Sở dĩ Lăng Phong có đề xuất như vậy, vì dù sao có thể nhìn thấy cường giả cấp bậc như Bàng Phiên Vân đối chiến, đối với tu vi quả là một sự trợ giúp lớn lao.
Hoa Vi Hà cầm tay Lăng Phong, phiêu nhiên đi về phía trước.
Ở phía sau bọn họ, Kiều Kiều ngón tay xiết lại, căm giận nói:
- Ác nữ nhân, ác nữ nhân, ác nữ nhân, véo chết ngươi, véo chết ngươi...
Đến khi đi tới chỗ quyết chiến, nơi này sớm đã bị vây thành một biển người. Dù là như vậy, Hoa Vi Hà cùng với Lăng Phong sóng vai đi tới cũng dâng lên một trận hỗn loạn.
Không ít người đều ào ào tránh ra để lộ một con đường, bọn họ cũng không phải hạng người không có nhãn lực, từ lúc Lăng Phong đối chiến khi trước cũng đã nhìn ra được tu vi của hắn cho dù không bằng Vi Tiếu, Bàng Phiên Vân nhưng cũng tuyệt đối là đệ nhất nhân dưới nhị dung linh tôn. Vạn nhất đắc tội với hắn thực sự sẽ ăn phải quả đắng.
Nhất là Huyền Nguyên làm khó dễ chẳng những không làm gì được Lăng Phong, ngược lại càng khiến cho danh vọng của Lăng Phong tăng cao. Những người này vừa nghĩ tới ngày sau khó tránh khỏi cần phải hợp tác cùng Lăng Phong, vì vậy càng thêm nhiệt tình.
Ngoài dự liệu của bọn họ chính là, Lăng Phong cũng tỏ ra khá thân thiện, nhìn thấy có người nhường đường liền gật đầu cảm ơn, tỏ ra rất khiếm tốn. Điều này tự nhiên càng khiến cho những người chịu sự ức hiếp của Huyền Nguyên tông tăng thêm hảo cảm.
Huyền Nguyên ở cách đó không xa thu hết một màn này vào trong mắt, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong mắt hiện lên một vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Tông chủ uy phong, khiến cho người của Sang Tông cũng đều được thơm lây, nhóm người Tuyết Niệm theo sát đằng sau Lăng Phong, đều chen lấn được vào vòng quan chiến gần nhất.
Xa xa, Vi Tiếu cùng với Bàng Phiên Vân đến giờ vẫn đều chưa xuất thủ, Huyết Bức Quải cùng với Liệt Thiên Kiếm chỉ thẳng vào đối phương đều rung động không ngớt. Hạng người có nhãn lực cao minh đã có thể nhận ra, bọn họ đều đang dùng niệm thức để tìm kiếm kẽ hở của đối phương, một khi tìm ra liền lập tức tung một kích sấm sét!
Hiện trường đều nín thở ngưng thần, không dám mở miệng nói chuyện.
Lăng Phong quay đầu sang đang chuẩn bị nói cùng Hoa Vi Hà, đột nhiên giật mình, liền hướng sang một bên cười nói:
- Hàn tông chủ!
Hàn Nguyệt Dạ mang theo Băng Tiêu, Tiêu Vũ đi tới, đến khi thấy biểu tình Lăng Phong ôn hòa giống khi xưa, gương mặt lạnh lùng của hắn nhịn không được hiện lên một tia xấu hổ, nhẹ giọng nói:
- Lăng tông chủ, việc lúc trước, Hàn mỗ thật sự là hổ thẹn.
Trong thiên hạ tuyệt không có bữa cơm nào được ăn mà không phải trả tiền. Nếu như Lăng Phong đã nhường ra một phần lợi ích lớn như vậy, tự nhiên Sát Tình tông hẳn là phải đưa ra được hồi báo tương ứng. Lại nói, hai bên đã có ước hẹn đồng minh, khi Sang Tông đối mặt với trắc trở, Sát Tình tông theo lý phải đứng ra.
