hắt thêm một chậu nước bẩn:

- Bọn người kia đứng trong tông môn cũng không biết nghĩ đến chủ nhân, chiến lợi phẩm thu về so với chủ nhân còn nhiều hơn mấy lần.

Trong vẻ mắt hắn như không gây hấn thì không cam lòng, Lăng Phong cười một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện bên cạnh bỗng vang lên một tiếng quát mắng:

- Nguyên Thận, cái tên ma thú nhà ngươi thật không có đạo lý, quá không có “thú phẩm” (Phẩm chất của thú vật? ặc). Còn dám ở sau lưng nói linh tinh cẩn thận khi bọn họ trở về liền liên thủ thu thập ngươi. Lúc đó ta xem ngươi đẹp mặt thế nào ?

Tròng mắt Nguyên Thận long lên, vô ý thức xoa tay muốn động thủ. Đợi đến khi thấy rõ người tới là kẻ đã từng đánh bại hắn : Tào Kế Suất, không khỏi đổi thành bộ mặt phớt lờ, nói:

- Ta không thèm chấp nhặt với tên mặt trắng nhà ngươi.

Từ khi Hỏa Lão đến, thân phận Tào Kế Suất tự nhiên cũng tùy theo đó mà không cần ẩn dấu nữa. Những đệ tử mới tiến tông không biết, được những đệ tử thông linh tin tức trong tông âm thầm tuyên truyền công tích vĩ đại của Tào Kế Suất một phen, vì vậy, chuyện Tào Kế Suất thông đồng với Huyền Nguyên tiểu thiếp mọi người đều đã biết, đưa biệt hiệu “Tây Môn Tào” trở thành một danh hào vô cùng nổi tiếng trong một đoạn cố sự phố phường của Vô Tẫn Hoang Nguyên.

Tào Kế Suất tự nhiên là không thèm để ý. Đối với hắn mà nói, có thể khiến cho Huyền Nguyên Tông bị xấu mặt nhiều hơn mới là điều thú vị nhất, chẳng qua bây giờ nghe được Nguyên Thận ngôn ngữ không cung kính, hắn hừ lạnh cười nhạt một tiếng:

- Ngươi vẫn còn ngại bị đánh không đủ? Lần tới có muốn cùng lão tử so chiêu một phen sao? Hắc hắc cũng lâu rồi ta không hoạt động, cũng nên giãn gân giãn cốt một chút.

Nguyên Thận “Ngao” một tiếng, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhất thời chui đến phía sau Lăng Phong, yếu ớt thò đầu ra nói một câu:

- Chủ nhân, thằng nhóc này khi dễ ta!

Nhìn vẻ mặt dũng mãnh của Nguyên Thận làm ra biểu tình của người “kiều nhược”, Lăng Phong nhịn không được rùng mình, lắc đầu, nhẹ đá hắn một cước. Hắn tự nhiên nhìn ra được, bọn Nguyên Thận không thực sự tồn tại mâu thuẫn, hơn nữa lại đùa giỡn với nhau như vậy có thể chứng minh hai bên ở chung khá hòa hợp.

- Xem ra thương thế cũng ngươi cũng tốt lên không ít!

Lăng Phong nhìn Tào Kế Suất từ trên xuống dưới vài lần rồi nói.

Tào Kế Suất cũng lộ ra biểu tình thỏa mãn:

- Mấy ngày qua đều là do Du lão tự tay giúp ta điều chế tinh chương các loại, ta cũng cảm thấy thương thế đã tốt hơn bảy tám phần.

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái:

- Nếu không phải giúp đỡ ngươi đánh sống đánh chết, thì thương thế của ta đã hoàn toàn khỏi rồi.

Đến bây giờ có lẽ Tào Kế Suất vẫn không biết gặp Lăng Phong là họa hay là phúc nữa, nghĩ thế nào cũng đều là một đóng lộn xộn.

Đang lúc mọi người cười nói thì thân ảnh của Bảo Lan vô thanh vô tức bay tới, trên vai nàng còn có một con Song Dực Oa Hoàng ngồi chổm hổm, tùy ý liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, thanh âm lãnh đạm nói:

- Không chết thì tốt!

Nói xong lại bay mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Quen với thái độ của nàng, Lăng Phong đương nhiên cũng không nói gì, chỉ nhún nhún vai.

Sau đó hắn tiếp tục tuần lãm. Đột nhiên, một tầng khí tức mạnh bạo từ xa truyền tới, trong khí bạo có một đoàn hắc hỏa mang phóng lên cao.

