Bên ngoài thì Băng gia gặp biến, trong Băng Phong cốc lại xuất hiện một cao thủ như thế, trong lòng Lăng Phong buộc phải tỉ mỉ suy ngẫm một phen, hắn tạm thời bỏ qua dự định đi kiếm xương cốt ma thú, tiếp tục tiến về phía trước xem sao.
Một đường đi tới, một màn nhìn thấy khiến cho trong lòng Lăng Phong càng thêm lo lắng. Hầu như cức cách một đoạn lại có một đầu ma thú bỏ mạng tại chỗ, tỉ mỉ xem xét qua thì những vết thương không hề có chút khác biệt nào, toàn bộ đều là một kiếm mất mạng!
Người xuất kiếm lựa chọn thời cơ, khống chế lực lượng quả thực là đã tuyệt diệu tới cùng cực!
Rốt cục, ngay khi trước mắt hiện ra thi thể của ba con Điếu Tình Xích Hổ nằm sắp ở đó, sự cẩn thận của Lăng Phong đã được đề cao tới cực điểm!
Không hề ngoại lệ, ba con Điếu Tình Xích Hổ thực lực đạt tới cửu tinh này cũng đồng dạng đã chết đến mức không thể chết hơn, mà vết thương trí mệnh của chúng vẫn đồng dạng là kiếm thương. Kiếm thương lần này nổi lên rất quái dị, xuất hiện ở giữa trán của chúng, nếu như tỉ mỉ quan sát mà nói, sẽ phát hiện ra ba đạo kiếm thương này đều nằm trên cùng một đường ngang!
Là một cao thủ tu luyện kiếm thuật, Lăng Phong tự nhiên minh bạch, điều này đại biểu cho vị cao thủ kia giết chết ba con Điếu Tình Xích Hổ chỉ bằng một kiếm!
Một kiếm, ba con cửu tinh ma thú bị mất mạng!
Đối mặt với kiếm thuật bậc này, Lăng Phong cũng chỉ có thể lác mắt líu lưỡi. Sau khi kiểm tra xung quanh một phen, hắn bỗng giật mình, phía trước truyền đến một cỗ ba động tinh thần cường liệt. Nương theo đó còn có những tiếng bạo tạc kịch liệt.
Có chiến đấu!
Lăng Phong không suy nghĩ nhiều, toàn lực thi triển Tiễn Tật chạy hướng về phía đó.
Ngũ thải quang mang rực rỡ bay lượn, âm thanh bạo tạc liên tiếp không ngừng. Lọt vào trong tầm mắt là một màn khiến cho Lăng Phong suýt chút nữa không thở nổi. Đang chiến đấu ở giữa sân lại chính là một người mà mình quen biết --- Hằng Trùng. Tay hắn nắm Cự Khuyết kiếm, toàn thân đều tản ra kiếm mang gai mắt, kiếm ý nồng đậm như xông phá thương khung, kẻ khác dù chỉ liếc mắt nhìn qua cũng cảm thấy hai mắt đau đớn.
Lăng Phong lập tức minh bạch, những ma thú vừa rồi khẳng định là chết trong tay hắn, với cảnh giới kiếm thuật cao siêu của hắn, thi triển kiếm thuật có được lực sát thương như vậy cũng không kỳ quái.
Thế nhưng vì sao Hằng Trùng Kiếm Thánh lại một mình tới Băng Phong cốc?
Tuy rằng không nghĩ ra, nhưng những lo lắng trong lòng Lăng Phong rốt cuộc cũng được trút xuống. Muốn nói Giản Hạ hai nhà có thể mời được Hằng Trùng xuất thủ đối phó với Băng Phong thành, dù thế nào Lăng Phong cũng không thể tin được.
