Lô Sâm biến sắc, có thể thấy được sự tức giận cực kỳ mãnh liệt đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng hắn!
Vô ý nhìn lướt qua quầy hàng, Tây Ân chợt biến sắc, vẻ mặt tham lam đi tới. Hắn hỏi:
- Ngươi tính bán thứ này như thế nào vậy?
Hạ Nạp ngập ngừng nói:
- Một mai tinh chương phong hệ trung cấp.
- Được, ta mua!
Tây Ân lớn tiếng nói.
- Tây Ân, ngươi coi ta là không khí hả? Mua bán phải biết trước sau chứ!
Lô Sâm gầm to, nếu không nể nơi đây là chỗ tổ chức thịnh hội Đại La thì hắn đã động thủ từ sớm rồi.
- Hắc hắc, cứ cho là có thứ tự trước sau đi, nhưng... ngươi có tinh chương phong hệ để trao đổi hay không?
Tây Ân khinh thường nói. Hắn biết giá trị của thứ này, do Lô Sâm không có tinh chương mang ra trao đổi chứ nếu không thì tuyệt không đứng đó mà cò kè mặc cả.
- Ai nói bọn ta không có?
Lăng Phong đã chú ý tới tình huống tranh cãi của hai người bọn họ, thản nhiên nói. Hoàng Phủ Vân đứng phía sau tiến lên từng bước, rồi rút ra một mai tinh chương phong hệ, thân làm đồ đệ của Bản Hách, bản thân hắn cũng là thuật luyện sư trung cấp, trong người có mang tinh chương phong hệ trung cấp cũng không có gì là lạ.
Lăng Phong nhận lấy tinh chương tính trao đổi ngọc phiến trong tay Hạ Nạp, Tây Ân quát lạnh:
- Chậm đã!
- Tây Ân, ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Lô Sâm lạnh xuống, nói:
- Đừng quên nơi này không phải là U Sương công quốc các ngươi!
Đột nhiên, một tầng hồng quang từ trên người hắn bừng lên, hiển nhiên nội tâm hắn bây giờ rất tức giận.
- Hừm, tính sao à? Ta cũng không tin ngươi dám động thủ ở thương hội Áo La!
Tây Ân cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại bút mua bán này còn chưa có thành giao, ta đi trước một bước thì có gì sai?
Nói xong, hắn lấy vật trong tay nam tử mặc đồ tím phía sau, nói lớn.
- Thấy rõ chưa, mai tinh chương này chính là phong hệ trung cấp, đây là nguyên liệu lấy từ ma hạch của ma thú Yên thú lục tinh! Không biết tinh chương của các ngươi làm từ nguyên liệu nào? Có cùng đẳng cấp với mai của ta không vậy?
Hoàng Phủ Vân lộ vẻ hoảng hốt, tinh chương của hắn bất quá chỉ dùng nguyên liệu là ma hạch của phong hệ ma thú Phong Dậu thú ngũ tinh, xét về đẳng cấp thì đúng là kém hơn đối phương một bậc.
Nhìn thần sắc kinh hoảng của bọn họ, Tây Ân cực kỳ đắc ý đưa Yên tinh chương đưa đến trước mặt Hạ Nạp:
- Tiểu tử, ta dùng miếng ‘Yên’ này trao đổi với ngươi, coi như ngươi được tiện nghi rồi đó.”
Hạ Nạp có chút do dự, hắn thật không ngờ tới vật mà mình bán ra lại có thể khiến cho hai đại nhân vật tranh giành nhau, tuy rằng một trong hai người đưa ra vật phẩm có đẳng cấp lớn hơn một chút. Hơi cân nhắc giữa tinh chương “Yên” và “Phong Dậu”, trong lòng hắn rất nhanh đã có quyết định.
Năng lực thiên phú của Yên thú chính là Yên Diệt, một khi được thi triển thì xung quan thân thể hình một vòng yên phong màu đen bao phủ, chỉ cần lực công kích không quá mạnh mẽ thì đều bị yên phong triệt tiêu hết! Nếu xét về góc độ này thì năng lực thiên phú của Phong Dậu thú có chút thua kém, chẳng qua chỉ có thể hình thành một đạo gió lốc Phong Dậu, lực công kích cũng có hạn.
Hai miếng tinh chương này để cùng một chỗ thì có thể dễ dàng thấy được cái nào hơn. Chốc lát sau, Hạ Nạp cũng đã quyết định.
- Sao người khẳng định được phẩm chất tinh chương của người có thể hơn được bọn ta?
- Hừ!
