Tinh Ngự

Chương 129: Q.3 - Chương 129: Vận rủi của Hác Vận.






Vào đêm, bọn Lăng Phong đều tập trung ngồi quanh đống lửa, không khí phiêu đãng hương thơm thoang thoảng của khu khách thảo và tùng hương. Hai lọa hương thơm này quyện vào nhau tạo nên một mùi không hề khó ngửi mà ngược lại còn có một loại khí tức kì lạ của thủy nhũ giao hòa khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Không biết là tác dụng của mùi thơm hay thấy thương đội người đông thế mạnh mà không có con ma thú nào dám bén mảng quấy rầy.

Đông Phương San húp soạt một hơi hết một bát canh ô cốt trĩ nhỏ, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, mắt híp lại như một đường trăng lưỡi liềm giống như mảnh trăng khuyết trên trời. Nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Kiều Kiều, cô bé ngô nghê bưng một bát canh lên, nói:

- Kiều Kiều tỷ tỷ, tỷ cũng uống canh đi.

“…” Kiều Kiều lầm bầm:

- San San, muội làm tổn thương tỷ tỷ rồi.

Đông Phương San mở to mắt, nhìn Kiều Kiều khó hiểu, Lý Trùng ngồi bên cạnh nhìn thấy điệu bộ ngây ngô chân thành của cô bé, lộ ra một nụ cười ôn hòa hiền từ. Huyết Sát Vệ nằm ngồi ngổn ngang, vài người miệng ngậm cọng cỏ, đầu óc bắt đầu thả lỏng.

Đêm thanh gió mát, ăn no nằm nghỉ. Ở đâu cũng là một không khí ấm áp.

Đột nhiên, Lâm Kì quát lên một tiếng: “Ai?”, thân thể chớp lóe như quỷ mị. Hắc ảnh lúc ẩn lúc hiện, lúc xuất hiện ở bụi cỏ phía trước, cánh tay phóng xuất liên xuyên cổ tiết bạo âm, đâm thẳng về phía trước như một lưỡi kiếm sắc nhọn.

Bởi vì dị linh đặc thù, Lâm Kì trong hoàng kim thiết tam giác là đặc thù nhất, rất có thiên phú trong chuyện ám sát ẩn nặc. Có rất ít người ẩn nặc được bên cạnh Lâm Kì, điểm này thậm chí hắn còn mạnh hơn Lăng Phong! Nhìn thấy động tác của Lâm Kì, hai mắt Lý Trùng sáng ngời, lộ ra vài tia kinh ngạc. Đúng là thân pháp quỷ dị!

Một tiếng thét hãi hùng phát ra từ bụi cỏ:

- Ai da, buông tay, mau buông tay, bổn đại nhân là thuật luyện sư! Ngươi không được vô lễ với một thuật luyện sư đại nhân!

Mọi người cùng quay về phía giọng nói, chỉ thấy Lâm Kì xách một bóng người từ bụi cỏ bước ra. Người này mặt đầy râu ria và có một cặp lông mày chổi xể vô cùng buồn cười. Bộ y bào trên người rách rách nát nát bị Lâm Kì kề dao vào cổ tâm trạng nửa sợ hãi, nửa bất mãn, la hét không thôi.

- Lâm Kì, buông ông ta ra.

Lăng Phong ra lệnh. Hắn thấy tu vi của người đó không phải cao minh cũng không thể làm tổn thương ai.

Lâm Kì nghe nói vậy liền buông lỏng tay, chủy thủ ẩn hình biến mất không chút dấu vết. Lông mày chổi xể chớp chớp cặp mắt chỉ lớn bằng hạt đậu, nhìn nồi canh ô cốt trĩ đang bốc khói nghi ngút, nuốt nước bọt cái ực, hí hửng nói:

- Tiểu muội muội, nhìn ngươi dễ thương như vậy, lại ngoan nữa, có thể cho thúc thúc nếm một miếng canh không ?

