Băng Hạo nao núng một chút, biểu tình lướt qua một tia phẫn nộ mờ mịt, hắn chậm rãi khom người lui xuống:
- Thành chủ đại nhân, nô tài kia ngày xưa chạy khỏi Băng Phong thành chúng ta, hiện tại lại dám nghênh ngang trở về, lẽ nào hắn thực sự coi thường Băng gia chúng ta đã xuống dốc đến mức mèo chó cũng có thể tùy tiện tới cửa khi nhục hay sao? Hừ hừ, việc này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười Băng gia chúng ta quá mức nhu nhược?
Thanh âm của hắn sắc bén, tràn ngập ý nghĩ khiêu khích chia rẽ, quả nhiên, không ít người ở đây lộ ra thần sắc tức giận. Bọn họ không giống nhóm người Bách Thanh, đối với trận chiến ba chiêu kinh thế hãi tục kia của Lăng Phong, nhóm người Bách Thanh hoàn toàn cảm thấy hưng phấm, thậm chí còn có cảm giác vinh dự lây. Nhưng đối với những cung phụng đệ tử cùng với trưởng lão này, Lăng Phong chẳng khác nào hung hăng giẫm lên đầu bọn họ một cước, đem tôn nghiêm mà Cung Phụng Các vô cùng vất vả mới tạo dựng được giẫm đạp dưới chân.
Sau khi trải qua sự kiện kia, nội bộ Băng gia thậm chí còn truyền ra lời đồn đại, đường đường cao thủ của Cung Phụng Các lên hết cũng không ngăn được một mình Lăng Phong! Đây chẳng khác nào không chút lưu tình nhổ thẳng một bãi nước bọt lên mặt bọn họ, như thế họ sao có thể nhịn nổi?
Lúc này, mặc dù thủ pháp gây xích mích của Băng Hạo rất thấp kém, nhưng nhất thời vẫn khơi dậy được cảm xúc của quần chúng.
- Đúng vậy, bắt kẻ phản bội này lại!
- Bắt lại! Xử theo gia quy!
- Băng gia chúng ta chẳng lẽ ngay cả thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng có thể khi nhục sao? Liệt tổ liệt tông Băng gia ở trên, hãy mở mắt ra mà xem đi!
Sắc mặt Băng Mặc Viễn dần dần trầm xuống. Mắt thấy âm thanh náo loạn càng lúc càng ầm ĩ, hắn bèn gầm lên một tiếng:
- Tất cả câm miệng cho ta!
Băng gia phép tắc sâm nghiêm, cho dù là Băng Thần Tử thì cũng không can thiệp vào những quản lý hằng ngày tại Băng Phong thành của Băng Mặc Viễn, uy nghiêm của hắn ở đây rất lớn, một tiếng gầm này liền trực tiếp khiến đại sảnh trở nên yên tĩnh.
Nhãn thần băng lãnh đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Băng Hạo, trong biểu tình của Băng Mặc Viễn để lộ ra thất vọng cùng thống hận không gì sánh được: Nghiệt tử này! Nếu không phải vì nghiệt tử này, Lăng Phong cũng đâu có bỏ đi, hiện tại Băng gia đã có được một thiên tài đến mức nào? Vừa nghĩ tới tu vi hôm nay của Lăng Phong, hắn liền nhịn không được đau đớn như cắt da cắt thịt, một cường giả có thể chống lại Thánh Vực, cũng bởi vì nghiệt tử này mà bỏ đi khỏi Băng Phong thành!
Nhất là sau đó, Băng Mặc Viễn phái người điều tra những sự tích của Băng Hạo ở trong Băng Phong thành, lại càng tức đến chân tay run rẩy, ức hiếp lương dân, hoành hành vô đạo, bất cứ một tội lỗi nào nếu như dựa theo gia quy của Băng gia cũng đủ để đem hắn đánh chết!
Mạnh mẽ nén lửa giận đã bốc lên đến tận đầu xuống, Băng Mặc Viễn đột nhiên xoay người, trước hàng trăm cặp mắt như dại ra bên dưới, hướng về phía Lăng Phong bái thật sâu:
- Phụng lệnh đại trưởng lão Băng Thần Tử, mời Lăng tiên sinh tiếp nhận chức vụ đại trưởng lão!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi!
Băng Hạo càng trừng trừng hai mắt như thấy ngày tận thế, hầu như cho rằng mình còn đang ở trong mơ!
Một lát sau, bầu không khí áp lực tới cực điểm bất chợt nổ tung, trong phòng truyền ra một rừng âm thanh kháng nghị như tiếng sấm:
- Thành chủ đại nhân, không phải ngài đã bị kẻ khác bịt mắt đấy chứ, kẻ phản bội này tuyệt không thể trở thành đại trưởng lão kế nhiệm được!
