Lý Trùng đã lên tiếng, Mặc Đồ không thể từ chối, nét mặt càng thêm phần khó coi, ấp úng nói:
- Có cần phải thế không? Tuyến đường này là tạm thời định ra nên không phải ai cũng biết, sao có người ở đây mai phục trước được? Quản sự hình như lo lắng quá rồi?
Thấy Mặc Đồ cứ khất lần mãi, sắc mặt Lý Trùng bắt đầu trầm xuống. Thân là thương đội quản sự, đã phục vụ qua ba đời chủ nhân Đông Phương gia, bản thân cũng là một người vô cùng thông minh nên lúc này ông không khỏi cảm thấy hoài nghi, ngữ khí bỗng trở nên lạnh lùng:
- Mặc Đồ đoàn trưởng, đây cũng là lần đầu tiên ngài đi qua Hắc Phong Nguyên, sao biết được bên trong nguy hiểm như thế nào. Ta thấy chi bằng chúng ta cẩn thận một chút, giảm bớt rủi ro không phải tốt hơn sao?
Bị đe dọa bởi ngữ khí kì lạ của Lý Trùng, Mặc Đồ thoáng giật mình, miễn cưỡng bật cười ha ha, nói:
- Nếu như Lý quản sự đã ra lệnh thì những kẻ bán mạng như ta đành phải chấp hành thôi.
Rồi vung roi, xoay ngựa, quát lớn:
- Hồ Nhị, người mang theo vài huynh đệ đi một chuyến.
Sau tiếng quát, lập tức xuất hiện một vài tiếng cằn nhằn vang lên từ sau đoàn xe.
Thấy hắn chịu nghe lệnh, nét mặt Lý Trùng giãn ra phần nào, lòng thầm nghĩ: không lẽ là mình quá đa nghi?
Đột nhiên, tên dong binh vừa chắp tay nhận lệnh bắn lên không trung một quả cầu nhỏ với khí thế tấn lôi. Quả cầu nhanh chóng nổ tung giữa không trung phát ra ngũ quang thập sắc và quang mang vô cùng nồng liệt. Quang mang lượn vòng theo một lộ tuyến đã được định trước. Không lâu sau, hình ảnh một con cửu vĩ hồ trương nha vũ trảo hiện lên giữa không trung!
Lưu diễm quang đồ cửu vĩ hồ chiếm một khoảng không trung mà người đứng cách đó mười dặm cũng có thể nhìn thấy!
- Không ổn!
Lý Trùng phản ứng rất nhanh. Vừa nhìn thấy người trong dong binh đoàn của Mặc Đồ bắn pháo lên không trung đã biết chuyện mà mình lo lắng là thật, đám người này quả nhiên có ý định khác! Ông thét lên một tiếng, bay vọt ra khỏi lưng ngựa. Rồi một lớp khải giáp màu trắng xuất hiện bọc lấy cơ thể ông. Hai bên khải giáp cứ kéo dài ra mãi như hai cánh chim. Vũ dực vi chấn tạo nên một luồng kính lưu bắn về về phía Mặc Đồ.
- Khoan đã!
Mặc Đồ hét lên một tiếng:
- Lý quản sự, nếu ngươi dám tiến thêm một bước nữa, ta sẽ không đảm bảo tính mạng của Đông Phương tiểu thư đâu!
Không biết từ lúc nào, Mặc Đồ đã xuất hiện cạnh xe ngựa của Đông Phương San và Kiều Kiều. Chân lực từ lòng bàn tay điên cuồng bắn ra, thổi bay thân xe và giơ trường đao về phía Đông Phương San.
Đòn uy hiếp này đã trực tiếp đánh trúng vị trí yếu hại. Lý Trùng đứng khựng lại, đôi cánh sau lưng vươn dài, từng đường vũ khải màu trắng như những mũi kiếm sắc nhọn đâm vào không trung! Lý Trùng giận dữ nhìn Mặc Đồ, khóe mắt giật giật:
- Ngươi dám làm hại tiểu thư, lão hủ sẽ nghiền xương ngươi!
- Ha ha, Lý quản sự đúng là càng già càng dẻo dai. Cả quãng đường chỉ thấy Lý quản sự tinh thần quắc thước không ngờ tu vi còn đến trình độ này!