Nói đoạn lao tới trực tiếp giành lấy bát canh trong tay Đông Phương San, húp hết trong vòng hai ba ngụm.

Rồi có vẻ vẫn chưa hài lòng, hắn liếm liếm môi, nhìn số canh còn sót lại:

- Không ai ăn nữa à?

Không thấy ai trả lời, hắn liền không khách khí bưng ngay lấy, chẳng sợ phỏng miệng húp lấy húp để. Cuối cùng mới thở dài một tiếng mãn nguyện:

- Đúng là đói chết mất.

Tên này đúng là quỷ đói đầu thai, động tác cực nhanh, căn bản không cho người khác cơ hội ngăn cản.

Đông Phương San ngẩn ngơ nhìn bát canh trống rỗng trong tay, tiếp đó lại một nồi canh lớn biến mất không chút dấu vết, chu chu môi, quay sang nhìn Lăng Phong với vẻ đáng thương:

- Đại ca ca!

Giọt nước mắt trong suốt cứ lăn qua lăn lại trong khóe mắt như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào.

Mấy ngày nay, Đông Phương San đã dùng sự dễ thương vô địch của mình chinh phục Huyết Sát Vệ. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương như con mèo nhỏ bị người ta bắt nạt của cô bé, mấy chục cặp mắt đằng đằng sát khí lập tức hướng về phía nam tử lông mày chổi xể.

“Ài” cảm nhận được ánh mắt bất thiện của họ, nam tử lông mày chổi xể vô thức co người lại, biện hộ:

- Không phải chỉ uống một chút canh thôi sao, sao phải nhỏ mọn vậy! Ta là thuật luyện sư, thuật luyện sư! Các ngươi có biết không?

Nói đến nghề nghiệp của mình, hắn ngẩng đầu cao ngạo:

- Có thể kết giao được với một thuật luyện sư đại nhân tôn quý là vinh hạnh của các ngươi đấy, một chút đồ ăn này đã là gì?

Từ sau khi xuất hiện, người này cứ liên tục thanh minh thân phận thuật luyện sư của mình khiến Lăng Phong cảm thấy có chút buồn cười. Đương nhiên hắn đã nhìn ra niệm thức của nam tử lông mày chổi xể này không mạnh cho lắm, nếu là là thuật luyện thật, đẳng cấp cũng không phải quá cao.

Ở Hắc Phong Nguyên này, thỉnh thoảng lại gặp một một người mạo hiểm thảm hại lạc đường. Dù sao cũng đã gặp người này, lại không có ác ý nên Lăng Phong cũng không phản đối việc giúp đỡ hắn. Phẩy tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, Lăng Phong hỏi:

- Các hạ nếu là thuật luyện sư sao lại rơi vào hoàn cảnh này?

- Ài, đừng nói nữa, chuyện dài dòng lắm.

Nói đến hoàn cảnh của mình, nam tử lông mày chổi xể thổn thức không thôi.

Không biết có phải nhìn bọn Lăng Phong thuận mắt hay không mà nam tử lông mày chổi xể một hơi kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra với mình. Cuộc đời hắn vô cùng thê thảm, còn nhỏ đã mất đi người thân lưu lạc đầu đường. Khó khăn lắm mới có người nhận nuôi, kết quả người nhà đó lại quá cay nghiệt, sai phái đánh đập hắn như súc vật trong nhà.

Thiếu niên trưởng thành, giống như những ghi chép trong một cuốn truyện tiểu thuyết, hắn tình cờ ra tay cứu giúp một vị lão giả trên đường. Lão giả thấy hắn lương thiện, ngỏ ý muốn thu nhận hắn làm đồ đệ. Vừa nghe thấy lão giả là thuật luyện sư, nam tử lông mày chổi xể mừng rơn, là một kẻ xuất thân hèn kém mà cuối cùng hắn vẫn leo lên được vị trí thuật luyện sư tôn quý, vui vẻ bái lạy sư phụ, lòng thầm nghĩ vận may của mình thế là đã bắt đầu. Nhưng hắn không thể ngờ rằng, cơn ác mộng của hắn bây giờ mới bắt đầu.