Đối địch cùng với Hằng Trùng chính là một con ma thú tướng mạo kỳ dị, con ma thú này toàn thân một màu ngân bạch, ở hai bên chạy dọc theo thân thể tròn lẳn là đôi cánh ve trong suốt dài bằng nửa chiều dài một cánh tay, trên đỉnh đầu là một đôi mắt to đùng, nhưng con ngươi bên trong thì lại nhỏ như hạt đậu, nhìn qua có chút buồn cười. Thế nhưng Lăng Phong lại không thể nào cười nổi, thậm chí còn có một luồng khí lạnh từ gan bàn chân bốc lên: là Song Dực Oa Hoàng! Một con Song Dực Oa Hoàng tiến hóa hoàn chỉnh mà Sang Sư đã từng đề cập tới! Hơn nữa, con Song Dực Oa Hoàng này dĩ nhiên lại chặn đánh Hằng Trùng!
Từng đạo quang mang ngân sắc từ bên ngoài thân thể hình tròn của Song Dực Oa Hoàng bắn về bốn phía, trong không khí tràn ngập những âm thanh sắc nhọn chói tai. Những âm thanh như tiếng rít này hoàn toàn là do không khí bị lực lượng cực lớn chèn ép mà hình thành. Phảng phất như có thể trực tiếp đâm vào sâu thẳm linh hồn của người ta. Cách xa đến mười trượng, khi nghe được âm thanh này Lăng Phong vẫn cảm thấy ngũ tạng lục phủ phảng phất như sôi trào, khó chịu phát buồn nôn.
Đứng đối diện ma thú, Hằng Trùng chĩa kiếm về phía trước, nhãn thần ngưng trọng như núi, thân thể không chút nhúc nhích, tựa hồ chỉ cần hơi có một chút dị động là đều có khả năng gặp phải một kích sấm sét!
Chạy vòng bốn xung quanh một người một thú chính là bốn con nguyên tố ma thú, phân biệt là Hồng Ban Điểu, Lục Sí Kim Thiềm, Thâm Hải Khổng Ti Muội, Đằng Xà. Bốn loại ma thú này đều là nguyên tố ma thú, hơn nữa đều có được cửu tinh thực lực! Chúng đang điên cuồng công kích về phía Hằng Trùng, thiên phú kỹ năng của từng con tung ra phảng phất như vô cùng vô tận, khi va phải vòng bảo hộ chân lực quanh thân Hằng Trùng khiến cho nó lung lay sắp đổ, quang mang bắn toé ra, trong không khí khắp nơi đều là khí tức nguyên lực tán loạn.
Rõ ràng Song Dực Oa Hoàng nắm giữ được linh hồn lực --- hệ lực lượng thần bí nhất trong ngũ hệ nguyên lực. Nó dĩ nhiên có thể dùng linh hồn lực ngăn chặn được Hằng Trùng, khiến cho hắn không dám nhúc nhích!
Phát hiện ra điều này khiến Lăng Phong bị rung động thật sâu. Phải biết rằng Vực Năng của Thánh Vực cường giả trên thực tế chính là một loại công kích ẩn chứa linh hồn lực, có thể nói một khi đạt được tới Thánh Vực liền sẽ có được sự miễn dịch nhất định đối với linh hồn lực. Vậy mà linh hồn lực của Song Dực Oa Hoàng dĩ nhiên lại có thể cường đại đến trình độ ngay cả Thánh Vực cũng vô pháp chống đỡ. Đổi lại thành Thuật Luyện Sư của nhân loại, tu vi linh hồn lực đáng sợ đến như vậy ít nhất cũng phải là "Chí cấp".
"Lẽ nào... Lẽ nào hôm nay ta sẽ gục ngã ở nơi này sao? Thương Khung Hội Chiến năm đó hiểm ác đáng sợ như vậy cũng không có việc gì, thực không ngờ hôm nay lại gặp phải khốn cảnh thế này, lẽ nào đây thực sự là thiên ý? Thiên ý muốn ta không hoàn thành được mộng tưởng sao?"
Nội tâm Hằng Trùng điên cuồng gào thét. Trong ánh mắt nhìn về phía Song Dực Oa Hoàng tràn ngập bi ai và không cam lòng, vì bản thân mình đã nghĩ tới vô số cách chết khác nhau, nhưng không ngờ cuối cùng lại sắp phải chết ở trong hoàn cảnh thế này, chết trong vô danh, chết trong tịch mịch, chết trong tay của một ma thú vô tri!