- Đúng vậy, tuyệt không thể! Bất kỳ ai cũng có thể, nhưng hắn thì không thể!
- Chúng ta muốn gặp đại trưởng lão, xin đại trưởng lão tự mình nói rõ!
Băng Hạo lộ ra một tia thần sắc vui mừng quỷ bí, hắn ngửa mặt lên trời bi thương rống lên:
- Xin đại trưởng lão ra đây nói cho minh bạch! Lẽ nào trăm năm cơ nghiệp Băng gia ta lại rơi vào tay một kẻ nô tài phản bội hay sao?
Thanh âm oán giận náo loạn vang vọng khắp bốn phương. Cho dù ngay cả Băng Mặc Viễn cũng không thể trấn áp nổi.
- Hừ!
Một tiếng hừ trầm thấp từ trên cánh cửa nối thông lên cầu thang tầng hai truyền xuống, Băng Thần Tử dưới sự nâng đỡ của Úc Vi run rẩy đi xuống, mỗi khi hắn tiến lên một bước thân thể đều run lên bần bật, sau đó lại hung hăng thở dốc một hồi rồi mới tiếp tục đi được, bộ dáng như đèn sắp hết dầu, lúc nào cũng có thể ngã xuống được.
Mắt thấy hắn xuất hiện với dáng dấp này, thanh âm huyên náo hỗn loạn thoáng cái trở nên yên tĩnh, đám đệ tử cung phụng vẫn bảo trì tư thế hơi cúi đầu khi đứng trước mặt hắn, nhưng dư quang ở khóe mắt bọn họ vẫn không nhịn được len lén nhìn trộm Băng Thần Tử.
Chu Cương Liệt vẫn lười biếng ở một bên ngắm nhìn phản ứng của đám người Băng gia lúc này mới mới lấy lại vài phần tinh thần, hắn âm thầm mắng trong lòng: lão già này thật là một diễn viên trời sinh, so với hành động của Chu đại gia nhà ngươi còn muốn cao hơn một bậc.
Trải qua trị liệu của Lăng Phong, tuy rằng thương thế Băng Thần Tử chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng tuyệt không thể có biểu hiện bất kham như vậy được, cách thức xuất hiện trên sân khấu thế này chính là do bọn họ đã bàn bạc với nhau từ trước. Ngay cả đám người Lăng Phong biết rõ mọi chuyện sau khi nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy giật mình, thiếu chút nữa tưởng rằng thương thế của hắn đột nhiên chuyển xấu.
- Đại trưởng lão, thương thế của ngài?
Có một vị trưởng lão nhịn không được khiếp sợ hỏi.
- Sau trận chiến ấy bản thân ta bị trọng thương, vốn tưởng bằng vào chân lực tinh tu nhiều năm có thể khôi phục lại được, từ đó tiếp tục che chở cho Băng gia chúng ta thoát khỏi khốn cảnh lần này, thế nhưng hiện tại xem ra tình huống không ổn rồi!
Thanh âm của hắn trầm thấp:
- Lăng Phong thiên phú tuyệt giai, trận chiến ngày ấy trong các ngươi cũng đã có rất nhiều người tận mắt chứng kiến. Khó có được hắn khẳng khái quên đi hiềm khích lúc trước, bất kể những thương tổn mà Băng gia ta đã gây cho hắn. Quyết định để hắn kế nhiệm là do ta cân nhắc rất lâu mới đưa ra, nếu như không ngoài dự liệu của ta, tin rằng hắn nhất định có thể mang theo Băng gia quật khởi một lần nữa!
- Trong các ngươi có ai còn dị nghị gì không?
Nếu như nói Băng Mặc Viễn là người đứng đầu một thành, thì Băng Thần Tử chính là hạch tâm tinh thần của toàn bộ Băng gia! Mỗi một câu của hắn đều được người Băng gia coi như thần ý chí cao mà thi hành. Lúc này mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, thế nhưng nhất thời vẫn không có người nào can đảm đứng ra phản đối.
Trong một mảnh im lặng, Thụy Tùng trưởng lão đứng ra, không cam lòng nói:
- Đại trưởng lão, dù sao cũng chính là hắn rời bỏ Băng gia, quyết định như vậy có phải...
- Ý ta đã quyết! Lăng Phong tuy rằng thoát ly khỏi Băng Phong thành chúng ta, thế nhưng từ nhỏ hắn lớn lên ở huấn luyện doanh, cảm tình đối với Băng Phong thành không thể nghi ngờ, việc này cứ quyết định như vậy đi!
