Gió đêm thổi to.
Thổi đến mức Chung Tình cảm thấy được ngực mình mát lạnh, cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
Mà Dịch Giản lúc này, đã mặc xong quần áo, cả người mềm mại giống như người không xương, tựa vào cây cột ở chòi nghỉ mát, liếc mắt nhìn cô.
Dịch Giản lúc này, toàn thân từ trên xuống dưới, đều là một mảnh lạnh như băng .
Giống như những chuyện vừa rồi, chỉ là ảo giác.
Chung Tình gần như có ảo giác người đàn ông ở trước mặt này, vừa nãy đã không có tiếp xúc da thịt với cô.
Tại sao lại biến thành như vậy?
Hắn nói hắnbắn không ra . . . . . . . . . .
Tối nay, hắn chỉ nói với cô một câu, đó cũng là câu nói đầu tiên.
Hắn không lên tiếng thì thôi, nhưng một khi đã lên tiếng thì lại khiến cho người ta kinh ngạc!
Cô hao tổn tâm cơ làm tất cả những chuyện này, cho rằng đã thành công, chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, chỉ vì một khoảnh khắc cuối cùng đó, nhưng hắn lại không cho cô.
Mê hoặc như vậy, tinh mỹ như vậy, làm cho hắn say mê như vậy.
Chung Tình nhìn Dịch Giản trước mặt, trong giây phút này, cô mơ hồ đã biết, tất cả những chuyện này, đều là do hắn cố ý.
Chắc chắn hắn đã biết cô muốn làm gì.
Cho dù cô làm thế nào, hắn đều biết.
Cô nghĩ kế hoạch của mình thiên y vô phùng*, thật ra hắn đã biết rõ từ lâu.
*thiên y vô phùng: không chê vào đâu được
Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô diễn kịch, nhìn cô làm tất cả những thứ này, không vạch trần cô, dung túng cô, đến cuối cùng, lại làm cho mục đích của cô hết thảy đều không có đạt thành.
Tàn nhẫn. . . . . . . . Thật là một kẻ tàn nhẫn!
Chung Tình cảm giác toàn thân vô lực .
Chưa bao giờ cảm thấy thất bại và cụt hứng như vậy, khiến cho sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Lúc trước, chỉ cần cô cố gắng làm chuyện gì, mọi việc đều thành công , đây là lần đầu tiên. . . . . . . . . . . .
Sau đó nghĩ đến, mình hi sinh nhiều như vậy, vứt bỏ nhiều như vậy, không biết xấu hổ đi câu. . . . . . . . dẫn hắn, đi đến kết cục như vậy, cô cảm thấy mình giống như món đồ chơi. . . . . . . . mặc cho người khác dẫm đạp. . . . . . . . . .
Tay Chung Tình nắm chặt lại, khuất nhục từ đáy lòng bắt đầu tràn ra.
Cô vì sống sót, ngay cả tôn nghiêm cũng có thể không có, thế nhưng phải được sống.
Nhưng bây giờ thì sao?
Không có được thứ gì, còn bị người ta giẫm lên tôn nghiêm.
Thân thể của cô, bắt đầu run rẩy.
Dịch Giản đứng ở nơi đó, mặt không hề có cảm xúc nhìn cô.
Ánh mắt lạnh như băng.
Quần áo cô xốc xếch, chật vật như vậy, trên người chứa đầy dấu hôn hắn lưu lại.
Mê hoặc như vậy, tinh mỹ như vậy, khiến hắn hơi xuất thần.