Trong lúc chiến đấu thì không biết chạy đi nơi nào, đến khi mọi việc qua -rồi mới trở lại, thật là chủ ý tốt a.
- Hừ, nếu nơi này có chỗ tốt nào chẳng lẽ Tát Luân ngươi lại còn để cho người khác sao?
Đồ Long lạnh lùng đập lại câu của Tác Luân.
Tất cả mọi người đại khái đều biết được chuyện gì xảy ra trong khi chiến đấu lúc nãy. Lúc này nhìn thấy chỉ có hai người Lăng Phong trở về vì vậy không cần hỏi cũng biết được kết quả của Văn Lai Tư thế nào. Cũng may không có ai xem tọng Văn Lai Tư vì vậy cũng không có ai hỏi một câu nào kể cả Băng Tiêu đã kết minh cùng với hắn trước khi tiến nhập Càn Thiên Giới.
- Nơi này là thế nào?
Đồ Long cười khổ giải thích:
- Chúng ta phải rất vất vả mới giải quyết được đám thủ vệ rồi tiến nhập vào bên trong Tàng Thần Điện nhưng lại không nghĩ ra khi vào trong này lại vắng vẻ không có gì. Phi, chủ nhân Càn Thiên Giới thật đúng là một kẻ ác thú vị. Nếu không có gì sao lại còn làm ra phòng ngự mạnh mẽ như vậy làm gì? Hại ta lãng phí hai mai pháp ấn.
Nói xong, biểu tình Đồ Long trở nên đầy thương cảm. Để tiến nhập vào Tàng Thần Điện hầu như tất cả mọi người đều đã sử dụng hết con bài chưa lật của mình.
Nhìn thi thể xung quanh một lát, trong lòng Lăng Phong khẽ động thế nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn bình thương.
- Hừ, đây là chỗ tốt mà ngươi nói sao?
Rốt cục Tần Chính cũng bạo phát, nhìn về Tân Ba đầy giận dữ, tung một quyền mạnh mẽ về phía bàn thờ
- Đây là chỗ tốt gì hả?
Chân lực bạo nổ chấn nát bàn thờ!".
Vụ nổ qua đi, mọi người không khỏi sửng sốt nhìn về phía động khẩu hiển lộ ra sau khi đánh nát tế thai.
Sau khi trầm mặc một lát, nhãn thần Tân Ba đảo qua mọi người:
- Ai là người xuống đầu tiên mở đường.
Không ai lên tiếng trả lời, hoàn cảnh ở đây quỉ dị như vậy e là Thánh Vực cường giả cũng không dám bảo đảm mình nhất định có thể bảo toản tính mệnh, ai lại nguyện ý đi thử chứ? Đây cũng không phải là hành động nổi máu anh hùng, mà là muốn chết!
Nhãn thần Tân Ba chuyển qua người Lăng Phong, hơi dừng lại một chút sau đó bất đắc dĩ xẹt qua. Hắn biết rõ hai người Lăng Phong cùng với Đồ Long đứng chung một đường, hơn nữa có quan hệ với Tiêu Vũ, nếu muốn buộc hắn tiến nhập, chỉ sợ sẽ khiến xảy ra nội chiến.
Lăng Phong không được, Phỉ Tạ Ti không được, Minh Lăng có tu vi yếu nhất tự nhiên cũng không được.
Đảo qua đảo lại, nhãn thần Tân Ba cuối cùng dừng ở trên người nam tử có vết sẹo trên mặt:
- Vị tiên sinh này, ngươi có bằng lòng đi mở đường hay không?
Nhất thời, mấy đạo nhãn thần đều hướng về phía nam tử mặt sẹo. Hắn có lai lịch thần bí nhất, không có ai biết hắn đến tột cùng đứng về phe nào. Cứ như vậy đột nhiên xuất hiện tại Thương Khung Hội Chiến tựa như khác tới từ thiên ngoại.
Đối mặt với sự uy hiếp rõ ràng của Tân Ba, thế nhưng hắn lại không hề nổi giận, gương mặt nở một nụ cười đáng sợ, thẳng thắn nói:
-Được!