Ngữ khí kiên định, không thừa chỗ cho một chút hoài nghi nào.
Thụy Tùng ngây ra, hung hăng giậm chân rồi lui về chỗ cũ, hắn biết một khi Băng Thần Tử dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện tức là đại biểu không cho kẻ nào được phép dị nghị, dù cho quan hệ giữa mình và hắn tốt đẹp nhưng cũng không có khả năng lay động quyết định của hắn. Thấy Thụy Tùng trưởng lão luôn được tôn kính từ trước tới nay cũng phải chật vật quay về, đám người còn lại dù có ý định cũng không dám đứng ra nhiều lời.
- Được rồi!
Băng Thần Tử mệt mỏi nói:
- Mặc Viễn, dâng ngọc bài đại trưởng lão lên!
- Vâng!
Băng Mặc Viễn hơi khom người hai tay nâng quá đỉnh đầu, dâng lên một ngọc bài màu đen có điêu khắc lược đồ thu nhỏ của Băng Phong thành. Lăng Phong đứng dậy đưa hai tay tiếp lấy. Đám người phía dưới thấy trên mặt hắn vẫn giữ biểu tình bình tĩnh như cũ thì đều âm thầm tức giận, cho dù thực sự là thiên tài tu luyện, trước khi trở thành cường giả chân chính cũng không nên cao ngạo như vậy chứ, đại trưởng lão thực sự có chọn đúng người không?
- Được rồi, đang ở thời khắc phi thường, tất cảc các nghi thức đều bỏ đi!
Băng Thần Tử tựa hồ như nói liên tục mấy câu đã là cố hết sức, bèn ra hiệu cho Úc Vi dìu hắn quay về.
Lúc này Băng Mặc Viễn để cho mọi người tán đi, đám đông đứng yên một lúc mới lục tục giải tán, nếu như nhìn kỹ có thể thấy được trong mắt họ đều toát lên sự ngạc nhiên, bàng hoàng cùng thất vọng.
- Lăng trưởng lão, có nhìn ra được ai đáng nghi trong đó không?
Đợi sau khi toàn bộ mọi người rời khỏi, Băng Mặc Viễn nhỏ giọng hỏi.
- Thành chủ không cần khách khí như vậy, ta đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão bất quá chỉ là kế tạm thời, lừa gạt tai mắt mọi người mà thôi.
Lăng Phong khoát khoát tay, nói:
- Nhân tâm khó dò, chỉ thoáng qua như vậy rất khó nhận ra kẻ nào hiềm nghi. Bất quá, khi thời gian vừa tới, kẻ đó là ai tự nhiên sẽ hiện hình!
Trên tầng cao nhất, không còn ngoại nhân nên Băng Thần Tử
cũng không ngụy trang thành dáng dấp hết hơi như hồi nãy nữa, trong mắt
hắn hàn quang mơ hồ, ngưng trọng nói:
- Như vậy có thể lừa gạt được nột quỷ không?
- Hẳn là không có kẽ hở, chúng ta chỉ cần kiên trì chờ đợi một thời gian là được.
Lăng Phong tự tin nói:
- Giản Hạ hai nhà liên thủ mà đến, bọn họ so với chúng ta còn gấp hơn, e
rằng ngay khi có được tin tức xác thực nhất định sẽ nhanh chóng động
thủ. Nội quỷ kia có thể biết nhiều tin tức cơ mật như vậy, chắc hẳn thân phận sẽ không quá thấp, chắc chắn là người có mặt trong đại sảnh ngày
hôm nay! Chúng ta liên thủ diễn một màn kịch này, hắn vô luận thế nào
cũng sẽ nghĩ biện pháp để truyền tin tức ra ngoài!
- Hừ, nếu để ta điều tra ra được đến tột cùng là ai thì...
Gương mặt Băng Mặc Viễn khẽ đanh lại, hiển nhiên đã động sát khí.
- Thứ ăn cây táo rào cây sung này, dĩ nhiên không thể giữ lại trong gia tộc được!
Băng Thần Tử nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, nhãn thần phức tạp nhìn Lăng
Phong: Thiên phú tu luyện cao như vậy đã là cực kỳ khó có rồi, không
nghĩ tới ngay cả tâm trí cũng vô cùng xuất sắc, ài, mất đi hắn sẽ là nỗi đau vĩnh viễn của Băng gia!
- Hai ngày này tất cả mọi việc cứ
diễn ra như cũ, chờ sau khi mọi người bình tĩnh lại thì dần dần thả lỏng cảnh giới, để cho nội quỷ có cơ hội đem tin tức truyền ra ngoài. Mặt
khác...