Đoàn hỏa mang này xem ra vô cùng kỳ quái, thế nhưng sau khi tỉ mỉ nhìn kỹ lại có thể phát hiện, trong đoàn hỏa mang có chút ánh sáng ngọc, chấm sáng nhỏ nhỏ sáng bóng, liên tục chớp động, khiến nó trở thành một đoạn hỏa mang cực kỳ đẹp đẽ quý giá.

“Sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy nhỉ ?”

Lăng Phong nhìn thấy đoàn hỏa mang liền thầm nghĩ. Đoàn hỏa mang khiến cho hắn có cảm giác khác biệt rất lớn, nó thật giống như vương giả hỏa diễm, mang theo một loại khí tức quân lâm thiên hạ, khiến cho tất cả hỏa diễm trong thiên hạ ở trước mặt nó đều phải tự ti mặc cảm.

Nhưng, vì sao bản thân với cỗ hỏa diễm này lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc?

Mọi người chăm chú nhìn một cái, Lăng Phong nhất thời quát lên:

- Là bọn Đằng Thú, chúng ta mau đi xem xem.

Những người còn lại tự nhiên không hề có ý kiến, vội vàng thi triển thân pháp ngự không mà đi.

Một tia nhàn nhạt mê hoặc nhịn không nổi từ nội tâm sinh ra, Sáng Tông liên tiếp đánh bại những kẻ đến xâm phạm, linh tôn, tông phái liên thủ, thực lực cường đại không ai dám hoài nghi, vì sao lại vẫn có kẻ dám can đảm đến xâm phạm? Là người nào có đủ tự tin như thế?

Tào Kế Suất chấn động mạnh một cái: Chẳng lẽ là Huyền Nguyên Tông không cam lòng Hỏa Lão chịu hãm hại, liền ồ ạt đến xâm phạm? Nghĩ đến việc hai bên kết hạ thâm cừu đại hận, trong mắt hắn nhất thời bộc phát ra một cỗ chiễn ý dày đặc.

Lăng Phong chỉ phất một cái, thân ảnh tựa như kinh điện bay lên không, hắn xem xét động tĩnh từng chỗ một, thận thể nhất thời được bao bọc dưới một vòng ánh sáng, cấp tốc phi đi.

Tầng tầng cây cỏ bị tầng cương khí hộ thể của Lăng Phong chấn nát. Tuy rằng tiếng quát vừa rồi của Đằng Thú vẫn trung khí mười phần, không giống như thụ thương. Thế nhưng đối phương đã có tự tin đến đây, vậy hơn phân nửa hẳn là có chút thực lực, dựa vào vài tên linh giả chắc chắn là vô pháp chống đỡ, cho nên động tác của bọn họ cực nhanh.

Bá, khi còn cách một tầng cây rừng, Lăng Phong đã nhìn thấy rõ ràng tình hình giữa sân, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người. Trên mặt hắn là một vẻ vui sướng, mừng rỡ như điên, Lăng Phong kinh ngạc, nửa câu cũng không thể nói nên lời.

Thấy tình trạng Lăng Phong như vậy, ba người Tào Kế Suất phía sau đều là thất kinh. Cho tới nay, ấn tượng về Lăng Phong luôn là bình tĩnh trầm ổn, bất luận gặp phải cường phong bạo vũ gì cũng không thể đánh vỡ sự trầm tĩnh của hắn. Nhưng mà bây giờ, một tông chủ vốn luôn lãnh tĩnh như hắn lại thể hiện ra sự thất thố, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Tâm sinh nghi hoặc, bọn họ đồng thời đưa mắt nhìn về phía trước.

Giữa sân có sáu gã linh giả của Sáng Tông Đằng Thú, Tuyết Niệm, bốn gã còn lại chính là bốn gã bị Lăng Phong dùng linh hồn hạch tâm khống chế mà quy thuận.

Sắc mặt bọn họ đều là ngưng trọng, bao quanh thành một vòng, mà nhóm người bọn họ bao vây lại chỉ có ba người.

Một trong số đó là một hán tử vóc người vô cùng rắn chắc, từng thớ cơ cũng không quá to lớn, thế nhưng cánh tay lõa lồ ra ngoài nhìn cứng như thép, dường như theo hô hấp mà thấy được mạch đập nhảy lên.

Mỗi một lần băng đạn, đều có một luồng hoàng quang nổ tung, hoàng quang như vụ, dày đặc bất định, giống như đúc thành hoàng kim vàng óng.

Thường nhân nhìn thấy khí thế trên người hắn cũng phải kinh sợ, chỉ có xuyên thấu qua những thứ này, mới có thể phát hiện tuổ của nam tử này cũng không phải rất lớn, khóe mắt, đuôi lông mày đều còn lại một chút tính trẻ con, khóe miệng nhàn nhạt lông tơ, thậm chí còn chưa đạt đến tiêu chuẩn “tu mi nam tử” (ý nói là râu mới lún phún như lông tơ).

