Chung Tình trong lòng nghĩ, đây rốt cuộc là thế nào… Tại sao mình lại là người của Dịch Hân, còn có con của anh ta nữa?
Hơn nữa Thiếu tướng rõ ràng nói mê sảng, huống chi, cô xem Dịch Hân như thế nào, anh ta không biết sao?
Anh ta rốt cuộc có ý gì đây?
Chung Tình theo bản năng liền ngẩng đầu lên, nhìn Dịch Giản.
Từ trong vẻ mặt của anh, phát hiện một chút đầu mối.
Ai biết, Dịch Giản ném xuống một tin động trời như vậy, thế mà cả người vẫn an nhàn ngồi đó, hơi híp mắt, lười biếng vô cùng.
“Tốt nhất nên cầu mong trong bụng cô có đứa bé đi, nếu như không có đứa bé này, tôi tuyệt đối sẽ không tha cô!” Đại phu nhân đặt toàn bộ hi vọng vào bụng của Chung Tình, đương nhiên cũng bắt đầu không phân rõ phải trái khiến cho Chung Tình áp lực.
Mà Chung Tình, giống như không nghe được lời của đại phu nhân, chỉ nhìn Dịch Giản.
Chung Tình cảm thấy Dịch Giản đã mất đi tư thái đẹp đẽ vốn có!
Ánh đèn lờ mờ chiếu vào mặt của anh, tạo thành một loại xinh đẹp kì dị.
Rất mềm mại, xinh đẹp đến từng chi tiếc nhỏ.
Anh ta cũng không thay đổi vẻ mặt quá nhiều, làm sao để người khác thấy được tâm tình của mình chứ, lập tức, Chung Tình rút về ánh mắt, vừa vặn vào lúc này, Dịch Giản ngẩng đầu lên, con ngươi chạm vào mắt cô.
Vẻ mặt của anh bình tĩnh không có một tia gợn sóng, nhưng mà, đôi mắt ấy ẩn chứa nụ cười lạnh.
Nụ cười lạnh ấy, lại làm cho Chung Tình cảm giác mình lọt vào dòng nước xoáy.
Mà dòng nước ấy, giống như người đàn ông trước mắt này!
Anh ta, tại sao muốn làm như vậy?
Mà mục đích làm như vậy để làm gì?
Chung Tình đầy nghi vấn trong đầu, Hà An Viện vẫn giương nanh múa vuốt đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt càng ngày càng tái nhợt, không nhịn được hừ một tiếng: “Lo lắng làm cái gì? Chẳng lẽ không nghe đại phu nhân hỏi sao!”
Chung Tình bị gì Hà An Viện nói như thế, liền định thần lại, theo bản năng nhìn cô ta, phát hiện ánh mắt của cô ta thật là sắc bén, giống như hận không được giết chết mình!
Trong đầu Chung Tình bất chợt nghĩ tới một chuyện...