Tinh Ngự

Chương 503: Q.4 - Chương 503: Trận chiến chấn động. (1+2+3+4+5+6)




- Âu tộc trưởng, ta không thể không thừa nhận, ngài thật là biết tính toán.

Lăng Phong chầm chậm nói, mỗi câu mỗi chữ đều rất rõ ràng:

- Nếu như đổi thành người thường có lẽ sẽ đồng ý với ngài, nhưng.

Ngữ khí Lăng Phong đột nhiên chuyển sang bạo liệt, mang theo một loại phong phạm hiên ngang không dễ khuất phục:

- Lăng mỗ sớm đã tự hứa với bản thân, dù đầu rơi máu chảy cũng tuyệt đối không cúi đầu! Dưới tinh không này, e rằng không một ai có thể bắt Lăng Phong cúi đầu

Sắc mặt Âu Mẫu Long đại biến, chớp chớp mắt nhìn Lăng Phong, hắn có thể cảm nhận được sự quyết đoán trong ngữ khí đó. Thản nhiên lên tiếng:

- Thực sự không còn cách nào khác?

Lăng Phong không trả lời, nhưng tinh thiết kiếm đang xoay vù vù trong tay đã thay hắn quyết định!

- Đáng tiếc, thật là quá đáng tiếc.

Nói liền mấy câu đáng tiếc, Âu Mẫu Long quát lớn:

- Vậy mời Lăng tông chủ đi theo Long Tộc ta, bổn tộc nhất định sẽ khoản đãi tốt!

Lời vừa dứt, lực hấp dẫn bàng đại tăng lên gấp vạn lần. Lăng Phong chỉ cảm thấy thân thể nặng trĩu, xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, trong nháy mắt không biết đã vỡ bao nhiêu khúc xương.

Mặt hắn ánh lên một vẻ hung hãn, ánh mắt dữ dội, quát lớn:

- Khai!

Bảy thanh kiếm ảnh mang theo quang mang bạo trướng bay ra khỏi cơ thể, trong nháy mắt mỗi thanh chiếm định một phương, vù vù luân chuyển. Từng tầng khí tức huyền diệu phóng ra, chụp lên người Lăng Phong một tầng hào quang hồng sắc.

Quang mang mở rộng làm suy yếu lực hấp dẫn đáng sợ xung quanh. Gần như đồng thời, thân thể Lăng Phong chuyển sang dạng nửa trong suốt, mơ hồ như khói khiến người ta có thể nhìn rõ xương cốt bên trong.

Trong nháy mắt, một thanh kiếm ảnh dạng quang linh bạo trướng trong thân thể hắn, khiến cả cơ thể hắn phồng lên như một người khổng lồ, chọc thủng tầng mây.

Ầm ầm!

Lăng Phong vung tay, dưới tác dụng của trọng lực, gân xanh nổi lên chằng chịt, hắn rống lên một tiếng giận dữ:

- Trảm!

Trên cao không, hắc sắc khí tức không ngừng bị ép lại, một hai vì hung tinh lấp lánh. Ngay sau đó, một khối tinh mang điên cuồng nở rộ, toàn bộ tinh lực bị hút vào trong kiếm ảnh của Lăng Phong.

Kiếm ảnh dần chuyển sang trạng thái nửa ngưng thực, sức mạnh cường đại bạo dũng, nở ra co vào thành một khối, hình thành nên một thanh quang kiếm cự đại hoành hằng thiên địa, trực tiếp chém thẳng về phía Âu Mẫu Long!

Ánh mắt Âu Mẫu Long ánh lên một tia kinh hãi, với kiến thức và nhãn lực của hắn chắc chắn đã có thể nhìn ra linh vực chi lực mà Lăng Phong thi triển lúc nãy. Bản thân hắn tinh tu địa hệ nguyên lực, ngoài linh tôn vực trói buộc ra còn có thểm kì hiệu của một tầng "trọng lực" nữa. Nhưng rõ ràng linh vực mà đối phương thể khiến trọng lực của hắn bị yếu đi không ít.

Thật khiến Âu Mẫu Long không khỏi giật mình, hắn tuyệt đối không ngờ một nhị dung linh tôn lại có năng lực ấy, mặc dù bản thân hắn vẫn chưa triển lộ toàn bộ chiến lực nhưng Lăng Phong có thể làm được đến trình độ ấy đủ chứng minh hắn có tiềm lực cự đại, khiến hắn cảm thấy có một chút kinh hoảng.

Bên cạnh Sáng Tông tông chủ còn có một thuật luyện sư thần bí cường đại, nếu như cho hắn đủ thời gian trưởng thành, để mặc cho hắn tiến quân đến một cảnh giới nào đó, cộng thêm tác dụng của thuật luyện sư, có thể tưởng tượng trong một thời gian ngắn nữa, Long Tộc sẽ xuất hiện thêm một đối thủ đáng gờm!

Bất luận thế nào, Âu Mẫu Long cũng không thể chấp nhận điều này.

- Trường Tí Cung Tiên!

Âu Mẫu Long trầm giọng quá, cánh tay phải của hắn đột nhiên trở nên cổ quái, lớp da bên ngoài dập dềnh như nổi sóng, từng tầng năng lượng cường đại tuôn trào như lưu thủy, phát ra những âm thanh long trời lở đất!

Chát, một âm thanh đanh gọn vang lên, âm thanh này giống như hàng ngàn hàng vạn chiếc roi da cùng quất xuống, âm thanh cự đại trực tiếp nổ vang trong tai Lăng Phong, khiến màng nhĩ hắn đau nhói!

Lăng Phong hiểu, màng nhĩ của mình đã bị đòn công kích này làm rách không ít, nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, triệt để phong tỏa ngũ quan lục thức, niệm thức đắm chìm vào sự tinh u ảo diệu, len lỏi khắp nơi giống như một con bạch tuộc điên cuồng.

Mọi thứ bên ngoài đều được phản chiếu lại một cách rõ ràng trong thức hải, Lăng Phong biểu tình không động, giơ hai ngón tay bắn mạnh vào hư không, uy thế cường đại của quang kiếm trướng đại lên gấp ba lần và vẫn đang ầm ầm hạ xuống!

Âu Mẫu Long lộ ra một tia ngưng trọng, cánh tay phải giơ ra chuyển sang màu vàng hơi tối, những đợt sóng quang mang lan rộng, những tiếng lạo xạo vẫn vang lên không dứt, giống như có người đang sát đậu.

Cánh tay phải đó căng ra như cung, đập mạnh về phía quang kiếm đang chém xuống từ trong không trung!

Ngoài tầm dự đoán của mọi người, hai luồng uy thế hiển hách đó chạm vào nhau, không hề có một tiếng nổ kinh thiên động địa nào, thất đẩu tinh vũ trảm của Lăng Phong như biến thành hoa thủy nguyệt, nhẹ nhàng đi qua cánh tay đối phương.

Cánh tay đó rõ ràng nhìn rất bình thường nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác trầm trọng, giống như hội tụ tam sơn ngũ nhạc, nặng đến kinh nhân! Nặng đến đáng sợ! Nặng đến rùng mình!

Vừa đi xuyên qua, Âu Mẫu Long lập tức quát lớn:

- Toái!

Vù vù vù, cánh tay hắn điên cuồng rung động, tấn suất rung động mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một dày, từng tầng sức mạnh bập bềnh như sóng nước.

Như đang có vô số mũi tên bắn đến, đường quang kiếm hội tụ vô số tinh lực, trông có vẻ hùng dũng vô cùng bị cánh tay đó làm cho vỡ vụn. Và rồi

Tan biến như vô hình!

