Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu ào ào bàn tán, "vô danh" thường để chỉ những thứ không rõ lai lịch, không rõ hiệu dụng, thậm chí là không có một tin tức nào khác! Ở những hội đấu giá bình thường, thường là những chiếc hộp bí mật không mở được mới "nhận được" sự đãi ngộ đó. Thu hoạch được gì hoàn toàn xem vào phẩm độ của người đấu giá được nó.
Lăng Phong đột nhiên run lên khe khẽ, khoảnh khắc mà chiếc hộp vàng đó xuất hiện, hắn cảm nhận thấy thần thạch trên tay mình nảy lên một cái! Viên thần thạch này là thứ còn sót lại sau khi tiểu thế giới của Bùi Càn vỡ. Lăng Phong không cho nó vào tiết văn, bây giờ lại có thấy những dị động của nó, chắc chắn là phải có ý nghĩa gì.
Trong đầu hiện lên những lời mà Thích Thiên Ách nói về thần thạch, Lăng Phong có chút kích động!
- Chiêm tiên tử, món đồ chơi này thần kì chỗ nào, ít nhất cũng phải nói cho chúng ta biết chứ?
Người đấu giá số 3 lớn tiếng quát:
- Nếu không hội đấu giá trên mảnh đại lục này nhiều như vậy, ở đâu mà không có vài món không ra gì, nếu như đều mang ra đấu giá, giá trị không phải sẽ rất lộn xộn sao?
- Bổn tiểu thư đương nhiên có cách giải thích.
Đối diện với lời chất vấn không chút khách khí đó, Chiêm Như Âm không hề nổi giận mà chỉ mỉm cười nói:
- Đầu tiên, bổn tông phải thừa nhận chiếc hộp này chúng ta không thể mở ra được! Nhưng ta nhắc mọi người, để mở chiếc hộp này, bổn tông đã phải thỉnh động linh tôn cấp cường giả xuất thủ!
Phì!
Những tiếng thở gấp gáp vang lên. Linh tôn cấp cường giả có địa vị như thế nào không cần giải thích mọi người đều biết. Trên thực tế, linh cấp trong Vô Tẫn Hoang Nguyên đã có thể lập tông phái rồi, nên tông phái do linh tôn cường giả lập nên thì càng không cần phải nói, gần như có thể xếp ngang hàng với tầng lớp thất tông!
Trong thất tông tông môn, linh tôn thường gánh vác trọng trách tuyệt đối, để đánh giá giá trị của một món vật phẩm mà phải thỉnh động linh tôn cường giả xuất thủ, nhưng việc như thế chỉ có Ngọc Lan Tông mới làm được.
Chiêm Như Âm nở một nụ cười thánh thiện, ngữ khí bình thản nhưng lại khiến người ta nhiệt huyết phun trào:
- Giá trị của món vật phẩm này thế nào, chờ vào đánh giá của chư vị.
Im lặng!
Sau một hồi trầm mặc, Lăng Phong viết vài dòng lên mặt sau tấm hiệu bài, ấn lên nguyên trận. Những người thực hiện động tác này cùng Lăng Phong không nhiều. Nếu như vật phẩm này đúng như Chiêm Như Âm giới thiệu, ngay cả linh tôn cường giả cũng phải bó tay thì nhất định nó phải ẩn hàm bí mật nào đó! Người lựa chọn xuất thủ không nhiều, cái giá cuối cùng e rằng cũng rất kinh nhân!
Suy xét tỉ mỉ một hồi, số người quyết định dùng những thứ xa xỉ để đối lấy một thứ không rõ giá trị không nhiều. Cuối cùng ra giá chỉ có khoảng ba mươi người, chỉ bằng một nửa so với những lần trước. Lại một cuộc nghiệm chứng nhỏ nữa, vị thuật luyện sư sau lưng âm thầm bốc lên một tấm hiệu bài đưa cho Chiêm Như Âm.
Chiêm Như Âm sau khi liếc qua, ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Trước mắt vị khách ở số bốn mươi ba đang ra giá cao nhất.
Lăng Phong nhíu mày, hắn đã viết một miếng linh cấp hạch tinh sau hiệu bài, không lẽ vẫn còn có người ra giá cao hơn? Đó là bảo bối gì, không lẽ là linh giả hạch tinh? Nghĩ đến đây, Lăng Phong cảm thấy có chút sai lầm, linh giả hạch tinh có thể luyện chế ra tinh kĩ tinh chương, có người ngu ngốc mang nó ra để đổi lất một thứ "vô danh" sao?
Chiêm Như Âm phẩy tay, dùng nguyên trận trả lại hiệu bài về tay mọi người, mỉm cười nói:
- Còn ai muốn thay đổi không? Nếu không vật phẩm này sẽ thuộc về vị khách số bốn mươi ba.
Mấy vật phẩm trước đây cạnh tranh nhiều nhưng Chiêm Như Âm không hề dùng cơ chế "dò hỏi" này. Lần nãy rõ ràng không giống như những lần trước.
Lăng Phong nhìn chằm chằm vào vị khách số bốn mươi ba, từ những phiêu động trên bào phục của người này, có thể nhận ra thân hình của hắn rất gầy, gầy như một cây trúc, ngoài ra không còn nhìn thấy được gì khác.
Như cảm nhận được ánh mắt của Lăng Phong, người này bất chợt quay đầu, thần quang bạo trán đâm vào mắt Lăng Phong đau nhói!
Lăng Phong chấn động, thật là một luồng năng lương uy bách cường đại!
Phải biết với tu vi hiện tại của Lăng Phong dù là linh giả có toàn lực tiến hành linh vực áp bách cũng không thể cảm nhận rõ ràng đến vậy. Con người này chỉ dùng nhãn thần mà đã khiến Lăng Phong sản sinh áp lực cường đại! Kì lạ, không lẽ là linh sĩ? Nhưng sao ngay cả linh sĩ cũng phải giấu đầu lộ đuôi?
Như cảm nhận được thối ý của Lăng Phong, người này xùy lạnh một tiếng rồi quay luôn đi.
Ầm một tiếng!
Lăng Phong lập tức bị thái độ của hắn kích nộ: Được lắm! Muốn đọ với ta à? Ai sợ ai chứ?
Linh sĩ thì đã làm sao? Ngọc Lan Tông vì muốn giữ thể diện tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai động thủ trong hội đấu giá. Còn sau khi ra khỏi đây, bỏ tấm mạng che mặt ra rồi còn ai có thể tìm được hắn? Cộng thêm sự hiếu kì với chiếc hộp vàng, Lăng Phong quyết định xuất thủ thêm một lần nữa!
Sau lưng đột nhiên lóe lên một đường vi quang. Lăng Phong thoáng ngây người, chỉ thấy Chiêm Mỗ Âm nhặt lấy một miếng hiệu bài, nhìn sơ qua một lượt, thần tình kinh hỉ, lớn tiếng nói:
- Người ra giá cao nhất bây giờ là số sáu mươi bảy.
Lần này thì nam tử thân trúc không còn bận tâm đến chuyện trừng mắt nhìn Lăng Phong nữa. Bộ dạng của hắn có vẻ như rất muốn viết thêm một cái giá mới nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Lăng Phong không đợi nữa mà nhanh chóng viết ra một cái giá mới rồi ấn hiệu bài vào nguyên trận.
Chiêm Như Âm vốn đã định tuyên bố người thắng cuộc thế nhưng Lăng Phong lại nhanh chân hơn. Sau khi nhìn thấy giá mà Lăng Phong đưa ra, khuôn mặt cô lộ ra thần sắc mê hoặc. Ngập ngừng một lúc cô mới ngưng giọng nói:
- Mời vị tiên sinh này truyền tống vật phẩm để nghiệm chứng!
Lăng Phong suy nghĩ một lúc, bỏ "dẫn linh tinh chương" vào một chiếc hộp ngọc, truyền tống đi.
Một miếng dẫn linh tinh chương, đây là cái giá mà Lăng Phong đưa ra!
- Chư vị xin đợi một lát.
Chiêm Như Âm nói thêm vài câu khách khí rồi đi về phía hậu đài. Không lâu sau đã thấy cô quay lại, mặt đầy vẻ hưng phấn:
- Người ra giá cao nhất là vị khách số sáu mươi bảy!
Lăng Phong cảm thấy sau lưng lành lạnh, có lẽ là vị nữ tử mà hắn cảm thấy quen thuộc đang nhìn hắn. Hắn cũng không quan tâm, dù sao sau khi rời khỏi đây sẽ chẳng còn ai gặp lại ai nữa. Dù có gặp lại cũng không nhận ra nhau nên không cần phải lo lắng.
- Có ai muốn ra giá nữa không?
Chiêm Như Âm nhìn khắp một lượt, sau khi hỏi đủ ba lần, cô mới hít một hơi thật sâu, nói:
- Vậy hộp kim loại này thuộc về quý khách số sáu mưới chín!
Lẫn trong thần thái hài lòng của cô là một vẻ mê hoặc. Lúc nãy Lăng Phong viết lên hiệu bài là ra giá một miếng dẫn linh tinh chương. Mặc dù như vậy vẫn chưa đủ để vượt qua vị nữ tử phía sau kia, thế nhưng Lăng Phong nói rõ tỷ lệ dị biến thành công của miếng dẫn linh tinh chương này là trăm phần trăm!
Ngọc Lan Tông luôn cố gắng bồi dưỡng ra thuật luyện sư siêu cấp nên Chiêm Như Âm hiểu tỷ lệ thành công này có ý nghĩa gì! Ngay cả Huyền Nguyên Tông cũng không thể tự tin dẫn linh tinh chương của mình có thể đạt đến tỷ lệ đó. Chính vì lí do đó, sau khi tận mắt nhìn thấy miếng dẫn linh tinh chương, cô càng cảm thấy chấn động.
Đối với cô, dù dẫn linh tinh chương của Lăng Phong không hiệu quả như hắn nói thì cũng tuyệt đối không kém như vậy là bao nhiêu.
Sao có thể như vậy được!?
Không lẽ còn có người nắm bắt kĩ nghệ luyện chương hơn hẳn Huyền Nguyên Tông? Điều đó có nghĩa…
Chiêm Như Âm trong Ngọc Lan Tông không chỉ là thiên tài tu luyện xích tâm lục thức pháp mà còn là người thừa kế tông chủ. Từ nhỏ đã được rèn luyện nên tầm mắt nhìn khoáng đạt.
Suy nghĩ sâu hơn một chút, Chiêm Như Âm hiểu ra thâm ý trong đó: Huyền Nguyên Tông có địa vị như ngày hôm nay tất cả dựa vào kĩ nghệ luyện chương thần kì. Nếu như có người vượt qua được họ trên phương diện này, có nghĩa ngôi thứ của thất đại tông phái rất có thể sẽ phải thay đổi!
Nếu như có thể tham gia ngay từ đầu, Ngọc Lan Tông sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Điều này e rằng kẻ ngốc cũng có thể nhận ra được! Nên Chiêm Như Âm chỉ muốn túm ngay lấy Lăng Phong để hỏi cho rõ.
- Tiểu muội, muội sao vậy? Họ đang đợi kìa!
Chiêm Mỗ Tư đứng bên cạnh thấy nãi muội không có động tĩnh gì, vội vàng truyền âm hỏi.
- Ồ, không có gì.
Chiêm Như Âm giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Bất luận tương lai thế nào, trước mắt đấu giá vẫn là quan trọng nhất. Cô nói tiếp:
- Tiếp theo, xin được đấu giá vật phẩm cuối cùng. Ta biết rất nhiều người ở đây đến đây là vì nó.
Cô không lòng vòng nhiều mà trực tiếp lấy ra một chiếc bình sứ nửa trong suốt. Bên trong chiếc bình, ba ngọn hỏa diễm lớn bằng hạt đậu tương đang huyền phù một cách quỷ dị, Hỏa diễm không ngừng lấp lánh, bề mặt không ngừng ba động như lưu dịch thỉnh thoảng lại có một tim kim quang bắn ra.
Phượng hoàng chân tủy!
Nhãn thần Lăng Phong lập tức ngưng súc. Mặc dù chưa từng nhìn thấy nhưng hắn có thể khẳng định đó là phượng hoàng chân tủy! Việc tinh tu hỏa hệ nguyên lực mang lại cho hắn mẫn cảm lực cường liệt. Ngoài hỏa diễm tinh linh Phượng Tộc ra, thiên hạ này còn ai có thể ngưng luyện hỏa diễm thành hình trạng như lưu thủy?
- Phượng hoàng chân tủy, mọi người đều biết nó có tác dụng trùng tố hỏa hệ chân nguyên lực chi nguyên, hơn nữa, chỉ cần luyện hóa có thể đạt tới hiệu dụng tương đương với hỏa hệ ý nguyên chương, dần dần cải tạo nhân thể thành hảo hệ nguyên lực thuần túy!
Chiêm Như Âm giải thích thêm:
- Ngoài ra, nó còn có một hiệu dụng nữa. Phàm là bị hỏa hệ tinh kĩ công kích trúng, bất luận thương thế ra sao, chỉ cần một giọt phượng hoàng chân tủy là có thể lập tức hồi phục!
Không hiểu vì sao, Lăng Phong cảm thấy ngữ khí của Chiêm Như Âm có chút kì lạ. Không đợi hắn suy nghĩ xong, những người xung quanh đã bắt đầu ra giá.
Có thể bọn họ không quan tâm đến tác dụng trùng tố chân nguyên lực chi nguyên nhưng điều cuối cùng thực sự quá hấp dẫn. Có món bảo bối này trên người, sau này đụng phải hỏa hệ cường giả không phải có thêm một tầng bảo đảm sao?
Liếc qua một lượt, Lăng Phong liền viết ra cái giá của mình. Viết xong ngẩng đầu nhìn, hắn không giấu nổi vẻ hiếu kì: Sao họ cũng ra giá, không lẽ họ cũng cần phượng hoàng chân tủy?
Hướng theo nhãn thần Lăng Phong, chỉ thấy có ba người đang ngồi trên một vòng tròn lớn. Người ngồi bên phải thân hình cao lớn, khuôn mặt không hề được che đậy, góc lông mày bên phải còn in hình một con kim điểu đang giang cánh. Mặc dù gặp không nhiều nhưng Lăng Phong tuyệt đối có thể nhận ra người này, hắn chính là người số sáu trong bảng xếp hạng thập tuyệt Áo La đế quốc kiếm thánh: Hằng Trùng!
Người ngồi bên phải là một vị lão giả, lão giả râu tóc bạc phơ, chỉ ngồi yên một chỗ nhưng phong thái rất phiêu dật tự nhiên. Thần tình lộ rõ vẻ cao sang, rõ ràng là người có địa vị.
Người ngồi bên cạnh lão giả Lăng Phong cũng biết, chính là Vi Miểu, người trước đây đã từng đến Tinh Lam. Linh hồn uy áp của Lăng Phong là gián tiếp lấy được từ hắn.
Sau khi nhận ra Vi Miểu, Lăng Phong tâm đầu nhất động, hắn đột nhiên nghĩ ra thân phận của vị lão giả ở giữa. Khí độ này không lẽ là Thánh Hải Tư Lam? Cả ba người, không hề che đậy, nghĩ cũng đúng, bọn họ căn bản không thuộc về Vô Tẫn Hoang Nguyên nên cũng không lo bị người khác nhận ra.
- Người tham gia đấu giá phượng hoàng chân tủy thật nhiều.
Thích Thiên Ách đột nhiên lên tiếng trong thức hải Lăng Phong:
- Nhưng cũng không cần phải lo lắng nhiều. Rất nhiều người trong đó chỉ ôm một suy nghĩ, đó là ra giá nhưng lại không quá chắc chắn. Hiệu dụng dẫn linh tinh chương của đệ đã được nghiệm chứng, lát nữa chỉ cần lấy ra năm miếng e rằng có thể áp đảo tất cả mọi người!
Lăng Phong im lặng gật đầu, áp lực trong lòng cũng tăng lên, chăm chú nhìn Chiêm Như Âm, tim nghẹn lên tận họng!
Các thuật luyện sư nhanh chóng đưa ra quyết định rồi chuyển báo cáo cuối cùng cho Chiêm Như Âm. Sau khi kiểm tra, sắc mặt Chiêm Như Âm lộ ra một tia khiếp hãi cực độ. Cô nhận lấy tấm hiệu bài với vẻ khó tin, kiểm tra kĩ lưỡng rồi mới
Trong vẻ cuồng hỉ còn xen lẫn một tia thất vọng kì quái. Cuối cùng, cô miễn cưỡng bình phục lại khí tức đang hỗn loạn, mỉm cười nói:
- Thông qua bình chọn, người ra giá cao nhất cho lọ phượng hoàng chân tủy này là vị khách số sáu mươi chín!
- Cái gì?
Lăng Phong chấn động
- Lăng huynh đệ, đừng kích động, cũng đừng vội tăng giá, sự tình có vẻ không ổn!
Thích Thiên Ách vội vàng nhắc nhở:
- Xem thế nào đã!
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều dồn về phía nữ tử thần bí mang số sáu mươi chín sau lưng!
- Không thể nào! Ta ra giá một miếng linh cấp ma hạch, sao lại có thể không đấu giá được? Cô ta đã đưa ra thứ gì, sao có thể cao được hơn ta?
Có người không kìm được nhảy lên, nói xong hắn mới ngẩn ra, thấy mọi người đang nhìn mình khó chịu, không khỏi rùng mình!
Mặc dù tu luyện thành linh cấp vô cùng khó khăn nhưng ở Thần Vẫn Đại Lục, số lượng linh cấp ma hạch không hề ít. Lý do rất đơn giản, Thần Vẫn Đại Lục có ba ngàn năm lịch sử, mỗi một vạn năm lại xuất hiện thêm rất nhiều cường giả. Sau khi họ ngã xuống, tinh hạch đương nhiên không thể biến mất.
Tích lũy nhiều năm, tồn lượng linh cấp ma hạch cực kì khả quan.
Nhất là những gia tộc nhỏ, tổ tiên có thể là cường giả, nếu như bản thân không cố gắng dần dần sẽ bị bỏ lại phía sau, cuối cùng ngay cả linh khí truyền thừa cũng không có tư cách thừa kế nên mới giữ lại hạch tinh của tổ tiên!
Những người này có thể lấy hạch tinh ra đổi lấy một hai miếng hạch tinh có ích hoặc bảo vật gì đó, nâng cao sức mạnh. Người vừa lên tiếng có lẽ cũng là loại ấy, không những để lộ thân thế của mình còn phải nhận những ánh mắt khó chịu của mọi người nữa.
- Xin thứ lỗi cho Như Âm không thể nào để lộ vật phẩm mà quý khách muốn trao đổi với bản tông!
Chiêm Như Âm lắc đầu nói:
- Nhưng Như Âm có thể dùng danh dự của Ngọc Lan Tông đảm bảo vị khách số sáu mươi chín ra giá cao hơn tất cả mọi người!
Lồng ngực Lăng Phong phập phồng kịch liệt, niệm thức cuồng chuyển trong thức hải. Chỉ có một chữ duy nhất xuất hiện trong đầu hắn: đoạt! Bất luận là ai đấu giá được phượng hoàng chân tủy, cũng chỉ có một chữ: đoạt!
Không quan tâm đến đạo nghĩa, không tính được mất, vì sư tôn dù có phải mất mạng hắn cũng không hối hận!
Có sự đảm bảo danh dự nhiều năm của Ngọc Lan Tông, không còn ai dám nghi ngờ linh tinh nữa. Theo logic, Ngọc Lan Tông lấy phượng hoàng chân tủy ra là thật lòng, không hề có âm mưu gì khác. Nếu như số sáu mươi chín ra giá thấp, sao Ngọc Lan Tông có thể tình nguyện chịu thiệt?
Mặc kệ cho mọi người hiếu kì ngờ vực thế nào, Ngọc Lan Tông vẫn là người thắng cuộc. Chiêm Như Âm nghĩ đến thứ được viết trên hiệu bài mà không tin nổi vào mắt mình. Hai miếng tinh kĩ tinh chương, một miếng phong hệ, một miếng địa hệ. Không ngờ lại có người nguyện bỏ ra hai miếng tinh kĩ tinh chương để đổi lấy phượng hoàng chân tủy!
Một món hời lớn như vậy dù có là Huyền Nguyên Tông cũng chưa chắc đã dám tiêu xài? Phượng hoàng chân tủy có quý giá cũng không thể sánh được với tinh kĩ tinh chương? Ba ngày trước Lăng Phong ra giá một miếng họ đã cảm thấy không thể tưởng tượng được rồi, bây giờ còn có người ra giá gấp đôi!