Đứng bên cạnh hắn là một nữ tử, chóp mũi nữ tử giống như châu ngọc, trơn bóng ngọc nhuận, khuôn mặt hơi mập mạp mang theo nét trẻ con hiện tại tràn đầy một mảnh buồn bực, mái tóc đen dài lạ thường, tay phải nàng không ngừng niếp động, cách một khoảng nhỏ giữa ngón cái và ngón trỏ có một vòng tròn hắc sắc ở đầu ngón tay nàng không ngừng phát ra tiếng động.

Tầng ngoài của vòng tròn, hắc mang không ngừng cuồn cuộn trở mình, dường như ôn tuyền phun lên sương mù, mới vừa rồi Lăng Phong nhìn thấy hắc sắc hỏa mang kinh người đúng là từ nơi này phát ra.

Hai người này một trái một phải, cẩn thận đề phòng, vững vàng bảo vệ cho người phía sau. Ở phía sau bọn họ, một thanh niên nhìn qua có chút thon gầy mang vẻ mặt cười khổ, trong miệng hắn lẩm bẩm không ngừng không biết là đang mắng chửi cái gì.

- Này, các ngươi thật là không có đạo lý, chúng ta đã nói rồi, chúng ta tới đây chỉ là muốn tìm người. Nếu không có, chúng ta đương nhiên sẽ đi, các ngươi ngăn cản là thế nào? Chẳng lẽ muốn đánh cướp sao?

Đừng nhìn thấy nữ tử có chút trẻ con, há miệng ra cũng rất lưu loát, mới nói mấy từ đã biến bọn Đằng Thú cùng với nhóm người trộm cướp thành cùng một loại.

Tuyết Niệm hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt trắng như ngọc tràn đầy nghi vấn:

- Hừ, các ngươi tùy tiện nói ra một cái tên, lẽ nào nghĩ như thế là có thể lừa gạt được chúng ta? Thực sự là ấu trĩ. Mọi người cùng ta động thủ, bắt giữ bọn chúng, mang vể tông môn hảo hảo thẩm vấn.

Hắn ra lệnh một tiếng, bốn gã linh giả đằng sau đồng thời tiến lên, năng lượng cường đại bộc phát.

Nhìn thấy bọn họ xuất thủ, thanh niên thon gầy bị bảo hộ ở phía sau trong mắt bỗng bộc phát ra một trận thần mang, liên thanh nói mấy lời dường như là tiếc nuối không gì sánh được:

- Ai, ai, ai! Thực sự là lãng phí, bốn gã linh giả a, phân quyền sở hữu thủy hỏa phong lại không hiểu cách phối hợp nguyên trận, nếu như giao cho ta đến thao luyện thì….

Không có nghe được hết lời cảm thán của hắn, thiếu nữ tóc đen bá đạo nói:

- Ta xem các ngươi ai dám tiếp cận.

Tay nàng vừa vung lên, vòng tròn liền mở rộng ra, hơi xoay tròn trên không trung, tầng tầng hỏa mang bốc lên, sát bên ngoài mơ hồ xuất hiện một vòng lưỡi dao sắc bén.

Ở giữa nhô lên cao cao, bốn phía cực mỏng.

- Đi!

Nương theo tiếng quát, chỉ thấy vòng tròn cổ quái từ tay thiếu nữ nhanh chóng bay ra, lưu lại một cái đuôi thật dài tựa như lưu tinh.

Cảm thụ được khí tức mạnh mẽ như có thể đốt cháy hết nguyên khí cường đại, bốn linh giả hoảng sợ ngừng lại, nhất tề bay ngược về phía sau đến bốn năm trượng, kinh hoàng nhìn về phía thiếu nữ.

Tuyết Niệm nhíu nhíu mày, cũng là bất đắc dĩ mà lui về phía sau hơn một bước. Khi vừa bắt đầu tiếp xúc, thiếu nữ liền sử dụng một chiêu này, thản nhiên bức lui mấy người bọn hắn. Khí tức từ trên người nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng nàng mới chỉ là một danh linh giả, thế nhưng một linh giả như thế lại có thể đem bốn năm tên cường giả đồng cấp đánh cho ngã trái ngã phải, thật là có chút khó tin.

Nhất là Tuyết Niệm, hắn có thể cảm giác rõ ràng khí tức hỏa mang trong tay thiếu nữ khi xuất ra đáng sợ như thế nào, cái loại lực lượng có thể đốt sạch mọi thứ trong thiên địa quả thực khiến cho lòng người cảm thấy kinh hoàng. Tuyết Niệm cũng là người tinh tu hỏa hệ nguyên lực, cũng là người mang tinh kỹ huyết tình mang nhãn, nhưng hắn lại có cảm giác nguyên lực hỏa hệ mà mình tìm hiểu so với thiếu nữ kia quả tực kém hơn rất nhiều.