Lăng Phong dừng vung tay, trong niệm thức, rõ ràng hắn nhìn thấy những đường sóng năng lượng kết thành một loại bí văn thần bí chạy theo động tác vung tay của Âu Mẫu Long, nhưng bí văn đó dưới một tác dụng thần bí nào đó, cấu thành một loại phụ nguyên trận!

Trận, nguyên trận! Lại là nguyên trận!

Thuật luyện sư lúc luyện chế tinh chương cao cấp đều cần phải dùng đến nguyên trận, bảy thanh kiếm ảnh lúc thi triển công kích cũng phải dùng đén nguyên trận, bây giờ, đại viên mãn cấp cường giả cũng phải dùng đến nguyên trận!

Thì ra, đây chính là đích đến của mọi loại sức mạnh?

Một cảm giác chấn động cực mạnh đang diễn ra trong lòng Lăng Phong, khiến hắn nhất thời có chút ngơ ngẩn, bần thần đứng ngây ra giữa không trung, mãi không thấy lên tiếng.

Nhìn thấy biểu tình đó của Lăng Phong, Âu Mẫu Long có chút hiểu nhầm, dừng lại động tác cánh tay, từng trận thanh âm hùng đại trực tiếp dội vào thức hải Lăng Phong:

- Lăng tông chủ, ngài chịu nhận lời mời của Âu mỗ rồi chứ?

- Nhận?

Dòng tham ngộ của Lăng Phong bị cắt đứt đột ngột, một cảm giác khó chịu trào lên trong lòng, hắn giận dữ quát:

- Nhận cái đầu ngươi! Lục dương biển, sát!

Một tấm biển cũ kĩ bay ra khỏi lòng bàn tay hắn, từng khổi tử hỏa quấn quang tấm biển, mỗi một khối tử hỏa chỉ lớn độ bàn tay, vô số khối thi nhau luân chuyển, khiến đất trời dường như cũng tối sầm lại.

Món linh khí đại viên mãn cấp siêu việt này trong tay Lăng Phong rõ ràng cường đại hơn lúc được Minh Tâm Thiền thi triển gấp hai lần!

Lý do rất đơn giản, thực lực Lăng Phong lúc này mạnh hơn hắn, còn một điểm nữa là hỏa toái!

Mạch Kha truyền thụ bí pháp hỏa toái không chỉ khiến Lăng Phong nắm bắt được một loại phương pháp công kích mà quan trọng hơn toái luyện hỏa hệ nguyên lực sâu sắc hơn, từ đó nắm bắt dễ dàng hơn, như ý hơn. Lục dương biển ẩn hàm dị linh nguyên lực tử hỏa, xét cho cùng thì nó vẫn thuộc hỏa hệ nguyên lực, đương nhiên Lăng Phong có thể vận chuyển một cách dễ dàng.

Grao. Một tiếng gào lớn vang lên, chỉ thấy lục dương biển đã bành trướng đủ mười trượng, tử hỏa trên bề mặt nhanh chóng ngưng kết thành một con quang phượng, phượng ảnh bàng đại của quang phượng tràn ra, đôi cánh rộng như che kín bầu trời, khí tức khủng bố truyền xuất.

Trong lúc quang phượng gào rít, lục dương biển hút lấy vô số hỏa hệ năng lượng trong không gian, chỉ thấy cả một khoảng hư không rộng vài chục dặm trong nháy mắt trở nên sáng rực, tràn ngập màu sắc của lửa.

Tử phượng vừa xuất hiện, ánh mắt Âu Mẫu Long không khỏi xuất hiện một tia ngây dại:

- Lục dương biển? Tử phượng nhất mạch? Con nha đầu phượng tộc ban thưởng cho ngươi hậu hĩnh vậy sao?

Nghe hắn lầm bầm vậy, có vẻ đã nghe ngóng rất nhiều chuyện về Lăng Phong, hơn nữa còn biết lục dương biển là do Hoa Vi Hà ban cho hắn.

Sát!

Lăng Phong quát lớn, tử phượng bật mạnh hai chân, từng đừng tử hỏa nguyệt tuyến bắn ra, mang theo hàng trăm khối quang mang, mặt nó ngẩng cao, khiến người ta không khỏi lo lắng nó cũng bị những khối hỏa quang ấy đập vào mặt, tiếng théo rít kinh thiên động địa nổi lên.

Tam đại tinh kĩ dung hợp! Đại viên mãn cấp chiến lực!

Yết hầu hắn phát ra những tiếng ục ục, mắt trợn tròn như một đồng xu, bên trong tràn ngập thần sắc khó đoán, nhìn bộ dạng như đang muốn nuốt chửng lưỡi mình. Bốn người không phải chưa từng nhìn thấy đại viên mãn cấp linh khí, nhưng chưa từng thấy ai phát huy nó kinh ngạc đến mức độ kinh ngạc ấy.

Rõ ràng, chiêu này của lăng Phong đã khiến uy lực của lục dương biển đạt đến cực hạn, bởi vì bản thân hắn không có tử hỏa thiên phù không thể tiến hành điều động một số đặc tính của tử hỏa bên trong, tất cả chỉ là hỏa hệ nguyên lực năng lượng được hắn phát huy hoàn toàn.

Thật sự không thể tin nổi!

Thanh long tộc tộc trưởng run run giơ ngón tay, vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, hai mắt thất thần nói:

- Tên này tu luyện kiểu gì vậy?

Biểu tình trên mặt Ngao Châu xuất hiện thêm một tia sợ hãi nồng liệt, não hải không khỏi nhớ đến bốn lần xuất thủ của Lăng Phong trước đây, gần như

Vị Sáng Tông tông chủ này mỗi lần xuất thủ sức mạnh lại bạo trướng không ít, từ lần đầu tiên tiếp cận nhị dung linh tôn đến lần thứ hai đối chiến với Vi Tiếu, cộng thêm lần xuất thủ phá vỡ hắc ngục luyện thần trận cùng lần này đối chiến tộc trưởng đại nhân.

Mẹ kiếp, hắn là thứ quái vậy gì vậy?

Đối diện với tiến độ không giống con người, hắn chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Nếu như lúc nãy trong nguyên trận Lăng Phong đã thi triển toàn bộ sức mạnh của mình, Ngao Chấu cảm thấy hắc ngục luyện thần trận mà hắn phải khó khăn lắm mới nắm bắt được căn bản không thể nhốt được bọn chúng.

Tử phượng gào rít, giữa hai móng, những sợi dây thép được căng đến cực điểm, nguyệt huyền keng keng bắn đi, nhưng nơi nó đi qua, không khí rung lên từng trận điên cuồng, phát ra những âm thanh như tiếng vỏ trứng bị đập vỡ.

Vốn dĩ âm thanh này không đặc biệt chói tai nhưng nếu như hàng ngàn hàng vạn chiếc "vỏ trứng" cùng vỡ thì lại có thể hình thành nên một trận sóng âm dữ dội.

Sóng âm như biến thành thực chất, cuồn cuộn hùng dũng, điên cuồng tràn ra tứ phía. Chỉ thấy những đường sóng âm tuôn trào, hư không như biến thành mặt biển và đang chuẩn bị chờ trận phong bạo trước mắt đến tẩy lễ.

Những đợt sóng năng lượng bạo liệt bắn ra, bốn vị tộc trưởng đại nhân giật mình hoảng hốt, trong mắt họ, chỉ có một sóng năng lượng đang ào ào ập đến như hải triều.

Còn mình là một chiếc thuyền lá trước cơn sóng lớn, yếu ớt vô cùng, chỉ có dao động theo gió, hoàn toàn không thể có bất cứ phản nào.

Cái chết!

Tắc thở!

Sợ hãi!

