Chung Hân từ nhỏ đã có bạn trai thanh mai trúc mã, chính là người đàn ông trước mắt này, Trác Nhiên -----
Cô lúc nhỏ, lúc nào cũng dính chặt lấy Chung Hân, đương nhiên lúc đó cũng có Trác Nhiên, ba người xem như là lớn lên cùng với nhau.
Rất ít người có thể để cho Chung Tình tự nhiên vui vẻ ở trước mặt như vậy.
“Chuyện rất dài dòng, anh rể, không nghĩ tới hôm nay anh thật sự đến đây! Em quả thật có suy nghĩ sẽ gặp được anh, vốn định rời đi, nhưng sau đó suy nghĩ một chút vẫn nên ở lại, không nghĩ tới quả thật gặp được anh!” Chung Tình tươi cười tự nhiên, nụ cười trên mặt không nhiễm một chút bụi trần và tạp chất nào.
“Đúng rồi, anh rể, chị hai em khỏe không?”
Chung Tình thật sự quan tâm đến chị hai mình, ở trong lòng của cô, cũng chỉ mong nhớ chị ấy, bởi vì trên đời này, cũng chỉ có mình chị đối xử tốt với cô.
“Chị hai em đương nhiên rất tốt, hiện tại đã mang thai, không có theo anh đến đây, bằng không hôm nay chị em hai người có thể gặp nhau rồi.” Trên mặt Trác Nhiên, tràn đầy sự hưng phấn của người làm cha: “Chẳng qua, chị hai em bao giờ đã quên em, mỗi ngày đều nhắc tới em, hối hận vì đã không gả em sớm hơn, nếu không thì em đã không bị mất tích một cách không rõ ràng, hiện tại anh nhìn thấy em, chị hai em đã có thể an lòng rồi, đúng rồi. . . . . . . . . . . . . Tiểu Hoàn hiện đang ở chỗ chị hai em, hiện tại anh sẽ phái người ôm nó đến, chờ bữa tiệc kết thúc, là em có thể nhìn thấy nó rồi!”
“Tiểu Hoàn? Nó chưa chết sao?” Đó Tiểu Miêu mà Chung Tình thích nhất, lúc chị hai lấy chống có để lại cho cô làm bạn, sau này đi lánh nạn, đã thất lạc Tiểu Hoàn.
“Đúng vậy, lúc nhà họ Chung bị diệt, cô ấy đã kiên quyết đi đến chỗ các em, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Hoàn, liền ôm nó trở về nhà, cho người chăm sóc nó, hiện tại nó đã mập lên không ít.” Trác Nhiên vừa nói, một bên nghiêng đầu dặn dò vài câu với người bên cạnh.
Chung Tình tất nhiên cao hứng vô cùng, hai người ngồi xuống tâm sự với nhau.
Sau đó, bữa tiệc bắt đầu.
Mọi người nâng cốc nói cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Chung Tình và Trác Nhiên ngồi cùng một chỗ, đáy mắt giống như không tồn tại bất kỳ người nào, sinh động hoạt bát, đem tính cách đặc sắc của thiếu nữ mười sáu tuổi hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Dịch Giản ngồi ở chỗ cao, đôi mắt trước sau đều không có dời khỏi Chung Tình.