Mười tám cánh huyền hắc sắc tỏa liên thô to cắm sâu xuống đất, hỏa quang dọc theo tỏa liên không ngừng phát ra, cuối cùng hội tụ tới một vật lông lá hình cầu. Lại ngưng thần nhìn ky, Lăng Phong không nhịn được chấn động, đây đâu phải là quả cầu lông gì, mà rõ ràng là một người lớn đầy lông lá. Tưa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lăng Phong, người nọ bỗng dưng ngẩng đầu lên, tuy có tầng lớp lông lá che chở nhưng ánh mắt tựa như điện xạ của hắn vẫn khiến toàn thân Lăng Phong căng thẳng, đau đớn như đầu bị chém, cả người bị cào xé vậy! Hắn hoảng sợ lui về phía sau, khiếp sợ nhìn quái nhân Tuyệt Vực này, không sai, vị Linh cấp cường giả Vực quái nhân này chỉ với một cái nhìn liền khiến Lăng Phong có cảm giác như lần trước bị Minh Dục công kích vậy, Nếu như
Nói xong, hắn lại cúi đầu xuống, cuộn mình lại như một khối cầu.
Ánh mắt Lăng Phong chợt ngưng trọng, chỉ tiếp xúc một lúc ngắn như vậy, quái nhân nọ không ngờ đem bí mật của mình nhìn thấy nhất thanh nhị sở, người này đến tột cùng đã đạt cấp tu vi gì, e là Linh Cấp phổ thông cũng chưa chắc có thể đạt được như vậy đi?
Từ khi thăng cấp Thánh Vực, Lăng Phong liền minh bạch tâm tình của Mộc Vũ Lâm trong lời nói của nàng lúc trước. Đối với bọn họ mà nói, người mang thiên phú song sinh Cự Linh đặc thù, một khi tiến nhập Thánh Vực, liền mang trên mình " song trọng Vực Năng"! Vực Năng chi hơn xa cường giả tầm thường, thậm chí ngay cả Văn Hiên đã đạt cảnh giới đỉnh phong cũng không thể sánh bằng, đây chính nguyên nhân khiến Văn Hiên tự cho có thể xơi tái Lăng Phong, nhưng lại bị chế phục.
Quái nhân trước mặt không biết có thể nhìn thấu thiên phú song sinh Cự Linh của Lăng Phong hay không, nhưng rõ ràng đoán biết được Vực Năng của hắn không giống người thường. Mà lúc này Lăng Phong cũng thấy rõ tình trạng của quái nhân, khắp người hắn đều bị tỏa liên xuyên thấu, từng đạo dịch thể như thủy ngân nặng không ngừng đạo xuất, thanh âm dịch lưu làm lòng người kinh sợ. Cẩn thận àm nói, tựa hồ là...máu tươi?
Lăng Phong chấn động, lộ vẻ sợ hãi, quả thực khó mà tin được vào mắt mình.
Quái nhân ngoại trừ cái nhìn thăm dò vừa rồi, không còn bất kỳ động tác dư thừa nào, tựa hồ như đang súc tích toàn bộ lực lượng để chống lại sự tiêu hao.
Lăng Phong tạm thời yên lòng, xem ra đối phương bị trói buộc tại đây, chẳng trách lại kỳ dị như vậy.
Do đó, hắn thả lỏng tâm thần nặng nề, sang suy nghĩ phải làm sao đểu giải khốn trận này.
Ngẩng đầu nhìn trời, nơi này hẳn là một loại địa huyệt ( huyệt động dưới lòng đất), đỉnh đầu có một hình tròn chừng một trượng, trên mặt lồng kính có vô số bí văn, khiến kẻ khác nhìn vào mà hoa mắt chóng mặt, từ đó có thể thấy được nơi này hẳn là có gia trì một nguyên trận nào đó, để phòng ngừa để người khác đơn giản chạy trốn.
Lăng Phong thầm hạ quyết tâm, sau khi đánh một kích cực mạnh, sẽ lập tức chạy trốn khỏi tuyệt vực, đợi tới khi thực lực mạnh mẽ hơn, thì quay lại báo thù. Dù sao đối mặt với bốn gã Thánh Vực cường giả hắn có tự đại tới mức nào, cũng không cho rằng mình có phần thắng.