Đủ loại cảm xúc trong nháy mắt trào lên trong lòng họ, trực tiếp vùi lấp tâm kinh họ, khiến họ không thể động đậy. Trong lúc họ còn đang trợn mắt há mồm, không thốt nổi nên lời thì một tiếng hừ lạnh đã vang lên, hai bàn tay hắn đột nhiên mở rộng, mười đầu ngón tay liên tiếp chuyển động, liên tiếp những nguyên lực ấn phức tạp điên cuồng bay ra.

Bí văn ngưng kết thành hình phù hiện giữa không trung như những con tinh linh, giang rộng những đôi cánh lớn phi động, thân thể tiểu tinh linh ánh lên quang mang kim sắc, trầm trầm u u như nhưng kết đại địa chi tinh. Mỗi một lần như vậy lại để lộ ra một loại uy áp nặng tựa Thái sơn.

- Thiên nhất trọng thương!

Một loạt những con chữ tràn đầy ý tứ huyền diệu phun ra từ miệng Âu Mẫu Long, mỗi một chữ đều ẩn hàm chân lý thượng cổ. Không khí ầm ầm chấn động, hình thành nên một trận phong bạo bạo liệt xung quanh người hắn.

Địa hệ nguyên lực chi phong bạo!

Trong phong bạo, từng sợi kim sắc nguyên lực như sương mù hội tụ giữa hai tay hắn, nhanh chóng hình thành nên một thứ binh khí như trường thương. Cont iểu tinh linh nhảy nhót như chim được về rừng. Vội vàng lao vào bề mặt trường thương, vừa tiến nhập, bí văn trên bề mặt chúng liền run rẩy từng trận, tràn ra, quấn chi chít quanh trường thương.

Cuối cùng, trên bề mặt thanh trường thương đó xuất hiện một thứ nguyên trận trận đồ vô cùng phức tạp khiến người ta nhìn vào không khỏi hoa mắt chóng mặt!

Một nguy cơ lạnh lẽo trào lên trong lòng Lăng Phong, Lăng Phong biết mặc dù mượn dùng linh vực chi uy nhưng mỗi một loại tinh kĩ à linh tôn thi triển đều không khác biệt với nhau là mấy. Nhưng ba loại tinh kĩ linh ngộ ít nhiều cũng có chỗ hời hợt, biết đâu một loại tinh kĩ nào đó vì lĩnh ngộ quá sớm hoặc là lĩnh ngộ quá sâu nên cường đại hơn các linh kĩ khác.

Rõ ràng, chiêu thức "thiên nhất trọng thương" này của Âu Mẫu Long so với chiêu "cánh tay roi" cường đại hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn sơ qua nguyên trận vừa được kết thành trên bề mặt của nó thôi đã thấy tuyệt đối không tầm thường rồi.

Nhưng, tất cả những điều này không vẫn chưa đủ để trở thành lý do làm Lăng Phong kiêng kị, nhãn thần của hắn chỉ ngưng trọng trong giây lát, đột nhiên vung mạnh cánh tay, chỉ thấy từng khối tử hỏa quang mang mang theo những tiếng rít cuồng liệt lướt qua Âu Mẫu Long, bay thẳng lên trời.

Nhất kích này hình như đã nhắm sai mục tiêu!

- Các ngươi tránh ra.

Âu Mẫu Long hình như không hề cảm thấy bất ngờ, cũng vung mạnh tay, dùng trường thương vẽ nên một vòng tròn lớn, vung tay thêm một cái nữa, lại một vòng tròn nữa bay ra.

Nhưng vòng tròn này dày đặc đến nối như kết thành một, hoàn toàn không hề có ý "bao dung", dồn hết về một phương hư không.

Trong nháy mắt, cũng không biết có phải ảo giác hay không, chỉ thấy hư không đột nhiên tối lại, tử nguyệt quang huyền như bị chặn lại, rơi mạnh xuống đất.

Chát chát chát chát!

Từng thanh tử nguyệt quang huyền vỡ tan, sóng năng lượng tràn ra tứ phía khiến hư không phải kêu lên rào rào, tử quang chói mắt tràn ngập khắp nơi.

- Chúng ta mau lùi!

Ngao Châu hô lên một tiếng, tranh thủ lúc khí tức uy áp trong không khí giảm đi, thân thể mang theo một dải kim quang nhanh chóng lùi ra xa.

Lần nayfm hắn lăn như đá, dùng tinh kĩ thần quang độn! Có tểh thấy hắn sợ những cơn sóng năng lượng tỏa ra từ trận kịch chiến giữa hai người Lăng Phong đến thế nào!

Ba người còn lại cũng không phải kẻ ngốc, đồng loạt lách người, bay lùi lại phía sau. Đại trận mà họ liên thủ thi triển bị Lăng Phong một chiêu đánh vỡ, ngay cả nguyên trận tinh chương luyện hóa trong cơ thể cũng bị phá hỏng không ít, lúc này không thể liên kết lại hắc ngục luyện thần trận.

Phong phạm tiêu sái ban đầu của Thanh long tộc tộc trưởng đã không còn nữa, bộ trường bào trên người cũng bị những đợt sóng năng lượng làm cho te tua, biểu tình trên mặt vô cùng khó coi:

- Người này, người này, Thanh long tộc chúng ta.

- Ha ha, Thanh long, ngươi lo lắng cho ngọc bích của tộc mình sao?

Lão đầu mập mạp bên cạnh mỉm cười nói, hắn là Hắc long tộc tộc trưởng, ít nhiều cũng có một chút quyền lực.

Nên các tộc trưởng đều muốn qua lại với hắn.

- Hừ! Có tộc trưởng đại nhân đích thân xuất thủ, không lẽ vẫn còn có thể sơ suất?

Hồng long tộc tộc trưởng có những vết sẹo dài rất đáng sợ trên mặt, phàm linh cấp cường giả đều có khả năng tu phục rất phi thường, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hồi phục lại như cũ.

Những vết sẹo trên mặt Hồng long tộc trưởng hình như là vĩnh cửu, không biết do ai để lại.

Ngữ khí nói chuyện bạo liệt vô cùng, lộ rõ sát khí.

Thanh Long tộc tộc trưởng khẽ nhíu mày, rõ ràng cũng có chúy kiêng kị với Hồng long tộc tộc trưởng, miễn cưỡng lên tiếng:

- Ta chỉ sợ tộc trưởng không hạ được tên tiểu tử này, nếu như tên tiểu tử này có được đại viên mãn cấp chiến đấu lực thật thì đã sao? Sử dụng ngoại lực và dùng thực lực của chính bản thân mình tấn thân đại viễn mãn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

- Vậy ngươi đang lo lắng điều gì?

Hồng long tộc tộc trưởng có vẻ như chẳng nể nang bất cứ người nào, hừ lạnh nói.

Thanh long tộc tộc trưởng chắc cũng hiểu rõ tính khí của hắn nên cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ lẳng lặng bắn ánh mắt như ma thần về phía Lăng Phong:

- Tu vi hỏa hệ của tông chủ Sáng Tông cường đại như vậy, xét cho cùng cũng chẳng cần phải tham lam bí pháp của Thanh long tộc ra! Vậy miếng long tộc ngọc bích mà chúng ta bị mất...

- Ha ha, Thanh Long, ngươi yên tâm đi, chúng ta đã được tận mắt nhìn thấy Long tộc ngọc bích, không lẽ còn chưa hiểu sức hấp dẫn cự đại của nó sao?

Hắc long tộc tộc trưởng nói chuyện như một vị lão nhân tốt bụng, mỉm cười an ủi:

- Dù Sáng Tông tông chủ không ty luyện phong hệ nguyên lực nhưng ta cũng không tin hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Cũng không biết vì sao, có lẽ đã được nhìn thấy chiến đấu lực cường đại của Lăng Phong nên khi nhắc đến hắn, mấy vị tộc trưởng không dám gọi hắn là "tiểu tử" nữa. Mặc dù không dùng cách gọi kính trọng nhưng cũng tuyệt đối không dám coi thường.