Nam tử mặc đồ tìm đứng sau Tây Ân hỉ mũi khinh thường.
- Ma hạch lục tinh chế thành tinh chương hơn hẳn tinh chương của các ngươi là lẽ tự nhiên rồi, còn cần phải giải thích sao?
- Hử?
Lăng Phong lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử mặc đồ tím, hỏi
- Vị này là ....?
- Vị này chính là cung phụng thuật luyện sư của U Sương công quốc chúng ta --- Bách Việt các hạ!
Tây Ân tự hào giới thiệu:
- Bách Việt các hạ chính là người luyện chế mai ‘Yên’ này!
- A, chưa từng nghe qua.
Vẻ mặt hờ hững của Lăng Phong thiếu chút nữa khiến cho Bách Việt tức bể phổi, bọn họ đều cho rằng Lăng Phong đang làm bộ. Thử nghĩ xem, cho dù là chưa từng nghe qua cái tên Bách Việt đi nữa, những biết đối phương có thể sử dụng ma hạch lục tinh để luyện chế tinh chương thì có thể nắm được trình độ thuật luyện của đối phương rồi! Ấy vậy mà Lăng Phong lại biểu hiện như vậy, không phải cố tình chọc giận bọn họ thì là gì?
Chỉ có Hoàng Phủ Vân là biết, Lăng Phong quả thật không có cố ý chọc đến hắn, hay cả bản thân Bản Hách trong mắt Lăng Phong bất quả chỉ là một nhận vật bình thường gặp gỡ qua đường mà thôi, cỡ như Bách Việt thì chắc gì đã lọt vào mắt của hắn?
Khuôn mặt bọn Lô Sâm có chút giãn ra, bởi vì thanh danh và địa vị của thuật luyện sư rất lớn nên khi Tây Ân nói ra thân phận của Bách Việt thì cả đám cảm thấy có chút nhụt chí, cho nên khi nghe câu nói đầy khinh thường của Lăng Phong bọn họ thấy hả lòng hả dạ!
- Ha ha…
Bách Việt cười lạnh một tiếng, nói:
- Tại hạ bất quá cũng chỉ là thuật luyện sư trung cấp mà thôi, các hạ chưa từng nghe qua là chuyện bình thường, nói vậy thực lực luyện chương của các hạ phải chăng rất kinh người?
- Ta thì không dám...
Lăng Phong lắc đầu, kéo Hoàng Phủ Vân ở phía sau lên
- Nhưng thực lực của hắn so với người mạnh hơn nhiều.
Ánh mắt sắc bén của Bách Việt tựa như muốn nhìn xuyên thấu người Hoàng Phủ Vân, sau khi đánh giá hết một lượt, hắn cười lạnh nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta hãy tỉ thí xem ai hơn ai! Miếng ‘Yên’ này của ta đấu với miếng ‘Phong Dậu’ của các ngươi, ai thắng sẽ lấy được vật này, được chứ?
Hai mắt hắn sáng quắt
- Được...
Lăng Phong gật đầu, quay đầu lại nháy mắt một cái nói:
- Nhị sư huynh, ngươi đi liên hệ một chút, bảo với thương hội Áo La rằng sau nửa canh giờ nữa chúng ta muốn bọn họ chuẩn bị một chỗ để làm nơi bọn ta tỷ thí!
Lô Sâm hiểu hàm nghĩa cái nháy mắt của hắn, tuy rằng không rõ Lăng Phong vì cái gì mà kéo dài nửa canh giờ, nhưng hắn biết vị sư đệ này hành động kinh người như vậy chắc có dụng ý bên trong. Nói không chừng, nếu Lăng Phong có thể đánh bại Tây Ân, thì có thể coi như thay Mạch Kha nhất mạch trút được một bụng oán khí!
Tây Ân nhíu mày, bản năng nói với hắn có chỗ gì đó không đúng, nhưng lại không biết chỗ nào có vấn đề. Xoay người khuất tầm nhìn của Lăng Phong, hắn thấp giọng nói:
- Bách Việt đại sư, chắc không có vấn đề gì chứ?
Bách Việt nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện, Tây Ân hỏi câu đó chứng tỏ hắn nghi ngờ thực lực của mình. Bất quá nghĩ đến bối cảnh phía sau hắn, Bách Việt kiên nhẫn đáp:
- Cái tên kia còn non và xanh lắm, cùng lắm cũng chỉ là thuật luyện sư trung cấp mà thôi, đòi hơn ta à? Hừm!
- Không phải ta để ý mấy lời con nít của hắn, ta chỉ là ......