Hằng Trùng biết nếu tiếp tục giằng co xuống dưới, đến khi vòng bảo hộ chân lực của bản thân bị hủy, lập tức sẽ trở thành một khôi lỗi của Song Dực Oa Hoàng .
Thà chết, cũng không khuất phục!
Hắn đang muốn liều mạng tung một kích, nhưng khi thấy Lăng Phong bước ra từ sau lùm cây bị che lấp, Hằng Trùng không khỏi trừng lớn hai mắt, trăm triệu lần không ngờ rằng dưới tình huống như vậy lại hội ngộ được với Lăng Phong, hắn liền mạng quát lên:
- Đi mau, nơi này nguy hiểm lắm!
Nội tâm Lăng Phong cũng dâng lên một tia cảm động, mặc dù tương giao nông cạn, thế nhưng thái độ làm người của Hằng Trùng lại khiến cho Lăng Phong có được hảo cảm sâu đậm, đây là một người chân chính truy cầu đỉnh cao tu luyện vô thượng! Trước kia những người hắn gặp vô luận là tu vi mạnh mẽ như Kiều Sâm Đặc hay là những hộ vệ phổ thông vật lộn tu luyện ở tầng dưới cùng, mà chính ngay như cả bản thân mình cũng đều có một loại ràng buộc không thể dứt bỏ được. Nhưng chỉ riêng trên người của Hằng Trùng, Lăng Phong mới cảm thụ được một loại khí tức truy cầu tu luyện đỉnh cao thuần túy nhất từ trước tới giờ!
Hơn nữa Hằng Trùng đã trợ giúp hắn lý giải về cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, vì một phần ân tình này, Lăng Phong cũng không thể nào ngồi xem hắn ngã xuống đó được!
Biết rõ vạn hiểm, vẫn kiên quyết lao vào!
Một bước lại một bước, mỗi một bước tiến tới, linh hồn lực tràn ngập khắp không gian tựa hồ như muốn đè ép cho Lăng Phong gục ngã, Lăng Phong cảm giác phảng phất như lưng mình đang đeo một ngọn trọng sơn mà tiến về phía trước, máu huyết toàn thân đang không ngừng sôi trào, mỗi một dãy kinh mạch đều xoắn lại như dây thừng, bất tri bất giác máu tươi đã chảy ra từ miệng mũi của hắn từ lúc nào không biết!
Không được, cứ tiếp tục như vậy căn bản không giúp được hắn, Lăng Phong trong lòng chấn động, nỗ lực vận khởi toàn bộ lực lượng trong cơ thể rồi hét lên một tiếng! Kiếm linh trong thức hải điên cuồng vận chuyển, từng đạo năng lượng niệm thức tuần hoàn theo sự dao động của linh hồn uy áp, miễn cưỡng hình thành một vòng bảo hộ bao bọc Lăng Phong ở bên trong.
Ở trong vòng bảo hộ, linh hồn lực dồn ép đánh tới khiến cho nó bị biến hình, Lăng Phong liều chết kiên trì, hắn cảm thấy vòng bảo hộ niệm thức lúc này đã thu hẹp lại thành một tầng mỏng manh dính sát với cơ thể, tùy thời có thể tan vỡ.
Rốt cục, "Rắc" một tiếng vong giòn, Lăng Phong ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm về phía Song Dực Oa Hoàng huyền phù giữa không trung, hai đầu gối không cam lòng khụy xuống nện mạnh lên nền đất, khiến mặt đất lún xuống thành một hố sâu. Linh hồn áp lực của Song Dực Oa Hoàng ngay cả Thánh Vực cường giả cũng không thể chống đỡ nổi, nói chi là Lăng Phong? Dù cho hắn tu luyện linh hồn uy áp thần bí cũng không thể nào làm được!
Chỉ còn ba bước, trong đôi mắt Lăng Phong tỏa ra quang mang
cường liệt, chỉ cần bước lên ba bước nữa là mình liền tiếp cận được Song Dực Oa Hoàng, lúc đó sẽ có khả năng xuất thủ phá vỡ cục diện bế tắc!