Sau khi cùng lão giả quay về nơi ở, chưa kịp hưởng phúc lão giả đã bị kẻ thù tìm đến tận nhà giết chết. Khó khăn lắm mới thoát ra được, hắn căn bản không dám xuất đầu lộ diện, ẩn núp trong một thương hội và sau bao nhiêu năm cuối cùng hắn cũng chính thức trở thành một thuật luyện sư sơ cấp. Đúng lúc hắn đang tràn đầy tự tin, nghĩ cơ hội báo thù của mình đã đến thì thương hội mà hắn ở vì bị chèn ép không lâu sau đã phải tuyên bố phá sản.

Sau một lúc ngỡ ngàng, nam tử lông mày chổi xể lúc này mới tỉnh ngộ rằng mình đã hơn ba mươi, nếu còn tiếp tục tha hương cả đời này hắn cũng không thể báo thù. Bởi vậy hắn mới lựa chọn đi Vân Mộng Hoang Trạch để thử thời vận. Bởi vì nơi đó sản xuất ra vô số nguyên liệu mà các thuật luyện sư luyện chương hay dùng. Những nguyên liệu đó cần có thuật luyện sư chuyên nghiệp tiến hành phân loại. Hắn nghĩ, với kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, có thể đến Vân Mộng Hoang Trạch đại triển một phen.

Lúc ở Cửu Lý Trấn, lúc nghe hắn nói là thuật luyện sư, cũng có một chi thương đội vui vẻ tiếp nhận hắn cùng đi Mạt Vân Túc. Vốn dĩ mấy ngày đầu cũng thuận lợi nhưng vừa hành tiến không được bao lâu tai nạn một lần nữa lại xảy ra. Hôm đó hắn vì bị đau bụng, đang tiến hành công tác “bài tiết” kinh thiên động địa thì bỗng nhiên một đám kinh phong lang đột nhiên xông vào thương đội! Trong lúc hoảng loạn, thương đội bỏ chạy tứ tán khắp nơi chẳng còn ai để ý đến vị thuật luyện sư đại nhân tôn quý nữa.

Nam tử lông mày chổi xể đáng thương cứ thế ngồi trong bụi cỏ kinh hồn táng đản một đêm. Không biết vì mùi hôi ngút trời hay vì kinh phong lang không phát hiện ra hắn mà hắn giữ được cái mạng này. Đáng tiếc, may mắn của hắn chỉ dừng đến đó. Không còn thương đội dẫn đường, hắn căn bản không nhận ra chút phương hướng nào hết. Trước khi gặp được bọn Lăng Phong, hắn đã du đãng trong này bốn ngày liền, ăn rễ cây và săn thú nhỏ sống qua ngày, nếu còn tiếp tục e rằng chỉ có nước chết đói.

Câu chuyện khiến cho tất cả người nghe đều phải thổn thức. Lăng Phong cũng không khỏi cảm thán, tại sao lại có nhiều bi kịch như vậy xảy ra với một con người. Cái tên đó sao lại xui xẻo đến thế chứ! Rồi hắn lại hoài nghi liệu vận xui của tên đó có truyền sang những người bên cạnh hay không mà sư tôn và thương hội cũng như thương đội tiếp nhận hắn lại gặp phải đại nạn như vậy. Ngay cả Huyết Sát Vệ nhãn thần bất thiện cũng lộ ra vài phần đồng cảm chi sắc. Cảm giác của bọn họ lúc này là nếu còn tiếp tục bắt nạt con người này nữa thì đúng là vô nhân đạo.

- Thỉnh giáo tôn tính đại danh các hạ?