- Không sai, trọng bảo như vậy cho dù là đại viên mãn cấp cũng không được xem nhẹ, ta không tin là hắn sẽ tặng nó cho người khác!

Ngao Châu trầm giọng nói.

Hắn có đầy đủ lý do để nói như vậy, Âu Mẫu Long chính là một ví dụ điển hình! Âu Mẫu Long xuất thân chi hệ, không đủ tư cách đi xem Long tộc ngọc bích tu luyện. Sau đó hắn tấn thăng đại viên mãn, dùng cường thế khó tin bước lên bảo tọa thì mới được diện kiến Long tộc ngọc bích!

Tu luyện một mạch mười năm!

Lúc mới đi ra, tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức của Âu Mẫu Long để cường đại hơn rất nhiều, không ai biết hắn tham ngộ được những gì mà có thể tiến bộ nhanh đến vậy. Nhưng tất cả mọi người đều tin rằng đó là công lao của Long tộc ngọc bích!

Bởi vậy, Âu Mẫu Long chính là một ví dụ điển hình.

- Ồ, mong là như vậy.

Được mọi người hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp an ủi, Thanh long tộc tộc trưởng sắc mặt dịu đi phần nào, trầm ngâm nói.

Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện với nhau thì dị biến lại nổ ra!

Chỉ thấy hàng trăm khối tử hỏa quang mang bắt đầu điên cuồng run rẩy, run rẩy đến cực hạn, giống như đang chuẩn bị nổ tung. Sau đó, mang theo một tiếng rít cường liệt, chúng từ giữa không trung ào ào phi xuống, âm thanh cùng áp lực cự đại khiến không khí liên tục phát ra những tiếng nổ lớn, chỗ nào cũng thấy tràn ngập tử sắc quang điểm.

Tử khí đông lai!

Gần như đồng thời, tử phượng rống lên một tiếng, lần rống này vô cùng cổ quái, bên trong ẩn chứa một loại quy luật biến huyễn, giống như dội vào tim, vào thức hải người ta!

Rõ ràng là tinh kĩ thứ ba ẩn tàng trong lục dương biển vừa phát huy uy thế vô hạn của mình. Âu Mẫu Long cũng thoáng giật mình, ánh mắt lóe lên một vẻ ngạc nhiên, cất giọng cười lớn:

- Lăng tông chủ thật lợi hại! Âu mỗ nghe nói lục dương biển này trong tử phượng nhất mạch chỉ có tiểu bối Minh Tâm Thiền mới miễn cưỡng dùng được, nhưng Âu mẫu nghĩ nếu để cho hắn thi triển, e rằng uy thế cũng không bằng được Lăng tông chủ.

Có thể nghe ra ý tán thưởng trong đó là rất chân thành, không có bất cứ thành phần mượn cớ che đậy nào. Điều này càng khiến cho khí độ của hắn thêm nổi bật, không phải cứ có tự tin chiến thắng tuyệt đại là có thể nhẹ nhàng ứng đối.

Lăng Phong chẳng buồn phí lời với hắn, trực tiếp điều khiển hai đại tinh kĩ đồng thời hạ xuống, ầm ầm giáng thẳng xuống đầu Âu Mẫu Long. Nếu như đánh trúng, Âu Mẫu Long chỉ còn nước nổ tung đầu!

Đối diện với hai đại công kích lôi đình, Âu Mẫu Long biểu tình vô cùng bình thản, bình thản như có thể tự tin điều khiển thiên địa. Hắn thản nhiên cười:

- Lăng tông chủ có lẽ tuổi đời vẫn chưa lớn nhỉ? Ở tuổi ngươi, Âu mỗ vẫn chưa đến linh cấp còn ngươi đã có chiến đấu lực này, thật đúng là quá đáng sợ! Có điều.

Ngữ khí vụt chuyển, chuyển sang vô cùng lạnh lẽo:

- Chỉ có vậy thì vẫn chưa đủ! Thiên nhất trọng thương. Tuyệt đối phòng ngự!

Mũi thương của Âu Mẫu Long vụt chuyển, những vòng tròn lớn vừa bay ra lại có từng tầng bí văn truyền đến, thứ độ nối tiếp thứ kia hình thành nên nguyên trận trận đồ cự đại.

Ầm ầm! Một tiếng động lớn như thiên địa vỡ toang truyền xuất. Ngay sau đó hư không như biến thành bùn đất thực địa, một chiếc lồng kim sắc cự đại tự nhiên mọc ra từ hư không.

Không sai, là mọc, tự nhiên mọc ra!

Chiếc lồng đó hoàn toàn chụp lấy Âu Mẫu Long vào trong. Từng tấc nhô lên như một mầm cây đang nhú.

Binh binh binh binh!

Khối quang mang tử sắc hạ xuống trước, quá trình rơi từ trên cao xuống nó đã hấp thụ vô số nguyên lực thiên địa, đủ để tích lũy năng lượng tự nhiên đến cực điểm.

Bành trướng, lại bành trướng!

Không ngừng bành trướng khiến chúng trông giống như những vì lưu tinh cỡ nhỏ, không khí bị thiêu đốt phát ra những âm thanh u u như tiếng nước sôi. Thậm chí, còn có những khối sương mù mờ mịt tràn ra ngoài, luẩn quẩn khắp không gian.

Cuối cùng, một khối tử sắc quang mang đầu tiên cũng rơi xuống chiếc lồng tròn!

Mai một!

Lăng Phong trợn trừng mắt, vẻ khó tin tràn ngập trên mặt. Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, khối quang mang đủ để làm nổ tung cả một ngọn núi nhỏ lặng lẽ dung nhập vào trong chiếc lồng!

Trông chẳng khác gì ném một viên đá nhỏ vào hồ nước, biến mất một cách triệt để.

Như vậy vẫn chưa là gì, ngay sau đó hàng trăm khối quang mang phía sau cũng có chung một kết cục như vậy. Chiếc lồng ánh sáng được vẽ bởi đầu thương trở thành điểm tập trung cuối cùng, tất cả những thứ chạm vào nó đều biến thành một con mồi yếu đuối, hoàn toàn không có năng lực tạo nên cho nó dù chỉ một tia phá hoại.

Ti!

May mà, tiếng rít của khiếu phượng cuối cùng cũng đến. Loại công kích này có chút quỷ bí, dùng một loại sóng âm công kích làm chấn động linh hồn, ngay cả linh hồn hệ tinh kĩ bình thường cũng không thể làm được điểm này.

Công kích của nó càng vô hình vô thanh hơn, phòng ngự vô cùng khó khăn, chiếc lồng ánh sáng căn bản không thể ngăn nó tiến nhập. Bề mặt nổi lên những đường lợn sóng, những đường lượn sóng ấy nhanh chóng lan rộng trông vô cùng không ổn định.

Lăng Phong biết tử phượng âm phá đã tiến nhập vào trong chiếc lồng ánh sáng!

Ý?

Âu Mẫu Long lộ ra một tia kinh ngạc, miệng lẩm bẩm:

- Theo tin đồn tử phượng nhất mạch mặc dù kém hơn hai phượng tộc huyết mạch còn lại nhưng lại có một số sức mạnh quỷ bí, bây giờ xem ra quả nhiên không sai, thú vị, thú vị!

Giọng cười của hắn thể hiện rõ sự không quan tâm, đầu thương lại rung lên, lại một nguyên trận trận đồ cỡ nhỏ chặn ngay trước mặt. Trận đồ chỉ nhỏ bằng một nửa chiếc lồng ánh sáng nhưng nếu dùng niệm thức đâm vào có thể phát hiện ra mức độ phức tạp của nó mạnh hơn hai ba lần!

Băng!