Lăng Phong suy nghĩ một chút, quát lên:
- Lâm Kỳ!
- Có thuộc hạ!
- Ngươi ra đứng thủ ở cửa thành, nếu như bọn họ đến liền do ngươi âm thầm an bài chỗ nghỉ chân cho họ, không được để lộ!
Nhãn thần nhóm người Băng Thần Tử đột nhiên sáng ngời, họ thật không ngờ nguyên lai Lăng Phong vẫn còn an bài ở phía sau!
...
Hai ngày này, Lăng Phong thường xuyên dùng Xích Luyện cương khí trợ giúp
Băng Thần Tử trị liệu thương thế, dần dần tổng số cương khí trong cơ thể hắn đã từ nhỏ như sợi tóc trở thành một đường to như hạt đậu xanh, xu
thế tăng trưởng vô cùng khả quan. Bất quá theo thương thế của đại trưởng lão dần dần khỏi hẳn, cương khí trong cơ thể cũng không hề bị tiêu hao
trên diện rộng, từ đó khiến cho tốc độ chuyển hoán chân lực cũng giảm
xuống rất nhiều.
Với tình huống như vậy, Lăng Phong cũng chỉ có
thể cười khổ, chung quy không thể vì việc tu luyện của mình mà thương
thế của đại trưởng lão vĩnh viễn không khỏi hẳn được? Bất quá lần này
chữa thương cũng đã tạo cho Lăng Phong một kinh nghiệm rất tốt, xem ra
sau này sự tình giúp người chữa thương nên làm càng nhiều càng tốt.
Sau khi khỏi hẳn, vì để kế hoạch càng thêm kín kẽ như thiên y vô phùng,
Băng Thần Tử dứt khoát quyết định chờ thêm hai ngày nữa để nội quỷ triệt để yên tâm. Ở mãi trong Tu Luyện Các cũng cảm thấy nhàm chán, Lăng
Phong tâm tư khẽ động, nghĩ đến nội cốc trong Băng Phong cốc!
Lúc trước ngoài ý muốn thu được nhựa La Hâm, thứ đó không chỉ có thể khôi
phục được tinh lực, đối với cường kiện gân cốt cũng có kỳ hiệu vô cùng,
Huyết Sát Vệ hôm nay ai cũng phụ tu Vô Cốt Nhu Thân, đồng thời dựa vào
La Hâm đan để giúp cho tiến cảnh của họ tiến triển cực nhanh. Nhớ lại
trước khi rời khỏi Mạt Vân Túc đã đem toàn bộ La Hâm đan hiện có đưa cho Cố Dao, Lăng Phong bèn quyết định một lần nữa đi vào nội cốc kiếm một
ít.
Có nhóm người Khải Ân cùng với Băng Thần Tử tọa trấn, Lăng
Phong tin rằng cho dù Giản Hạ hai nhà một lần nữa đánh tới cũng nhất
định không kiếm được chỗ tốt, bởi vậy hắn cũng phóng tâm mà đi tới Băng
Phong cốc. Ra khỏi cửa thành tới được Băng Phong cốc bất quá cũng chỉ ba mươi km lộ trình, với tu vi hôm nay của Lăng Phong, toàn lực thi triển
Thác Bộ chỉ trong chớp mắt là tới.
Từ khi Giản Hạ hai nhà đánh
tới, Băng gia dưới sự bất đắc dĩ mới rút lại toàn bộ sản nghiệp, những
đệ tử của huấn luyện doanh ngoại trừ những người có tu vi đủ tiêu chuẩn, còn lại giải tán toàn bộ. Lấy nhân mạch Băng gia kinh doanh nhiều năm
tại Băng Phong thành, muốn cho các đệ tử ẩn núp cũng không phải là
chuyện khó. Bất quá nếu như lần này không đẩy lùi được địch nhân đánh
tới, sợ rằng những đệ tử này từ nay về sau cũng sẽ trở thành thường
nhân, không còn cơ hội để thay đổi số phận nữa.
Đối với địa
phương mà mình đã sinh sống hơn mười hai năm, Lăng Phong tồn tại một cảm tình rất sâu nặng. Đến khi nhìn thấy cảnh tượng tan hoang đổ nát trước
mắt, hắn nhịn không được híp mắt nghĩ --- Giản gia, Hạ gia, các ngươi
đáng chết!