Lòng tin tất thắng mạnh mẽ chống đỡ cho Lăng Phong gian nan đứng thẳng
lên từng tấc một. Hắn tựa hồ đã biến thành một thanh kiếm, một thanh
trường kiếm phóng ra kiếm ý vô tận, thà gãy chứ không cong!
Mắt
thấy một màn này, thân thể Hằng Trùng bỗng nhiên chấn động. Nghiến chặp
hai hàm răng, chính hắn cũng là một người quật cường, sao lại không thể
nhận ra ẩn sau cử động kia của Lăng Phong là một ý chí bền vững đến mức
nào? Hắn biết vô luận bản thân khuyên bảo thế nào, Lăng Phong cũng không có khả năng buông tha, vì vậy cũng không nói nhiều nữa. Chỉ là kiếm ý
trên thân thể phát ra càng nồng đậm hơn, vô số đạo kiếm mang đan vào
hình thành nên một cái lồng hình tròn cực lớn. Cái lồng hình tròn này
đột ngột phình ra chạm tới bốn con nguyên tố ma thú đang chạy xung
quanh, một trận gào rống điên loạn vang lên, trên thân thể của chúng
xuất hiện từng đạo vết thương.
Huỵch, Lăng Phong một lần nữa bước lên một bước!
Song Dực Oa Hoàng nhận thấy được nguy cơ, thân thể tròn lẳn đột nhiên bành
trướng, con ngươi màu đen nhanh như chớp điên cuồng xoay loạn, người bên ngoài nhìn vào có thể thấy con mắt của nó hầu như đã biến thành một
vòng xoáy không ngừng nội hãm, phảng phất như muốn hút vào hết thảy mọi
thứ trên thế gian!
Những đôi cánh của Lục Sí Kim Thiềm rung lên phần phật, bỏ qua việc công kích Hằng Trùng, chuyển hướng lao bổ tới Lăng Phong.
Đối mặt với áp lực linh hồn của Song Dực Oa Hoàng, Lăng Phong đã cật lực
không gì sánh được, nếu như chịu thêm một kích kia nữa thì kết cục duy
nhất chính là chết ngay tại chỗ! Trong lúc nguy cấp, Hằng Trùng gầm lên
một tiếng, cái lồng hình tròn bằng kiếm mang lại lớn thêm ba phần, mạnh
mẽ bao bọc lấy Lục Sí Kim Thiềm vào trong đó, kiếm mang vang lên leng
keng, mạnh mẽ đánh nó bay ngược trở về.
Nếu như không phải chịu
sự áp chế của linh hồn lực, giải quyết bốn con ma thú này bất quá dễ như trở bàn tay, thế nhưng lúc này hắn căn bản vô pháp làm được. Hằng Trùng biết việc duy nhất mình có thể làm chính là cuốn lấy bốn con ma thú
này, khiến cho chúng không thể phân ra được, bằng không Lăng Phong sẽ
nguy mất!
Mắt thấy một chiêu này mất linh, Song Dực Oa Hoàng tựa
hồ đã sốt ruột, lại rít lên một trận đinh tai, tăng mạnh thêm áp lực
linh hồn. Linh hồn lực bắt đầu dâng lên dồn dập như những cơn sóng, hung hăng đánh mạnh về phía Hằng Trùng.
Sắc mặt Hằng Trùng trắng
bệch, có thể kiên trì đến bây giờ đã khiến hắn tiêu hao tâm lực rất lớn, vừa rồi miễn cưỡng vây khốn Lục Sí Kim Thiềm lại khiến hắn càng thêm
hao tổn, đối mặt với từng đợt sóng công kích này, tầm mắt của hắn đột
nhiên tối sầm lại, suýt nữa thì trực tiếp ngất đi. May là tính tình hắn
cứng cỏi không gì sánh được, vẫn cố gắng cắn răng tiếp tục kiên trì cầm
cự.
Đúng lúc này!