Trận đồ vừa xuất đã thấy khối không khí trước mặt Âu Mẫu Long nổ ra quang hoa tử sắc, quang hoa như có linh tính, hoảng động trong gió như ánh nến, hoảng loạn lao về phía sau.

- Muốn chạy? Đâu có dễ vậy!

Âu Mẫu Long bật cười, nụ cười có chút khinh miệt khó nói, bất ngờ ấn nhẹ bàn tay:

- Nếu tử phượng nhất tộc đại viên mãn đích thân xuất thủ ta còn có thể kiêng nể ba phần, nhưng chỉ một linh khí nhỏ bé thì làm gì được ta?

Hàng trăm bí văn đồng thời bắn ra từ lòng bàn tay hắn, những dòng bí văn này mềm như tơ, nhẹ như không khí, nhanh chóng hội tụ vào giữa trung tâm.

Bí văn nhanh chóng hội tụ, hình thành nên một chiếc lồng ánh sáng cỡ nhỏ, chiếc lồng vừa được hình thành, Âu Mẫu Long lập tức lật tay, chỉ thấy tử sắc quang hoa lập tức bị trấn áp ở giữa.

Tử sắc quang hoa như cảm nhận được sinh mệnh bi thảm của mình, điên cuồng lao sang trái lại lao sang phải. Nhưng dù nó có điên cuồng va đụng thế nào thì cũng không thể thay đổi được kết quả.

Điểm này nối tiếp điểm kia, quang mang lớn bằng ngón tay cái thi nhau nổ tung trong chiếc lồng ánh sáng. Tất cả công sức mà tử sắc quang mang bỏ ra đều là lãng phí.

- Hừ!

Lăng Phong hừ một tiếng, cảm nhận tử sắc quang hoa đã bị cấm chế, lục dương biển như bị mất đi một miếng, cảm giác chấn động cường liệt truyền cả vào cánh tay. Vốn dĩ lục dương biển cũng có thể coi là ổn định, bây giờ lại run rẩy điên cuồng như muốn bay đi bất cứ lúc nào.

Trong lòng thoáng động, mặc dù không biết các bước cụ thể để luyện chế linh khí vô chủ, nhưng hắn biết rất rõ một thứ nhất định phải dùng đó là tinh chương! Do thuật luyện sư chiết xuất ra linh hồn vật tính trong hạch tinh, luyện chế thành tinh chương đặc thù!

Linh khí, Lăng Phong không am hiểu, nhưng luyện chế tinh chương lại là con át chủ bài lớn nhất của hắn!

Một bó niệm thức đâm vào trong lục dương biển, Lăng Phong biết khối tử sắc quang hoa bị cấm chế lúc nãy chính là một phần quan trọng trong linh hồn hạch tâm lớn nhất của lục dương biển, cũng bởi vì có nó nên âm phá của tử phượng mới có thể trực tiếp công kích vào linh hồn.

Trước mắt, nó đã bị cấm chế, nói gần thì lục dương biển mất đi một loại tinh kĩ còn nói xa thì một đại viên mãn cấp linh khí đã bị hủy diệt, sau này không thể còn công kích lực trước kia nữa!

Nghĩ đến kết quả này, tự nhiên trong đầu Lăng Phong lại xuất hiện một suy nghĩ điên rồ, niệm thức đang đâm nhập trong lục dương biển bất ngờ tăng vọt.

Ầm ầm ầm!

Như đang có vô số sấm sét nổ tung, Não hải Lăng Phong trở nên hỗn loạn, đột nhiên, hắn chú ý đến cảnh tượng khó tin đang diễn ra trước mặt:

Nơi hắn đang đứng đột nhiên biến thành một đại dương màu tím, còn hắn thì là một chiếc thuyền lá trôi nổi giữa đại dương, đi theo những đợt sóng nhấp nhô phía trước.

Một khối ánh sáng, một vầng trăng khuyết không ngừng co duỗi giữa hữu hình và vô hình, đúng là ba đại tinh kĩ!

Lăng Phong chú ý đến khối quang hoa đáng co thắt bất định, bỗng dưng nhướng mày, hắn biết nếu như dùng cách của mình, thứ linh khí đó sau này chỉ có một mình hắn có thể sử dụng. Họa tỷ giao nó cho hắn vốn dĩ đã phải chịu sức ép từ phía tộc nội, nếu như hắn trực tiếp chiếm luôn, e rằng áp lực sau này dẽ còn đáng sợ hơn.

Như vậy, khó tránh khỏi gây ra rắc rối cho Họa tỷ. Dù trong lòng biết Họa tỷ sẽ không trách hắn nhưng hắn thà để mình bị thương còn hơn để ánh hửng đến Họa tỷ!

Nghiến răng, Lăng Phong chuẩn bị lui ra khỏi ngoại giới, nhưng

Khối quang mang đang co thắt đó giống như bị nguồn lửa thu hút, như một kẻ lang thang đã phải chịu lạnh vài chục ngày lao đến bên đám lửa với tốc độ gần như lên đến cực hạn.

Lăng Phong giật mình, không gian cổ quái này tương đương với linh khí linh hồn thế giới. Đối với thế giới này mà nói, hắn chỉ là người ngoài, trừ phí có được niệm thức siêu việt của đại viên mãn cấp, nếu không chỉ xét về phương diện tốc độ thôi đã không thể trở thành "dân ngụ cư" ở đây.

Nên Lăng Phong căn bản không kịp phản ứng, niệm thức bị quang mang ập vào.

Ấm, ấm áp!

Lăng Phong cảm thấy cả niệm thức của mình như được bọc trong một cái túi ấm áp, thoải mái vô cùng. Giống như quay lại thời thơ ấu, lúc mới được người ta đưa về trại huấn luyện, sau khi tập luyện có thể nằm trên cỏ xanh, yên tĩnh hưởng thụ.

Mất đi khối quang mang bị cấm chế, lục dương biển như mất đi linh hồn, nguồn năng lượng cường đại như con thú mất đi người quản, sau khi Lăng Phong tiến nhập niệm thức của mình vào trong, chúng như tìm lại được xuông sống, lập tức quấn lấy.

Một chuyện vô cùng thú vị đã xảy ra, đợi quang mang và niệm thức của Lăng Phong kết hợp làm một, Lăng Phong lập tức cảm nhận được tâm thần của mình đang mở rộng một cách vô hạn, lại mở rộng!

Niệm thức giống như một con bạch tuộc vươn xúc tu của mình ra xung quanh, xúc giác của nó hình như không có giới hạn, có thể chạm tới bất cứ góc độ nào.

Những nơi mà nó vươn đến, lập tức được Lăng Phong nắm trong lòng bàn tay!

Lăng Phong bỗng dưng rùng mình, sai khiến quá dễ! Không sai, đúng là sai khiến quá dễ!

Hắn cảm thấy mình như biến thành thần chi của thế giới này, có thể nắm bắt tất cả mọi thứ bên trong, chỉ cần hắn động niệm thức, hải dương vô tận có thể lập tức nổi sóng và cũng có thể lập tức bình lặng như mặt gương.

Tất cả đều chỉ cần một suy nghĩ!

Đây, rốt cục là chuyện gì?

Lăng Phong đương nhiên không biết, muốn làm được điều này khó khăn đến thế nào, cường giả bình thường dù có là đại viên mãn cấp cường giả lúc sử dụng một món linh khí, tuyệt đối không thể phát huy tất cả năng lượng của nó!

Cũng có thể nói chủ nhân của linh khí chỉ dùng được một phần lớn sức mạnh.

Nguyên nhân là bên trong linh hồn tồn tại xung đột, cách duy nhất là dùng linh hồn của mình cường hành tiến nhập vào trong, thay thế linh khí linh hồn vốn có. Nhưng như vậy, khó tránh khỏi tự thân sẽ phải chịu một chút tổn hại, không có lợi cho chuyện tu luyện sau này, thậm chí cản trở tu hành.