Hít một hơi thật sâu, tinh khí thần trong nháy mắt hoàn toàn ngưng tụ tại Tinh Thiết Kiếm trong tay, hắn bỗng dưng bạo hống một tiếng:
- Nhân kiếm hợp nhất!
Một trăm lẻ tám kiếm quang luân chuyển gào thét, phát ra sức mạnh tựa có thể toái thạch băng sơn, nhưng kết quả vẫn không làm hư hao "Xích luyện cương giáp" trên mặt lồng kính chút nào!
Từ khi chân lực trong cơ thể triệt để chuyển hoán thành cương khí, khi thi triển xích luyện cương giáp cũng xảy ra biến hóa cực lơn, không chỉ có tăng phúc nhanh chóng cho thân thể, đồng thời tốc độ thi triển càng lúc càng nhanh.
Leng keng leng keng, xích luyện cương giáp kết hợp cùng với Tinh Thiết Kiếm, liên tiếp đánh ra mười kiếm oanh kích trên mặt kính, Lăng Phong cũng kêu lên một tiếng trầm muộn, hổ khẩu vỡ toang! Chút thương thế ấy tuy không tính nghiêm trọng, nhưng tựa như búa tạ nặng nề đánh vào lòng Lăng Phong, khiến nội tâm hắn nổi lên cảm giác bất lực.
Lẽ nào thật sự nhốt tới chết ở nơi này?
Không, ta tuyệt không tin Ngự Kiếm Thuật, Kiếm Cương, Chiết Cúc Thiểm, Vô Cốt Nhu Thân, Hư Không Nhiếp Vật...từng loại công kích huyền diện đủ để cho Chân võ giả tầm thường điên cuồng, liên tiếp đánh ra, mà đối phương vẫn lù lù bất động, vững vàng tựa như Thái Sơn.
- Tiểu tử đừng có huyên náo nữa! Nơi này thiết lập "Thủy nguyệt trận", e là Linh Cấp cường giả cũng vô pháp tùy ý oanh, cấp bậc như ngươi sao có thể cậy mạnh để phá hủy?
Quái nhân không thể kiên nhẫn được nữa kêu lên.
- Vẫn là lưu lại chút khí lực để đối kháng với Phệ Linh Băng Diễm đi.
Lăng Phong bỏ ngoài tai, hung hăng cắn răng nói:
- Cho dù một lần không phá được, ta không tin nghìn lần, vạn lần vẫn phá không nổi.
Quái nhân nghe vậy nhất thời trầm mặc, đợi một lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Ngu xuẩn!
Ngôn từ khinh thường, trong giọng nói còn hàm chứa một cỗ ý vị cổ quái.
Không biết oanh kích bao nhiêu kiếm, thẳng đến khi cương khí cạn kiệt, chân nguyên lực gần như không còn, Lăng Phong mới dừng lại. Nơi này hoàn toàn không có bất kỳ đồ ăn uống nào, tiêu hao kịch liệt như vậy khiến hắn đặc biệt đói. Lăng Phong vô thức muốn lấy ra một khỏa tinh huyết nguyên khí hạch, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, bắt đầu dựa vào tu luyện để khôi phục tinh lực.
Hơi chút khôi phục lại, Lăng Phong lập tức bạo khởi, tựa như không biết mệt mỏi, tiếp tục không ngừng oanh kích vào thủy nguyệt trận.
Khôi phục, oanh kích, lại khôi phục trong không gian bị phong kín này, thời gian trôi qua trở nên không còn mẫn cảm. Sau đó không ngừng thử nghiệm, thủy nguyệt trận vẫn như cũ, không một chút thay đổi. Thế nhưng Lăng Phong ngày càng thấu triệt đối với một thân sở học của mình, mỗi một kích đều điều động lực lượng đến cực hạn.
Hôm nay, Lăng Phong rốt cuộc đói tới mức không chịu nổi, lấy ra một khỏa tinh huyết nguyên khí hạch. Niệm thức chợt hiện, rất nhanh đánh nát nó rồi hấp thu.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng quát kinh ngạc:
- Tiểu tử, ngươi vừa ăn cái gì vậy?
Quái nhân cả người lông lá trong nháy mắt bật đứng dậy.
Lăng Phong cảnh giác ngưng mắt nhìn hắn, mặc kệ không lên tiếng.
- Hừ, tiểu tử, lão tử hỏi ngươi đó!
Trong giọng nói của quái nhân rõ ràng hiển lộ vài phần cấp bách.