Mặc Đồ cười nham hiểm:
- Nếu như không có vị tiểu thư này làm bùa hộ thân thì chắc huynh đệ chúng ta cũng khó nuốt nổi Đông Phương thương đội các ngươi.
Rồi quay sang bên cạnh:
- Ê, tiểu cô nương, đừng có mà lộ xộn, đao của ta không có mắt đâu.
Kiều Kiều ôm Đông Phương San vào lòng, trợn mắt với hắn:
- Chỉ biết bắt nạt trẻ con, ngươi là nam nhân gì chứ?
Mặc Đồ nét mặt ngưng trọng, hung hăng trừng mắt. Mặc dù có cũng có băn khoăn về thái độ không chút sợ hãi của Kiều Kiều nhưng cũng không để bụng, quay sang Hác Vận cảnh cáo:
- Còn cả vị thuật luyện sư đại nhân này nữa, đừng căng thẳng, ngươi là người có giá trị, chỉ cần ngoan ngoãn đứng im, ta đảm bảo sẽ không làm hại ngươi đâu!
Hác Vận mỉm cười khổ sở, miệng lẩm bẩm:
- Ta bắt đầu hoài nghi có phải sư tôn đã chọn nhầm tên cho ta rồi không, các ngươi có phải là nhóm cường đạo Cửu Vĩ Hồ không?
Mặc Đồ cười hắc hắc, nói:
- Không ngờ ngươi cũng hiểu biết vậy, không sai, chúng ta chính là Cửu Vĩ Hồ!
Cái tên “Cửu Vĩ Hồ” như một quả bom dội thẳng vào giữa đoàn người. Ngay cả đám hộ vệ của Đông Phương thương đội đang nổi giận đùng đùng mà cũng lộ vẻ sợ hãi, không dám trợn mắt trừng trừng nhìn dong binh đoàn nữa.
Ở Hắc Phong Nguyên này, “Cửu Vĩ Hồ” chính là biểu tượng của máu và chết chóc. Bọn chúng còn khát máu hơn cả ma thú của Hắc Phong Nguyên! Không ai biết bộ mặt thật của chúng như thế nào bởi vì những người gặp phải chúng không một ai may mắn sống sót và hàng hóa mà thương đội vận chuyển thì biến mất không chút dấu vết.
Cửu Vĩ Hồ hành tẩu như gió, tin tức kì chuẩn vô cùng, mỗi lần xuất động đều không về tay không, bình thường không ai biết chúng ẩn nấp chỗ nào. Trước đây đã từng có người ở Mạt Vân Túc tập hợp cao thủ đi bắt Cửu Vĩ Hồ để các thương đội không còn lo sợ khi phải đi qua Hắc Phong Nguyên nữa, nhưng cuộc truy bắt được rất được mong chờ ấy cuối cùng chẳng mang lại kết quả nào cả.
Cửu Vĩ Hồ chính thức nổi danh sau lần đánh cướp một thương đội. Thương đội đó có tên Bích Vân và đã mời một vị cao thủ bát tinh đỉnh phong dẫn đường. Trong thương đội có rất nhiều cảo thủ thất tinh! Có thể nói, đối mặt với thương đội như vậy, dù có huy động quân đội chưa chắc đã hạ nổi. Kết quả Mạt Vân Túc đợi mãi vẫn không thấy tin tức của Bích Vân thương đội.
Không lâu sau có người phát hiện ra hành tung của Bích Vân thương đội nhưng lúc đó tất cả mọi người đều đã chết!
Nghe nói cảnh tượng lúc đó vô cùng bi thảm. Bởi vì đã hơn nửa tháng nên thi thể của những người trong thương đội đều đã bị ma thú ăn hết, chỉ còn trơ xương trắng hếu! Nhưng từ những vật phẩm và những dấu hiệu mà Cửu Vĩ Hồ để lại, người ta đã chứng minh được thân phận thương đội. Ngay cả một thương đội cường đại như vậy mà còn không phải đối thủ thì ai có thể chống lại Cửu Vĩ Hồ? Từ đó về sau, với tất cả những thương đội muốn đến Mạt Vân Túc, Cửu Vĩ Hồ trở thành một cơn ác mộng!
Vừa nghe thấy đối tượng mà mình đang đụng lại phải Cửu Vĩ Hồ, đám hộ vệ bắt đầu run lập cập, căn bản không dám tượng tượng tiếp theo sẽ như thế nào.