Câu trả lời này khiến Tân Ba không khỏi nghi hoặc một chút, sở dĩ hắn nói để nam tử mặt sẹo xuống dưới dò đường, còn vì muồn do xét tâm tử của hắn, nhưng không ngờ nam tử mặt sẹo kia lại đáp ứng thống khoái như vậy. Lẽ nào hắn thực sự là may mắn mới tiến nhập Kiền Thiên Giới?
Bản thân Tân Ba liền lập tức phủ định suy đoán này, nếu như là vận may hẳn khi ở tầng thứ nhất đã có kết quả cuối cùng, đằng này hắn có thể tiến nhập tầng thứ hai đủ để chứng minh lực công kích của hắn tương đương cấp bậc Thánh Vực! Cuối cùng hắn vẫn cứ tiến vào, những người tại đây ai cũng không nhìn rõ đến tột cùng hắn đã thi triển loại thủ đoạn nào.
Cuối cùng, Tân Ba thoải mái, mặc kệ nam tử mặt sẹo này có thủ đoạn gì, nếu đã đáp ứng vậy không lo hắn làm ra trò hoa dạng gì!
Nam tử mặt sẹo nhẹ nhàng đi tới cửa vào dưới nền đất, ngay khi ai nấy đều trừng mắt nhìn, thân thể của hắn bỗng nhoáng lên xuất hiện tại bên cạnh Đạo Cách tộc Kiệt Bang, sau đó một cước đá tới! Cước xuất như điện, căn bản không cho Kiệt Bang có cơ hội phản ứng, đòng thời một cước này lực đạo mười phần, trực tiếp đá Kiệt Bang bay tới lối vào!
Dị biến đột nhiên phát sinh, Kiệt Bang bất ngờ không kịp đề phòng chỉ kịp hét thảm một tiếng, rồi rơi xuống phía dưới.
- Ngươi...
Tân Ba nổi giận, râu tóc dựng ngược, bàn tay gân xanh bạo khởi. Nam tử mặt sẹo lại cười ha ha, thản nhiên nói:
- Cuống quít cái gì, các người không phải lo lắng để ai đi dò đường sao? Ta đây vừa đúng giúp các ngươi giải quyết khó khăn, các ngươi phải cảm tạ ta mới phải chứ?
Tân Ba tức giận hừ một tiếng, đang muốn liều lĩnh xuất thủ, bỗng nhiên từ phía dưới truyền đến một tiếng gọi của Kiệt Bang:
- Đm, ngã chết lão tử a, đây là nơi quỉ quái nào vậy?
Nghe thấy âm thanh này, Tân Ba cũng mặc kệ cái khác, lớn tiếng hỏi:
- Kiệt Bang, phía dưới thế nào?
- Nơi này các ngươi cứ xuống liền biết rõ thôi.
Kiệt Bang lớn tiếng nói.
Lần này không còn ai do dự nữa, vù vù, mấy đạo thân ảnh bay thẳng đến lối vào. Lăng Phong cố ý chậm lại một chút, lúc chỉ còn lại có mình hắn, rất nhanh tiến lại dò xét thi thể tên thủ vệ khi nãy ngã xuống đất. Âm thầm đem Tiết Vân nắm trong tay, đồng thời Song Dực Oa Hoàng rất nhanh được triệu hồi, dùng niệm thức khống chế.
Sợ quá lâu sẽ khiến mọi người hoài nghi, Lăng Phong cũng vội vã đi xuống.
Sau khi thuận lơi rơi xuống, Lăng Phong mới hiểu được vì sao Kiệt Bang kinh hô như thế, một màn trước mắt e là bất kỳ ai cũng phải cười khổ không ngớt: Từng đạo âm thanh nguyền rủa từ giữa truyền đến.
Bị thanh sắc quang bao vây ở trong là một mảnh phương viên chừng bốn năm trượng, ở giữa mảnh đất này có ba mai Tinh Chương nho nhỏ. Mặt ngoài Tinh Chương mơ hồ hiện ra ba loại huyễn ảnh hỏa hồng sắc ma thú: một xà, một hồ ly, một voi, ba cái huyễn ảnh lớn nhảy múa mạn điệu, nhất cử nhất động đều tràn đầy cảm giác kỳ diệu.
