Hà An Viện ở bên cạnh cứ ríu ra ríu rít liên tục, Dịch Giản cảm thấy đáy lòng buồn bực, đột nhiên đứng dậy, cũng không có nhìn Hà An Viện, rời đi.
Tốc độ của hắn rất nhanh.
Không hề nhàn hạ thong dong giống như ngày thường.
Từ Ngang nhìn Chung Tình đang cười nói vui vẻ ở phía xa xa, cảm thấy người phụ nữ này dường như đã biến thành một người khác, xinh đẹp như vậy, mang theo vài phần thơ ngây, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi, theo sát Dịch Giản rời đi.
Hà An Viện nhìn bóng lưng Thiếu Tướng, cô thừa nhân cô là người hiểu rõ hắn nhất, nhưng vào lúc này, cô cũng nhìn không ra trong lòng của hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Thiếu Tướng đi rồi, những người này cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, trò chuyện một lúc, cũng dồn dập rời đi.
Hà An Viện oan ức, nhưng chỉ có thể chịu đựng, vẻ mặt tươi cười nhìn tất cả mọi người rời đi, lúc này cô mới cảm thấy đáy lòng tức tối khó chịu, còn có một chút thấp thỏm.
Rốt cuộc cô đã đắc tội hắn lúc nào? Khiến cho hắn xoay người rời đi như vậy?
Cô xoay người, cũng không để ý Cố Viên có cho người tiến vào hay không, vội vàng xông vào.
“Tiểu thư, không có Thiếu Tướng dặn dò, cô không thể đi vào!” Từ Ngàng thấy Hà An Viện muốn đi vào trong, khách khí ngăn cản .
Hà An Viện giống như không nghe thấy lời nói của Từ Ngang, ngựa quen đường cũ đi thẳng vào bên trong.
Hai người cứ dùng dằn với nhau đến khi Dịch Giản tỉnh giấc ở trong chòi nghỉ mát.
Dịch Giản nghe thấy âm thanh, chậm rãi ngẩng đầu lên, toàn thân hắn toả ra khí tức khiếp người, trong con ngươi lạnh lẽo không hề có một chút tình cảm nào, nhìn thấy Hà An Viện, đôi mắt cũng không nhúc nhích.
Từ Ngang chỉ có thể lui lại.
Hà An Viện lúc trước vênh váo hung hăng bao nhiêu, chỉ có ở trước mặt hắn, biến mất không còn một mống.
Cô bậm môi, cảm thấy trong lòng hơi sốt sắng, đến nửa ngày, mới dám giơ chân bước vào trong lương đình.
“Thiếu Tướng. . . . . . . . . Ngài làm sao vậy?”
Âm điệu của cô vô cùng êm ái, đặc biệt mang theo một chút mềm mại, giống như đang ngâm nga một ca khúc.
Dịch Giản chậm rãi hạ xuống mí mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, cũng không biết là có nghe được lời nói của cô hay không, rơi vào trong thế giới riêng của mình.
Hà An Viện nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, trong lòng nhói đau, bất luận trải qua bao lâu, đợi bao lâu, hắn vẫn luôn như vậy, cô cũng không biết mình còn có thể kiên trì đến bao lâu.