Tinh Thiết kiếm trong tay Lăng Phong
chậm rãi đâm ra, mỗi khi thân kiếm đi tới được nửa phần, trong không khí đều có một tầng áp lực vô hình khiến thân kiếm phải cong oằn đi. Mắt
thấy mũi kiếm đã tiếp cận rất gần thân thể của Song Dực Oa Hoàng, Lăng
Phong chưa kịp lộ ra thần sắc sắc mặt vui mừng thì từ hai cánh của Song
Dực Oa Hoàng lại truyền ra một cỗ ba động quỷ dị.
Đang nỗ lực
giãy dụa, đầu của bốn con nguyên tố ma thú đột nhiên trở nên bán trong
suốt, bên trong mơ hồ có thể thấy được một quang thải dài như ngón tay
đang vặn vẹo giãy dụa. Quang thải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng trở nên nồng đậm, từ từ ngưng kết thành thực thể. Sau đó
"bụp bụp bụp bụp" bốn tiếng trầm thấp liên hồi, đầu của bốn con ma thú
đồng thời nổ tung, ma hạch ở giữa đầu dĩ nhiên cũng vỡ ra lẫn vào trong
màn huyết vụ nồng đậm.
Một màn quỷ dị phát sinh, huyết vụ nồng
đậm vẫn không hề tan đi mà như bị một hấp lực vô hình hút về phía quang
thải, trong sát na đó, bốn khối quang trụ đỏ rực cỡ ngón tay xuất hiện!
- Đừng mơ!
Hằng Trùng quát lạnh một tiếng, lồng hào quang bằng kiếm mang đột ngột xoay
chuyển bay lên ngăn cản bốn khối quang trụ đỏ rực của Song Dực Oa Hoàng! Âm thanh ong ong không ngừng vang lên, quang trụ bắn ngược trở về, thế
nhưng một khối quang trụ trong số đó lại mạnh mẽ phá tan được lực cản
bay về phía Song Dực Oa Hoàng.
Bên ngoài thân thể Song Dực Oa
Hoàng ngâng quang chợt thu liễm, chỉ nghe "Bùng" một tiếng nổ vang đột
nhiên xuất hiện, thanh âm thanh thúy như là ngọc vỡ. Khối quang trụ kia
theo tiếng nổ giòn tan vang lên nhanh chóng hóa thành một đoàn quang vụ, quang vụ tiếp tục phiêu dật dung nhập vào trong ngân quang, khiến cho
ngân quang càng trở nên nồng đậm hơn.
Ba động quanh thân Oa Hoàng đột nhiên mạnh mẽ hơn vài phần, dường như nó hiểu rõ tình huống đã trở
nên không ổn, niệm thức ba động bùng lên như thủy triều, hung hăng đánh
mạnh về phía Hằng Trùng.
Hằng Trùng chỉ cảm thấy dường như một chiếc búa ta nện vào ngực mình, không nhịn được nữa phải lùi lại một bước!
Ngay sau khi đẩy lùi được Hằng Trùng, toàn bộ ba động niệm thức của Song Dực Oa Hoàng hoàn toàn biến mất, thân thể béo tròn quay đi, như một luồng
điện quang phá tan lực cản của không khí chạy sâu vào trong rừng rậm.
Cảm thụ được cỗ áp lực như biển lớn mênh mông ở xung quanh đột nhiên biến
mất, toàn thân Lăng Phong buông lỏng. Khi thấy Song Dực Oa Hoàng muốn
chạy trốn, hắn quát to một tiếng:
- Chạy đi đâu!
Cảnh giới nhân kiếm hợp nhất tái hiện, một đạo kiếm mang đỏ rực như lửa phô thiên cái địa oanh oanh liệt liệt bao phủ thân thể Lăng Phong, hóa thành một
đạo cầu vồng đâm thẳng tới Song Dực Oa Hoàng! Kiếm mang vừa hiện, kiếm
khí vô tận bắn ra bốn phía, khiến cho không khí nổ vang từng hồi, khí
lưu bốc lên như sương mù không ngừng lượn lờ.