- Ha ha, không cần phải quá hưng phấn, lát nữa các ngươi có thể tận mắt nhìn thấy đoàn trưởng đại nhân rồi!
Mặc Đồ bộ dạng nhàn nhã, với danh tiếng nhiều năm của Cửu Vĩ Hồ, hắn gần như chẳng cần dùng vũ lực đe dọa mà đám hộ vệ đã im thin thít, chiêu này lúc nào cũng phát huy tác dụng. Dù là thương đội có thực lực cường đại, sau khi nghe thấy cái tên Cửu Vĩ Hồ, dũng khí để phản kháng nhiều lắm chỉ còn lại ba phần. Căn bản không phát huy được sức mạnh vốn có, cuối cùng thảm bại dưới tay bọn chúng.
Vừa nhìn thấy quang đồ Cửu Vĩ Hồ bừng sáng giữa không trung, lập tức có vô số thân ảnh xuất hiện từ những bụi cỏ xung quanh, trực tiếp bay đến vách núi hai bên cốc như những con phi điểu. Mới nhìn sơ sơ đã thấy có ba mươi mấy người!
Mỗi thân ảnh đều khoác hồng y, ánh mắt phản chiếu huyết sắc yếu diễm như những tên sát thần đến từ cửu u địa ngục. Một luồng sát cơ sâm hàn mỗi lúc một tới gần!
Người của Đông Phương thương đội siết chặt nắm tay, một vài người thậm chí còn run rẩy không ngừng. Bọn họ cảm thấy mình như miếng thịt cá nằm trên thớt chờ đón nhận màu máu tanh vô tình từ con dao! Bỗng dưng, một hộ vệ hình như chịu đựng không nổi không khí áp lực này, “a” lên một tiếng, điên cuồng bỏ chạy.
- Hừ!
Một tên dong binh nhìn thấy vậy, cười lạnh một tiếng, huy động trường nhận trong tay, bay về phía cổ người kia như chặt một con gà! Khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn lộ ra một tia quang mang tàn nhẫn, khiến người ta rùng mình.
Trường đao rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cách cổ của người hộ vệ đó chưa đầy nửa tấc!
“Vù” một tiếng, kình phong nộ hưởng, một cục đá phá không bay ra, đập mạnh vào trường kiếm của tên dong binh. Một tiếng nổ lớn vang lên, tên dong binh chỉ cảm thấy hình như có một cục đá lớn đập vào chuôi đao của mình, rồi không sao chống đỡ nổi lực dội lại!
“Phốc” một tiếng, cán đao đập mạnh vào ngực hắn, “Rắc rắc rắc”, lần này thì không biết có bao nhiêu khúc xương đã gãy.
- Ai?
Mặc Đồ kinh ngạc, tên dong binh vừa ra tay hắn cũng biết, thực lực của ngũ tinh đỉnh phong trong dong binh đoàn mặc dù không phải là tuyệt đỉnh cao thủ nhưng bị hòn đá làm cho gãy xương thì không biết người ra tay có tu vi cao như thế nào?
- Là ai giở trò vậy?
Mặc Đồ nhìn khắp tất cả mọi người bằng ánh mắt sắc bén. Lúc nãy hắn vẫn còn đắc ý nên không quan sát kĩ những người có mặt. Bây giờ để ý mới phát hiện có chút kì lạ. Trừ đám hộ vệ còn đang hoảng hốt của thương đội ra, đám người Lăng Phong một chút biểu hiện sợ hãi cũng không có! Thậm chí có người còn đang ngáp dài đầy mệt mỏi!
- Lão Lục, còn phải đợi đến lúc nào nữa? Ta nhìn đám người này khó chịu lắm rồi.
Lô Sâm cười quái dị, nếu như đứng gần có thể nhìn thấy một đám hỏa diễm màu màu đỏ đang bốc lên từ lòng bàn tay hắn. Nguyên lực gào thét điên cuồng!
- Chờ một chút đi, nhổ cỏ không trừ gốc, hậu hoạn quá nhiều.
Mặc Đồ cảm thấy mình hoàn toàn bị bỏ qua, sự coi thường được thể hiện một cách lộ liễu trong lúc bọn Lăng Phong trò chuyện khiến tim hắn đập bình bịch. Đang lúc định nổi giận thì thân ảnh huyết sắc đã bay đến gần! Vừa nhìn thấy người này, Lý Trùng đã hét lên phẫn nộ:
- Ứng lâu chủ, là ngươi!