Lăng Phong sử dụng lục dương biển cũng vậy, Minh Tâm Thiền có thể dựa vào tử phượng nhất tộc huyết mạch mà chỉ phát huy được một phần đặc tính, tu vi của hắn dù có tiến bộ đến đâu cũng không thể phát huy được một trăm phần trăm.

Nhưng Lăng Phong có một ưu thế lớn, đó là kiếm linh!

Kiếm linh từ sau khi phân hóa thành kiếm nguyên, có thể một lúc phân hóa ra hai thanh, cộng thêm mỗi một thanh kiếm ảnh đều có thể xem như linh hồn phân thân. Nên, Lăng Phong phân hóa ra một chút niệm thức, dung hợp lục dương biển, đối với cơ thể căn bản không đáng kể, tiêu hao nhỏ đến nỗi gần như không có.

Tất cả những điều này Lăng Phong đương nhiên biết, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ mình có thể khống chế lục dương biển tốt hơn!

Tâm thần thoáng động, Lăng Phong rút khỏi thế giới lục dương biển.

Bên ngoài, Âu Mẫu Long chắc nghĩ mình đã hoàn toàn nắm bắt được cục diện, chiếc lồng ánh sáng quanh người đã mất, ngay cả những khối quang mang hở sắc nho nhỏ bị trấn áp cũng bị thu lại.

Hắn nhìn Lăng Phong nói:

- Lăng tông chủ, chắc ngươi đã cảm nhận được sức mạnh của một đại viễn mãn cấp thực sự! Ta khuyên ngươi đừng làm những chuyện mất công nữa. Chỉ cần ngươi đồng ý, những điều kiện ta đã từng nói với ngươi vẫn có hiệu dụng. Sáng Tông các ngươi có thể trở thành phụ tộc của Long Tộc ta, có thể hoành hành trong Vô Tẫn Hoang Nguyên mà không phải kiêng kị bất cứ điều gì!

Lăng Phong lộ ra biểu tình có chút mờ mịt, sau khi nghe thấy những lời Âu Mẫu Long nói mới thoáng giật mình, một tia nộ ý tràn lên trong long hắn: Tên Âu Mẫu Long nay không chỉ muốn giam hãm một mình mình, thậm chí còn muốn thu nạp cả Sáng Tông vào phạm vi thế lực Long Tộc!

- Âu tộc trưởng tin là có thể hạ được Lăng mỗ sao?

Lăng Phong nở một nụ cười nhẹ, giọng nói không hề có bất cứ thành phần vui vẻ nào mà tràn ngập sát ý.

Luồng sát ý này vô cùng lộ liễu, không hề che giấu, ập thẳng về phía Âu Mẫu Long.

Âu Mẫu Long thoáng ngây ra, bật cười chỉ vào lục dương biển trong tay Lăng Phong:

- Lăng tông chủ, chắc ngươi vẫn còn chưa rõ?

Hắn xòe đưa tử sắc quang hoa bị trấn áp ra, nói tiếp:

- Âu mẫu mặc dù không phải là người chuyên tinh luyện chế linh khí, nhưng cũng hiểu chỉ cần một loại linh tính nào đó của linh khí bị cấm, cả thanh linh khí sẽ mất đi chỗ dựa, trở thành phế phẩm! Không kẽ ngươi còn định dùng nó đối kháng với Âu mỗ sao?

Trong lúc nói hắn không khỏi lắc đầu, như đang nhìn thấy chuyện gì khó tin lắm.

- Vậy sao?

Câu hỏi của Lăng Phong hàm chưa một tia cổ quái, hắn cảm thấy lục dương biển trong tay bắt đầu nảy lên, có một luồng sức mạnh mênh mông như đại hải đang chảy trong nó, giống như có thể trào ra bất cứ lúc nào.

- Đương nhiên là vậy.

Âu Mẫu Long không biết tâm ý thực sự của Lăng Phong, gật đầu nói:

- Âu mỗ đã nắm bắt tinh kĩ huyễn hóa vận dụng, có thể phối hợp thi triển nguyên trận bất cứ lúc nào, chỉ dựa vào một món linh khí đại viễn mãn khiếm khuyết, cộng thêm thực lực nhị dung linh tôn, muốn đối kháng với Âu mỗ, thật đúng là~

Lời còn chưa nói hết hắn đột nhiên mở trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lăng Phong.

Ở đó, tử quang nồng liệt xông thẳng lên trời, bên trong tử quang, Lăng Phong như biến thành thần nhân, toàn thân phát ra một loại khí tức hùng vĩ như cao sơn. Những đường bí văn to như rễ cây điên cuồng nhảy múa giữa thiên không, đan kết với nhau, từng luồng năng lượng cuồn cuộn trào ra, giống như một cọn mãnh thú hồng hoang bị nhốt hàng vạn năm nay.

Nhoẻn miệng cười.

Lăng Phong chỉ đứng yên, tay phải nắm hờ, một khối cầu tròn lớn độ nửa thước xuất hiện trong lòng bàn tay nó. Bí văn dạng rễ cây chính là mọc ra từ đó.

Nhưng bí văn này mỗi một sợi đều trực tiếp đâm thẳng vào hư không, giống như vắt sang bờ bên kia, ở giữa là vô số quang mang đang rung động như ẩn chưa vô vàn ảo diệu trong đó.

- Bí văn, trận đồ!

Âu Mẫu Long khó khăn thốt ra hai chữ, biểu tình trở nên có chút cổ quái. Lúc Lăng Phong thi triển đại viên mãn cấp linh vực chi năng của lục dương biển, cũng cũng biểu hiện vững vàng như vậy.

Nhưng sau khi Lăng Phong vận dụng bí văn, vẻ trấn định trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là một thái độ nghiêm trọng và...

Chăm chú nhìn vào lòng bàn tay, khuôn mặt Lăng Phong lóe lên một tia hân hoan vui vẻ, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, nhìn Âu Mẫu Long:

- Đa tạ Âu tộc trưởng, nếu như không có ngài chỉ giáo, Lăng mỗ đã không có được tầng minh ngộ này!

Hắn nhấn mạnh hai chữ minh ngộ, dù có là kẻ ngốc thì cũng có thể nhận ra sát khí nồng đậm trong đó. Trên thực tế, "tạ ý" này không phải hoàn toàn là nói mát, lúc nhìn thấy Âu Mẫu Long thi triển "thiên nhất trọng thương", Lăng Phong đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ.

Đối với phần lớn cường giả mà nói, chỉ cần tham ngộ ra một loại tinh kĩ nào đó là đã có thể xác định được phương thức công kích cường đại nhất. Trong chiến đấu, căn bản không có bất cứ chiêu thức nào có thể mạnh hơn tinh kĩ~

Kiếm điển quái thai mà Lăng Phong sở hữu lại như vậy.

Nhưng lúc nãy Âu Mẫu Long cũng triển lộ ra một thứ khác, tinh kĩ của hắn là "thiên nhất trọng thương" nhưng dựa vào những cảm ngộ trong lúc tu luyện thì trên cơ bản là có thể là phát huy được nhiều hơn.

Nếu như nói tinh kĩ là đất cát thì Âu Mẫu Long có thể biến nó thành ngói, ngam thạch, thậm chí kim cương!

Căn nguyên của những biến hóa ấy đều từ vận dụng bí văn.

Bây giờ thì Lăng Phong đã hiểu điều này, hắn cuối cùng ngộ ra nguồn gốc uy lực cường đại của thất đẩu tinh vũ trảm! Cùng là nguyên trận!

- Nhận một chiêu của ta, tử nguyệt ly băng!

