“Những thứ này đều là chuyện đã qua, các cô không biết Thiếu tướng thương yêu lục tiểu thư nhà họ Chung rất nhiều sao? Lần trước trong hội danh viện, đầu bài trong Bách Nhạc Môn vừa liếc nhìn cô ấy, liền bị Thiếu tướng mua lại cho người ta làm vợ lẽ, kết quả cô gái kia giờ còn không bằng một nữ hầu quét sân, còn ngày ngày bị đánh bị mắng... . . . Còn có, biết Ngụy tiên sinh không? Ban đầu ngày ngày tới chỗ chúng ta tìm việc vui, trong khoảng thời gian này lại không, đó là bởi vì ông ta cũng đắc tội với lục tiểu thư nhà họ Chung, bị Thiếu tướng đánh, Ngụy tiên sinh lại là em trai ruột của đại phu nhân nhà họ Dịch đấy, Thiếu tướng cũng dám ra tay, vậy cô nói, ở nhà họ Dịch, hiện tại lớn nhất không phải là lục tiểu thư nhà họ Chung sao?”
“Nói thế, cô gái này thật sự là không đắc tội nổi đâu... Thật đúng là một nhân vật lợi hại.”
“Đúng vậy... . . . Cô nói sao Thiếu tướng có thể nhìn trúng chúng ta... . . . Phụ nữ nào mà không muốn người đàn ông nâng niu mình trong lòng bàn tay, còn muốn gì được đó... . . . cũng không biết lục tiểu thư nhà họ Chung đã tu luyện bao nhiêu đời mới có phúc khí như vậy!”
“Được, đừng hâm mộ nữa, hôm nay lại bị Trác gia Đại thiếu gia phớt lờ, chúng ta đánh bài đi, ở lại chỗ này, một phân tiền cũng kiếm không được... . . .”
Nhất thời, theo lời như vậy, vừa nói xong, cả đám người trong phòng cũng biến mất.
Trác Nhiên cùng La Mai ở bên trong phòng, triền miên một chút, hai người mới ôm nhau đi ra từ trong phòng La Mai.
Trác Nhiên nhìn ánh mắt La Mai, vô cùng dịu dàng, mang vài phần si mê, hệt như đã bộc lộ toàn bộ tình cảm luôn chôn giấu.
Trác Nhiên thích nghe diễn, thích một mình, ngồi ở sân khấu, nhìn La Mai ở hát trên đài.
Ánh đèn soi sáng, vừa hát vừa múa, trong vô thức lại tồn tại bóng dáng của Chung Tình.
Mỗi một lần anh ta đều nhìn đến si mê, nhìn đến thất thần.
Nay cũng không khác, anh ta chỉ mặc áo ngủ, ngồi ở dưới bục, rót một bình trà, La Mai cũng mặc áo ngủ, đứng ở trên đài, nhẹ nhàng hát.
Bởi vì Trác Nhiên thuê, nơi này rất an tĩnh, không có bất kỳ người nào quấy rầy, đợi đến khi La Mai hát xong, cô ta vươn tay, ôm Trác Nhiên, đi tới trên sân khấu, nhìn người đàn ông, đáy mắt đưa tình ẩn ý.
La Mai nhìn Trác Nhiên, vây quanh Trác Nhiên, nhảy múa vô cùng đẹp đẽ.