Đằng Thú ở bên kia, bởi vì Tuyết Niệm hạ lệnh nên không thể tùy tiện can thiệp, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên khỏa mạnh trước mặt, trong mắt tản ra thần thái nóng cháy tưah như nhìn thấy một miếng mồi ngon vậy:

- Động thủ thử xem?

Bốn chữ ngắn gọn lại nói lên được tính cách hiếu chiến của hắn, chỉ trừ Lăng Phong, vì đã từng chịu đại ân của hắn nên mới không dám động thủ.

Những người còn lại, cho dù thực lực rất mạnh, hắn cũng muốn dốc hết sức để chiến đấu. Thiếu niên khỏe mạnh hưng phấn lên tiếng trả lời:

- Được!

Hô, mãnh hổ xuất áp, thiếu niên mang theo một trận gió mãnh liệt lao thẳng về phía trước, tám quả đấm lớn nhỏ cứng như sắt ngưng kết thành thực chất nặng nề hạ xuống.

- Tốt!

Đằng Thú ổn định lại, xuất ra một tiếng quát vang dội, hai mắt cực nóng quang mang bạo phát như hằng tinh, hắn căn bản không dùng tinh kỹ với linh vực ràng buộc, chẳng qua chỉ dựa vào khả năng cường hãn mà đưa tay lên đỡ.

Ầm!

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, hai chân Đằng Thú lún thật sâu vào trong nền đất, chạm đến gần đầu gối. Lực phản chấn vô cùng cường đại, dường như có một mũi khoan từ dưới nền đất mọc lên, một vòng bùn đất bị bới tung lên, như hai mũi tên nhọn “xuy xuy” hai tiếng lung tung vọt tới bốn phương.

Tất cả mọi người ở đây đều là những người có tu vi cao thâm, tùy ý triển khai một vòng năng lượng bảo hộ cũng có thể che chắn bản thân khỏi đống bùn đất cát đá. Thế nhưng bọn họ nhìn thấy hai người lại có thanh thế kinh người như vậy đều không khỏi run lên.

- Trở lại!

Đằng Thú trên mặt đất, thần tình hưng phấn, một quyền trực tiếp bay về hướng thiếu niên, địa hệ nguyên lực cường đại cũng bị hắn rút ra, trong phương viên mười trường nhất thời biến thành một mảnh hoang mạc, khiến cho dưới chân thiếu niên bị hãm lại, thân thể nhất thời đình trệ một chút.

Thiếu niên thấy biến không hề sợ hãi, lẳng lặng chờ đợi một quyền của Đằng Thú tới gần, hai mắt hắn quang mang đồ trướng, quát lên một tiếng, mười ngón tay nhấn xuống mặt đất, một cái đầu rồng có sừng mọc lên, cấp tốc đánh về phía Đằng Thú.

Cùng lúc đó, tốc độ của hắn dường như nhanh hơn, âm thanh phá không nhanh chóng vang lên, thân thể như xé rách trời cao, một thông đạo hình trụ đánh thẳng tới Đằng Thú.

Lông mi Đằng Thú chớp lên một cái, hắn định điên cuồng quát lên một tiếng, đột nhiên lại cảm thấy thân thể trầm xuống, bỗng nhiên rơi xuống dưới. Kịch biến xoay mình, hắn còn chưa kịp phản ứng thiếu niên đã triệu hồi ra mấy cái cầu long thuần túy do địa hệ nguyên lực cấu thành, vững vàng khóa hắn lại.

- Ngươi, ngươi dĩ nhiên sử dụng ngụy linh vực?

Đằng Thú rít gào quát lên. Hắn đương nhiên nhìn ra đối phương khoảng chừng chỉ có thực lực cấp ngụy linh vực, khó gặp được thiên hành giả đồng hệ, hơn nữa lại cảm thấy rất hợp, cho nên khi đối chiến hắn căn bản không dự định sử dụng linh vực để khi dễ đối phương.

Không nghĩ tới, đối phương trái lại nhân cơ hội thi triển ngụy linh vực, đồng thời ngụy linh vực của hắn lại thuộc về thiên hướng năng lượng cấm chế, vì bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho Đằng Thú đành chịu thua.

Thiếu niên tráng kiên vui vẻ cười rộ lên, lộ ra hàm rắng trắng như tuyết, dùng một loại khẩu khí như dạy dỗ nói:

- Đã từng có một thời gian ngắn, ta cũng giống như ngươi, rất ngốc nghếch, rất ngây thơ, gặp phải đối thủ còn cố chú ý mấy cái đạo nghĩa vô dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.