Lăng Phong trầm ngâm thét lớn, đột nhiên vung tay, những dòng bí văn đang nhảy múa đầy trời đột nhiên biến huyễn thành những đoạn cắt, tràn ngập khắp không gian.

Nếu như dùng mắt thường quan sát chỉ thấy trong hư không xuất hiện những đường vân rất rõ, những đường vân này đều rất bắt mắt, nhìn như thực vật.

Lần tử nguyệt ly băng này bất luận là so với lần Minh Tâm Thiền thi triển hau Lăng Phong vận dụng lúc nãy đều kì quái hơn vài phần, giống như linh động hơn một chút, khiến người ta cảm thấy như những vật vô tri đột nhiên có sinh mạng, sự khác biệt là rất rõ ràng!

Mười ngón tay Lăng Phong như đang gảy đàn, xuy xuy xuy xuy xuy, những ngón tay vừa búng ra, lập tức lại có những tiếng khí nổ nho nhỏ truyền xuất. Giống như luân áp được khai phóng, liên tục nổi sóng quanh tử nguyệt nguyệt huyền.

Nhìn ra xa, chỉ thấy những sợi dây bị cắt đứt trong không trung, hành tung bỗng nhiên trở nên quỷ bí, khiến người ta nếu như không chú ý sẽ không thể nắm bắt được mạch máu trong đó.

Âu Mẫu Long dù có là đỉnh phong cường giả cũng vậy, băng ly nguyệt huyền biến huyễn bất định trong thị tuyến hắn mang theo bên mình một loại ý tứ khó đoán.

Mặc dù khó có thể nắm bắt nhưng hắn vẫn cứ nhắm mắt, kim sắc quang mang xung quanh cơ thể hắn đột nhiên bạo trướng, bao phủ cả một khoảng không gian gần một trặm trượng vuông quanh người.

Vực năng đại trướng, mặc dù không thể chiếu rọi mọi thứ ngoài ngoại giới vào trong thức hải như Lăng Phong, nhưng Âu Mẫu Long cũng là cường giả siêu cấp, hắn lập tức có thể tìm ra sự "khác thường" của năng lượng.

- Thiên nhất trọng thương, tung hoành bát hướng.

Miệng Âu Mẫu Long như phun ra thép, ầm ầm đập vào hư không biến huyễn ra thực chất hình gợn sóng, từng vòng gợn sóng lan ra, giống như sóng nước, nhưng lần gợn sóng này vô cùng cổ quái, bị đầu thường trói chặt trong một phạm vi vừa phải, một luồng sức mạnh vô cùng nặng nề liên tục điểm động trong hư không.

Póc póc póc póc!

Trừ những tử nguyệt nguyệt huyền không đánh trúng Âu Mẫu Long ra, còn lại đều bị thiên nhất trọng thương điểm trúng, hai loại năng lượng vô cùng bạo liệt chạm vào nhau và biến thành vô hình, ngay cả một chút bụi cũng không có, tiêu diệt cực kì triệt để.

Vù, Âu Mẫu Long còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ, tử nguyệt nguyệt huyền vừa mới bay qua chỗ hắn đột nhiên quay lại. Hành động này diễn ra một cách vô cùng lặng lẽ, giống như một thợ săn lành nghề, chuẩn bị bắn ra một mũi tên chí mạng vào con mãnh thú!

Khoảnh khắc đó, trời đất như tối sầm lại.

Linh hồn lực của Âu Mẫu Long cảm nhận được luồng khí tức vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo đâm đến từ sau lưng. Biết rõ có biến nhưng tốc độ nhục thân lại không thể phản ứng kịp, không thể chạy kịp trong một phần triệu giây.

Ti ~

Một âm thanh như lụa rách vang lên, chỉ thấy lớp áo sau lưng Âu Mẫu Long nứt ra một vệt dài, những giọt máu tươi chảy ra.

Thân thể của hắn không khỏi lảo đảo, tranh thủ cơ hội đó, thương thân nhẹ nhàng hồi chuyển, điểm động mấy cái, những điểm hỏa mang lớn bằng bụng tay nở rộ, tiêu diệt hết mấy đường hắc nguyệt còn lại.

Thuận lợi chặn đứng một chiêu, Âu Mẫu Long bỗng dựng khựng lại giữa không trung, ánh mắt xuất hiện một tia nhẹ nhõm, giống như đang đắm chìm trong hoài niệm, nhưng có vẻ giống như.... sợ hãi cường liệt hơn?

Đường đường đại viên mãn cấp cường giả mà lại sợ hãi?

Tất cả mọi người đều nghĩ mình đang hoa mắt, bốn vị tộc trưởng đều ngẩn ra trong giây lát, họ thấy sau lưng Âu Mẫu Long đang có vết thương dài độ một ngón, ánh mắt chỉ toàn một cảm giác mờ mịt khó đoán.

Tộc trưởng đại nhân, thực sự bị thương rồi sao?

- Bao nhiêu năm nay.

Hút một hơi thật sâu, vẻ hoài niệm cường liệt trong giọng nói của Âu Mẫu Long không sao có thể che giấu được. Hắn chầm chậm nói:

- Năm đó tấn thăng trở thành đại viên mãn, ta thuận lợi bước lên ngôi vị tộc trưởng, đến Kim long tộc trú địa tham ngộ Long tộc ngọc bích. Lần đó, ta bị Long tộc ngọc bích phản phệ, bị thương một chút.

Nghe Âu Mẫu Long kể về bí mật mà ngay cả những người trong Long Tộc cũng không biết, tất cả mọi người đều nín thở, nhất là Ngao Châu lại càng giật mình: Thì ra lúc Âu tộc trưởng tham ngộ ngọc bích lại xảy ra chuyện như vậy?

Ngọc bích khí tức phản phệ? Tại sao lúc những người khác tiến hành tham ngộ lại không xảy ra chuyện này?

Hắn không biết một người lúc nào cũng ra vẻ hiền hòa và khiêm tốn như Âu Mẫu Long trên thực tế nội tâm vô cùng cao ngạo! Chưa bao giờ hắn thể hiện sự cao ngạo này với mọi người nên cũng không ai nghĩ rằng vị Long tộc tộc trưởng lại là người kiêu ngạo.

Nhưng chỉ có những người hiểu hắn mới biết bên trong bề ngoài hiền lành ấy là một tâm linh vô cùng cuồng ngạo!

Lúc mới tiến nhập tham ngộ ngọc bích ảo diệu, hắn không phải vì muốn rèn luyện bản thân mà là muốn chứng minh.

Chứng minh mình có thể cảm ngộ long tộc ngọc bích cao hơn cả các vị tiền bối!

Bởi vậy, đứng trước ngọc bích, hắn không chỉ bị động tiếp nhận mà âm mưu chủ động đem cảm ngộ của mình khắc lên ngọc bích!

Không cần nghĩ cũng biết, Âu Mẫu Long cũng giống như vị tiền bối đã từng vượt qua giới hạn thời không rất nhiều năm trước.

Kết quả mặc dù Âu Mẫu Long thua nhưng trên người hắn lại có dấu ấn tiền nhân, tu vi cũng đại tiến.

Chuyện này hắn chưa từng nói với bất cứ ai, nhưng bây giờ nói ra là có một ý nghĩ đặc thù.

Chầm chậm ngẩng đầu, Âu Mẫu Lonh không sao giấu được sát ý trong mắt:

- Nhưng hôm nay, ngươi lại khiến ta cảm nhận lại được mùi vị của sự đau đớn! Tốt, tốt lắm!

Lăng Phong rùng mình, Âu Mẫu Long của bây giờ đáng sợ hơn Âu Mẫu Long của lúc nãy. Dù đáng sợ không có nghĩa là tăng cường sức mạnh, nhưng

Sát ý trong lòng hắn!

