Rõ ràng lúc mới bắt đầu cũng hiểu được Dịch Hân chết, chính là nhà họ Dịch mất đi người nối dõi, nhưng Thiếu tướng nói ra một câu như vậy, không phải nói, trong bụng người kia, có con của tiểu thiếu gia sao?
Ánh mắt của Hà An Viện vẫn luôn si ngốc nhìn Dịch Giản, vốn thần sắc cũng có chút buồn bả, trong đầu hiện lên hình ảnh anh ta cùng mình kết hôn, những thứ đó hiện lên rõ ràng trong cô, cô vừa nhắm mắt liền cảm thấy trong lòng của mình ê ẩm.
Lúc này nghe được Thiếu tướng nói lời như vậy, ngón tay của cô run rẩy, nắm tay lại, im lặng.
Sau đó mở trừng hai mắt, không nhịn được mở miệng nói.
“Có thật không? Dì, nếu là như thế, vậy cũng tốt, có lẽ trong bụng của cô ta, có con của tiểu thiếu gia, bởi vậy, cũng xem như tiểu thiếu gia có con nỗi dõi rồi.”
Lời của Hà An Viện rất bình tĩnh, cũng giống như rất bình thường, chỉ rõ ràng nhất, giọng điệu thể hiện sự vui sướng.
Chung Tình ngây người, một hồi lâu sau cô mới mở miệng nói: “Đại phu nhân… Tôi... . . . . .”
Ai biết, đại phu nhân căn bản không đợi cô nói chuyện, liền đứng lên, đi tới trước mặt rồi nhìn ánh mắt cô, dịu dàng đi rất nhiều: “Có thật không? Có thật cô cùng Dịch Hân có quan hệ đó sao?”
Đại phu nhân cảm giác mình giống như từ bên bờ tuyệt vọng, lại có thể sống lại rồi.
Cho rằng vô hậu rồi.
Tuy nhiên hi vọng lại kéo tới một lần nữa.
Nếu như trong bụng của cô ta có con của Dịch Hân, đó chính là huyết nhục của nhà họ Dịch.
Nếu như ở là đứa bé trai, như vậy... . . . . Nửa đời sau của bà, có thể sung sướng rồi.
Đại phu nhân kích động, giọng nói cũng hơi lạc đi: “Tử Uyển, nhanh cho người truyền bác sĩ, bảo bác sĩ kiểm tra cơ thể người này, xem có phải thật là đã cùng tiểu thiếu gia phát sinh quan hệ hay không, nhân tiện xem mạch để biết có phải trong bụng có con hay không.”
“Chúc mừng đại phu nhân có tôn tử.”
“Đúng đó, đại phu nhân, chúc mừng.”
Mấy vị phu nhân khác ngươi một lời lấy lòng, dường như biết chính xác trong bụng Chung Tình đã có một đứa bé.