Huyết sắc thân ảnh, thủ lĩnh của đám người đó lại là một người quen lâu chủ nghênh tân lâu Ứng mập!
Lúc này, hắn vẫn còn giữ nguyên bộ dạng tươi cười niềm nở thường ngày, tuyệt đối không nhìn ra sát khí của một vị thủ lĩnh Cửu Vĩ Hồ. Nhưng sát ý không thể che giấu của người đang đứng sau lưng hắn khiến người khác không thể nghi ngờ thân phận của hắn! Ứng mập cười nói:
- Chẳng trách Cửu Vĩ Hồ lần nào cũng có được lộ trình chính xác nhất của các thương đội. Chẳng trách sau mỗi lần ra tay, các ngươi đều biến mất không chút dấu vết. Chẳng trách chưa từng có ai phát hiện ra tung tích của Cửu Vĩ Hồ. Đúng là gian xảo!
- Cám ơn lời khen!
Ứng mập cung kính hành lễ, mỉm cười ôn hòa:
- Vì mối tri tình giữa chúng ta, ta sẽ để cho toàn bộ Đông Phương thương đội được toàn thây.
- Ngươi dám!
Lý Trùng nổi giận đùng đùng, cánh đập vù vù sau lưng như âm thanh của hàng ngàn hàng vạn dây cung.
- Mặc Đồ, cho Lý giản sự xem xem ông ta có dám ra tay nữa không!
Ứng mập chậm rãi ra lệnh, nhưng lời đã thốt ra rồi mà vẫn thấy Mặc Đồ đứng yên không chút động đậy, giận dữ quát lớn:
- Mặc Đồ, ngươi đang làm gì vậy?
- Ta, ta…
Mặc Đồ lúng túng nửa động nửa không giống như đang bị theo dõi gắt gao bởi cái nhìn lãnh lẽo của một vị sứ giả địa ngục.
Lúc này Lăng Phong mới chầm chậm bước tới phía Mặc Đồ, phất phất ống tay áo, tư thái tiêu sái vô cùng.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết à!
Nhìn thấy vậy, một tên dong binh quát lên, hung hăng đâm tam lăng kích vào đầu sườn Lăng Phong. Một khi bị đâm phải sẽ có máu tươi chảy ra!
Lăng Phong như không nhìn thấy gì, thân hình bất biến, cánh tay chỉ thoáng giơ lên, huy xuất tả chưởng. Tả chưởng chạm vào đầu nhọn của tam lăng, nắm nhẹ, lòng bàn tay đột nhiên phát ra âm thanh như tiếng sóng triều!
Bùm, ba mũi tam lăng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, cự lực vẫn tiếp tục tràn lan như sóng biển, lan tới năm đầu ngón tay, cánh tay rồi ngực tên kia. Tất cả xương cốt trên người tên dong binh đó gần như kêu răng rắc cùng một lúc. Cuối cùng, thân thể hắn bây cao lên không trung, rơi mạnh xuống đất, biến thành bùn nhão!
Cực đạo ba!
Lục tinh cao thủ bị biến thành bùn nhão chỉ bằng một chiêu!
Kinh hoàng, sợ hãi, hoảng loạn!
Trước một loạt những ánh mắt tê dại, nét mặt Lăng Phong vẫn thản nhiên như vừa hoàn thành một chuyện cỏn con chẳng đáng nhắc đến. Hắn vẫn không nóng không vội, tư thái ung dung đi qua đám dong binh nghiêm trận.
Chỉ cần một chiêu biểu hiện như vậy đã chẳng còn ai dám ngăn cản hắn nữa!
Nhìn Lăng Phong chậm rãi tiến về phía mình, gần đến nỗi cơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tanh và khí tức chết chóc trên người hắn, ánh mắt Mặc Đồ lộ vẻ sợ hãi. Trong khoảnh khắc đó, Mặc Đồ cảm thấy Lăng Phong mới chính là Cửu Vĩ Hồ đáng sợ và mình chỉ là một thường dân bình thường.
Hắn muốn kêu lên thật to nhưng luồng khí lành lạnh sau lưng khiến hắn không thể cử động nổi dù một ngón tay!
Lăng Phong bước tới bên xe ngựa, dịu dàng che mắt Đông Phương San, không thèm quay đầu, nói:
- Giải quyết luôn đi.