Tây Ân muốn nói rồi lại thôi, hắn nghĩ tới Lăng Phong. Hắn biết rõ Lô Sâm là một tên rất cao ngạo, thế nhưng hắn lại đối với người trẻ tuổi này rất cung kính, tên trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?
Vì muốn cho Tây Ân thêm yên tâm, Bách Việt lại nói:
- Đừng quên, đây là cuộc đấu giữa Phong Dậu tinh chương và Yên tinh chương! Ngươi thấy bọn họ có cửa thắng sao?
Đúng vậy, năng lực tiên thiên của hai miếng tinh chương này chệnh lệch rất lớn, mặc kệ tiểu tử kia có năng lực thần kỳ gì cũng không thể thắng được! Hiểu rõ điểm mấu chốt này khiến Tây Âu mới có thể yên tâm nở nụ cười, mặc kệ bọn chúng giở trò gì cũng không thể dùng “Phong Dậu’ để chiến thắng “Yên” được!
Bách Việt có chút kỳ quái hỏi:
- Vật kia rốt cuộc là cái gì? Sao lại khiến cho nhiều người để ý vậy?
Khuôn mặt Tây Ân hiện ra sự vui vẻ, quay đầu nhìn lướt xung quanh, rồi kề miệng sát tai Bách Việt nhẹ giọng nói một từ, nghe xong thì sắc mặt của Bách Việt cũng phải chấn động!
Lúc này, tại một căn phòng yên tĩnh trên lầu hai, Mộ Dung Yên đang xem tấm thiệp mà quản sự vừa mới đưa đến, sau khi xem lướt qua nàng nhíu mày lẩm bẩm:
- Tên Lô Sâm này có phải chính là đồ đệ của Mạch Kha phải không nhỉ? Hắn muốn được cấp chỗ tỷ thí ở Đại La sự kiện? Đối phương của hắn là ai?
Nàng biết rõ, Đại La sự kiện tuy rằng tập hợp nhiều thế lực có cừu oán với nhau nhưng bình thường thì ai cũng đều nể mặt thương hội Áo La nên kiềm chế bớt.
- Chính là đồ đệ của thánh giả hộ quốc U Sương công quốc Thôi Tư Đặc, Tây Ân, cùng với cung phụng luyện thuật sư của bọn họ là Bách Việt.
Tên quản sự cung kính hồi đáp.
- Thì ra là họ!
Mộ Dung Yên giật mình nói:
- Theo như ta nhớ thì Thôi Tư Đặc và Mạch Kha có quan hệ khá tốt mà? Nghe nói hai người khi trẻ là đôi bạn tri kỷ nữa?
- Ừm.
Ốc Đặc đứng sau lưng với nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, lấy giọng cứng nhắc như đá nói:
- Hai người này lúc trẻ có quan hệ rất tốt, từng cùng nhau tung hoành đại lục. Vào một lần đi mạo hiểm, Mạch Kha chiếm được một miếng nguyên tố tinh chương chí cấp! Cuối cùng bị Thôi Tư Đặc âm thầm hạ độc thủ, đánh hắn trọng thương, đoạt đi tinh chương. Mạch Kha này tuy rằng có thể bảo toàn được tính mạng, nhưng lần bị thương đó khiến hắn hao tổn nguyên lực chi nguyên, vì vậy nên tới bây giờ vẫn chưa đạt tới thánh vực!
Nếu Lăng Phong có thể nghe được những lời này chắc chắn sẽ hiểu ngay vì sao mà mỗi lần nhắn tới tinh chương chí cấp thì nét mặt của Mạch Kha lại phức tạp như vậy.
Mộ Dung Yên hơi nheo mắt lại, ánh mắt mang theo một tia khinh thường:
- Không ngờ Thôi Tư Đặc lại là người thủ đoạn đến vậy, quả nhiên khiến người khác phải khinh thường, người như thế mà xứng đáng đoạt được danh xưng Thánh vị của một nước sao!
- Khối đại lục này vốn dĩ là cường giả vi tôn, luyện hóa được tinh chương chí cấp, thực lực của bản thân hắn cũng đã đạt tới thánh vực, người bình thường có ai nguyện ý đắc tội với hắn?
Nét mặt của Ốc Đặc rốt cuộc cũng có chút biến hóa, hắn nhẹ giọng nói:
- Nếu tiểu thư là người có thực lực, trở về gia tộc, bọn họ còn dám làm chuyện trước kia sao?
Nghe vậy, sắc Mộ Dung Yên khẽ biến, sự thù hận che kín khuôn mặt!