Chương 501: Đồ cưới của Chung Tình (15)
Từ Ngang nghe được tiếng hít thở này, càng sốt ruột: “Thiếu Tướng. . . . . . . . . Ngài làm sao vậy?”
Âm điệu của Từ Ngang rất cao, có vẻ rất gấp gáp.
Một lúc sau, liền nhìn thấy Dịch Giản đi ra với quần áo xốc xếch.
Dịch Giản nhịn đau, đôi mắt lạnh lẽo, giọng nói hiện lên vài phần tà mị và mềm mại: “Không có chuyện gì. . . . . . . . . Lui ra!”
Từ Ngang sợ hết hồn, không dám chuyển động, hắn cảm thấy giọng nói của Thiếu Tướng không giống bình thường lắm, cũng không giống đang phát bệnh, nhớ lại âm thanh khó chịu lúc nãy, hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, tạm thời không yên tâm hỏi: “Thiếu Tướng, ngài đang phát bệnh phải không? Có muốn gọi bác sĩ hay không?”
Không thức thời!
Dịch Giản hé mắt, cảm thấy phía dưới đau vô cùng, tay của hắn không nhịn được đụng vào hai lần, không biết chỗ kia có bị Chung Tình cắn hư hay không.
“Cút!” Dịch Giản lạnh nhạt quay về phía Từ Ngang quát một tiếng, Từ Ngang sợ hết hồn, lúc này mới theo bản năng nhìn về hướng nào đó, nhưng chỉ nhìn thấy một khoảng không đen thùi lùi, cái gì cũng không nhìn thấy, thế nhưng khi nhìn kĩ lại thì lại thấy có một người đang nằm ở trên giường. . . . . . . . . . . .
Nằm ở trên giường?
Nằm cùng với Thiếu Tướng?
Từ Ngang đổ mồ hôi lạnh, lập tức căng thẳng.
Hắn sao có thể quên chuyện này!
Đêm tân hôn, Thiếu Tướng và phu nhân ở trong đình nghỉ mát lúc đêm khuya, thì còn có thể làm gì chứ?
Chắc chắn không có việc gì khác ngoài việc vợ chồng đang ân ái.
Từ Ngang vội vàng khom người: “Tôi xin lui ra. . . . . . . . .”
Sau đó xoay ngoài, phất tay, đuổi những người kia ra ngoài, mặt Từ Ngang cũng có chút lúng túng, sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người, không biết Thiếu Tướng có giận hắn hay không?
Đám người bị Từ Ngang gọi tới, kinh ngạc nhìn Từ Ngang, hỏi: “Thiếu Tướng không phải phát bệnh sao?”
Từ Ngang vội vã gật đầu, trả lời lung tung.
“Từ tiên sinh không cho Thiếu Tướng uống thuốc sao?”
“Không được. . . . . . . . . Phu nhân đang cho Thiếu Tướng uống. . . . . . . . .” Sau khi Từ Ngang nói ra câu đó, mới ý thức được lời nói của mình, sợ nhiều người liên tưởng đến chuyện kia.
Ai ngờ một người đứng kế bên thế nhưng gật đầu: “Hóa ra phu nhân có mang theo thuốc. . . . . . . . .”
Từ Ngang không mở miệng, trong lòng lặng lẽ nghĩ, không lẽ mình nghĩ nhiều?
Sau đó, hàng loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người là Dịch Giản và Chung Tình.