Thế nhưng Hàn Nguyệt Dạ bởi vì trong lòng cố kỵ nên cũng không hề có động tác nào, bây giờ nhìn thấy Lăng Phong xuất hiện, hắn liền lấy hết dũng khí đến đây tạ lỗi. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, dù cho bởi vậy bị Lăng Phong trào phúng cũng tuyệt đối không cãi lại, ai kêu Sát Tình tông đuối lý chứ?
- Hàn tông chủ vừa nói gì vậy?
Ngoài dự liệu của Hàn Nguyệt Dạ, Lăng Phong ngược lại vẻ mặt khó hiểu:
- Ta vẫn nhớ kỹ lúc trước khi mấy nhà vây công Sang Tông ta, Hàn tông chủ đã dứt khoát đứng ra không chút chối từ, sao giờ lại nói hổ thẹn?
- Sát Tình tông đặt chân tại Vô Tận Hoang Nguyên nhiều năm, sự tình cần phải cố kỵ rất nhiều, Hàn tông chủ mỗi một tiếng nói cử động càng cần phải lo lắng tới sinh tồn của môn nhân. Ngay cả như vậy, Hàn tông chủ vẫn đứng ra trượng nghĩa nói giúp, Lăng mỗ thật sự là cảm động không thôi!
Nghe được hắn nói như thế, Hàn Nguyệt Dạ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chợt thấy trên mặt Lăng Phong một mảnh chân thành, không có nửa phần giả bộ, một lát sau mới nặng nề chắp tay nói:
- Lăng tông chủ rộng lượng!
Hai người Băng Tiêu ở phía sau cũng toát ra vài phần kinh ngạc, đợi đến khi nghe xong biểu tình đều đã nhiều thêm vài phần kinh nể: lời nói khoe khoang nhất thời cũng không tính là gì, chỉ có kiềm chế được sự xung động vô ý thức, đưa ra được hành động phù hợp với lợi ích lớn nhất mới chân chính là chỗ đáng được người khác kính trọng.
Chiêu này của Lăng Phong làm ra vô cùng hoàn hảo! Nội tâm Lăng Phong cũng hiện lên một mảnh vui mừng, hắn biết từ nay về sau Hàn Nguyệt Dạ coi như đã chân chính cùng đứng với mình trên một chiến xa rồi! Có được tông môn uy danh như Sát Tình tông tương trợ, con đường của Sang Tông chắc hẳn dễ đi hơn rất nhiều.
Nghĩ đến mới vừa rồi Hoa Vi Hà có hỏi mình về dự định sắp tới, tính toán trong nội tâm Lăng Phong bắt đầu dần dần hiện lên rõ ràng, toàn bộ sách lược không có gì ngoài thực hiện hợp tung liên hoành!
Cho dù Long tộc, Bức tông thế lớn thì có làm sao?
Bức tông trong việc đối phó với Chiêm Như Âm Ngọc Lan tông đã chịu nhiều thua thiệt, đối với Yên Vân La không hài lòng bất luận kẻ nào cũng đều nhận ra được, chỉ cần có thể khiến cho nàng bởi vì việc này triệt để đứng cùng một chiến tuyến với mình, như vậy liền có nhiều thêm một cánh tay đắc lực.
Thậm chí bởi vì sự ưu ái của Bàng Phiên Vân đối với nàng, như vậy liền tương đương với việc đem Liệt Thiên Kiếm tông cũng kéo về phía mình, có được một cỗ thế lực khổng lồ như thế, bất kỳ kẻ nào muốn ra tay xuất thủ đối với Sang Tông chắc chắn cũng đều phải cân nhắc ít nhiều!
- Tiểu Phong, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Bỗng dưng, Hoa Vi Hà thấy Lăng Phong không biết đang nghĩ điều gì đến xuất thần, vì vậy mở miệng hỏi.
Lăng Phong xoay người, đón nhận ánh mắt trong suốt của nàng, tự nhiên không có gì cần giấu diếm, vì vậy liền đem suy nghĩ trong lòng của mình nói thẳng ra.
Hoa Vi Hà kinh ngạc liếc hắn một cái, im lặng không lên tiếng, chỉ truyền âm nói:
- Mới vừa rồi khi ngươi cùng với Minh Tâm Thiện đối chiến đột nhiên thực lực tăng vọt, có phải là đã dung hợp Tinh Kỹ bất đồng hệ hay không?