Càng nhìn thấy hắn như vậy, Lăng Phong càng không dám trả lời, trái lại lùi lại phía sau vài bước. Hắn đã sớm kiến thức qua thực lực của quái nhân, nếu để hắn tiếp cận ắt sẽ rợi vào bị động.
- Ngươi làm vậy thì cho rằng có thể thoát khỏi tay lão tử sao? Thật là nực cười!
Mắt thấy Lăng Phong tránh né như vậy, quái nhân tức giận, mở miệng nói:
- Linh Vực Lung Tráo! Thu!
Hắn tựa như biến thành phong khí nguyên tuyền, lưỡng đạo thanh sắc toàn phong từ hai bên phóng ra, cuồng quyển đánh tới Lăng Phong.
- Chết tiệt!
Lăng Phong thần tình biến đổi, thấy không ổn, nỗ lực muốn bay lên không trung tránh khỏi công kích của quái nhân, nhưng rồi hắn phát hiện thân thể dĩ nhiên cứng đờ, không sao động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân không ngừng bị kéo lại gần.
Không được, tuyệt đối không thể bị tóm, trong lòng Lăng Phong căng thẳng, liều mạng muốn khống chế được thân thể, nỗ lực tìm kiếm một cơ hội phản kháng. Đột nhiên, Vực Năng Lung Tráo của quái nhân xuất hiện một tia buông lỏng, dưới chân Lăng Phong lập tức bạo khởi thanh quang, một dòng suối hiện ra. Hai chân như đạp lên mặt đất, thân thể như pháo bắn ngược ra đằng sau, nặng nề rơi trên mặt đất, làm nát mấy đóa thủy lam sắc diễm hoa.
- Thanh Điện U Quang Bộ?
Quái nhân kinh ngạc động dung, quát lên.
- Cái gì mà Thanh Điện U Quang Bộ, đây là Thác Bộ do ta tìm hiểu được.
Sự kiêng kỵ trong lòng của Lăng Phong đã được đề thăng lên đến cực điểm, vừa rồi giao thủ, quái nhân kia chỉ với một tay một chân cử động liền suýt đã đưa mình vào tử cảnh.
- Thác Bộ, Thác Bộ?
Quái nhân thì thào nhắc lại, cuối cùng cười lạnh một tiếng:
- Phế danh!
Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua, bỗng nhiên dừng lại tại một chỗ, lếc thấy lập tức trở nên tàn bạo:
- Hạc sơn ngọc? Sao nó lại ở trong tay ngươi?
Lăng Phong lúc này cũng để ý lại, vừa rồi kịch chiến, ống tay áo của mình bị xé rách làm Hạo sơn ngọc mà Ôn Lam tặng bị rơi xuống.
Quái nhân chăm chú nhìn hạc sơn ngọc, biểu tinh trên mặt liên tục thay đổi, khi thì dữ tợn, khi thì lưu luyến, khi thì mê mẩn, cả người tựa như bị vây trong cực đoan bất ổn, tùy thời có thể bạo phát nộ hỏa. Được một lát, hắn mới ngẩng đẩu:
- Hạc sơn ngọc này là ai đưa cho ngươi? Nói!
Một từ "Nói" này tựa như sấm sét nổ vang, khiến đầu Lăng Phong ong ong, hắn cảnh giác lùi lại mấy bước, ngưng trọng nói:
- Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?
Râu tóc quái nhân dựng ngược, tựa như muốn bộc phát cuồng nộ, nhưng không biết sao lại cố kiềm chế, cơ mặt giật giật:
- Vì sao ư? Bởi vì lão tử chính là chủ nhân của hạc sơn ngọc này.
- Cái gì?
Lăng Phong khiếp sợ nhăn tít lông mi lại, nói:
- Nó rõ ràng là bảo ngọc gia truyền của Ôn Lam, sao lại có quan hệ với ngươi được, ngươi là người phương nào?
- Cái này có gì mà kỳ quái...
Quái nhân khinh thường, thở mạnh một hơi từ trong mũi ra:
- Đâu chỉ hạc sơn ngọc này, cho dù là Thanh Điện U Quang Bộ mà ngươi thi triển thoát khỏi quan hệ với ta chứ? Tiểu tử, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đến từ công quốc Tinh Lam hay không?