Thấy Lăng Phong hỏi, nam tử lông mày chổi xể ưỡn ngực, dương dương tự đắc nói:

- Cái tên của ta có lai lịch rất lớn. Năm đó khi sư tôn thu nhận ta, chê tên cũ của ta khó nghe, không đủ phách khí nên đổi cho ta cái tên mới. Bổn đại nhân tên gọi Hác Vận, các ngươi có thể gọi ta là Vận đại nhân.

Hác, Hác Vận… hảo vận?

Nhìn nam tử lông mày chổi xể thân đầy vận xui rồi lại liên tưởng đến cái tên của hắn, mọi người nhất loạt yên lặng…

Sự góp mặt của Hác Vận mang lại cho thương đội không ít niềm vui. Hắn rất thích trêu chọc Đông Phương San, mới sáng sớm đã lừa lấy mất món điểm tâm của Đông Phương San khiến cho tiểu cô nương giận dữ chu chu môi. Cuối cùng, khi thấy tiểu cô nương có vẻ sắp khóc, hắn lại biến ra điểm tâm một cách thần kì, chọc cho cô bé phải mỉm cười.

Đi theo đằng sau đoàn xe, thỉnh thoảng Lăng Phong lại thấy Hác Vận vòng qua xe ngựa của bọn Đông Phương San nói vài câu gì đó chọc cho Đông Phương San hét toáng lên mà không khỏi lắc đầu cười ngao ngán, ánh mắt nhìn Hác Vận thêm vài phần ngưỡng mộ. Một người gặp phải bao nhiêu chuyện bi thảm mà vẫn giữ được tinh thần lạc quan vui vẻ như Hác Vận thật là hiếm có.

Cả quãng đường Mặc Đồ không nói câu gì, mặc dù đã có ý làm khó Huyết Sát Vệ nhưng sau khi chịu ơn huệ của Bối Nạp Thông, hộ vệ của Đông Phương thương đội gần như đều đã nghiêng về phía bọn Lăng Phong. Bọn họ có ý đi thật chậm như sợ bọn Lăng Phong không theo kịp. Trước tình hình này, Mặc Đồ cũng chỉ còn biết tiếp tục nín nhịn.

Mặt trời lại chầm chậm ngả về Tây, trước mặt đã xuất hiện một hạp cốc. Hai bên hạp cốc là hai vách đá cao dựng đứng, bên trong không biết sâu bao nhiêu, cỏ cao ngập đầu người, nhìn từ xa chẳng khác gì một rừng cây bụi thấp.

“Lý quản sự, đi qua hạp cốc này không lâu nữa chúng ta sẽ đến Mạt Vân Túc. Nếu như chúng ta tăng tốc độ thì ngày mai chúng ta đến nơi thuận lợi.” Mặc Đồ lớn tiếng nói, chỉ roi ngựa về hạp cốc phía trước.

Lúc nãy, Lăng Phong cũng đã theo tới nơi, lạnh lùng nói: “Mặc Đồ đoàn trưởng, hạp cốc này địa thế hiểm trở, nếu như có người mai phục bên trong e rằng khó có thể thông hành? Cứ tiếp tục đi thẳng không phải là quá chủ quan sao?” Mặc Đồ biến sắc, cười lạnh nói: “Hắc Phong Nguyên này nơi nào cũng vắng vẻ, ai lại rảnh rỗi đến mức đến đây mai phục chứ?”

Lăng Phong cười cười, không nói thêm điều gì.

Lý Trùng nhíu mày nói:

- Mặc đoàn trưởng, Lăng võ sư nói cũng có lý, phía trước cỏ cây rậm rạp, nếu như chúng ta đi qua mà bên trên lại có người mai phục không phải là rất bất lợi cho thương đội sao. Lúc đó, có muốn thoát khỏi vòng vây cũng khó. Ta nghĩ, hay là đoàn trưởng phái người đi trước xem sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.