Lăng Phong cũng không có dự định giết chết Minh Tâm Thiện rước lấy phiền toái. Tính ra hắn đã đem Bức tông, Long tộc, Huyền Nguyên tông, cơ hồ là các đại môn phái của Vô Tận Hoang Nguyên có thể đắc tội đều đã đắc tội qua, nên cũng không quan tâm nếu như nhiều thêm một Tử Phượng nhất mạch.
Chẳng qua lo lắng đến thân phận của Hoa Vi Hà hôm nay, hắn mới đưa ra sự nhượng bộ, bởi vì Hoa Vi Hà ở đây, đồng thời lúc trước cũng biểu hiện ra sự bảo vệ đối với mình, nếu như mình thực sự xuất thủ chém chết nhục thân của Minh Tâm Thiện. Một khi lan truyền ra ngoài sợ rằng nàng cũng rất khó xử lý, khó tránh khỏi sẽ phải sự chịu chỉ trích trong tộc. Cũng giống như Hoa Vi Hà, Lăng Phong đồng dạng nguyện ý vì nàng mà hi sinh!
Về phần một câu cuối cùng kia, cũng không phải Lăng Phong muốn làm nhục Minh Tâm Thiện. Chẳng qua hắn biết Minh Tâm Thiện này tâm tính hẹp hòi, sự tình hôm nay tất nhiên không có khả năng hắn dễ dàng bỏ qua, cho nên mới cố ý gieo một mầm mống thất bại vào trong nội tâm của hắn.
Hết thẩy tu luyện giả cũng đều là dũng mãnh tiến tới, nội tâm phải có một trái tim kiên cường mới có thể không ngừng tiến bộ được, bằng không mà nói chắc chắn sẽ bị đình trệ không tiến!
Thí dụ như Huyền Nguyên tông Bùi Kiền huynh đệ, một thân thành tựu của bọn họ hoàn toàn là dựa vào Huyền Nguyên tạo nên, từ đó ở trong nội tâm sâu thẳm đã bị hạ một mầm mống lệ thuộc. Cho dù bọn họ tiếp thu tinh kỹ tinh chương đẳng cấp khá cao, thậm chí có thể nhất cử mượn nó mà ngưng luyện ra tiểu thế giới, thế nhưng chính bởi vì phần tâm tính này mà cả đời cũng không có khả năng tiến bộ được.
Lăng Phong vừa rồi làm nhục hắn như vậy, tuy rằng không e ngại Minh Tâm Thiện, thế nhưng để cho một kẻ đối với bản thân có án niệm tồn tại không phải là một chuyện tốt. Cho nên Lăng Phong mới mở lời áp chế, khiến cho nội tâm của hắn đối mặt với Lăng Phong trong tình huống đặt biệt sẽ xuát hiện một bóng ma, từ đó trên phương diện tu luyện khó có thể tiến bộ được!
Lăng Phong là thiện nhân, nhưng bất quá cũng chỉ vẻn vẹn đối với người một nhà mà thôi, đối mặt với địch nhân, hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt sử dụng một số thủ đoạn. Dù cho là thủ đoạn âm hiểm cũng sẽ không từ!
- Mẹ nó, tiện nghi cho tiểu tử kia!
Tào Kế Suất tức giận hướng sang một bên nhổ một bãi nước bọt, nhìn về phía Lăng Phong trong giọng nói còn mang theo vài phần oán giận:
- Tông chủ, ngài thật sự không nên buông tha tiểu tử kia!
- À, vậy ngươi có ý kiến gì sao?
Lăng Phong thú vị nghiêng đầu nhìn hắn.
Tào Kế Suất cười hắc hắc, làm ra một tư thế chém tay, âm tàn nói:
- Ta thấy nên đối phó với hắn thế này. Hay là tông chủ để ta đi lên bổ hắn làm đôi nhé?
Lăng Phong trợn mắt, không thèm để ý tới tên hoạt náo này, chẳng qua chỉ lười biếng đáp:
- Tốt, ngươi đi bổ đôi hắn đi, đúng rồi, ta thấy dường như bọn hắn đi về hướng Minh Nhược Hải bên kia, nếu như ngươi thuận tiện mà nói, có thể đem lão nhân kia giải quyết nốt cũng tốt!
Tào Kế Suất có đầu rụt cổ, hắn cũng biến Lăng Phong đang trêu đùa mùa, ngượng ngùng nói:
- Ta là đại nhân đại lượng, đầu của bọn chúng cứ tạm thời gửi lại ở cổ chúng đi.
Lúc này Hoa Vi Hà đi tới, mới vừa rồi Minh Hàn huynh đệ chạy đi, ngay cả Lục Dương Bảng cũng đều quên ở trên tay nàng, lúc này nàng mang theo thứ đó đi tới, có vẻ đặc biệt không thích hợp.
Nhìn Lăng Phong, Hoa Vi Hà có chút lúng túng nói:
- Tiểu Phong, ngươi... có trách ta hay không? Ta...
Không đợi nàng nói xong, Lăng Phong liền kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ, trách ngươi? Vì sao ta phải trách ngươi?
- Vừa rồi ta ngăn cản ngươi xuất thủ đối với bọn họ, trong lòng ngươi không nghĩ gì khác sao?