- Tinh kỹ Tinh Chương, đây là tinh kỹ Tinh Chương!
Một âm thanh thì thào tự nói từ trong đoàn người truyền ra.
Tần Chính hít sâu một hơi:
- Đây là tinh kỹ Tinh Chương dùng Linh Cấp ma hạch làm cơ sở luyện chế đi? Theo truyền thuyết thì đây là loại bảo bối chỉ cần luyện hóa một quả liền đủ để tấn chức Linh Cấp?
Nhắc lại từ "truyền thuyết" tới hai lần đủ thấy nội tâm Tần Chính đang xúc động tới mức nào! Trong mắt của hắn phát ra quang mang rừng rực, loại bảo vật này chỉ cần đoạt được một quả, sau này quay lại Vũ Thần Phong chắc chẳn bản thân sẽ không còn bị trách phạt nữa đi?
Nhưng khi vừa nhìn thấy không trung tràn ngập thanh sắc lôi điện, hắn lại không khỏi do dự, uy lực lôi điện này đến tột cùng thế nào, không ai dam đem thân nếm thử. Nếu muốn bằng thân pháp xuyên qua khe hở, vậy càng vô lý, chỉ nhìn thanh sắc quang điện tràn ngập, khe hở lại chật hẹp, e là có đem bản thân chém thành hai mảnh cũng không thể đi qua được.
- Kiệt Bang !
Một tiếng quát của Tân Ba khiến Kiệt Bang sửng sốt, chợt bên tai truyền đến một tiếng ra lệnh:
- Từ bình địa thử xem!
Nhãn tình Kiệt Bang sáng lên, cấm chế phòng ngự nơi này cùng ngoại giới bất đồng, trung tâm lại có một mảnh đất trống lớn, chỉ cần đi bên ngoài là có thể đi qua. Vì vậy, Kiệt Bang lặng lẽ cười, gật đầu hướng mặt đất phóng tới.
Tất cả mọi người đều nín thở chở đợi, chỉ qua chốc lát, một đạo điện võng hơi chớp động, lưu quang nhè nhẹ hội tụ thành một đoàn lôi điện oanh xuống mặt đất.
- Ai u! Đánh chết lão tử ròi!
Kiệt Bang kêu thảm một tiếng, mạnh mẽ nhảy từ dưới đất lên. Thân thể hắn chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi không ngờ bị điện giật thành một màu đen thuần túy, nhìn qua rất thê thảm. Hắn lớn tiếng hét lên:
- Tân Ba lão đại, bên dưới căn bản không đi qua được, uy lực lôi điện này có thể trực tiếp công kích xuống phía dưới! Hơn nữa cực kỳ chuẩn xác!
Sắc mặt Tân Ba thoáng cái trầm xuống:
- Lẽ nào một con cũng không thể xông vào được?
Hung hăng cắn răng một cái, quanh thân Tân Ba chân lực đãng, thử bước về phía trước thăm dò. Chỉ nghe "thình thịch" một tiếng, thanh sắc quang điện đã oanh thẳng lên người hắn. Thân thể Tân Ba mạnh mẽ trầm xuống, tóc tai dựng ngược, da mặt điên cuồng run rẩy.
Dù là như thế, hắn lại lộ ra vẻ vui mừng cường liệt, nhanh chóng lùi lại. Hướng mọi người đứng chung quanh liếc mắt một lượt, rồi hường về Băng Tiêu nói:
- Tiên sinh, ta và ngươi liên thủ đoạt lấy tinh kỹ Tinh Chương này được chứ?
Vừa rồi bước tới dò xét, hắn biết chỉ cần mạnh mẽ đỡ lấy một đạo quang điện công kích, tiến tới khe hở, hai người chỉ cần phối hợp thỏa đáng, sẽ có hi vọng đoạt được Tinh Chương.