- Không sai!
Lăng Phong gật đầu, đồng dạng truyền âm qua, thanh âm của hắn còn mang theo một phần tiếc nuối:
- Đáng tiếc hiệu quả không phải quá lý tưởng, nếu coi như triệt để dung hợp là mười phần mà nói, dung hợp của ta nhiều lắm là một phần mười!
Lời nói của Lăng Phong khiến cho Hoa Vi Hà sửng sốt, chợp minh bạch nói:
- Thảo nào, ta cảm thấy uy lực tựa hồ còn kém một khoảng lớn, nếu thật sự chân chính thànhcoong ít nhất cũng sẽ tương đương với cường giả cấp đại viên mãn, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của Sang Tông nữa. Nguyên lai trong đó còn có một tầng khó khăn này!
- Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt!
Lăng Phong mang trên mặt một phần tự tin:
- Ta hôm nay nếu như có tiếp tục rơi vào sự bao vây của đám người Vi Tiếu, cho dù không địch lại nổi, ít nhất thoát được tính mệnh cũng không đáng ngại! Trừ phi có cấp bậc đại viên mãn tự mình xuất thủ, bằng không mà nói bằng vào bọn chúng muốn lưu ta lại thì tuyệt đối không có khả năng!
Trông thấy Lăng Phong phấn chấn như vậy, khóe miệng Hoa Vi Hà hàm chứa vẻ cười ôn nhu, mặc kệ ngoại giới mưa gió quay cuồng thế nào, vị trí nơi hai người bọn họ đứng cũng là một mảnh ấm áp.
Oanh!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang nặng nề đến cực điểm đem lực chú ý của Lăng Phong hấp dẫn trở lại. Trên thực tế hơn một nghìn người ở đây, luận về tu vi kém cõi nhất chí ít cũng đã đạt được tới Thánh Vực đỉnh phong.
Nhiều người như vậy nhưng chân chính có thể nghe được tiếng vang lại không tới năm mươi người!
Những người còn lại chẳng qua chỉ cảm thấy một cỗ bạo âm vượt qua cả cực hạn của thính giác càn quét mà qua, tựa như có một khối bom hạt nhân vạn tấn bạo tạc ầm ầm!
Tê liệt!
Đau đớn đến tê liệt!
- A, đau chết ta!
- Chết tiệt, là cái quái gì thế này!
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, những người ở gần một chút tu vi không cao đều ôm đầu điên cuồng gào thét, một bộ phận người không khống chế tốt thân hình còn trực tiếp từ trên trời rơi xuống, tựa như vẩn thạch ầm ầm nện lên mặt đất.
Hoa Vi Hà hai hàng lông mày khẽ nhíu, vội vã hét lên nói:
- Mau lui lại! Khí tức hai cường giả quyết chiến quá mức nồng đậm, các ngươi không thể chịu đựng được đâu! Rời khỏi xa hơn nghìn trượng mau!
Nói xong, nàng nâng tay phất một cái, từng đạo hỏa quang nhất thời vờn quanh trước người hình thành một vòng bảo hộ, trên đó quang mang phun ra nuốt vào bất định, tràn ngập đầy rẫy hình thành nên một vòng phòng hộ không chút kẽ hở, tuy rằng vô pháp hoàn toàn ngăn chặn đạo sóng xung kích này, nhưng cũng giảm bớt không ít thống khổ cho mọi người xung quanh.
Trải qua biến cố, mọi người đều hoảng sợ không gì sánh được, kinh ngạc nhìn về phía hai người Bàng Phiên Vân giằng co nhau vẫn chưa hề động đậy. Vẻn vẹn chỉ là một chiêu thăm dò khí thế liền đã có hiệu quả kinh người như vậy, cường giả chân chính khi chiến đấu đều cường hãn như vậy sao?
Lăng Phong lập tức ngưng thị chăm chú nhìn về phía trước, mới vừa rồi khí thế một kích đối chiến dù cho là linh tôn cũng không nhất định có thể thấy rõ ràng ảo diệu trong đó. Thế nhưng hắn lại đem toàn bộ biến hóa thu hết vào mắt, cho nên mới càng chấn động!