Loại kiếm thuật này đã tiếp cận vô cùng gần cảnh giới cao nhất, vô luận tốc độ hay lực
lượng đều là đỉnh phong khả năng có thể đạt tới của Lăng Phong, Song Dực Oa Hoàng tuy rằng nắm giữ linh hồn lực phi phàm, thế nhưng về mặt tốc
độ lại không phải sở trường, lúc này bị Tinh Thiết kiếm bao bọc bởi kiếm mang đâm thẳng trúng!
Nó phát ra một tiếng rú thê lương, thân thể vội vã bắn về phía trước, tốc độ chạy trốn nhanh hơn vài phần.
Mũi kiếm của Tinh Thiết kiếm dĩ nhiên lại không thể nào đâm thủng thân thể nó!
Sau một kích đó, Lăng Phong hao hết năng lượng chân lực toàn thân, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn nó bay đi.
- Còn muốn chạy?
Hằng Trùng thoát khỏi dư ba của tinh thần công kích, cất tiếng cười dài:
- Xem ta dùng thần ngự kiếm!
Tay phải hắn đột nhiên phồng lớn, kiếm như nộ long nhảy vọt, sinh ra một
tiếng long ngâm kinh chấn tứ phương, một đạo kim quang trùng trùng điệp
điệp phá không đâm ra. Nó hoàn toàn coi thường sự ngăn trở của thời
không, trong chớp mắt liền biến mất, đến khi xuất hiện, đạo kim quang đã bay tới lưng của Oa Hoàng!
- Dùng thần ngự kiếm, Trú Kiếm Thuật!
Lăng Phong hoảng sợ nhìn Hằng Trùng phát ra một kiếm này.
Thời gian một phần vạn của cái chớp mắt, kim quang cuồn cuộn như tinh hà rực rỡ chỉ chợt lóe lên rồi tiến nhập vào trong cơ thể Oa Hoàng, sau đó
xuyên qua cơ thể nó mà ra! Đến khi thế của kim quang đã tận liền đánh
xuống mặt đất, ầm một tiếng, mặt đất bị cự lực mạnh mẽ đào lên một cái
hố to đùng đủ chôn cả nghìn người.
Song Dực Oa Hoàng sinh ra một
trận gào rú thê lương cổ quái, thân thể từ giữa không trung rơi xuống,
sau đó nặng nề đập trên mặt đất.
Thấy một màn như vậy, Lăng Phong thở ra một hơi thật dài, thân thể thoát lực đột nhiên cảm thấy mềm nhũn không gì sánh được, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ra mặt đất. Đằng sau
đúng lúc truyền đến một đạo năng lượng hùng hậu, năng lượng lướt qua,
Lăng Phong cảm thấy gân mạch xương cốt toàn thân phảng phất như được
ngâm mình trong ôn tuyền, ấm áp thoải mái không nói nên lời. Lăng Phong
nhẹ nhàng nhíu mày, cỗ lực lượng này hình như là...
- Lần trước
từ biệt tại Tinh Lam thành, không nghĩ tới nhanh như vậy có thể gặp lại
tiểu huynh đệ, thực sự là may mắn. Ngày hôm nay nếu không phải có tiểu
huynh đệ, ta tám chín phần mười sẽ hỏng ở nơi này mất!
Hằng Trùng sang sảng cười nói, hắn cảm giác được chân lực trong cơ thể Lăng Phong
có thể tự hành vận chuyển, vì vậy liền thu tay về.
- Kiếm Thánh
khách khí rồi, cho dù không có Lăng Phong nhúng tay vào, bằng kiếm thuật vô thượng của Kiếm Thánh đối phó với ma thú ngu xuẩn bậc này cũng dễ
như trở bàn tay.
Nhẹ nhàng khoát khoát tay, Hằng Trùng không chút che giấu nói:
- Người trong nhà thì biết chuyện nhà mình, nếu như không phải có ngươi
giúp đỡ, hôm nay nhiều nhất cũng chỉ là cục diện lưỡng bại câu thương,
ta thiếu huynh đệ một tính mệnh! Lời dư thừa ta cũng không nói nhiều
nữa, về sau tiểu huynh đệ có chuyện khó khăn, chỉ cần không vi phạm
thiên địa lương tâm, ta nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ!