La Mai nhìn Trác Nhiên, vây quanh Trác Nhiên, nhảy múa vô cùng đẹp đẽ.
Ánh mắt Trác Nhiên, vẫn luôn đi theo bước chuyển của La Mai, môi của anh ta thoáng ánh lên nụ cười, thỉnh thoảng vươn tay, muốn ôm La Mai vào ngực, nhưng là cô gái như tinh linh, vừa cử động, liền chạy ra.
Trác Nhiên cười: “Cô bé, anh không tin sẽ không bắt được đâu... . . .”
La Mai mị nhãn như tơ, cười thản nhiên: “Trác Nhiên... . . . Vậy anh tới bắt em đi... . . .”
Trác Nhiên cất bước, liền đuổi theo La Mai, La Mai tránh né xung quanh, Trác Nhiên chỉ cần đưa tay, liền có thể bắt cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác cứ đuổi theo cô ta như vậy.
Luôn khiến anh ta có cảm giác hoảng hốt, lúc nhỏ, anh ta, Chung Tình, Chung Hân, ba người vây quanh chơi trốn tìm với nhau, mỗi một lần, anh luôn đi bắt Chung Hân, thật ra thì, rất nhiều lần anh đã biết Chung Tình ở nơi nào, nhưng, mỗi một lần khi đã đi tới cạnh nơi cô trốn, anh ta lại xoay người đi tìm Chung Hân.
Thật ra thì, khi đó, anh ta nghĩ, nếu như anh vươn tay bắt cô thì như thế nào, nhưng, anh ta biết, anh ta không thể... . . . Có ít thứ, cố kỵ chính là hai vận mạng của người nhà, cố kỵ chính là tương lai ba người, cho nên, anh ta phải dấu lòng mình, không tiến thêm một bước.
Cho nên, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gả cho Thiếu tướng, hiện tại, trong thành phố X, là vị thiếu tướng phu nhân được thiếu tướng cưng chiều.
Nghĩ tới đây, Trác Nhiên đột nhiên vươn tay, ôm La Mai, không nói lời gì cúi đầu, hôn La Mai.
Rốt cuộc cũng là cô gái phong trần, thấy anh ta như thế, lại càng tích cực, cô ta nâng hai chân lên, kẹp lấy eo Trác Nhiên, nói: “Trác Nhiên, chúng ta ở chỗ này... . . .”
Trác Nhiên không từ chối, mang theo La Mai, nằm trên sân khấu, trình diễn một màn Hoạt Sắc Sinh Hương trông rất sống động.
... ... ... ... ... ... . . .
Ngoài cửa.
Chung Tình cùng Chung Hân xuống xe, Chung Hân rất căng thẳng, cô cười: “Chung Tình, chị có cảm giác là Trác Nhiên, nhất định là anh... . . . Lúc trước anh ấy dẫn chị tới nơi này, nhưng đã là chuyện một năm trước rồi.”
Vừa nói xong, vừa dắt Chung Tình vào hành lang: “Đây là phòng đặt, cho nên cửa luôn khóa, từ nơi này đi vào, một đường đi qua, chính là sân khấu...”