Dịch Giản ngồi ở chỗ cao, đôi mắt trước sau đều không có dời khỏi Chung Tình.
Đáy mắt của hắn, có một đám mây đen dày đặc.
Cô có thế ở trước mặt người khác cười đến thiên chân vô tà như thế, nhưng lại chưa bao giờ cười với hắn như vậy.
Hắn biết người đàn ông này, đó chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô . . . . . . . . . . . Cô rất ỷ lại hắn, đáy lòng rất yêu thích hắn!
Dịch Giản để xuống chén rượu đỏ đã cầm trên tay một hồi lâu, môi mỏng không một tiếng động mím chặt lại, ép buộc tầm mắt của mình từ trên người cô dời đi.
Cách nhiều người như vậy, cách xa như vậy, hắn dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khiến hắn nhẹ nhàng khoan khoái kia, tựa hồ có thể nhìn thấy cảnh tượng đang đặt cô dưới thân, thân thể xinh đẹp trắng như tuyết.
Cô cười yếu ớt cầm chén rượu cụng ly với người đàn ông kia, cũng không biết người đàn ông kia nói cái gì, khiến cô cười vô cùng thoải mái.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhàn nhạt chiếu xuống rơi vào trên người cô, tạo nên một vòng ánh sáng.
Hắn nhìn cô, cảm thấy vô cùng choáng váng.
Thật ra hắn hiểu được cảm giác của Chung Tình lúc này, Chung Tình chưa bao giờ tin tưởng ai, cũng không ai dám tin tưởng, khi còn bé bị người của nhà họ Chung hãm hại nên rất cảnh giác, chỉ có chị hai Chung Hân đối xử tốt với cô, lúc này nhìn thấy anh rể, cô liền cảm thấy như nhìn thấy chị hai mình, đáy lòng cảm động vô cùng, không một từ nào có thể miêu tả chính xác cảm xúc đó được.
Cô như trở lại thời còn bé, lúc nói chuyện với Trác Nhiên, liền bày ra tư thái của em gái nhỏ làm nũng, nụ cười cũng mềm nhẹ.
Rơi vào trong đáy mắt Dịch Giản, hắn không khỏi có chút si mê.
Lập tức, đôi mắt thâm thúy dần dần bịt kín tầng băng.
Dày nặng, giống như vĩnh viễn không cách nào hòa tan.
Hắn rõ ràng cảm thấy được đáy lòng mình xuất hiện. . . . . . . . . . một cảm giác đố kị sâu đến không thể sâu hơn . . . . . . . . . .
“Thiếu Tướng. . . . . . . . Món ăn này hương vị không tồi, ngài có thể nếm thử xem.” Hà An Viện có khả năng là bị cảnh tượng lúc này, khiến trong lòng có chút lâng lâng giống như đang uống rượu, mang theo vài phần men say, vì thế hoàn toàn không có chú ý tới Dịch Giản lúc này đã sớm cứng ngắc.
Dịch Giản liếc nhìn cô.
“Sao thế? Lẽ nào ngài không muốn ăn? Vậy ngài muốn ăn cái gì?”
“Cái này? Hay là cái này?”
“Thiếu Tướng ngài cứ nói, em sẽ gắp cho ngài ăn. . . . . . . . . . . . . . . . .”
Hà An Viện ở bên cạnh cứ ríu ra ríu rít liên tục, Dịch Giản cảm thấy đáy lòng buồn bực, đột nhiên đứng dậy, cũng không có nhìn Hà An Viện, rời đi