Đột nhiên thay đổi đề tài thành truy hỏi Lăng Phong, nghe khẩu khí thì quái nhân này không chỉ có biết hạc sơn ngọc, thậm chí ngay cả Thác Bộ cũng có kiến giải, có điều Thác Bộ có phải là "Thanh Điện U Quang Bộ" trong lời nói của hắn hay không thì còn đợi hỏi rõ, đột nhiên Lăng Phong nghĩ đến Kiều Sâm Đặc nói về truyền thuyết người sáng lập Sư Tâm Học Viện, vị đại công thần này đi theo Tinh Lam khai quốc quân chủ lập vô số công lao hãn mã vẫn chưa lưu lại dấu chân ở tại lịch sử của Tinh Lam, trái lại tiêu thất sau khi thành công, thậm chí có người coi đây là một hồi phiên bản của cố sự " thỏ khôn hết, chó săn bị thịt".
Thế nhưng Kiều Sâm Đặc đã từng nói cho Lăng Phong biết nột tình không phải như vậy, năm đó sau khi gây dựng được một vùng đất, người này đã muốn rời khỏi, chẳng qua không chịu nổi khẩn cầu của khai quốc quân chủ một tay tạo ra Sư Tâm Học Viện, cuối cùng lưu lại chiến ý rồi phiêu nhiên rời khỏi.
- Năm đó, lão tử trước khi đi, lão tử đã nói với tiểu tử Lưu Thiên rằng, chỉ cần ai có thể thấu hiểu cước ấn trước Sư Tâm Viện là có thể hoàn toàn thấu triệt Cực Đạo Ba, tiến tới vấn đỉnh Thánh Vực cảnh giới cao nhất!
Quái nhân nói rõ ràng từng câu một:
- Lúc này ngươi hẳn đã tin tưởng rồi chứ? Mời vừa rồi nếu không phải ngươi thi triển ra Thanh Điện U Quang Bộ,
Lăng Phong thở dài một hơi, lời này Kiều Sâm Đặc đã từng nói qua, hơn nữa chỉ có lịch đại viện trưởng mới biết, quái nhân có thể nói ra rõ ràng đủ để chứng minh lời hắn nói là thật.
Nhìn thật sâu quái nhân trước mắt, thấy vẻ mặt hắn thẳng thắn, Lăng Phong mới hơi bái phục:
- Gặp qua tiền bối.
- Không cần làm mấy trò hư bộ này, ngươi mau nói cho ta biết từ đâu mà ngươi có được hạc sơn ngọc này?
Quái nhân vội vàng nói. Thấy Lăng Phong nhíu mày trầm mặc, hắn đang định tiếp tục thúc giục, đột nhiên khuôn mặt trở nên dữ dằn, rống to một tiếng:
- Áo Cổ Tư Đô Chết tiệt, lão quỷ, ngươi dằn vặt ta như vậy, nhất định có một ngày ta sẽ giết chết ngươi!
Lăng Phong cực kỳ rối loạn, nỗ lực vận khởi năng lượng toàn thân, cho đến lúc này hắn mới tin tưởng lời nói của quái nhân không phải là giả. Nếu hắn sử dụng năng lượng đến mức này, mình căn bản giãy dụa cũng không được.
Tỏa liên được quán chú đầy năng lượng, kéo thẳng ra như cây gậy, phát ra tiếng rít gào như cự lãng bài không.
Trong lúc giãy dụa kịch liệt, một con Thi Phân bay ra từ trong cơ thể quái nhân, nó ngẩng đầu nộ rống, âm thanh to rõ quanh quẩn trong bức tường
Trong ý thức hải của Lăng Phong chợt hiện linh quang, hắn nhớ tới lai lịch loại thủy lam sắc diễm hoa này, lúc trước quái nhân rống gọi tên "Phệ Linh Băng Diễm", lúc đó Lăng Phong tịnh không để ý, bây giờ nghĩ lại bây giờ nghĩ lại, lúc này nhớ lại đó chẳng phải là Long Tộc hình pháp mà Thích Thiên Ách đã từng nói đến sao?
Sau khi gặp nhóm người Minh Dục, Lăng Phong hầu như đã tin tưởng Thích Thiên Ách cũng từng là một Linh Cấp cường giả, lúc trước Long Tộc bắt được hắn cũng chỉ có thể sử dụng Phệ Linh Băng Diễm chậm rãi tiêu diệt hắn, quái nhân chịu dằn vặt tựa hồ cũng cùng một nguyên nhân.