“Thật đúng là trùng hợp.” Đại phu nhân khẽ cười nói.
“Thua đại phu nhân, thật sự là rất trùng hợp, ngày hôm qua Chung Tình muốn tìm Tiểu Hoàn, lại sợ bị người khác gọi về nên mới phải tránh đi, không ngờ, bất tri bất giác lại đi tới trong sân phía đông, không biết tại sao lại gặp phải thiếu tướng.”
“Vốn còn định trở về, nhưng mặt đất rất trơn, tôi biết nam nữ hữu biệt, không tiện để thiếu tướng dẫn tôi đi, thiếu tướng lại sợ tôi ở nơi nào không an toàn một mình, có bầu đã sáu tháng, vừa vặn tối hôm qua lại lạnh, cũng chỉ có thể ở lại nơi đó chờ người đến tìm, nhưng... . . . Đợi thật lâu, cũng không có người đến tìm... . . . Bất tri bất giác đã ngủ mất.”
Chung Tình giải thích một lần.
Mà Dịch Giản, vẫn thản nhiên, tiếp tục nói: “Tìm người, lại không tìm được! Một đám phế vật!”
Ngữ điệu của anh rất chậm, trong vô hình đã mắng hết nhóm người ở đây.
Dù sao tối hôm qua mọi người cũng chưa từng đi đến phía Đông, có lẽ thiếu tướng đã biết trước như vậy, nên mới tới nơi đó, không ngờ đúng như vậy.
Đại phu nhân thở phào nhẹ nhỏm, tất nhiên bà ta biết cô nam quả nữ ở với nhau một đêm là chuyện không hợp tình hợp lý, nhưng bây giờ trong bụng Chung Tình là có con, cho dù giữa hai người thật sự có chuyệngì không thể cho ai biết, nhưng bây giờ cũng không có cách nào để làm những thứ chuyện tình mờ ám kia.
Đại phu nhân lười biếng tựa vào chiếc ghế hoa đào, dò xét cẩn thận Chung Tình một chút, sau đó dời tầm mắt, đối mặt với Dịch Giản, mặc dù vẻ mặt vẫn còn có chút cứng nhắc, nhưng là giọng nói đã dịu đi khá nhiều: “Thiếu tướng, đêm qua cũng có người đến phía Đông, gọi nửa ngày, chẳng lẽ cậu không nghe được?”
Lời như vậy, như không phải là chất vấn, chỉ như hỏi chút việc vặt vãnh trong nhà mà thôi.
Hà An Viện đứng ở một bên, biểu cảm vô cùng lạnh lẽo, cô ta cũng không dám nói gì, lần trước sau khi tự tiện làm chuyện như vậy ở Cố Viên, thiếu tướng rất lạnh nhạt với cô ta, hiện tại nếu như còn làm thêm gì nữa, sợ rằng thiếu tướng sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Dịch mất!
“Lỡ ngủ thiếp đi nên không nghe được.” Dịch Giản miễn cưỡng trả lời một câu, sau đó híp mắt, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, chậm rãi đứng lên: “Nếu không sao thì tôi đi trước.”
Tất nhiên đại phu nhân không dám ngăn, vội vàng đứng lên cùng người hầu một phòng tiễn Dịch Giản ra ngoài.