Lăng Phong cười ha ha:
- Sao lại thế. Tỷ tỷ muốn tốt cho ta, rất sợ ta đắc tội với nhiều người, ta cảm kích ngươi còn chưa đủ, thế nào lại trách ngươi được?
Nghe Lăng Phong nói vậy, Hoa Vi Hà mới yên lòng, trên mặt hiện lên vẻ thư thái càng khiến cho khuôn mặt như ngọc của nàng lộ ra quang thải kinh người. Chỉ luận riêng tướng mạo, nữ tử bình sinh Lăng Phong gặp được, Mộ Dung Yên, Y Liên Nhi, Kiều Kiều, Mộc Vũ Sương đều khó phân cao thấp.
Thế nhưng các nàng mỗi người đều có khí chất riêng thuộc về mình. Mộc Vũ Sương như đóa tuyết liên trong băng cốc linh động không dính bụi trần, thỉnh thoảng để lộ ra tư thái của tiểu nhi nữ đặc biệt khiến kẻ khác trầm luân vào trong đó.
Mộ Dung Yên nhìn qua thì nhiệt tình nhưng kỳ thực lại cực kỳ nội liễm, tựa như một đóa hồng tươi đẹp, thế nhưng chỉ cần tiếp cận lại hần liền có thể phát hiện ra một tầng phòng bị đối với mọi người.
Y Liên Nhi thì dưới bề ngoài thánh khiết lại ẩn dấu một tâm tư chiếm hữu rất lớn, luận về tiếp xúc, tựa hồ liên hệ giữa nàng cùng với Lăng Phong tới nay có chút không rõ ràng nhất.
Kiều Kiều thì có được nội tâm thuần khiết tự nhiên, đối mặt với nàng, khiến cho kẻ khác tự nhiên sinh ra vài phần yêu thương che chở.
Hoa Vi Hà còn lại hoàn toàn bất đồng, nàng xây dựng nên một lớp vỏ bọc tầng tầng lớp lớp vững vàng vây kín bản thân lại, vĩnh viễn không dễ dàng đem vẻ đẹp của mình tiết lộ ra ngoài. Không ít người khi đối mặt với nàng cũng vô ý thức quên đi điểm này, mà đem nàng coi như đối thủ hoặc là đồng bạn của mình mà thôi!
Chỉ có ở trước mặt người thân cận nhất, nàng mới có thể hiển lộ ra một chút quang thải trong nháy mắt.
Một vẻ đẹp vô cùng lóa mắt! Cho nên, Lăng Phong mới hơi có chút thất thần.
Thấy Lăng Phong đột nhiên ngây ra không nói, Hoa Vi Hà kinh ngạc liếc hắn một cái, liền thấy hắn đang chăm chăm nhìn mình. Trên mặt ngọc không nhịn được dâng lên một tầng đỏ ửng. Nàng chợt nhớ tới, người trước mặt đã không còn là một tiểu nam hài đi theo phía sau cần mình bảo vệ.
Trông thấy vóc người hiên ngang của Lăng Phong, giữa hai hàng lông mày nhếch lên tỏa ra khí phách hào hùng, Hoa Vi Hà không biết là nghĩ đến điều gì, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng như lửa đốt. Nàng vội vàng che giấu ho khan vài tiếng, nói:
- Phong, tiếp theo ngươi có dự định gì không?
Dự định?
Lăng Phong nghe thấy nàng hỏi vậy thì sửng sốt. Nghĩ đến kế hoạch bản thân lần này đến đây tham gia đại hội giao dịch tông môn, trong lúc nhất thời cũng có chút đau đầu.
Trước kia, hắn tính toán nếu như có thể được thì sẽ đem danh tiếng của Tăng Nguyên tạo tiếng vang trên đại hội giao dịch, từ đó chậm rãi tích súc lực lượng. Thế nhưng ngoài ý muốn chính là Huyền Nguyên tông lại đến khiêu khích quấy rối.
Nếu vẻn vẹn chỉ là như thế ngược lại còn chưa đủ để gây ra kinh sợ. Thế nhưng ngay sau đó ở trong trường đại hội giao dịch lại phát sinh cục diện Bức tông, Long tộc, Huyền Nguyên ba nhà liên thủ, thậm chí ngay cả Phượng tộc cũng đều bởi vì sự tồn tại của Kiều Kiều mà lựa chọn công kích Sang Tông, dù là Lăng Phong trí mưu tầng tầng nhưng nhất thời cũng có chút rắc rối.
Nhìn thấy Lăng Phong toát ra thần sắc nan giải, Hoa Vi Hà quen hiểu tâm ý người khác liền nói:
- Việc này tạm thời không nhắc đến, dù sao cũng ở trong Ly Hỏa thành này, ta cũng không tin có người nào dám can đảm động tới ngươi.
Dứt lời, nàng liền nghiêng người nhìn về hướng tây.
Theo ánh mắt của nàng, Lăng Phong mơ hồ thấy được nơi này có hai thân ảnh đang giằng co ngưng trọng.
Bàng Phiên Vân chiến Vi Tiếu!
- Tỷ tỷ, không còn việc gì nữa, chúng ta qua đó xem sao!
- Hả?
Hoa Vi Hà liếc nhìn Lăng Phong một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vô cùng ôn nhu: