Chiêm Thẩm Tư đứng bên cạnh đẩy ra một chiếc khay kim loại, trên khay đặt sáu miếng tinh khoáng thạch lớn bằng nắm tay. Mỗi một miếng đều phát như quang trạch như mỹ ngọc thượng hạng. Thứ duy nhất là Lăng Phong có thể nhận ra là một khối linh văn cương trong đó!
- Mọi người đều biết rất nhiều người muốn có một món vũ khí phù hợp với mình nên không ngừng tu luyện mong rèn được ra một loại linh khí! Đây là mơ ước của tất cả tu luyện giả. Nhưng không phải tu luyện giả nào cũng may mắn như vậy!
- Luyện chế vũ khí rất dễ, nhưng muốn rèn tạo ra một thanh huyền binh tốt, nhất là một thanh huyền binh mà cường giả có thể mang theo mình vấn đỉnh linh cấp là một chuyện vô cùng khó khăn!
Cách nói của Chiêm Như Âm rất có tính kích thích:
- Thua ngay từ vạch xuất phát thì sao có thể cạnh tranh được với người phía trước? Mấy miếng nguyên liệu này đều là khoáng thạch loại hiếm, chỉ một miếng linh văn cương này thôi đã có giá cực cao rồi. Bổn tông đặc biệt thu thập trọn bộ, dựa vào chúng, chư vị có thể luyện chế ra một món huyền binh, đỡ phải đi khắp nơi tìm kiếm vất vả.
Lăng Phong nghe thấy một tiếng chửi rủa lầm bầm:
- Ngọc Lan Tông muốn gạt tiền thì cứ gạt, sao cứ phải cố thể hiện như mọi người phải nợ chúng vậy, thật đúng là!
Nhìn lên chỉ thấy một cái đầu tròn tròn, Lăng Phong không nín nổi cười. Người này nói cũng không sai, mặc dù mấy món nguyên liệu này bán riêng thì có giá trên trời nhưng vì chúng là nguyên liệu bắt buộc để luyện chế huyền binh nên giá cả không thể tùy tiện cộng lại như vậy được.
Chiêm Như Âm nhanh chóng báo giá vật phẩm:
- Những nguyên liệu này giá trị thế nào ta không nói nhiều nữa, giá khởi điểm: mười miếng cửu tinh ma hạch! Hoặc những nguyên liệu luyện chương có giá trị tương đương. Nếu như quý khách muốn dùng tinh chương chúng ta cũng hoan nghênh.
Lăng Phong có chút hiếu kì, hội đấu giá nếu như dùng kim tệ đấu giá thì sẽ rất dễ, nhưng những thứ như nguyên liệu thì sẽ báo giá cụ thể thế nào? Mỗi một người đưa ra một đống nguyên liệu khác nhau, nguyên việc so sánh cao thấp thôi đã rất phức tạp rồi.
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ, Chiêm Như Âm đã bật mí đáp án:
- Có lẽ với vài vị quý khách thì đây là lần tiên tham gia hội đấu giá của Ngọc Lan Tông nên không quen với việc ra giá. Mọi người có thể nhìn nguyên trận bên cạnh chỗ ngồi của mình. Chỉ cần ghi vật phẩm ra giá vào sau hiệu bài, sau đó ấn vào nguyên trận, đương nhiên có thể truyền tống đến đây.
Đúng như những gì cô nói, Lăng Phong quả nhiên phát hiện một nguyên trận nhỏ bằng bàn tay bên phải vòng tròn. Nếu như không quan sát cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra được. Bên cạnh nguyên trận còn có một cây bút mực than và một tấm vải sạch sẽ. Sắp xếp như vậy hợp lý vô cùng. Lăng Phong chậc chậc tán thưởng, mặc dù số đồ trên người đủ để Lăng Phong có thể mua bộ nguyên liệu này nhưng hắn lại không có hứng thú lắm nên không ra giá.
Rất nhanh, từ những vòng tròn xung quanh lóe lên một tia vi quang. Vi quang vừa tắt đã có từng miếng hiệu bài xuất hiện trước mặt Chiêm Như Âm.
Cô thoáng lộ ra một tia hỉ sắc, mặc dù tiếng là hội đấu giá nhưng trên thực tế có thể coi như một cuộc giao dịch mà Ngọc Lan Tông một mình nắm quyền chủ động. Họ lựa chọn người giao dịch cụ thể không phải dựa vào giá đưa ra cao hay thấp mà là vật phẩm xuất giá có tác dụng với tông môn hay không. Nếu như có tác dụng dù giá trị có kém hơn đôi chút họ cũng lựa chọn hợp tác, hai bên đạt thành giao dịch.
Như vậy, người cuối cùng đấu giá được vật phẩm của Ngọc Lan Tông không phải là người đưa ra cái giá cao đến mức Ngọc Lan Tông khó lòng từ chối mà là một cái giá hợp với nguyện vọng của họ.
Nhẹ nhàng vẫy tay về phía sau, hơn mười người thân khoác trường bào, tuổi tác không đồng đều bước tới bên cạnh cô. Chiêm Mỗ Tư ra hiệu đơn giản, họ gật gật đầu với thái độ vô cùng cung kính và cùng nhau đánh giá giá trị của những thứ ghi trên hiệu bài.
Liếc qua những người này, Lăng Phong thoáng giật mình, thuật luyện sư! Những người này đều là thuật luyện sư!
Thấp nhất trong họ cũng là trung cấp. Vị lão giả cao nhất mắt lóe lên một tia quang mang lanh lợi, rõ ràng là "mệnh thức song tu", người có cảnh giới cực cao. So với Bản Hách cường đại hơn nhiều! Sau khi tu luyện hồi thức pháp, Bản Hách cùng lắm cũng chỉ sánh vai được với ông ta thôi.
Vô Tẫn Hoang Nguyên đúng là thiên đường của thuật luyện sư!
Nói chung, người có thể giám định giá trị của những nguyên liệu này chưa chắc là thuật luyện sư, nhưng thuật luyện sư chắc chắn là người có nhiều kiến thức giám định nguyên liệu nhất. Có nhiều thuật luyện sư giám định như vậy, rất nhanh đã có thể chọn ra được một người ra giá. Chiêm Như Âm tuyên bố:
- Bộ nguyên liệu này thuộc về số một trăm ba mươi hai. Bây giờ xin mời vào trong giao dịch. Nếu như phát hiện nguyên liệu và những gì ghi trên hiệu bài không khớp nhau thì giao dịch sẽ không được thành lập và sẽ mời người kế tiếp.
Người ra giá có lẽ đã sớm chuẩn bị trước, đặt một chiếc hộp được phong kín lên nguyên trận. Lực truyền tống vừa bột phát đã thấy Chiêm Như Âm cầm trong tay. Cô giao cho một thuật luyện sư sau lưng kiểm tra, sau khi thấy không có gì sai sót, cô mỉm cười nói:
- Vậy bộ nguyên liệu này thuộc về tiên sinh rồi. Chúc tiên sinh sớm luyện chế ra được một món huyền binh như mong muốn.
Trong tiếng cười, bộ nguyên liệu được truyền tống vào đến chỗ ngồi của người đấu giá
Người đấu giá được từ đầu đến cuối chỉ quấn mình trong tầng hắc bào. Ngay cả vật phẩm ra giá cũng được đóng gói cẩn thận nên không ai đoán ra được bên trong có gì. Muôn vàn nghi hoặc được đặt ra nhưng không ai biết được nội dung cụ thể của giao dịch.
Những cuộc giao dịch liên tiếp khiến Lăng Phong được mở rộng tầm mắt. Cách làm này đương nhiên không để lộ thông tin về người giao dịch, có tác dụng bảo vệ rất tốt cho họ, nếu không chỉ cần có người ra giá, hơn nữa còn là vật phẩm có giá trị kinh nhân, sau này khó tránh khỏi bị người khác rình mò.
Tiếp theo Chiêm Như Âm đấu giá thêm vài món vật phẩm nữa, trong đó có một miếng minh thúy ghi chép công pháp tu luyện do một vị linh giả lưu lại, nguyên liệu luyện chương quý hiếm, thậm chí còn có một chiếc ngân giác giáp cực phẩm nữa. Điều này khiến Lăng Phong nhớ lại cảnh mình giúp Mộ Dung Yên đối kháng Hàn Trữ. Nếu như sau đó không phải cô đưa ngân giác giáp cho hắn thì trận chiến với đồ đệ Thôi Tư Đặc chưa chắc đã giành được thắng lợi.
Mấy thứ này không có ý nghĩa gì lớn với Lăng Phong nên hắn cũng không xuất thủ.
- Được rồi, lúc nãy đấu giá quá kịch liệt. Bây giờ đã đến lúc giúp mọi người thư giãn.
Chiêm Như Âm mỉm cười, nói với vẻ thần bí:
- Điều hấp dẫn của hội đấu giá là có thể mua được thứ mà mình đang thiếu, nhưng phần khiến người ta hưng phấn nhất lại thuộc về "kiểm lậu".
Cách nói hài hước của Chiêm Như Âm khiến mọi người bật cười nghiêng ngả, Cái gọi là "kiểm lậu" là những bảo vật không được hội đấu giá đánh giá cao, cuối cùng được những người thông minh mua lại với giá thấp.
Vốn dĩ đó chỉ là một cách nói lưu truyền trong giới kinh doanh, sau này cũng được sử dụng trong hội đấu giá trở thành một khái niệm quen thuộc.
Trên thực tế, khả năng phát sinh những chuyện như vậy là rất thấp. Bất cứ vật phẩm nào đều phải thông qua vài chuyên gia nghiêm chứng, dù chỉ là một vết nứt nhỏ cũng có thể sản sinh ra hiệu dụng nào đó. Tất cả đều được phân tích vô cùng tỉ mỉ, làm gì có nhiều thứ "sót" để nhặt như vậy? Nhất là trong một tông phái như Ngọc Lan Tông.
- Mọi người đừng nghĩ Như Âm đang nói lung tung. Vật phẩm dưới đây nếu như có quý khách nào mua được, biết đâu lại là thu hoạch lớn.
Nói đoạn, Chiêm Như Âm đẩy ra một chiếc khay, bên trên đặt một chiếc hộp vàng vuông vắn lớn cỡ một nắm tay, bên dưới còn lót một lớp lụa minh hoàng sắc.
Cô nói:
- Thứ này được các vị trưởng lão của bổn tông gọi là "vô danh".