Sau lưng vang lên một tiếng “phốc”. Lúc này đám cường đạo Cửu Vĩ Hồ mới phát hiện không biết từ lúc nào một người thanh niên gầy gò đã xuất hiện sau lưng Mặc Đồ! Nghe Lăng Phong ra lệnh, chiếc chủy thủ đen như mực trong tay hắn vung lên, máu tươi bắn ra!
Mặc Đồ trợn tròn mắt, ngã gục xuống lưng ngựa, ánh mắt vẫn sót lại vài phần không tin.
Bàn về chân lực tu luyện thì Mặc Đồ vẫn còn cao hơn Lâm Kì một tinh. Lâm Kì mặc dù được Lăng Phong giải quyết dị linh quấy nhiễu nhưng trong một thời gian ngắn, chân lực tuy vẫn tiến bộ một cách rõ ràng nhưng tiến bộ thì cũng có mức độ của nó.
Tuy vậy trong những cuộc chiến sinh tử, quyết định thắng thua thì vấn đề mấu chốt vẫn là cự linh!
Sau khi luyện hóa tinh chương do đích thân Lăng Phong chế tạo, Lâm Kì có thể miêu sát vượt cấp những người có chân lực mạnh hơn bản thân như Mặc Đồ!
- Lăng tiên sinh?
Nhìn Lăng Phong làm những chuyện này mà bản thân không kịp ngăn cản, ánh mắt Ứng mập lộ ra một tia thần sắc sợ hãi:
- Không ngờ, thật không ngờ! Cả đời này ta đã đọc ánh mắt của bao nhiêu người vậy là lại nhìn lầm ngươi! Đúng, đúng là một tên ăn chơi trác táng, công quốc quý tộc! Ngươi có tư cách trở thành đối thủ của ta!
Trước những câu nói đầy sát ý của hắn, Lăng Phong không hề có phản ứng gì, chỉ dịu dàng xoa đầu Đông Phương San, dỗ dành:
- San San có sợ không? Ngoan nhắm mắt vào nhé, coi như nằm mơ ấy. Ngủ một giấc roi sẽ không sao.
Nói đoạn, Lăng Phong ấn nhẹ vào cổ Đông Phương San, để cô bé chìm vào giấc ngủ.
Thấy mình bị coi thường triệt để, một người lòng dạ sâu sắc như Ứng mập cũng phải xuất hiện vài tia sát khí:
- Tốt, tốt, tốt! Đúng là quá cuồng ngạo. Bao nhiêu năm nay, ngươi là người đầu tiên không coi Cửu Vĩ Hồ chúng ta ra gì đấy!
Hác Vận cũng phải quay sang nhìn Lăng Phong, người thanh niên này có gì mà có thể coi thường sự uy hiếp của Cửu Vĩ Hồ đến vậy? Nhưng chỉ thấy Lăng Phong nhẹ nhàng chuyển Đông Phương San vào lòng Kiều Kiều, bình thản ngầng đầu, ra lệnh:
- Hắc Đình Tư, Tát Gia!
- Có thuộc hạ!
- Cho các ngươi thời gian một tuần hương để giải quyết!
Ngừng lại một lát, Lăng Phong mới lạnh lùng nói:
- Giết hết toàn bộ, chỉ cần để thoát một tên, ta sẽ tìm các ngươi hỏi tội đấy!
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Ngây dại!
Những người xung quanh nghe thấy mà ngây hết cả người: Hắn không nói đùa chứ? Đối diện với Cử Vĩ Hồ nổi tiếng hung ác mà hắn bắt thủ hạ của mình giết chết toàn bộ, hơn nữa còn phải hoàn thành trong một thời gian nhất định, nếu không sẽ bị phạt? Điều càng khiến người ta ngỡ ngàng nhất là nhưng thanh niên nhận lệnh. Bọn họ như đang nghe một chuyện hết sức bình thường, không hề có ý muốn phản kháng!
Đám người này đúng là một lũ điên!
- Ha ha ha ha, giết toàn bộ? Để ta xem các ngươi làm thế nào!
Ứng mập cười lớn, hắn đã chuẩn bị xong lát nữa sẽ hành hạ đám thanh niên cuồng vọng này như thế nào. Nhưng ngay sau đó hắn chợt hiểu ra mọi chuyện hình như không ổn. Đám Huyết Sát Vệ lúc nãy còn có vẻ lười nhác đột nhiên thay đổi bộ dạng!