Thu lại đầy bụng tức giận, Lăng Phong một đường đi
hướng vào trong nội cốc. Mặc dù nội lúc này đang bị vụ khí bao phủ,
người thường tiến vào đó rất có khả năng sẽ bị ma thú công kích, nhưng
Lăng Phong tự nhiên sẽ không để ý. Hiện tại nếu như song phương gặp
phảinhau, chân chính cần phải lo lắng lại chính là ma thú chứ không phải hắn.
Thân hình như điện, phá vỡ tầng tầng lớp lớp sương mù dày
đặc, trước khi tới đây Lăng Phong đã mang theo một chiếc la bàn, dựa
theo chỉ hướng trên la bàn, Lăng Phong thuận lợi tìm được mảnh rừng rậm
mà mình đã tiến vào lần trước. Trước khi rời khỏi nơi này, Lăng Phong đã lưu tâm một vài ký hiệu đặc biện, lần này dựa theo đó nên tìm đến vô
cùng thuận lợi.
Khi thấy được một bụi cây có hình dáng như một
khối cầu màu nâu hiện ra trước mặt, Lăng Phong cười cười. Tìm được rồi!
Bất quá lại có một việc khiến hắn khó xử --- xương cốt ma thú! Loại nhựa La Hâm này phải dùng đến xương cốt của ma thú đã ngoài ngũ tinh mới có
thể đựng được, trước khi đến đây Lăng Phong lại quên mất không chuẩn bị
điểm này.
Đã vậy chỉ có thể đi kiếm, ngẫm lại, Lăng Phong tiếp
tục đi hướng về sâu bên trong cánh rừng. Từ kinh nghiệm lần trước, hắn
biết rằng càng xâm nhập vào sâu, đẳng cấp ma thú bên trong càng cao, rất dễ tìm được thứ thích hợp để mình sử dụng.
Bên tai truyền đến
tiếng gió thổi vù vù, phàm là dây leo cây cối chặn đường, Lăng Phong
chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, mấy đạo kiếm mang tỏa ra ngân
quang rực rỡ liền đã bay ra, thoải mái loại bỏ những cản trở phía trước.
Đột nhiên, thân ảnh của Lăng Phong dừng lại, hắn chú ý tới một thi thể ma
thú ở dưới một gốc cây. Sau khi tiến lại gần, Lăng Phong đại hỉ, là Quỳ
Ngưu! Loại ma thú này toàn thân ám kim sắc, thể tích gấp sáu lần trâu
nước tầm thường, lực lượng cường đại, đạt tới lục tinh.
Ở trong
rừng rậm, ma thú tàn sát nhau là vô cùng bình thường, Lăng Phong vẫn
không hề nghi ngờ nguồn gốc của cỗ thi thể Quỳ Ngưu này, hắn chỉ biết có được một đống xương cốt lớn như thế hẳn là đã đủ cho mình dùng rồi.
Lăng Phong vui vẻ mổ thân thể Quỳ Ngưu ra, nhưng ngay khi chuẩn bị rút
lấy xương, động tác của hắn đột nhiên dừng lại --- vết thương!
Ở
bụng Quỳ Ngưu có một đạo vết thương cực kỳ mảnh, vết thương chỉ hiện lên hình dáng của một hồng tuyến tinh tế, nếu như không phải Lăng Phong
định mổ thi thể Quỳ Ngưu thì không thể nào nhận thấy được. Nhíu mày
thoáng suy nghĩ một chút, Lăng Phong co tay rồi búng ra, một đạo kình
phong nhẹ nhàng đánh vào miệng vết thương, trong sát na này, một luồng
máu bắn ra, vết thương kia theo đó mà toạc sang hai bên, máu tươi như
mũi tên bắn cao lên hai trượng, nếu như không phải Lăng Phong né tránh
đúng lúc thì đã bị máu tưới đầy người.
Kiếm khí thực là sắc bén!
Lúc này mới Lăng Phong xác định vết thương của nó là kiếm thương, hơn nữa
người tạo ra kiếm thương đó tuyệt đối là siêu cấp cao thủ! Có thể nhìn
ra được người này căn bản không coi Quỳ Ngưu là đại địch gì cả, chẳng
qua chỉ tùy ý xuất kiếm, kiếm khí liền ẩn thật sâu vào trong bụng nó,
đem nội tạng của nó triệt để nghiền thành máu loãng. Lúc này mới có một
màn khi mình bắn kình phong vào, liền kích phát cho vết thương toạc ra
như thế!
Lăng Phong tự nghĩ nếu như mình toàn lực xuất kiếm cũng
có thể đạt được uy lực này, nhưng tuyệt đối không thể làm nhẹ nhàng như
thế được.
Người này đến tột cùng là ai, có được kiếm thuật như vậy, vì sao lại tới Băng Phong cốc?