Chương 502: Đồ cưới của Chung Tình (16)
Sau đó, hàng loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại hai người là Dịch Giản và Chung Tình
Chung Tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy xém nữa bị hù chết, nếu Từ Ngang đi về phía trước một bước, là có thể nhìn thấy toàn cảnh giữa cô và Thiếu Tướng, cũng không biết có bị người ta chê cười hay không nữa.
Chung Tình không nhịn được đưa tay ra, vỗ ngực, có cảm giác mới vừa đi dạo ở quỷ môn quang về.
Ai ngờ, cô nghe thấy Dịch Giản đang thở dốc, hình như có gì đó không đúng, Chung Tình không nhịn được nhìn về phía Dịch Giản, một giây sau, cô mới ý thức được rằng hình như cô đã cắn hắn.
Nhất thời, Chung Tình sốt ruột hẳn lên, cô cẩn thận từng li từng tí đưa tay chạm nhẹ vào phía bên dưới của Dịch Giản: “Đau lắm hả? Có muốn em sờ nó không?”
Dịch Giản không có mở miệng, chỉ hít sâu vài hơi, giảm bớt đau đớn của mình, sau đó mới cứng rắn chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt có mấy phần không dễ nhìn.
Chung Tình tự nhiên không dám lên tiếng nữa, xem ra hắn không vui rồi.
Thời gian trôi qua từng chút một, cơn đau của Dịch Giản đã dần giảm bớt, hắn nghiêng người nhìn Chung Tình đang ngồi một chỗ, đột nhiên duỗi tay ra, đặt cô xuống dưới người của mình, sau đó cúi đầu, tàn nhẫn mà cắn vào cổ của cô.
Lúc hắn cắn không hề dùng sức, hiển nhiên là đã khống chế lực đạo, nhưng vẫn để lại dấu vết mờ mờ.
Hắn cắn toàn thân cô, không bỏ sót một chỗ nào.
Không khí hồi nãy còn chút lúng túng, nhưng bây giờ đã biến thành. . . . . . không khí ái muội.
Bên trong đình nghỉ mát, vang lên âm thanh lẩm bẩm.
Âm thanh kì lạ chậm rãi truyền ra.
“Thoải mái sao? Hả?”
“Thiếu Tướng, nhẹ chút. . . . . . . . .”
“Nhẹ chút? Vừa nãy em mới cắn anh hết sức đấy!”
“Em. . . . . . Không phải cố ý . . . . . . . . . A. . . . . . . . . Quá nặng . . . . . . . . . Không chịu được . . . . . . . . .”
“A a. . . . . . . . . Thiếu Tướng, em sai rồi, không dám nữa . . . . . . . . . Sau này em sẽ không làm vậy với anh nữa. . . . . . . . .”
“Hả?”
“Sẽ không cắn anh nữa . . . . . . . . . A. . . . . . . . . Thiếu Tướng em đã nói sẽ không, anh tha cho em đi. . . . . . . . . Thiếu Tướng, sao anh lại càng ngày càng nặng vậy?”
“Thiếu Tướng không muốn . . . . . . . . . Quá sâu , bụng em đau quá. . . . . . . . . Thật khó chịu. . . . . . . . . Thiếu Tướng. . . . . . . . .”