Dùng “tĩnh nhược xử tử, động như thoát miễn” hoàn toàn không đủ để diễn tả sự biến đổi này. Bọn họ giống như một đám độc xà vừa tỉnh giấc, một con hùng sư mới ngủ dậy. Có thể nhìn thấy rõ sự đói khát trong mắt họ!
Đói khát, chỉ có dùng máu tươi và sự chết chóc mới thỏa mãn được cơn đói của họ!
- Sát!
Mệnh lệnh vừa vang lên, chiến trường đã tràn ngập mùi máu tanh!
Không hề do dự, không hề chần chừ, nếu có chỉ là một luồng sát ý lạnh thấu xương, như một cơn hồng thủy điên cuồng ập đến!
Đến tận lúc này Ứng mập mới biết mình sai lầm, vô cùng sai lầm. Hắn cứ nghĩ nhóm cường đạo của hắn mạnh lắm, ngạo nghễ lắm vậy mà trước chiếc cối xay thịt Huyết Sát Vệ, tất cả thành viên của Cửu Vĩ Hồ đều thấy mềm nhũn cả người. Cảm giác mềm nhũn này không đơn thuần chỉ là sự chênh lệch lực lượng mà còn nằm ở yếu tố tâm linh!
Dường như vừa có một ngọn núi nguy nga ập xuống trước mặt và người của mình thì như những hòn đá nhỏ rơi vãi ngổn ngang trước ngọn núi. Lúc đối diện với đất cát yếu ớt, hòn đá có thể thoải mái thể hiện mặt cứng rắn của mình. Nhưng khi ngọn núi trước mặt ập xuống, góc cạnh của chúng chỉ còn là trò cười, một trò cười vô cùng bi thảm!
- Biến huyễn, tứ tượng chi trận!
Hắc Đình Tư và Tát Gia cùng đồng loạt hét lên, hai nhóm Huyết Sát Vệ lập tức hợp lại, nguyên tố thiên hành giả và vật chất thiên hành giả tạo thành tứ nhân phương trận. Đây là trận thế mà Cảnh Vân tĩnh tâm nghiên chế ra, bốn người liên thủ phối hợp, trừ phi thực lực của đối thủ vượt qua bọn họ tam tinh, nếu không sẽ chẳng có ai công phá được trận thế này!
Quang cầu hồng sắc không ngừng bay ra, thành viên của Cửu Vĩ Hồ vừa lao đến đã thét lên đau đơn, thân thể biến thành một ngọn lửa sống bốc cháy rừng rực. Chẳng để cho chúng có cơ hội giãy dụa, từng luồng chân lực mạnh mẽ đã trực tiếp biến chúng thành tro bụi!
Ngoài ra, thủy quang dựng đứng như những bức tường khổng lồ đổ ụp xuống, căn bản không để cho đối phương kịp trở tay, cuốn động chúng, làm chúng đứng không vững. Tiếp theo, một Huyết Sát Vệ khác đứng bên cạnh chém từng tên nhẹ nhàng như bổ dưa hấu.
Bình tĩnh, giết chóc!
Huyết Sát Vệ lúc đó dường như đã hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết chóc. Bất luận đám Cửu Vĩ Hồ kêu khóc thế nào bọn họ vẫn không tỏ ra thương hại. Trong mắt bọn họ, sinh mạng chỉ là như trái cây đã chín, và sứ mệnh của bọn họ là thu hoạch!
Lúc đối mặt với những thương đội cường đại, Cửu Vĩ Hồ không thấy sợ vì chúng sẽ dùng thủ đoạn tàn ác hơn gấp trăm lần để chấn phá kẻ địch! Nhưng lúc đối diện với Huyết Sát Vệ, bọn chúng thực sự cảm thấy sợ hãi. Cách đối phương hoàn toàn coi thường mạng sống khiến tâm linh bọn chúng không khỏi chấn động.
Ánh mắt như vậy phải dùng bao nhiêu máu tươi mới có thể tạo ra? Đội ngũ có nhãn thần như vậy thì thiết huyết và điên cuồng đến mức nào?
Đáng tiếc, bọn chúng đã không còn có cơ hội để chứng kiến nữa. Bọn chúng chẳng qua chỉ là một hòn đá lót chân trên con đường dẫn tới huy hoàng của những tên sát thần kia mà thôi.