Nếu như không phải đã từng nhìn thấy, hắn tuyệt không nghĩ tới đối với vận dụng năng lượng còn có thể xảo diệu tới trình độ như vậy! Quả thực khiến người khác nhìn mà than thở!
Bọn họ căn bản không hề vận chuyển bất kỳ chút chân nguyên lực nào, chỉ cần là dựa vào niệm thức năng lượng cùng với năng lực của linh tôn vực, dưới một lần va chạm, liền hình thành vụ oanh tạc tỏa ra âm thanh siêu thấp.
Thảo nào một khi có được cường giả cấp bậc đại viên mãn là có thể vượt qua được các đại thế lực, Bàng Phiên Vân hai người đã đáng sợ như thế, có thể nghĩ nhóm người Phượng Ly Thiên, Âu Mẫu Long kinh người đến cỡ nào!
Cường giả như vậy há có thể lấy ưu thế về nhân số mà tiêu diệt?
Bỗng nhiên!
Bàng Phiên Vân hai tròng mắt chợt mở, chòm râu tung bay, toàn thân dường như đột nhiên trở nên cực kỳ uy mãnh, vẻ lười nhác biến mất không thấy đâu. Trong không trung một đạo kiếm quang lớn cỡ cánh cửa đột nhiên chém xuống, tựa như có một tòa núi nhỏ từ trên trời rơi xuống, đem thân nảnh khô gầy của Vi Tiếu hoàn toàn bao phủ lại.
Choang!
Mắt thấy công kích hai người sắp chạm vào nhau, mọi người vây xem sợ hãi ào ào né tránh, lần này giao phong cũng sinh ra một tiếng chấn hưởng kinh thiên động địa. Thanh âm thanh thúy vang vọng. Mặc dù vẫn đinh tai nhức óc nhưng cùng với vừa rồi tuyệt đối bất đồng.
Huyết Bức Quải hai cánh mở lớn, răng nanh mở rộng nặng nề cắn thẳng lên Liệt Thiên Kiếm, gắt gao giằng co không thôi!
Thân ảnh Bàng Phiên Vân huyền phù giữa hư không, tay cầm Liệt Thiên Kiếm, uy phong lẫm lẫm tựa như một thiên thần.
Trái lại Vi Tiếu toàn thân khí tức chợt ngưng tụ, huyết quang cuồn cuộn xông lên phía chân trời, chiếu rọi khiến cho hư không quanh mình trở thành một mảnh huyết sắc, tựa như luyện ngục.
Lăng Phong dứt khoát nhắm hai mắt lại, thuần túy dùng niệm thức quan khán cuộc chiến của họ. Trong mắt hắn, tình hình khi hai người công kích tuy rằng ầm ầm mạnh mẽ, thế nhưng phản ứng ở trong thức hải, năng lượng lại không hề tiết ra ngoài một chút nào!
Tựa hồ bọn họ đã tiến hành kiềm chế năng lượng, hoàn toàn tụ tập ở chỗ giao phong.
- Khai!
Bàng Phiên Vân quát lên một tiếng lớn, thân kiếm đột nhiên truyền ra run rẩy kịch liệt, dường như có một con rồng ngủ đông tỉnh giấc, Rung động kịch liệt khuấy động hư không sinh ra âm bạo "vù vù", vô số không khí bị áp súc như dao bắn về bốn phương tám hướng.
Vi Tiếu chợt cả người chấn động, hai cánh Huyết Bức Quải đột nhiên run lên, bắt đầu co rút lại, thân thể đồng thời mạnh mẽ lui về phía sau.
Bàng Phiên Vân thân thể cũng vẫn chưa theo đó mà động, dương như ngay cả dự định truy đuổi cũng không có, vẻn vẹn chỉ hoành ngang chém ra một kiếm :
- Sát!
Một từ nhàn nhạt nhưng dường như mang theo một loại lực lượng chấn nhiếp thế giới. Một đạo kim sắc quang ảnh chém ngang mà đi, bức thẳng về phía lưng Vi Tiếu.
Bọn họ xuất thủ rất là cổ quái, không biết có phải còn chưa đạt tới mức sinh tử hay là vì sao, dĩ nhiên cho đến bây giờ đều chưa từng sử dụng tinh kỹ, vẻn vẹn chỉ dựa vào chiêu thức nguyên thủy nhất cùng với năng lượng linh tôn vực cuồn cuộn!
Trong sát na, hai người không biết đã giao kích bao nhiêu chiêu, mỗi một chiêu nhìn qua đều không hề đẹp mắt, thân kiếm cùng với Huyết Bức Quải nhiều lần va chạm, tuy rằng chiêu thức không hoa lệ nhưng dù như thế cũng đã đặc biệt kinh tâm động phách. Bởi vì sau mỗi một lần va chạm đều có vô số bạo âm nổ vang.
Thậm chí, trung tâm giao kích của hai người còn xuất hiện một lỗ thủng hắc sắc, dường như ngay cả hư không cũng bị bọn họ mạnh mẽ đánh nát!
Vi Tiếu mi tâm quang mang lưu chuyển, từng đạo ngân mang chảy vào Huyết Bức Quải trong tay, nhìn qua ngân quang sáng lạn không gì sánh được, thế nhưng Lăng Phong ánh mắt sắc bén lại phát hiện bàn tay nắm giữ linh khí xuất hiện run rẩy rất nhỏ, dường như nắm không vững!
Trái lại Bàng Phiên Vân càng đánh càng hăng, sắc mặt tràn ngập hiên ngang. Dường như có vô số sinh cơ từ trong cơ thể bừng bừng bộc phát, khiến cho toàn thân hắn trở nên cuồng mãnh chưa từng thấy.
Bỗng dưng, thân thể Vi Tiếu đột nhiên ngưng trọng, hét lớn:
- Linh tôn tạo vực, quý lỗi chân thân!
Tiếng quát vừa ra, chỉ thấy một con huyết bức gần giống với con mà Lăng Phong đã từng đối chiến bay ra, con huyết bức này vừa bay ra liền đã hấp thu huyết vân quang vụ xung quanh, thân thể bỗng dưng trở nên bành trướng lớn gấp hai lần người trưởng thành, nhìn qua đặc biệt đáng sợ.
- Oác!
Huyết bức ngẩng đầu phát ta một tiếng kêu trầm muộn như trâu rống, từ trong miệng nó không ngừng chảy ra nước miếng hồng sắc, dường như lúc nào cũng muốn đem người ta thôn phệ.
Tiếng hống vừa ngừng, huyết bức hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc hướng Bàng Phiên Vân lao tới, lông tơ trên người nó mỗi một sợi đều dựng đứng lên, dường như muốn phá vỡ hư không, nhìn qua chẳng khác gì một con nhím phóng đại đang lao tới.
Hoa Vi Hà quan chiến nhịn không được nhướng mày, kỳ quái nói:
- Vi Tiếu lão đầu này muốn làm gì? Hắn đã bị ngươi lấy đi một chủng tử khôi lỗi, chân thân khôi lỗi thật vất vả mới luyện chế thành công cũng đã đánh mất đi một khối, chẳng lẽ còn muốn chôn vùi thêm một khối nữa sao?
- Chân thân khôi lỗi cùng linh tôn vực của hắn tương liên, chỉ sợ không phải dễ dàng là có thể bị hủy như vậy!
Lăng Phong thở dài nói. Hắn nghĩ đến bản thân vận dụng linh hồn công kích mới có thể tìm ra được then chốt trong đó, vì vậy vô ý thức cảm khái lên tiếng.
Hoa Vi Hà kinh ngạc nhìn Lăng Phong:
- lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi vẻn vẹn chỉ là bởi vì năng lực khắc chế đặc thù của công pháp mới biết được cách đối phó với loại tạo vật khôi lỗi này, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên lại thông hiểu biến hóa trong đó. Bất quá yên tâm đi, tu vi của Bàng Phiên Vân mạnh mẽ như vậy, cho dù hắn không tìm ra được điểm then chốt trong đó, cũng chỉ cần mạnh mẽ dùng linh tôn vực phá vỡ, sợ rằng Vi Tiếu cũng không ngăn cản được!