Nếu nói trước đây Âu Mẫu Long vẫn còn muốn giằng co để bắt Lăng Phong tâm phục khẩu phục thì bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là làm thế nào giết được Lăng Phong, giết chết một cách sạch sẽ.

Keng!

Lăng Phong không kịp suy nghĩ, thanh quang đột nhiên bùng lên dưới chân, hắn nhanh nhẹn di chuyển, đẩy thân thể lùi lại hàng trăm thước, nơi mà hắn đứng lúc nãy một đường kim sắc thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy Âu Mẫu Long tay nắm thiên nhất trọng thương chầm chậm phù hiện.

- Thú vị, đúng là một kiểu bộ pháp thú vị.

Lăng Phong không sao khống chế nổi hàn ý đang trào lên trong lòng, trong mắt hắn chỗ mà Âu Mẫu Long đứng lúc nãy và chỗ mà hắn đang đứng bây giờ dưới chân đang có một đường bí văn nguyên trận trườn đến. Như hai nguyên trận bí văn này kết nối hai địa điểm không gian hoàn toàn khác nhau lại với nhau, khiến Âu Mẫu Long không mất một chút thời gian nào vẫn có thể di chuyển tức thời giữa hai chỗ!

Nếu luận thân pháp thực dụng thì đương nhiên thanh điện u quang bộ của Lăng Phong lợi hại hơn. Nhưng luận về tốc độ thì "vu ương thân pháp" trội hơn một bậc.

Trước mắt, thân pháp mà Âu Mẫu Long thi triển lợi hại hơn cả hai loại thân pháp.

Một tấc một dặm? Một tấc một dặm này rốt cục là cái gì?

Không để cho Lăng Phong có thời gian suy nghĩ, thân thể Âu Mẫu Long đã lại vụt chuyển, trong nháy mắt một loại khí tức giống như xuân triều dũng động, đại địa sống lại phát ra từ người hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bốn vị tộc trưởng nhất tề thất sắc, quay sang nhìn nhau: Một thước một dặm này là chiêu thức mạnh nhất của Âu Mẫu Long vậy mà đã phải động dụng, không lẽ Sáng Tông tông chủ mạnh đến mức độ đó, phải dùng chiêu thức mạnh nhất mới hạ được hắn?

Biến hóa quỷ dị xảy ra trên người Âu Mẫu Long, cả một nửa bên phải cơ thể hắn giống như biến thành dao mỏng, trực tiếp đâm thẳng vào hư không, trong nháy mắt đã thấy có một đường sóng cường mãnh phá vỡ hư không lao đến.

Năng lượng chưa đến đã thấy có lực sát thương vô hình điên cuồng trào ra, y bào trên người Lăng Phong như bị lửa thiêu trụi, nhất thời biến thành một đàn bươm bướm phi tán khắp nơi.

Thần quang độn?

Mắt Lăng Phong co lại, hắn ngửi được một mùi rất quen thuộc trong chiêu thức của Âu Mẫu Long, đó là thần quang độn mà Ngao Châu đã từng thi triển qua!

Cùng là cường điệu tốc độ đến cực điểm, nhưng đồng thời cũng là dựa vào sóng trùng kích cự đại sản sinh từ tốc độ cường đại.

Đây là hai chân ý ẩn hàm bên trong!

Lăng Phong không biết Ngao Châu có thể có được chiến đấu lực như hôm nay cũng là nhờ Âu Mẫu Long chỉ điểm, thậm chí ba đại tộc trưởng cũng được Âu Mẫu Long giúp đỡ rất nhiều. Đây chính là nguyên nhân khiến Âu Mẫu Long được ba người họ tôn trọng đến vậy.

Nhún chân một cái, Lăng Phong thoát ngay khỏi tầm bao phủ của quang mang, hắn biết với tốc độ mãnh tiến của mình, mặc dù có thể phát huy chiến đấu lực cường đại, nhưng so với một đại viên mãn lão luyện như Âu Mẫu Long thì vẫn còn thua xa.

Một suy nghĩ trào lên trong lòng.

Đột nhiên, Lăng Phong nghiêng người, lách mình vào một góc hẹp, trong lòng thoáng giật mình: Là chuyện gì vậy?

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lăng Phong cảm thấy trọng lực trên người trở nên vô cùng kì quái, giống như đang đeo trên người ba dãy núi vậy. Rồi trong nháy mắt lại như mất đi toàn bộ trọng lực, thân thể nhẹ nhõm, chỉ cần động niệm thức là có thể bắn thẳng lên mây.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trọng lực biến huyễn hàng trăm lần!

Dù Lăng Phong cơ biến bách xuất cũng phải gánh chịu không ít, thân thể nghiêng lệch không sao khống chế được. Vừa mới trì hoãn một lúc đã thấy một tấc một dặm của Âu Mẫu Long đã tiến tới.

Ầm ầm!

Thân thể Lăng Phong bay lên như con diều, ầm ầm va chạm vào vô số phong khí.

Thấy thuận lợi, Âu Mẫu Long không để chậm trễ, mũi thương rung mạnh, ập thẳng về phía Lăng Phong, sát khí tràn ngập trong đôi mắt kim sắc.

Từ sau khi cảm nhận được thiên phú cường đại của Lăng Phong, hắn đã hạ quyết tâm phải giết chết đối phương. Có thể cảm ngộ được tầng này của nguyên trận, tuyệt đối là linh tôn hoặc đị viên mãn cấp. Nếu như Lăng Phong có thể lãnh ngộ, bây giờ hắn còn phải dựa vào đại viên mãn cấp linh khí, sau này e rằng chỉ cần dựa vào khổ tu là có thể tiến nhập vào tầng thứ này!

Bất luận thế nào Âu Mẫu Long cũng không thể chấp nhận được điều này, trước đây hắn mời mọc Lăng Phong vì nghĩ mình có thể khống chế Lăng Phong! Long Tộc mặc dù cường đại nhưng không bao giờ từ chối nhân tài, nếu như có thể chiêu mộ được một hai nhị dung linh tôn, Âu Mẫu Long tuyệt đối không chê nhiều.

Nhưng, chỉ hạn chế là nhị dung linh tôn!

Nếu như một ngày Lăng Phong trở thành đại viên mãn, uy hiếp đến địa vị của hắn, Âu Mẫu Long sao có thể chịu đừng được? Vị tộc trưởng có vẻ rộng rãi này từ sau khi phải bò từng tầng từng tầng lên ngôi vị hiện tại đã tự thề với bản thân, tuyệt đối không để cho bất cứ ai trong tộc leo lên trên đầu mình!

Đây là quan điểm của hắn, và Lăng Phong cũng không phải ngoại lệ.

Nhãn thần mang theo một tia thần sắc cuồng nhiệt, Âu Mẫu Long điên cuồng rít lên một tiếng, thiên nhất trọng thương mang theo phong khí cường đại đâm thẳng về phía Lăng Phong, mũi thương xuất hiện một đường quang mang ngân bạch sắc, từng bước tiếp cận phần ngực Lăng Phong.

Sinh tử một đường.

Âu Mẫu Long trợn trừng mắt, miệng há rộng, mặt lộ rõ vẻ khó tin. Trước mắt hắn, một khối kim quang bất ngờ nổ tung, và Lăng Phong thì biến mất không chút dấu vết.

- Hử?

Trong thị tuyến, một chiếc hộp nhỏ vuông vắn xuất hiện giữa không trung, lặng lẽ phù hiện.

Một tia sắc bén ánh lên trong mắt Âu Mẫu Long. Với kiến thức của hắn đương nhiên nhận ra kim sắc này là một loại nội thế giới! Mặc dù trước đây hắn đã nhận được thông tin Lăng Phong sở hữu một loại nội thế giới nhưng hắn không ngờ nội thế giới ấy lại quỷ dị đến mức độ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.